Tiếng la hét hoảng loạn khắp bầu không trung phía Nam Thạch Thất thành. Một bầu trời sáng rực toàn là máu nhuốm đỏ.
“Gia chủ, mau chạy đi, ở đây chúng ta hiện tại có thể cầm cự được!”.
Từng đám lớn đệ tử Cung gia nhất loạt hét lên thảm thiết, máu vẫn không ngừng chảy.
“Hừ, bọn khốn Đà gia, Cung Kiếm Phi ta sẽ nhớ mãi ngày này. Một ngày ta sẽ quay trở lại diệt tộc các ngươi!”.
Cung Kiếm Phi sau khi di chuyển đại lượng gia tộc trở về phía Nam, Điền
Sơn đã gặp phải sự ám toán của Đà gia. Không thể cầm cự, Cung Kiếm Phi
thậm chí còn bị đánh lén đến mức trọng thương không thể phản kháng. Đánh nhau một hồi với Triệu Kim Nam hai huynh đệ họ Cung căn bản không ở
trạng thái cường hãn nhất thực lực. Bị Đà gia đem nhân mã đánh lén là
không thể trống cự. Đà gia chủ Đà Thiết Đát cầm một thanh chùy đen thật
lớn đánh ngay sau ức Cung Kiếm Phi khi ông ta đang không chú ý khiến
Cung Kiếm Phi lập tức đại trọng thương.
Không nghĩ Võ Vương chỉ có mất mấy ngày mà thành Thạch Thất đã đại loạn
đến như vậy. Cung Kiếm Phi không còn cách nào khác chỉ đành bỏ mặc cho
thế gia đệ tử ngày càng bị diệt sát nhiều hơn mà chạy trốn. Nắm trong
tay khối thượng phẩm Ma Thạch kia Cung Kiếm Phi vẫn còn có một chút hy
vọng sau này có thể báo được thù.
“A a a….”.
“Xoạt!”.
“Phụt!!!”.
Máu tiếp tục chảy không ngừng, toàn bộ không trung một màn máu đỏ rực
hòa với nền trời màu đỏ của Ma Giới khiến cho mọi thứ càng ghê rợn hơn.
“Gia chủ, thành công rồi. Cung gia lần này không ngờ lại sơ ý như vậy.
Di chuyển tộc nhân rõ ràng là không có sự chuẩn bị trước. Chúng ta tiêu
diệt được chúng môn đệ tử Cung gia rồi. Cung gia từ nay về sau khẳng
định không có khả năng hồi phục một cách nhanh chóng”.
Tên thuộc hạ áo đen to béo cười híp cặp mắt vốn đã nhỏ của gã nay lại
càng nhỏ hơn hướng về phía Hắc Phát lão nhân. Hắc phát lão nhân cũng
xuất hiện một tia đắc ý:
“Rất tốt, chỉ tiếc là không giết được Cung Kiếm Phi!”.
“Đúng vậy, nhưng gia chủ, tại hạ có điều không hiểu. Tại sao Cung Kiếm
Phi lần này lại bị đánh bại dễ dàng như vậy. Theo thuộc hạ biết thì để
đánh ông ta thì hẳn là không phải chuyện dễ dàng. Ông ta tồn tại đẳng
cấp cũng cùng cấp bậc với gia chủ?”.
Tên thuộc hạ áo đen bộ dạng nghi hoặc hướng Hắc phát lão nhân dò hỏi. Thấy vậy, Hắc phát lão nhân cũng có một tia khó hiểu:
“Ta cũng cảm thấy chuyện này có điểm nghi vấn. Mới đầu ta cho rằng là do Ma Vân Chùy mới tế luyện thành công khiến thực lực của ta đại tăng.
Nhưng xem ra đó không phải là nguyên nhân chính. Ma Vân Chùy hợp lực
công kích, cùng lắm chỉ khiến Cung Kiếm Phi rơi vào thế hạ phong”.
“Hà hà, bất quá gia chủ cũng không nên suy nghĩ nhiều. Cung gia đại
thương nguyên khí, hơn nữa còn chiếm được không ít khí tài, lần này cũng xem như là có lãi. Tiếp theo nên làm thế nào, thưa gia chủ?”.
Tên thuộc hạ áo đen hướng Hắc phát lão nhân tỏ ý chờ đợi. Hắc phát lão
nhân lại thích thú nhìn thanh chùy màu đen trong tay mình sau đó mới
chép miệng nói:
“Còn thế nào nữa, tông phủ họ Cung toàn bộ chiếm sạch, chiêu nạp thêm đệ tử. Chiếm được Cung gia sau này ít nhất thực lực Đà gia ta cũng phải
tăng thêm gấp rưỡi!”.
Hắc phát lão nhân vừa nói vừa liên tưởng, cảm giác phấn khích trào dâng
không thể khống chế nổi. Vốn ông ta nghĩ lần này công kích Cung gia sẽ
không dễ dàng, hơn nữa còn bị các cái Gia tộc khác nhòm ngó nhưng xem ra bây giờ hoàn toàn chỉ là nghĩ quá nhiều mà thôi. Các gia tộc khác căn
bản không có động tĩnh. Thậm chí việc ông ta chiếm được Cung gia mấy cái gia tộc đó hình như cũng không có chút mảy may quan tâm.
...
“Của ta, gian phòng này của ta. Ngươi đừng hòng mà tranh nó nhé ! ».
Tiếng cười rộn rã vui vẻ phấn khích liên hồi vang lên. Không còn là
những con người khắc khổ suốt ngày bám riết lấy những khối Ma Thạch đen
đúa, khi bị bọn Quỷ tộc đánh những chiếc roi da gai góc tran trát vào
người kêu lên u oán nữa. Bây giờ hoàn toàn là những con người sống lạc
quan vui vẻ. Không còn là chờ chết mà bây giờ đã có mục tiêu mới để sống tốt hơn.
Nhưng người lao dịch ở khu khai khoáng Đại Sơn ngày nào giờ đã lột xác
thành những con người mới. Mặc bộ quần áo mới do Kim Nam thiết kế ai nấy đều có khí độ phi phàm xuất chúng. Không kém bất cứ một thế gia đệ tử
nổi bật nào. Kim Nam nhìn những người này thì có chút mỉm cười thỏa mãn. Triệu Thánh Tông không ngờ khai phái trở lại lại ở cái mảnh đất Ma Giới này. Nhưng không sao, một ngày Kim Nam hắn còn, Triệu Thánh Tống sẽ
không chỉ vang danh khắp cái thành THạch Thất này, mà sẽ là toàn bộ tam
giới đại đạo. Công pháp Triệu Thánh Tông cũng là đệ nhất công pháp uy
trấn tam giới.
Tạ Đinh thì mải mê đi sắp xếp chỗ ở cho mấy người lăng xăng này. Mặc dù
phủ họ Cung rất rộng, không hiếm những chỗ đẹp đẽ nhưng căn bản đám
người này vẫn thích tranh chấp. Một số người còn vội vã lao vào cắm luôn biển hiệu đề tên thể hiện quyền sở hữu bất khả xâm phạm. Tạ Đình cũng
đành lắc đầu chán nản, nhưng cũng vui, không như vậy thì cũng quả thật
phí những ngày tháng tự do mà họ có thể trải nghiệm sau khi vượt khỏi
cái địa ngục không lối thoát được thế gian. Một số người thậm chí còn
vui mừng đến phát khóc vì chính trước đây họ cũng không thể tưởng tượng
được lại có ngày này.
« Mọi người, tạm thời dừng lại một chút. Nghe ta nói đây ! ».
Kim Nam hắng giọng một tiếng lập tức đám người kia quay đầu lại dừng
ngay mọi hành động. Người khác nói bọn họ có thể không để tâm, nhưng Kim Nam hắn là người cứu bọn họ ra khỏi địa ngục. Một lời hắn nói không
quan tâm chính là tự vả vào mặt mình.
« Triệu Thánh Tông vừa mới thành lập, tạm thời cần phải chọn ra những
thành viên cốt cán trong Tông phái tiện thời bồi dưỡng. Ta trước hết
tiến cử Tạ Đình huynh làm phó Tông chủ, chức vị trưởng lão và các vị sư
phụ từ từ theo thời gian nhận biết sẽ phân phó đảm nhiệm. Mọi người có
đồng ý không ? ».
« Đồng ý !! ».
Lời Kim Nam vừa nói thậm chí còn chưa dứt câu đã có tiếng tán đồng. Tạ Đình thấy vậy thì liền ngập ngừng bước lên :
« Kim Nam huynh, chuyện này… Chức vụ phó Tông chủ ta không thể đảm
nhiệm. Thứ nhất ta không có thực lực, thứ hai không có tài đức. Cái này
huynh không thể quyết định dễ dàng như vậy”.
“Mọi chuyện ta đã quyết, mọi người tiếp tục đi!”.
Kim Nam lên tiếng dõng dạc khẳng định một câu, trong mắt còn thể hiện
rất kiên định rồi sau đó rời đi. Tạ Đình vẫn đứng trơ ra đó không biết
phải làm sao, trong lòng Tạ Đình xuất hiện một tia cảm kích khó tả, hắn
đã quyết tâm, sau này dù có thế nào cũng phải cố gắng tu luyện. Khó khăn lắm mới có ngày này, nhất định không thể phụ sự mong đợi của vị huynh
đệ tốt này.
Đại điện phi thăng trên đỉnh không gian Cung gia lúc trước, một chữ Cung rất lớn trước chính điện đã bị Kim Nam lập tức phá bỏ. Thay vào đó là
chữ Triệu rất lớn. Làm xong mọi việc Kim Nam cảm thấy rất thỏa mãn, vốn
định quay đầu đi tìm kiếm những kiến trúc cần chỉnh sửa thì hắn liền lập tức khựng lại thân mình. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía Nam một cách rất
chú ý.
Hơn ba mươi mấy nhân mạng áo đen, đều là tu luyện giả đang hướng hướng
này bay tới. Khuôn mặt còn như hung thần ác sát, khẳng định là muốn đánh cướp.
“Ý, có người, không phải gia chủ đã nói là hiện giờ Cung gia không có ai sao. Tại sao lại có một thằng mặt đần đứng ở kia!”.
Đám tu sĩ áo đen tràn tới bộ dạng ngơ ngáo, vừa tới đã luôn miệng nói Kim Nam hắn mặt đần khiến hắn lập tức phát hỏa.
“A, sao không phải là Cung gia, trên kia rõ ràng là chữ Triệu. Hay là chúng ta đến nhầm chỗ!!!”.
Một tu sĩ áo đen bộ dạng thô tục nói bắn nước miếng tùm lum nhận định.
Hướng sự nghi hoặc của cả đám người dời từ Kim Nam sang đại điện phi
thăng.
« Không đúng, Cung gia rõ ràng là ở chỗ này mà. Mà Triệu gia là cái bọn nào thế, căn bản trước đây chưa từng nghe nói ??? ».
Kim Nam đã tức đến như mắt muốn trực lồi ra rồi, răng hắn nghiến kèn kẹt liên hồi. Nội khí bên trong thì cứ liên tiếp bạo động không thể kiềm
chế. Bọn tu sĩ lâu la này không biết từ đâu đến. Vừa đến đã lập tức lên
tiếng nói hắn mặt đần, cái này còn đỡ. Không ngờ lại còn lên tiếng sỉ
nhục họ Triệu của hắn.
« A, ta nhớ ra rồi, hình như ở phía Đông có một cái Triệu gia, nghe nói
cũng chỉ là gia tộc buôn muối. Căn bản không có tu luyện, nghề chính
hình như cũng là đi làm đậu phụ gì đó thì phải !!! ».
Một tên tu sĩ áo đen khác bộ dạng ngơ ngáo gãi gãi đầu lên tiếng, cả bọn nhất lượt cười lên ầm ĩ.
« Ông giết chúng bây !!! ».
Kim Nam căn bản không thể kiềm chế thêm được được, một thân nhảy vọt
nháy mắt biến đến cạnh bên một tên tu sĩ áo đen. Căn bản một lời không
nói lập tức dùng trảo thủ thọc sâu vào đan điền bóp nát nội đan của tu
sĩ này khiến hắn không kịp phản kháng. Các tu sĩ áo đen khác vừa kịp
thời nhận biết tình huống thì đã lập tức phát hoảng. Căn bản chạy tán
loạn như ruồi nhặng.
« Không xong rồi, mau chạy ! ».
Đám tu sĩ áo đen hô hoán loạn lên, tên tu sĩ áo đen khi nãy bị Kim Nam
bóp nát đan điền vẫn chưa có chết máu chảy lênh láng. Kim Nam căn bản
không muốn lập tức giết người này, sỉ nhục hắn đến như vậy hắn phải
khiến cho tên này sống không bằng chết.
« Toàn bộ các ngươi, không ai được toàn mạng ! ».
Giọng nói sát thần lại vang lên, một lời vừa dứt những cái bóng ảo như
chớp nhoáng lập lòe xuất hiện. Lần lượt từng tu sĩ áo đen đều bị móc hết nội đan không một chút sai sót. Máu chảy tuôn trào đầy không trung. Nội đan biến mất, ngay cả khinh công cũng không thể sử dụng. Cả đám người
đều nhất loạt rụng xuống mặt đất như những trái dừa.
« Gia chủ !!! ».
Một tên áo đen may mắn thoát nạn chảy xa được một quãng nhưng cái bóng
đen mờ ảo kia đã đuổi tới rất sát rồi. Nhìn thấy phía trước đó chính là
Hắc phát lão nhân, tu sĩ áo đen liền lập tức kêu lớn một tiếng mừng rỡ.
Hắc phát lão nhân đã đến, điều đó chứng tỏ hắn cũng có thể được cứu khỏi cái sát thần này rồi.
« Ai dám truy sát đệ tử Đà Nhân Tông ta ??? ».
Hắc phát lão nhân vừa mới tới, thấy cảnh này lập tức sát khí tràn ngập
lao về phía trước, khuôn mặt cũng chính là bạo nộ. Nhưng cũng là không
kịp.
« Phụt ».
Tu sĩ áo đen lập tức thất khiếu chảy máu, đan điền cũng là thủng một lỗ
lớn. Nhanh, thực sự rất nhanh. Hắc phát lão nhân lập tức dừng thân mình
lại thủ thế không dám tiến tới. Dốt cục là kẻ nào lại có thể nháy mắt
trước mặt ông ta giết đệ tử Đà Nhân Tông mà ông ta lại không thể làm gì. Hắc phát lão nhân tâm thần rúng động, chiếc chùy màu đen có lực lượng
mờ nhạt trên tay ông ta thoáng chốc xuất hiện run rẩy.
« Còn nói ta mặt đần ??? ».
Kim Nam giọng nói tràn ngập lửa hận, cái bóng đen mờ nhạt từ từ biến mất xuất hiện một thân mình phiêu động trước hắc phát lão nhân. Mãi tóc bay lững lờ, ánh mắt rất có thần. Bộ trang phục trắng nhạt lại càng tăng
thêm vẻ tiên phong đạo cốt thân cận cho hắn. Thế nhưng đó là với người
thường, còn với Hắc phát lão nhân lúc này thì ông ta lại không cảm nhận
như vậy. Trước mặt ông ta chính là xuất hiện một sát thần đúng chất. Ánh mắt sát thần nhưng bên trong lộ rõ sát cơ, hơn nữa kẻ này tu vi ông ta
thậm chí nhìn không thấu.
Quyết không thể đánh liều, Hắc phát lão nhân lập tức cất thanh chùy màu đen kia đi. Một tay giơ lên thân mật :
« Vị huynh đệ này, không biết Đà Nhân Tông ta đã đắc tội gì mà khiến huynh đệ tức giận như vậy ? ».
« Bọn chúng nói ta mặt đần ! ».
Một câu nói gọn lỏn, không chút cảm xúc. Câu này nói ra rõ ràng là có ý
không muốn tiếp chuyện Hắc phát lão nhân, hơn nữa còn đang rất muốn đánh nhau.
« A… Cái này, không phải chứ, chắc có sự nhầm lẫn ở đây. Huynh đệ, đã đắc tội, cáo từ ! ».
Hắc phát lão nhân càng nói càng cảm thấy thấy khó chịu, đối diện khuôn
mặt tiểu tử này đối với ông ta cảm giác không thể điều chỉnh. Bạo nộ
không xong, mà cười cợt vui vẻ cũng không được. Muốn đánh nhau thì lại
không có thực lực, tốt nhất một lời chấm dứt rời đi là xong chuyện.
« Dễ dàng như vậy sao ??? ».
Kim Nam gằn giọng lên một tiếng, nháy mắt xuất hiện trước mắt Hắc phát
lão nhân, khuôn mặt tỏ vẻ không chút để ý nhưng nắm tay hắn đã nói lên
tất cả. Cuồng bạo nội khí vũ động liên tục. Hắc phát lão nhân đánh hơi
thấy nguy hiểm lập tức lùi lại.
Tiểu tử này không ngờ chỉ nháy mắt đã có thể xuất hiện trước mắt ông ta
mà ông ta không thể phát hiện. Với cấp bậc này của ông ta hiện giờ đừng
nói cho dù có là nội khí gia tầng năm đi chăng nữa. Di chuyển nhất định
phát ra giao động không gian, cái này ông ta có thể lập tức phát hiện.
Vậy mà tiểu tử này xuất hiện trước mặt ông ta khiến ông ta lập tức phát
hoảng, không gian không hề giao động. Chẳng nhẽ lại là Thuấn Di trong
truyền thuyết. Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy nguy hiểm. Vốn nghĩ chuyến này đến thu thập Cung gia dễ dàng nhưng không ngờ chưa đến cửa phủ đã
gặp ngay sát thần hỏi tội.
« Ngươi ?? Ngươi muốn làm gì ??? ».
« Ông là cùng phe với bọn chúng có phải không, cái gì mà Đà Nhân Tông ??? ».
Kim Nam trợn tròn đôi mắt lên một cách dữ tợn. Tay không ngừng lưu động
nội khí nhưng lại không có đánh ra mặc dù bàn tay đã đạt cực hạn tích tụ lực lượng. Hắc phát lão nhân một tia mồ hôi chảy dài. Vốn không muốn
đánh nhau nhưng xem ra không được. Vô thức thanh chùy màu đen từ lúc nào đã tế xuất.
Kim Nam trong giây lát cũng đã nhìn thấy thanh chùy kia, miệng hắn chỉ
khẽ nhếch lên một cái. Bọn tu sĩ áo đen kia sỉ nhục hắn một hồi đánh
nhau khiến hắn căn bản chưa thỏa mãn. Lão giả này xem ra có chút thực
lực, sỉ nhục hắn mặt đần là chuyện nhỏ. Nhưng sỉ nhục Triệu gia xem như
chính thức nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn rồi.