Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát Khóc

Chương 6



Editor: dzitconlonton
Beta: Cẩm Hi
Đau lòng, đuôi thỏ không còn nữa rồi
Một giấc ngủ này, là ngủ đến gần trưa, lúc tỉnh lại cả người đều mềm nhũn.
Chu thị và Tôn đại phu cùng nhau vào thăm nàng.
Cơn sốt đã hạ, rất may là không có gì nghiêm trọng.
Lão đại phu rất không vui, nghiêm mặt nói Khương Uyển Xu một hồi, cô cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe.
Thầy thuốc đi ra ngoài kê đơn thuốc.
Chu thị cười nói: "Không sao là tốt rồi, sau này không được tùy hứng nữa nghe không, cháu muốn đi bái tế phụ mẫu thì lúc nào chả được, nếu họ thấy cháu vì thế mà sinh bệnh, ở trên trời cũng không yên tâm, sắp tới cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ thời tiết ấm lên, Chiếu Thần cũng trở về, khi đó rồi gọi hắn dẫn cháu đi."
Khương Uyển Xu mở to hai mắt: "Biểu thúc đi rồi ạ?"
"Đúng vậy, tối hôm qua nhận được quân báo khẩn cách đây tám trăm dặm, mùa đông đến rồi, một ít bộ tộc du mục ở Quan Ngoại không có lương thực, lại phát binh đánh Tấn quốc chúng ta, Lâm gia nhị lang không chống đỡ nổi, nên phải vội vàng gọi đại ca hắn trở về."
Khương Uyển Xu như trút được gánh nặng, cảm thấy trong lòng thoáng thoải mái.
Chu thị nhìn sắc mặt của nàng, có chút muốn cười: "Sao thế, trông cháu rất vui, cháu không thích biểu thúc sao?"
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
"Không có." Khương Uyển Xu thoáng đỏ mặt, lắp bắp nói, "Hôm qua cháu có chút thất lễ trước mặt hắn, giờ nghĩ lại nên cảm thấy rất xấu hổ, không biết trong lòng hắn còn trách tội cháu không nữa."

Chu thị bật cười: "Đứa nhỏ này lo lắng nhiều rồi, sao nó có thể so đo với cháu chút chuyện nhỏ này được.

Lại nói, lúc nó rời đi rất bận tâm về cháu đấy, cố ý dặn dò ta, khi nào cháu khỏi bệnh thì phải tự tay viết thư báo bình an cho nó, tránh cho nó vướng bận trên đường."
Thật ra Khương Uyển Xu không muốn, nhưng Chu thị nói đây là chuyện Lâm Chiếu Thần giao phó, nên cũng không thể từ chối được.
Vì thế, Khương Uyển Xu đi đến án thư, nhấc bút lên.
Cân nhắc nửa ngày, mực từ đầu bút nhỏ xuống, tạo thành một chấm trên mặt giấy.

Nàng không thể nghĩ ra cái gì để viết, chỉ có thể viết hai từ.
"Bình an."
——————————
Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, trắng xóa chói mắt, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, là loại lạnh thấu xương.
Con chim già đậu ở trên cây khô, cất tiếng kêu ngắn ngủi, gây ra tiếng vọng trống trải trong núi.
Khương Uyển Xu làm nũng cầu xin Chu thị vài lần, làm lòng Chu thị mềm nhũn, cho phép nàng tự đi viếng mộ phụ mẫu.
Lúc này, Khương Uyển Xu quỳ ở nơi đó, nhìn bia mộ của phụ mẫu, trong lòng bi thương mờ mịt.

Trời đất rộng lớn như vậy, như thể chỉ còn lại một mình nàng, cách đất vàng lạnh như băng, rốt cuộc không thể quay lại quá khứ được nữa.
Ba nén nhang trước mộ đã cháy hết, lạnh ngắt.
Tùy tùng canh giữ ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Xin hỏi là tôn giá của ai?"
"Ta là thế tử Lâm Giang hầu Tiết Trì, ngày xưa từng có quan hệ với Khương công mấy lần, lần này vào kinh, hoảng hốt khi nghe được Khương công gặp nạn, trong lòng rất đau xót, hôm nay đặc biệt tới đây bái tế."
Đó là giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi, lọt vào trong tai Khương Uyển Xu, tựa như sấm sét, nàng có chút không cầm lòng nổi, đỡ lấy bia mộ, toàn thân đều phát run.
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tiểu nha hoàn đi theo bên người thấy tình hình của Khương Uyển Xu không đúng, vội vàng tiến tới đỡ nàng: "Cô nương làm sao vậy, có phải lại không thoải mái không ạ, chúng ta mau trở về thôi."
"Không, ta không sao." Khương Uyển Xu dùng giọng nói yếu ớt giãy dụa, nàng bắt lấy tay nha hoàn, chống đỡ thân thể mình, gian nan quay đầu lại.
Nam tử tự xưng là Tiết Trì kia đứng cách đó không xa, khuôn mặt hắn sáng sủa tuấn tú, giống như ánh mặt trời vào mùa đông, giữa hai hàng lông mày của hắn mang theo khí tức ung dung tao nhã, như gió thoảng trong rừng trúc, cái gọi là quân tử như ngọc, dịu dàng như nước, hắn chỉ đứng ở đấy, không tiếng động nhìn Khương Uyển Xu, ánh mắt ôn nhu kia làm nàng muốn rơi lệ.
Bỗng Khương Uyển Xu cảm thấy ngực đau đớn, như có thứ gì đó sắp phá tan chui ra, khiến trái tim nàng gần như vỡ tung.
Nàng che mặt bằng tay áo, dường như khiếp đảm, sợ bị đánh thức khỏi giấc mơ.
Tiết Trì như một làn gió khiêm tốn, hắn đứng cách một khoảng, dường như không dám đường đột cô nương trước mắt, giọng hắn ôn hòa lại chân thành: "Vị này hẳn là Khương cô nương, có thể thấy được ông trời từ bi, cuối cùng để cho cốt nhục của Khương công lưu lại nhân gian, còn an ủi lòng người.

Bây giờ, người đã chết rồi, người sống ở lại, kính xin Khương cô nương nén bi thương, tránh cho trưởng bối ở dưới suối vàng bất an."
Khương Uyển Xu run rẩy nửa ngày, miễn cưỡng nặn ra một chữ: "Vâng."
Tiểu nha hoàn dâng hương.
Tiết Trì nhận lấy hương, đứng ở trước mộ phần, trầm mặc thật lâu, tro hương từng chút một rơi xuống, cho đến khi chỉ còn lại một đoạn.
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.


Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Con quạ trên cây bỗng kêu lên một tiếng, bay lên, sải cánh bay ngang qua mộ phần.
Tiết Trì giống như bị đánh thức, cúi người thật sâu bái ba lạy.
Khương Uyển Xu buông tay áo xuống, người kia còn ở trước mắt, cũng không phải mơ.

Nước mắt nàng rơi xuống.
Tiết Trì cắm hương trước mộ, nương theo tư thế khom lưng, nhìn Khương Uyển Xu một cái.
Nàng quỳ ở đó, ánh trăng trong mắt lấp đầy sơn cốc, nàng xinh đẹp, lại yếu ớt như vậy.
Tiết Trì có chút không khống chế được bản thân, không dám nhìn nữa, mạnh mẽ nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra, lúc này đã khôi phục như thường.
Hắn đứng thẳng dậy, không nói gì nữa, chắp tay hành lễ với Khương Uyển Xu, sau đó xoay người rời đi.
Khương Uyển Xu nhịn không được quay đầu lại, trông mong nhìn qua, muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút.
Nhưng mà, hắn đi xa dần, chỉ còn lại bóng lưng mà thôi.
Cho nên, Khương Uyển Xu không biết, sắc mặt Tiết Trì trắng bệch, tay giấu ở trong tay áo, gắt gao nắm chặt, dùng sức như vậy, đến khi máu chảy ra từ lòng bàn tay.
——————————
Chu thị cười tủm tỉm đi tới phòng Khương Uyển Xu, một đống nha hoàn bà tử theo sau, trong tay cầm rất nhiều đồ.
"Uyển Uyển, lại đây xem này."
Khương Uyển Xu nghênh đón: "Triệu phu nhân, những thứ này là gì thế ạ?"
"Biểu thúc cháu phái người từ Yên Châu tới đây, mang cho cháu một ít đồ dùng hàng ngày, vốn ta thấy không cần thiết, trong nhà ta cái gì mà không có chứ, nhưng hắn kiêu ngạo, nhất định phải tự mình làm mới vừa lòng." Chu thị nửa oán giận, nửa khoe khoang nói.
Trong lòng Khương Uyển Xu lộp bộp, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Chu thị sai người bày ra những món đồ kia ra.
Đầu tiên là một miếng đệm da chồn trắng tinh khiết, bóng loáng trơn nhẵn hiếm thấy, không có lấy một chút tạp màu nào, trông như một đám mây mềm mại.

Chu thị sai người trải lên nhuyễn tháp mà Khương Uyển Kiều thường ngồi.
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Bốn vú già cao to vạm lỡn khiêng một cuộn chăn tiến vào, tất cả mọi người đều nhường đường.

Vú già mở ra, là một tấm thảm Ba Tư hoa lệ, trên đó thêu đủ loại hoa cỏ, chim muông và dã thú, màu sắc tươi sáng, sống động như thật, một tấm trải trên mặt đất, bao trùm hơn phân nửa sàn nhà.
"...Cái này, là sợ cháu bị cảm lạnh, trải ở trong phòng sẽ không bị hạn chế ngồi hay đi lại nữa, ấm áp hơn một chút."
Nha hoàn dâng lên một hộp bánh ngô thơm, từng miếng tinh xảo nhỏ nhắn, mặt trên dùng bột vàng ép ra hình bông hoa, có hoa quế, hoa mai, ngọc lan, hoa nhài.
Chu thị chọn một miếng bánh quế, bỏ vào trong lư hương Cửu Khổng Bác Sơn[1] rồi đốt lên, mùi hương hoa quế nhanh chóng tỏa ra, tao nhã ngọt ngào, tựa như sau cơn mưa tháng chín, cành cây lay động kinh diễm, thấm vào ruột gan.

truyện đam mỹ
"Cháu trai ngoại nói rằng không biết cháu thích mùi gì, mỗi loại đều lấy một ít, cháu thử xem, nếu không thích thì cứ để sang một bên, còn nếu thích thì lần sau lấy nhiều hơn."
Sắc mặt Khương Uyển Xu có chút tái nhợt: "Đa tạ biểu thúc quan tâm, cái gì cũng tốt ạ."
Phía sau vẫn còn một ít ngọc và gấm vóc, Chu thị lại tiếp tục bày ra.
Khương Uyển Xu che đầu, khẽ nhíu mày: "Triệu phu nhân, cháu đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu."

Chu thị căng thẳng: "Mấy hôm nay vẫn tốt mà, sao lại bị bệnh rồi, nào, mau đi nằm xuống đi, ta đi gọi Tôn lão đầu lại đây."
"Không sao đâu ạ, là do đêm qua không ngủ ngon nên cháu có chút mệt mỏi, ngủ một chút là được rồi, không cần gọi đại phu đâu ạ." Khương Uyển Xu mềm mại làm nũng Chu thị, "Cháu uống thuốc kia đến phát sợ rồi, phu nhân hãy thương cháu với."
Chu thị bật cười: "Đứa nhỏ này, thật là yếu ớt, được rồi, đi ngủ trước đi, nếu chiều còn khó chịu thì gọi Tôn lão đầu nhé."
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
"Vâng ạ." Khương Uyển Xu nhu thuận đáp.
Chu thị sai người thu dọn đồ đạc, muốn đi ra ngoài, vừa đi tới cửa thì nhớ tới gì đó: "A, đúng rồi, hộp bánh này cho cháu."
Nha hoàn cầm hộp điểm tâm, Chu thị thuận tay cầm lấy rồi đưa cho Khương Uyển Xu.
"Gần đây Kiến An nhà chúng ta quen biết thế tử Lâm Giang hầu, hôm nay Thế tử tới cửa làm khách, mang lễ vật gặp mặt cho mọi người trong phủ, ngay cả muội muội Kiến An cũng không thiếu, hắn nghe nói nữ nhi Khương gia đang ở nhờ nhà chúng ta, cũng mang cho cháu một hộp bánh bánh trái cây, chớ thấy Lâm Giang hầu là một võ phu lỗ m ãng, không ngờ thế tử nhà hắn lại lễ phép chu toàn như vậy, là một hài tử tốt, hiếm khi Kiến An kết giao bằng hữu đàng hoàng được một lần."
Chu thị và Triệu lão gia sinh một trai một gái, nhi tử Triệu Kiến An là huyết mạch của ông, nữ nhi Triệu Diệu Nghi là bảo bối trong lòng bàn tay, nói đến nữ nhi, vẻ mặt Chu thị luôn đắc ý.
Khương Uyển Xu nhận lấy tráp điểm tâm, nhẹ giọng nói: "Triệu gia đại huynh là long phượng trong người, bằng hữu của huynh ấy tất nhiên là không thể tầm thường được rồi."
Chu thị cười: "Miệng cháu thật là ngọt."
Bà vừa cười, vừa đi ra ngoài.
Khương Uyển Xu thấy Chu thị đi rồi, liền phân phó tiểu nha hoàn: "Tắt hương trong lò đi, quá ngọt ngấy, ta không thích."
"Vâng ạ."
Khương Uyển Xu ngồi xuống, mở hộp điểm tâm kia ra.
Bên trong đựng bánh ngọt vô cùng đáng yêu, là mấy con thỏ mũm mĩm, tròn trịa, màu sắc khác nhau, hình dáng khác nhau, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Khương Uyển Xu không khỏi lộ ra một nụ cười ngầm hiểu, gắp một miếng rồi lại một miếng, xong cảm thấy có chút đau lòng, đuôi thỏ không còn nữa rồi.
Gạo nếp ngọt mềm, lại có hương thơm của hoa hồng, còn có nhân hạt óc chó giòn tan, không ngờ lại rất hợp khẩu vị của nàng.
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khương Uyển Xu chậm rãi ăn hết con thỏ.
Nàng lại nhớ tới Tiết Trì, ánh mắt hắn thâm trầm mà ôn hòa, dường như in sâu vào đáy lòng nàng, trái tim chợt trở nên mềm mại hơn, lại có chút chua xót, nhưng không còn trống rỗng nữa.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiết Trì có một thân phận đặc biệt, Uyển Uyển thích hắn ta là có lý do, sau này sẽ rõ..