“Vương thượng, Kinh Thành cấp báo.” Thị vệ cầm phong thư trình lên.
Bạch Dự ngồi ở trước giường, nhận lấy phong thư.
Vương Nham không nghe khuyên can của Mạc Tương, đại bại trở về, mười vạn binh mã chỉ còn hai vạn, trong thư Lăng vương thúc giục Bạch Dự sớm trở về.
Bạch Dự đọc xong phong thư, rồi để xuống một bên: Đi xuống trước đi.
Hôm nay là ngày thứ tư rồi, nếu không tìm được thần y......
Bạch Dự không dám nghĩ tiếp, cũng không có dũng khí. Bốn ngày nay, có rất nhiều thầy thuốc đến chẩn bệnh cho Phó Nghiên, nhưng bọn d[d[lqd họ đều lắc đầu cảm thán bản thân tài sơ học thiển rồi cáo lui. Bạch Dự đã không chợp mắt mấy ngày, sắc mặt càng tiều tụy hơn, chính hắn cũng không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.
Người trên giường, vẫn đóng chặt hai mắt, sắc mặt càng ngày càng trắng, Bạch Dự chưa bao giờ sợ đêm tối như vậy, bởi vì đêm tối đi qua lại nghênh đón một ngày mới. Thời gian có thể dừng lại thì thật tốt biết bao.
Kéo dài đến ngày thứ sáu, đã treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim cầu y.
“Vương thượng, ngoài cửa có Diên tổng lĩnh cầu kiến.” Gã sai vặt ngoài cửa chạy vào thông báo.
Bạch Dự rất buồn bực, không phải Diên Triển đã chạy trốn với Vân Cơ rồi sao, sao còn quay lại?
“Cho hắn vào.”
Mấy tháng không gặp, người đứng ở trước mắt không có gì thay đổi, khi nhìn thấy Bạch Dự vẫn như cũ, rất cung kính thi lễ một cái: “Vương Gia.”
Bạch Dự nhìn hắn: “Sao ngươi trở lại?”
“Hôm nay Di Xuân Viện đã bị lật đổ, Vân Cơ không cần lo lắng nữa, lại nghe thấy Phó cô nương trúng kịch độc, Diên Triển có thể thử một lần.” Diên Triển điềm tĩnh nói.
Nghe Diên Triển nói vậy Bạch Dự rất vui mừng, nhưng lại mang theo hoài nghi: “Ngươi biết y thuật sao? Ta chưa từng nghe ngươi nói.”
Diên Triển cười như tắm gió xuân: “Đó là chuyện cũ trước kia nên ta không nhắc tới.”
Mặc kệ rốt cuộc Diên Triển có thể hay không, hắn vẫn muốn Diên Triển thử một lần, dù sao, ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống.
Diên Triển tiến lên bắt mạch cho Phó Nghiên, sau đó xoay người nói với Bạch Dự: “Xin Vương thượng đi ra ngoài trước, sợ là độc này không thể giải trong chốc lát, ta cũng không hy vọng có người quấy rầy.”
Bạch Dự có chút do dự, nhưng nghe Diên Triển nói, trong lòng có chút vui mừng, có phải được cứu rồi không!
Một lần đợi chờ này tròn một ngày, Diên Triển không ngừng kêu người mang thuốc vào, có thể ra vào gian phòng của Phó Nghiên trừ Diên Triển cũng chỉ có Vân Cơ, còn Bạch Dự thì đợi bể đầu sứt trán, trải qua mọi cảm xúc: nóng lòng, hoảng hốt, vui mừng, đau lòng.
Hội tụ, gian nan, gian nan!
“Cho ta vào đi, cho ta vào đi!”
Chắc chắn đáp án là không thể.
Hắn phải chờ, nhưng hắn rất nóng lòng. Bạch Dự đứng ngồi không yên nhưng vẫn khó chịu, Vân Cơ thật sự không chịu nổi mới mở miệng nói: “Vương thượng, người đừng vội, Nghiên Nghiên sẽ tốt thôi, Diên Triển đang chế thuốc.”
Bạch Dự nhìn Vân Cơ, không biểu tình nói: “Ngươi biết hắn là đệ tử của ai không?”
Vân Cơ lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết, hắn chỉ nói trước kia lúc phiêu bạc bên ngoài, thì bái được một cao nhân.”
“Cao nhân kia là ai?” Bạch Dự hỏi tới.
“Không biết.”
Hàn huyên với Vân Cơ một hồi, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, đêm của ngày thứ bảy, Bạch Dự mới được vào phòng.
“Nàng được cứu rồi sao?” Ánh mắt của Bạch Dự như một hồ nước, sóng gợn lăn tăn.
“Chưa chắc, Phó Nghiên tỉnh lại thì mới tính là được cứu.” Diên Triển nhẹ nhàng trả lời.
“Cực khổ cho ngươi rồi, người tới, thưởng.” Bạch Dự mừng rỡ, ngàn cầu vạn cầu, cuối cùng Phó Nghiên đã bình an.
Diên Triển cự tuyệt: “Đây là việc ta nên làm, mười năm trước Vương thượng có ân với Diên Triển, hôm nay ta đã có thể trả ơn.”
“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi và Vân Cơ cùng ta trở về kinh thành đi.” Bạch Dự vỗ vai hắn một cái, “Có lẽ vân du tứ hải thích hợp với ngươi hơn.”
Diên Triển cười thầm: “Quả nhiên Vương Gia hiểu rõ Diên Triển, Diên Triển chỉ muốn mang theo Vân Cơ vân du tứ hải, đi khắp đại hà sông núi, đi dạo hết phồn hoa phố phường.”
Sau khi Diên Triển đi, Bạch Dự vẫn túc trực bên cạnh Phó Nghiên, một tấc cũng không rời. Hắn chỉ hi vọng, người đầu tiên Nghiên Nghiên nhìn thấy sẽ là hắn, hắn có thể nhìn thấy Nghiên Nghiên tỉnh lại.
“Nước, nước.” Bạch Dự nghe Phó Nghiên gian nan mở miệng, vui mừng khó tả.
“Đói, đói.” Bạch Dự còn chưa kịp rót nước, Phó Nghiên đã chuyển qua đói.
Cho đến khi Bạch Dự đút nàng uống nước xong, Phó Nghiên mới tỉnh lại.
“Đã tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào? Nàng đã bảy ngày không ăn không uống, muốn ăn gì nào?” Trong mắt Bạch Dự đều là vui sướng, mặt mày tươi cười như hài đồng.
Phó Nghiên nhìn hắn, gật đầu một cái. Bạch Dự lập tức phái người đi chuẩn bị tất cả món ăn mà Phó Nghiên thích.
“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Ăn một chút đi. Như thế nào? Còn khó chịu chỗ nào không? Có muốn ta......”
Phó Nghiên cười, nàng lẳng lặng nhìn Bạch Dự nói chuyện, trong lòng ấm áp không nói ra được.
“Nàng còn cười! Ta hỏi nàng nửa ngày cũng không trả lời ta, chỉ biết cười, xem nàng ngốc thành dạng nào rồi!” Mặc dù nói như vậy, nhưng lại cưng chìu sờ sờ đầu của Phó Nghiên.
“Ah, độc của ta...... Ta tốt rồi sao?” Phó Nghiên hồi phục tinh thần lại, liền nghĩ đến cái vấn đề này.
“À, Vân Cơ và Diên Triển đã trở về, hắn biết y thuật nên chữa cho nàng.”
“Diên Triển? Không phải hắn đã rời đi cùng Vân Cơ sao? Sao còn trở lại? Còn nữa, hắn biết y thuật sao? Sao trước kia hắn không nói?” Phó Nghiên liên tiếp nói ra mấy nghi vấn của mình, khiến Bạch Dự không thể chống đỡ được.
“Được rồi được rồi, ta cũng không rõ ràng lắm, nàng hỏi Diên Triển đi, có một số việc ta còn không biết, chớ nói chi là nàng, ta cho người gọi hắn tới.” Bạch Dự nói xong, đi ra khỏi cửa.
Lưu lại một mình Phó Nghiên, nàng ở trong phòng suy nghĩ: có thể giải độc của nàng, nhất định y thuật không tầm thường. Sư phụ từng nói qua, nàng xưng thứ hai không ai thứ nhất, chỉ có một người ở trên nàng, đó chính là vị đại sư huynh trong truyền thuyết kia.
Một tiếng “Ken két”, cửa được mở ra, Diên Triển đi tới trước giường.
Phó Nghiên một bụng lời nói, vào thời khắc này lại không cách nào nói được, chỉ đành phải ngơ ngác nhìn Diên Triển.
“Không phải cô nương có lời gì muốn nói với ta sao? Sao không nói chuyện!” Diên Triển mở miệng trước.
“Ừ...... Là được... Độc của ta.... Y thuật của ngươi...... Làm sao sẽ....... Ừ..... Là được.... Là được......”
“Y thuật của ta là học được từ sư phụ của mình.” Diên Triển nghiêm trang nói.
“Được rồi, mà, ngươi...... Sư phụ là ai?”
“Thế nào? Có chuyện gì sao?”
“Không có, ta hỏi để biết thôi, ta... Muốn biết cao nhân nào dạy ngươi, lại còn lợi hại hơn ta, hì hì, còn nữa, đa tạ!”
“......Y thuật của sư phụ ta đứng đầu thiên hạ, ngươi nói là người nào đây? Còn nữa, không có gì.” Diên Triển chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút”, Phó Nghiên nhanh chóng bắt được Diên Triển, “Ngươi nói y thuật của sư phụ ngươi đứng đầu thiên hạ sao?”
“Đúng vậy, ta không có khoác lác đâu.” Diên Triển cười nhìn nàng.
“Đệ nhất thiên hạ........ Sư phụ của ngươi....... Là Huệ Nhật.......”
“Có lẽ vậy.”
“Sư huynh! Ngươi là sư huynh!” Phó Nghiên kích động hô to.
“Ngươi chính là sư huynh, là sư huynh của ta! Ta là đồ đệ cuối cùng của sư phụ, nên chưa từng gặp sư huynh, nên vẫn cho là....... Không ngờ, còn có thể gặp sư huynh!” Phó Nghiên nói xong liền rơi lệ.
Diên Triển đứng ở một bên, hắn thật sự có một người sư muội: “Sư huynh của ngươi đã chết, người đứng ở trước mặt ngươi bây giờ là ám vệ Diên Triển.”
“Nghiên Nghiên, thức ăn tới đây, có thể ăn.......” Bạch Dự bưng thức ăn đi vào, nhìn biểu tình của hai người bọn họ, không hiểu chuyện gì.
“Bạch Dự, Diên Triển là sư huynh của ta, là sư huynh mà từ nhỏ đến lớn ta chưa từng gặp mặt!” Phó Nghiên chống người ngồi dậy d[[dl"qd.
Bạch Dự kiềm chế kinh ngạc trong lòng, có lẽ đúng như Phó Nghiên nói, sư huynh của nàng bị kẻ thù đuổi giết nên không rõ tung tích, nên nàng cho rằng hắn đã chết, không ngờ được Bạch Dự tình cờ cứu giúp rồi trở thành ám vệ bên người.
Đây là giải thích tốt nhất.
Bạch Dự cong môi: “Sư phụ của nàng dưới suối vàng biết nhất định sẽ rất vui mừng, đừng vui mừng nữa, không phải nàng đói sao, nhanh ăn đi.”
Trong phòng chỉ còn hai người, Bạch Dự rất hiểu nàng, biết nàng rất ăn thịt, lại sợ nàng mới tỉnh lại không thể nuốt trôi thịt, nên bảo đầu bếp làm cháo thịt nạc trứng muối, thịt được bằm rất nhiễn nên vào miệng là tan ngay.
Có thể nhìn cho ra, Phó Nghiên rất đói bụng, hắn nhìn Phó Nghiên một hơi uống năm chén cháo, dựa theo sự hiểu biết của Bạch Dự về Phó Nghiên nên khi nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì lạ.
Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt kỳ quái không nói rõ được.
Phó Nghiên thật sự không chịu nổi hắn, mới mở miệng hỏi “Chàng nhìn ta làm gì? Chớ nhìn ta như vậy, làm ta rất sợ hãi đó.”
Bạch Dự không nhịn được cười: “Nàng có biết khi thấy nàng bình an tỉnh lại, ta rất vui mừng không.”
Phó Nghiên cũng cười với hắn: “Ta cũng vậy, vốn tưởng rằng đời này sẽ rời khỏi chàng, không ngờ ông trời còn thương ta, chàng có biết ta không thể buông tay chàng không?”
“Ta lại không biết đó, nàng đã hôn mê mấy ngày nay, nàng có biết ta đã không ngủ mấy đêm không, trong lòng đều nghĩ đến nàng, mấy ngày nay ta đều nghĩ, nếu không có ta nàng sẽ thế nào. Bình thường nàng luôn cổ quái xảo trá, hoạt bát đáng yêu, ruột để ngoài da, luôn gây rắc rối khiến ta phải đi dọn dẹp cho nàng, nó đã thành thói quen của ta rồi. Nàng có biết ta hận bản thân lắm không, ta đã quá cưng chiều nàng, mới làm nàng xảy ra việc ngoài ý muốn này.” Bạch Dự không nhịn được lại ôm Phó Nghiên vào trong ngực.
“Ta biết rõ, ta biết rõ, trong lòng chàng đau thế nào ta đều biết, chàng đau ta cũng đau vậy. Ta thề, cuộc đời này của ta không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, ta muốn trải qua đời này với chàng, ta chỉ hi vọng chúng ta cùng nhau đầu bạc răng long, cặp tay đến già. Chờ chàng thực hiện lời hứa của chàng.” Phó Nghiên không nhịn được lại rơi lệ, trong lòng đau đớn vô cùng.
“Nghiên Nghiên, ngươi yên tâm, cuộc đời này ta nhất định đối tốt với nàng, thực hiện lời hứa của ta, sẽ không bao giờ nữa tùy ý nghe lời nàng tà thuyết mê hoặc người khác.” Bạch Dự ôm nàng càng chặt hơn, “Nghiên Nghiên, ta rất hy vọng có thể ôm nàng như thế này mãi, vĩnh viễn không chia cách.”
“È hèm” Phó Nghiên hừ nhẹ một tiếng, lúc này Bạch Dự mới phản ứng kịp, hắn đã đụng phải vết thương của Phó Nghiên.
“Cô nương, nên uống thuốc rồi.” Thành Thành bưng thuốc đi vào.
Phó Nghiên rất khổ sở nhìn Bạch Dự, Bạch Dự không để ý nàng, nhận lấy thuốc trong tay Thành Thành, múc từng muỗng đút cho Phó Nghiên.
Phó Nghiên khép chặt đôi môi.
“Nàng quên chúng ta mới vừa nói gì sao?” Bạch Dự không biểu tình.
“Được rồi, ta uống.” Đối với Phó Nghiên mà nói, thuốc là thứ khó uống nhất trên thiên hạ. Nhưng, nếu không tránh được, chỉ có thể tiếp nhận thôi.