Lúc này, chính sự nghị triều, tất thảy cường giả, các đại quan quân thần, đều tập trung ở đại điện hoàng cung Nam Thiên.
"Triệu Vô Tùy, khanh thử nói xem, tại sao trong trận chiến mười bảy năm trước, Bắc Quốc lại rút lui một cách kì lạ như vậy?"
"Bệ hạ, chuyện này, thần cũng không chắc chắn. Có thể là do Mị Huyễn Động Tâm Thuật của bản môn có sự lợi hại. Cũng có thể Bắc Quốc lúc đó có nội loạn, hay là đó là mưu kế của bọn chúng, muốn tiến quân thăm dò thực lực Nam Thiên chúng ta!”
"Chuyện này nhất định có điều ẩn khúc, khanh hết sức điều tra cho trẫm. Ta sợ rằng đây sẽ là một nguy hiểm tiềm tàng chí mạng!”
"Bệ hạ, chớ có lo lắng, Bắc Quốc do một tay Vô Cực Tông khống chế. Mà Vô Cực Tông cũng chỉ có duy nhất lão Kha Vũ đồng dạng chỉ có thể so sánh với thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông ta, đều là cường giả tầng bốn sơ kì. Vô Cực Tông nếu đã chi phối Nguyên Đế, nhất định phía bắc quốc cũng không thể làm điều gì càn rỡ”
An Dương Vương cũng gật gật đầu, yên tâm hơn chút ít. Suy nghĩ một lúc, thấy không có vấn đề gì nữa.
Liền hiệu vẫy tay cho nội thần thông báo bãi triều, chắp tay sau lưng, bước đi từng bước rời khỏi đại điện hoàng cung.
Triệu Vô Tùy thở dài một hơi, cũng lắc đầu rời khỏi.
…
Triệu Thánh Tông.
"Cha, con đã về!"
Triệu Kim Nam lẳng lặng chào một câu nhỏ giọng. Thái độ tỏ ra lạnh nhạt, cảm giác một câu nói ra chỉ như có lệ, nhưng trong thâm tâm lại thật sự vui mừng gặp được Triệu Vô Tùy.
Hắn trong lòng vui mừng, nhưng lại không biểu lộ, bởi lẽ hắn biết, Triệu Vô Tùy đã hết sức thất vọng vì hắn, ngày hôm nay, hắn không có tư cách nói chuyện trước người cha này.
Triệu Vô Tùy, cũng giống như hắn, bên ngoài cũng biểu lộ sự hờ hững. Nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng khi gặp lại con trai. Thế nhưng phàm là đàn ông, đều có một sự cố chấp khó có thể thay đổi, cho nên tâm trạng Triệu Vô Tùy chính là như vậy. Bên ngoài không hề quan tâm, bên trong lại rất thương con trai mình.
"Kim Nam, con cũng đã lâu không về, ông nội rất nhớ con, lát nữa con hãy thăm ông một chút!".
"Vâng, con đã hiểu!"
"Lần này con trở về, cũng không phải chỉ là thăm tông phái phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đúng vậy, lần này con nghe tin Bắc Quốc lại tiến binh, nên con muốn đầu quân giết giặc!"
Triệu Vô Tùy nghe thấy vậy, liền cảm thấy xót xa, nhưng cũng lạnh nhạt gật đầu:
"Cũng tốt, con thân không thể làm một cường giả, nhưng cũng có thể làm một võ tướng bình thường. Lần này, ta sẽ xin với đế quân bệ hạ, cấp cho con một chức Thống lĩnh ở Cổ Loa Thánh thành!"
…
Ba ngày sau.
Triệu Vô Tùy dẫn dắt bản môn đệ tử, cao thủ hơn năm trăm người đến Tam Quan cửa khẩu. An Dương Vương thống lĩnh thêm ba mươi vạn binh mới chiêu mộ, cùng tiếp viện cho chiến tuyến.
Các tộc còn lại của Nam Thiên, lần này cũng đem theo tộc nhân, tiến đến xây dựng thêm chiến tuyến phòng thủ ải Chi Lăng cùng với An Dương Vương.
An Dương Vương đã dự tính, với số lượng quân đội đông đảo đến rợn người kia. Cùng theo cái âm mưu mà Bắc Quốc ấp ủ bấy lâu nay. Chiến tuyến Tam Quan hẳn là sẽ khó mà giữ được. Bắc quốc nhất định không đơn giản.
Binh đông, Bắc Quốc dồn toàn lực vào lần này, Nam Thiên quốc cũng vậy. Trận chiến này rất lớn, đây không còn là sông máu nữa, mà có thể sẽ là biển máu. Hai đại đế quốc đã đưa ra một quyết định sống mái, một mất một còn.
Cốc Cửu U.
Doanh tướng lều.
Lão tử hán áo xám lúc này không có nóng nảy như lần trước, trên miệng còn xuất hiện một tia đắc ý, khẽ cười mỉm:
"Hoài Công nhi tử, lần này lão phu sẽ không làm hao một binh một tốt của ngươi vô ích. Lần trước, sở dĩ ta thúc dục ngươi, cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Ta sợ cái tên tiểu tử kia, khi lớn lên sẽ trở thành một mối đại họa cho chúng ta. Nhưng thực tế đã chứng minh.
Ha ha, mười bảy năm qua ta đã điều tra được, không ngờ tên tiểu tử đó lại trở thành một tên thiên tài, là thiên tài phế vật a.
Cho nên bây giờ ta cũng không có lý do hối thúc ngươi vô cớ. Lần này ngươi diệt Nam Thiên, thôi thì lão phu giúp ngươi thuận gió đẩy thuyền, trả cho ngươi một cái công đạo trước kia. Cũng thực hiện luôn nhiệm vụ của bản phái, tiêu diệt lánh đời Triệu Thánh Tông!"
Nói xong, lão hán tử áo xám, lại cười khanh khách một câu.
Tần Hoài Công trong lòng ngao ngán, tuy nhiên cũng không dám nói, chỉ cố gắng lấy lòng Kha Vũ lão giả:
"Tiên sư, lần trước tại sao lại tự dưng muốn đột ngột lui binh?"
“Chuyện này, ngươi có thể không biết. Triệu Thánh Tông cũng có một tên thái thượng trưởng lão, tu vi ngang với lão phu. Lần trước đám đệ tử Triệu Thánh Tông không ngờ đã luyện thành đại trận Mị Huyễn Động Tâm Thuật, lão phu cảm thấy đệ tử bản môn không thể thắng nổi, nếu ra tay nữa e rằng… haizz
Hơn nữa, nếu lão phu ra tay tiêu diệt cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông. Khi đó, nhất địn sẽ bức ép tên thái thượng trưởng lão của Triệu phái ra mặt.
Hai người cùng tu vi giao chiến, tất sẽ bất phân thắng bại trong chốc lát. Còn cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông kia, hơn đám đệ tử của bản phái một bước. Cho nên như vậy sẽ có điểm thua thiệt.
Nếu đại chiến mà nổ ra, ắt quân ta sẽ bị thảm sát, sẽ là đại thương nguyên khí triều ta. Bởi vậy, lão phu không nắm chắc, mới muốn ngươi lui binh!"
"Vậy, nếu bây giờ xuất binh, chẳng phải vẫn sẽ giống mười bảy năm trước ư? Bọn chúng đã luyện thành cái trận pháp kia rồi, làm sao có thể công phá!"
Lão giả Kha vũ ha hả cười lớn:
"Chuyện này, ngươi không cần lo lắng. Lão phu đã tính được trước một bước, mười bảy năm trước lão phu thua Triệu Thánh Tông một keo, không lẽ mười bảy năm sau cũng như vậy?
Sau trận chiến đó, lão phu đã lập tức cho đệ tử bổn phái, luyện thành một loại trận pháp, có thể phá giải được trận pháp của Triệu Thánh Tông, Phá Huyễn Tâm Minh Thuật. Có thể hóa giải toàn bộ cái Mị Huyễn Động Tâm Thuật kia, đó là công sức mười bảy năm của lão phu. Ha ha…
Cho nên chuyện này ngươi cũng không cần lo lắng, lần này ngươi cứ yên tâm tận lực giở đủ mưu hèn kế bẩn của ngươi, hết sức mà diệt Nam Thiên!"
Tần Hoàn Công lộ ra một tia đắc ý, trong lòng mừng rỡ như điên. Tuy nhiên bên ngoài lại không hề biểu lộ. Vẫn muốn mình nên bảo tồn một chút uy nghiêm đế vương trước mặt Kha Vũ, vẫn không muốn bị suy nghĩ của Kha Vũ hao mòn tâm trí mà ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.
…
Sáng ngày ham mươi hai tháng bảy, Nam Thiên đại đế quốc năm năm trăm hai mươi mốt. Bắc Quốc tiến binh, đến hơn một triệu quân binh từ cốc Cửu U tràn ra. Chúng tiến sát thành Tam Quan, binh đông như kiến cỏ, hành quân nửa ngày mới đến hết Tam Quan. Nhất loạt hàng ngũ chỉnh tề, dàn binh bố trận.
Tam Quan thành.
An Dương Vương thân đeo giáp miện, uy vũ phi phàm, tay cầm Đoạn Huyền Kích thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn quân, giáp phuc đầy đủ, vũ khí sắc bén, tinh nhuệ vô bì.
"Sát..."
Binh lính Bắc Quốc nhất loạt xông lên, xuất hiện một quân đoàn binh trên tay cầm cự thuẫn rất dày, ẩn núp sau đó là những cung thủ, chầm chậm di chuyển.
"Giết"
Bên kia chiến tuyến, cũng xuất hiện hơn ba mươi vạn kị binh Nam Thiên. Với thương dài và sắc bén, cùng nhau tiến lên, đâm thẳng về phía trước.
Không lâu sau, ba mươi vạn kị binh hình thành một trận thế hình mũi tên, mạnh mẽ ầm ầm vào quân đoàn cự binh. Trên đường bị vô số xạ tiễn quấy rối hạ gục, nhưng những kị binh này vẫn rất dũng cảm, chiến ý nhiệt huyết hừng hực.
"Rầm...rầm...rầm"
Tiếng va chạm, tiếng hét chói tai, tiếng vỡ vụn của những cự thuẫn dày, tiếng la hét thê lương của những binh sĩ Bắc Quốc tiên phong quân.
Quân đoàn cự thuẫn không ngờ, lại bị một lần tiến quân này của Nam Thiên khiến cho hoàn toàn tan rã.
Những binh sĩ của quân đoàn cự thuẫn một lượt bị giết toàn bộ. Chiến trường toàn là những vũng máu. Kị binh Nam Thiên tuy tổn thất thảm liệt, nhưng lại giữ được chiến thắng vang dội ngay trận đầu.