Biên Thành Lãng Tử

Chương 51: Nhân Ái Hơn Hận Cừu

Đinh Bạch Vân tiếp :

- Tạ hận gương mặt ta ! Tại cái gương mặt này, lão mới chú ý đến ta, nếu không có gương mặt này, nếu lão không chú ý đến ta, thì làm gì ta phải thống khổ suốt bao nhiêu tháng rộng năm dài ?

Ái tình làm cho con người điên dại đến độ ấy hay sao ? Trên đời có ai hận mình vì mình đẹp, bởi đẹp nên đau khổ, rồi tự hủy diệt cái đẹp của mình ?

Dù sao, thì bà cũng là một kẻ khổ, khổ vì tình, Phó Hồng Tuyết cũng khổ vì tình.

Nên, hắn đồng tình với bà trong địa hạt thống khổ !

Bà tiếp:

- Ta không muốn ai trông thấy gương mặt ta nữa, ta chỉ sợ người đời cười chê, đẹp thế ấy mà cũng vẫn bị phụ phàng như thường ! Bây giờ, ta mang một gương mặt như thế này, ta tin rằng ngươi không cười ta là điên dại, bởi mẫu thân của ngươi, xét cho cùng, có hơn gì ta bao nhiêu đâu !

Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.

Mười chín năm nay, mẫu thân hắn sống trong u tối, để mặc cho đau khổ dày vò. Bà có hưởng được gì hơn Đinh Bạch Vân ?

Đinh Bạch Vân tiếp:

- Ngươi có biết tại sao thinh âm ta biến đổi chăng ? Trong đêm đó, bên ngoài Mai Hoa Am, ta nói lên một câu đáng lẽ ta không nên nói, cũng vì nói lỡ rồi, ta phải hủy diệt một đường gân lưỡi của ta, để cải biến âm thinh hoàn toàn.

Đến lúc này, Phó Hồng Tuyết mới tin là Diệp Khai nói đúng. Con người trong vùng tuyết lạnh, khi phát âm, có nhiều tiếng trại ra, không đúng nguyên giọng nói bình thường. Cho nên bằng vào tiếng mà tìn người có tật lưỡi, để báo thù, thì quả thật là sai.

Sở dĩ Đinh Bạch Vân đổi giọng, là sợ người ta nhận ra âm thinh, của toàn câu, chứ chẳng phải vì tiếng suông.

Bà tiếp:

- Đinh Linh Trung hành động cho ta, vì hắn ngoan ngoãn nghe lời ta, chứ hắn chẳng biết mảy may gì đến sự việc. Hắn cũng chẳng biết ta chính là mẫu thân của hắn. Bây giờ, ta được biết hắn chưa chết, và không khi nào ngươi có ý định sát hại hắn nữa, nên ta cam tâm chết. Và, đáng lẽ ta nên chết trước từ lâu, để khỏi kéo dài thống khổ mãi đến hôm nay.

Đinh Thừa Phong rắn giọng:

- Ngươi không thể chết ! Chỉ cần ta còn sống, là không một ai được giết ngươi trước mặt ta !

Đinh Bạch Vân lắc đầu:

- Sai ! Ít nhất cũng có một người, giết được tôi !

Đinh Thừa Phong hừ một tiếng:

- Ai ?

Đinh Bạch Vân đáp:

- Tôi ! Tôi tự giết tôi ! Tôi làm cái việc đó, trên đời này không ai ngăn trở được.

Bà trở nên bình tịnh, tiếp:

- Tôi đến đây, là vì tôi không còn tưởng sống nữa, các người nên hiểu như vậy, và đừng ai mong ngăn trở tôi !

Đinh Thừa Phong kêu lên:

- Hiền muội ... chẳng lẽ hiền muội đã uống độc dược rồi ?

Đinh Bạch Vân gật đầu:

- Đại ca phải biết, loại độc do tôi chế, không có thuốc giải.

Đinh Thừa Phong rơi lệ.

Đinh Bạch Vân tiếp:

- Đại ca không nên thương tâm vì tôi. Từ cái hôm tôi cắt chiếc đầu Bạch Thiên Vũ, thì tôi đã tự hứa với cái chết rồi. Huống chi, tôi chết, là tôi theo về với lão, đại ca nên mừng cho tôi mới phải.

Diệp Khai bây giờ mới rõ, chiếc đầu của Bạch Thiên Vũ ở trong tay Đinh Bạch Vân.

Đinh Bạch Vân tiếp:

- Phó Hồng Tuyết, ngươi có thể trở về cho mẫu thân ngươi biết, kẻ giết Bạch Thiên Vũ, đã chết rồi ! Mẫu thân ngươi, giành được Bạch Thiên Vũ sống, ta chẳng làm chi được, thì ta chỉ có cách là giành Bạch Thiên Vũ chết. Sống, ở cõi trần, Bạch Thiên Vũ thuộc về mẫu thân ngươi. Nơi cõi âm, Bạch Thiên Vũ hoàn toàn thuộc về ta !

Bà dừng lại một chút:

- Hiện tại, ta chỉ tưởng cho ngươi thấy một người.

Phó Hồng Tuyết hỏi gấp:

- Ai ?

Đinh Bạch Vân đáp:

- Mã Không Quần !

Bà quay mình về phía cửa thang lầu, khẽ vẫy tay. Một người bước lên, điểm nhẹ một nụ cười.

Mường tượng người đó khoan khoái lắm.

Người đó, đương nhiên là Mã Không Quần.

Phó Hồng Tuyết đỏ ngầu đôi mắt, nắm chặt chuôi đao.

Đinh Bạch Vân cao giọng:

- Mã Không Quần ! Hắn còn tưởng giết ngươi đó, sao ngươi không chạy đi ?

Mã Không Quần vẫn cười, đứng nguyên tại chỗ.

Đinh Bạch Vân cũng cười, rồi bà tiếp:

- Ngươi không chạy trốn, là ngươi không sợ chết, hiện tại ngươi chẳng còn sợ gì nữa, ngươi quên hết hận cừu, ngươi không còn lo nghĩ chi, và ngươi cũng đã chuẩn bị chờ chết như ta !

Day qua Phó Hồng Tuyết, bà tiếp luôn:

- Lão ấy đã uống loại độc dược do ta chế luyện. Lão uống Vong Ưu Thảo của ta đấy ! Lão không còn nhớ gì nữa, lão đến đây, chờ chết, chờ ngươi hạ thủ !

Mã Không Quần đã ngồi xuống, bất động, miệng điểm nhẹ một nụ cười, mắt nhìn Phó Hồng Tuyết.

Gân xanh vồng lên lưng bàn tay cầm chuôi đao của Phó Hồng Tuyết. Hắn không nói gì. Mã Không Quần cũng chẳng nói gì, lão đã quên hết sự đời thì còn gì mà phải nói ?

Phó Hồng Tuyết chưa bạt đao, song bàn tay run run, chứng tỏ hắn sắp sửa bạt đao.

Bỗng, một tiếng keng vang lên, thanh đao của hắn gãy làm hai đoạn. Thanh đao gãy, do một ngọn phi đao phóng tới.

Phó Hồng Tuyết trừng mắt:

- Ngươi ?

Diệp Khai gật đầu:

- Tại hạ.

Phó Hồng Tuyết trầm giọng:

- Tại sao ?

Diệp Khai điềm nhiên:

- Tại vì các hạ không có lý do giết lão. Các hạ bất tất giết lão.

Phó Hồng Tuyết hét lên:

- Không có lý do ?

Diệp Khai gật đầu:

- Đúng !

Phó Hồng Tuyết hét vang:

- Cả gia đình ta ngã gục dưới bàn tay lão, thế mà ngươi cho rằng ta không có lý do giết lão ?

Diệp Khai điềm nhiên:

- Các hạ lầm ! Các hạ hận lầm ! Các hạ không nên giết lão. Bởi, người chết nơi tay lão, chẳng phải là phụ mẫu, thân nhân của các hạ. Giữa lão và c⬙ac hạ, chẳng có cừu hận gì.

Ai ai cũng giật mình. Phó Hồng Tuyết thì chết sửng.

Diệp Khai tiếp:

- Các hạ hận lão, vì có người muốn cho các hạ hận lão, bảo các hạ hận lão.

Phó Hồng Tuyết rùng mình.

Diệp Khai tiếp:

- Cừu hận như hạt giống, người ta gieo hạt giống nơi tâm các hạ, hạt giống mọc mầm, sanh gốc, rễ. Chứ nào phải các hạ sanh ra với niềm cừu hận sẵn có trong tâm ?

Phó Hồng Tuyết buông gọn:

- Ta không hiểu.

Diệp Khai thốt:

- Bởi không hiểu, nên hận lầm !

Bỗng, Đinh Bạch Vân thốt:

- Chính ta cũng chẳng hiểu chi cả.

Diệp Khai thốt:

- Đáng lẽ bà phải hiểu hơn ai hết, vì chỉ có mỗi một mình bà biết, Đinh Linh Trung không phải là con của Đinh lão trang chủ ! Sao bà không suy trường hợp của bà, tưởng ra trường hợp của người ?

Đinh Bạch Vân biến sắc, kêu lên:

- Phó Hồng Tuyết không phải là dòng máu của họ Bạch ?

Diệp Khai lắc đầu:

- Không phải !

Hai tiếng đó như hai tiếng sấm nổ ngang đâu mọi người.

Đinh Bạch Vân kêu lên:

- Ngươi nói hoang !

Diệp Khai mỉm cười, nụ cười thê thảm vô cùng.

Chàng không phủ nhận, bởi chàng cần gì phải phủ nhận ! Tuy nhiên, nhìn thần sắc của chàng, ai ai cũng biết là chàng không nói hoang.

Đinh Bạch Vân hỏi:

- Làm sao ngươi biết được điều đó ? Một bí mật của gia đình người ta ?

Diệp Khai lắc đầu:

- Không phải là một bí mật, mà chính là một đoạn cố sự bi thảm, bà ạ ! Nếu bà là người của đoạn cố sự, thì làm sao bà chẳng biết đoạn cố sự đó như thế nào ? Đối với người trong đoạn cố sự, thì còn gì là bí mật nữa đâu !

Đinh Bạch Vân giương to đôi mắt:

- Ngươi là người trong họ Bạch ?

Diệp Khai thở dài:

- Tại hạ là ...

Phó Hồng Tuyết chồm mình tới, chụp áo Diệp Khai, quát:

- Ngươi nói hoang !

Diệp Khai lại cười, nụ cười thê thảm.

Đinh Bạch Vân hỏi:

- Chẳng lẽ Âm Bạch Phụng là mẫu thân của Phó Hồng Tuyết cũng chẳng hiểu nữa sao ?

Diệp Khai lắc đầu:

- Quả thật, bà ấy chẳng biết gì hết.

Đinh Bạch Vân trố mắt:

- Lạ chưa ! Có mẹ nào lại chẳng biết con mình ?

Diệp Khai trầm ngâm một lúc lâu.

Sau cùng, chàng bắt đầu thuật đoạn cố sự trong gia đình họ Bạch ...

Lúc Âm Bạch Phụng thọ thai với Bạch Thiên Vũ, Bạch phu nhân có hay biết. Bà ấy vốn có tâm trường âm trầm, dù biết chồng ngoại tình, bà vẫn tỉnh như thường. Tỉnh, nhưng trong thâm tâm, bà có chủ trương cắt đứt ái ân giữa chồng và Âm Bạch Phụng. Cắt đứt ái ân vụng trộm của chồng, nhưng bà nghĩ con của Âm Bạch Phụng, dù sao cũng là giọt máu của dòng họ Bạch. Bà không muốn con của chồng phải sống nhờ nơi người ngoài, dù người ngoài là tình nhân của chồng, là mẹ của đứa bé.

Bà mua chuộc mụ bà, tráo con, đem đứa bé do Âm Bạch Phụng sanh, gởi cho người em gái của bà, là vợ của Diệp Bình, một vị tiêu sư. Vợ chồng Diệp Bình không con, nên vui vẻ tiếp nhận đứa bé, nuôi dưỡng.

Vì hôn mê trong cơn sanh sản, Âm Bạch Phụng chẳng biết gì, khi tỉnh lại, thấy đứa bé cứ tưởng là con mình sanh, chứ không nghi ngờ con bị tráo.

Tuy âm trầm, Bạch phu nhân không hiểm độc, bà muốn cho tất cả những người trong họ Bạch phải siêu tuyệt hơn đời, nên đem đứa bé ký thác nơi Tiểu Lý Thám Hoa, nhờ dạy dỗ.

Tiểu Lý Thám Hoa vốn có lời hứa với Bạch Thiên Vũ, nên khẳng khái nhận đứa bé, truyền thụ đao pháp cho đứa bé.

Biết lai lịch của đứa bé, Tiểu Lý Thám Hoa cố huấn luyện nó trở thành một con người đầy đủ nhân ái, đừng bao giờ nuôi dưỡng hận cừu, mà chỉ vun bồi cái tâm dung thứ.

Cả nhà họ Bạch chết, sự bí mật đó được Tiểu Lý Thám Hoa và vợ chồng họ Diệp bảo trì, mãi đến khi Diệp phu nhân biết mình không sống được trong cơn bạo bệnh, đem thuật lại cho đứa bé nghe.

Phó Hồng Tuyết nghe rồi, từ từ buông áo Diệp Khai, từ từ lùi lại, cuối cùng, hắn quay mình, đi thẳng đến cửa thang lầu, xuống thang, đi luôn.

Hắn sống vì cừu hận, bây giờ không còn lý do nuôi dưỡng hận cừu, thì cái sống của hắn đâu còn nghĩa gì ?

Hắn cũng chẳng biết mình là con cái nhà ai !

Chung quanh hắn, trống trải quá, sự trống trải đó lớn hơn cả một bầu trời.

Hắn sống giữa biển người, nhưng hắn hoàn toàn cô đơn.

Diệp Khai không ngăn chận hắn, bởi chẳng phải lúc ngăn chận hắn. Chàng cứ để hắn đi, khi tâm tư hắn lắng dịu rồi, chàng sẽ phải tìm hắn, chuẩn bị cho hắn một hướng đi, chẳng muộn gì. Chàng tự nguyện sẽ là bằng hữu của hắn, sẵn sàng nâng đỡ hắn trên vạn nẽo đường đời.

Với niềm dung thứ nhiễm hóa nơi Tiểu Lý Thám Hoa, Diệp Khai kết thúc mối hận cừu cấu kết mười chín năm trước, mối cừu hận đã làm chết quá nhiều người.

Chàng không muốn ai chết nữa.

Đinh Bạch Vân không chết, bởi bình rượu độc của bà, đã được Đinh Thừa Phong tráo đổi từ trước, giả như bà uống trọn bình, bất quá chỉ say khướt mà thôi.

Mã Không Quần cũng còn giữ sáng suốt như ngày nào, bởi lão không hề uống Vong Ưu Thảo thứ thật, bất quá Đinh Bạch Vân chỉ đùa lão, xem lão có phản ứng chi không vậy thôi.

Vừa lúc đó, Đinh Vân Lâm chạy lên lầu, cho hay là Đinh Linh Trung đã rời Đinh gia trang, bỏ đi vĩnh viễn.

Và Lộ Tiểu Giai mà ai ai cũng tưởng đã chết, lại được Kinh Vô Mạng cứu sống, mang đi.

Diệp Khai đứng lặng, hứng gió. Đinh Vân Lâm đứng cạnh chàng. Đinh Thừa Phong bước theo ra, đứng nhìn mặt hồ một lúc, rồi hỏi:

- Diệp Bình có người con nào chăng ?

Diệp Khai lắc đầu:

- Không. Đinh Thừa Phong tiếp:

- Cho nên, công tử định giữ luôn họ Diệp ?

Diệp Khai gật đầu.

Trầm ngâm một lúc, Đinh Thừa Phong tiếp:

- Lão phu hỏi, bởi lão phu muốn biết, con rể tương lại của lão phu mang họ gì vậy thôi.

Diệp Khai nhìn Đinh Vân Lâm. Đinh Vân Lâm nhìn chàng.

Hai đóa hoa lòng nở, hoa hương bốc theo hơi thở, sắc hoa ngời lên ánh mắt.

Hết