Đội quân của Kim Nam đông như kiến, vây chặt cái thành trì này hiện đã hai hôm, trước mắt vẫn là chưa có tiến triển gì.
Sau khi chiếm được Vân Nam thành thì Kim Nam đã trưng dụng được sáu vạn
binh, sáu vạn binh này hắn đã dùng cho việc công phá Quan Ải, hắn lợi
dụng đội binh này giả vờ vào tiếp viện cho Quan Ải khiến cho những cái
tướng sĩ Quan Ải kia mắc mưu, hắn lập tức đã chiếm được ải này.
Nhưng kế sách này dù sao hắn cũng đã dùng một lần rồi, hiện không thể
dùng cái kế cũ ấy được nữa. Xương Khê trữ tồn khoảng bốn vạn lính, nếu
Kim Nam cứ dùng lực công phá ắt có thể lấy được, thế nhưng hắn lại không muốn làm như vậy. Hắn không muốn bất cứ một binh một tốt nào của Nam
Thiên Quốc phải hy sinh vô ích, trước mắt hắn đã có dự tính là tạm thời
cử binh cô lập cái thành trì này, còn mình hắn sẽ đem theo Quân Đoàn Đen xâm nhập theo một lối mòn nhỏ để đánh úp Xương Khê, qua được Xương Khê
là sẽ đến Thượng Dung, chiếm được Thượng Dung là hắn có thể thong thả mà đi tìm cái Vô Cực Tông kia được rồi.
Tướng thủ thành Xương Khê Từ Hứa cũng là một kẻ có mưu kế, hiện lương
thảo trong thành Xương Khê không còn nhiều, chỉ độ một hai ngày. Từ Hứa liền ra lệnh đang đêm tập kích Nam Thiên Quốc cướp lấy lương thảo. Kim
Nam vì chủ quan không phòng bị nên đã bị thua mất một lần này, khiến cho cái Xương Khê thành kia thủ dai hơn mấy hôm.
Ngay tối hôm đó, Quân Đoàn Đen và hắn đích thân vòng qua mạn núi, những
cái lối đường mòn này bấp bênh trơn trượt, nhưng cũng may những binh sĩ
Quân Đoàn Đen đều là cao thủ nên cũng không mấy khó khăn để vượt qua
những con đường đó.
Nửa đêm, bọn họ đã đột nhập được vào Xương Khê thành, những cái binh sĩ
của Xương Khê thành chỉ tập trung phòng thủ mạn Bắc và mạn Tây thành trì này, còn sườn núi đa phần canh phòng rất lỏng lẻo, bởi căn bản truyện
vượt qua những cái sườn núi kia để đánh úp là không có khả năng, ngay cả những người đi núi lão luyện nhất cũng còn phải táng mạng, quân binh
Nam Thiên Quốc sao có thể vượt qua.
Nhưng bọn chúng vẫn là không biết, Kim Nam còn có một cái goi là Quân
Đoàn Đen. Quân Đoàn Đen kia sau khi đột nhập được vào Xương Khê, nhanh
chóng hạ sát đám binh sĩ canh phòng kia, tiến đến phủ đại tướng Xương
Khê thành Từ Hứa.
Từ Hứa lúc này đang xem binh thư, bỗng chốc thấy một đám người đông đảo
lao vào, những người này đều là mặt mũi bịt kín. Một tên công tử nho
nhã, dáng vẻ cao nhưng rất vừa, không quá gầy cũng không quá béo, có thể nói là hình thái chuẩn của một cái nam tử anh tuấn bước vào cười nói.
“Từ Hứa đại tướng quả thật đã quá vất vả rồi, Xương Khê này từ nay hãy cứ để Nam Thiên Quốc tiếp quản, ha ha..”
“Các ngươi… các ngươi là quân binh Nam Thiên Quốc, không.. không thể nào.. làm sao các ngươi có thể vào được đây”.
Từ Hứa kia thấy đám người này lao vào đây thì đã biết Xương Khê thành
coi như xong rồi, thân mình hắn gục xuống hoảng hốt sợ hãi. Cái đám
người này không phải là người nữa rồi, Xương Khê thành phòng bị nghiêm
ngặt như vậy mà bọn chúng vẫn có thể vô thanh vô tức chiếm được. Từ Hứa
mới đầu còn tự mãn về tài binh pháp của mình, một lần cướp lương thảo
của Kim Nam thành công nên sớm đã không coi Kim Nam hắn ra gì, nào ngờ
bây giờ mình lại bị người ta bắt một cách dễ dàng như vậy. Từ Hứa tự lắc đầu lẩm bẩm “Chuyện này.. không có khả năng.. trừ phi các ngươi là thần tiên, hay ít nhất cũng phải là toàn bộ cao thủ nội khí..”.
“Ha ha, Từ Hứa tướng quân, ngài thật sáng suốt, đúng như vậy, toàn bộ
cái binh đoàn đột kích lần này của bọn ta đều là cao thủ nội khí..”
Từ Hứa bỗng chốc nhăn mặt cười “Các ngươi lừa ai chứ, thế gian có cái
đại quốc nào nhiều cao thủ nội khí đến vậy sao, các ngươi tưởng cao thủ
nội khí là lá cây ngoài vườn à, mà lại có thể tùy tiện nhặt được, ha
ha.. muốn lừa bổn tướng thì cũng không nên lấy một cái chuyện lố bịch
như vậy ra bịp ta chứ”.
Kim Nam ngây người, không ngờ hắn nói sự thật mà tên này không có tin,
chẳng lẽ hắn phải nói dối thì cái tên này mới tin hay sao.
Từ Hứa lại tiếp tục nói “Cũng không có dài dòng với các ngươi nữa, ta
biết sớm muộn Xương Khê cũng thất thủ, chỉ không ngờ là nó lại diễn ra
nhanh đến như vậy, các ngươi muốn lấy mạng bổn tướng thì nhanh ra tay
đi, đừng có dài dòng lôi thôi nữa”.
Kim Nam gật gật đầu, tên Từ Hứa này cũng thật có khí phách, nếu có thể
thu nhận được tên này Kim Nam tuyệt đối sẽ không ngần ngại, thế nhưng
nghe ngữ khí của hắn ta thì chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra, Kim Nam khẽ vung tay thành toàn cho cái Từ Hứa kia, một đường kiếm lấy mạng hắn không chút đau đớn.
Xương Khê trong vài khắc thời gian đã bị quân đoàn Nam Thiên Quốc công
phá, bốn vạn binh tử chiến gần hết cũng gây cho Kim Nam một cái thiệt
hại không nhỏ, quân binh Nam Thiên Quốc cũng chết gần đến hai nghìn, có
thể nói đây là trận chiến đầu tiên mà tân quân Nam Thiên Quốc phải thiệt hại nhiều như vậy.
Tân quân Nam Thiên Quốc cũng là mới trải qua các đợt thao luyện, nhưng
cũng đã đạt đến trình độ như những binh sĩ bình thường, chưa thể đạt đến binh sĩ tinh nhuệ như thời An Dương Vương được, vì vậy dù nắm thuận lợi trong tay vẫn bị thiệt hại mất hai nghìn người kia.
Kim Nam cho công thành nhưng cũng không dừng việc huấn luyện các binh sĩ này chút nào, công chiếm mỗi thành trì hắn đều cho binh sĩ tự động vượt thành bằng cách leo thành trì chứ không phải đi qua cổng chính, làm như vậy các cái binh sĩ vẫn như công chiếm thành thật sự chứ không phải đơn thuần thao luyện, vì thế cho nên trải qua nhiều trận đánh, quân binh
Nam Thiên Quốc kinh nghiệm thực chiến đã tăng lên nhiều.
Kim Nam dám khẳng định khi quân đội Nam Thiên Quốc đánh chiếm xong Kỳ
Dương, quân binh Nam Thiên Quốc chắc chắn sẽ đạt tới một cái trình độ
lão luyện hơn, tuy không bằng binh sĩ thời kì An Dương Vương nhưng chí
ít cũng phải gần bằng.
…..
Tần Hoài Công dời Phàn Dương đã được ba ngày, quân đội Đế Quốc Nhật Minh nhận được cái tin tức này ngày càng gấp rút hơn tiến công thành Từ
Châu, bởi vì họ sẽ không còn phải lo lắng lực lượng Bắc Quốc nữa, mấy
hôm trước Thiên Hoàng còn đang như ngồi trên đống lửa, công kích Bắc
Quốc lần này ông ta chẳng khác nào như đánh cược, nếu Nam Thiên Quốc kia còn chần chừ vài hôm, có lẽ Đế Quốc Nhật Minh sẽ phải thua to rồi. Cũng may là cái Triệu thống lĩnh kia không có lừa ông ta, bằng không cho dù
thua Bắc Quốc kia nhưng vẫn giữ được mạng thì ông ta cũng sẽ vẫn bị các
cái lãnh chúa kia xâu xé đến chết.
Thành chủ Từ Châu là Tư Kỳ, mấy hôm trước nghe tin Tần Hoài Công đem
binh đến ứng cứu Giang Nam, ông ta liền buông bỏ phòng bị canh phòng
lỏng lẻo, giải tán dân binh, quân đội lại cử về các trấn. Đùng một cái
Tần Hoài Công rút binh về Kỳ Dương khiến ông ta trở tay không kịp, bị
quân đội Đế Quốc Nhật Minh đem binh đến, nội chỉ trong một buổi chiều
thành Từ Châu đã thất thủ, Tư Kỳ liền tự sát. Đế Quốc Nhật Minh từ đó
vươn dài cánh tay củng cố vị thế vùng Đông Bắc Bắc Quốc, cát cứ lực
lượng tại đây, rèn đúc binh khí, chế tạo quân bị, trưng binh gia tăng
lực lượng.
Nhan Hãn sau khi thống lĩnh tám mươi vạn đại binh của Bắc Quốc tiến đến
Giang Nam thì nghe tin quân đội Đế Quốc Nhật Minh đã đánh hạ Từ Châu,
liền lập tức cử tín sứ sang doanh trại quân Đế Quốc Nhật Minh tỏ ý giao
hảo, trên thực tế là để thăm dò các cái lãnh chúa kia.
“Tín sứ Nhan Húy đến”. Một cái võ sĩ canh giữ chủ trướng hét lớn, Thiên
Hoàng đang bàn binh tình chính sự với các lãnh chúa kia lập tức dừng
lại, ông ta quay đầu lại nhìn cái tín sứ kia đánh giá một chút, một lúc
lâu sau mới cất giọng “Ngươi đến đây là có việc gì”.
“Thiên Hoàng bệ hạ, lần trước chắc hẳn ngài đã hiểu nhầm ý của đại quốc
ta rồi, cái tên Tề Mẫn kia là làm láo, Tần Đế không hề có ý muốn thúc ép ngài chút nào, thôi thì nể tình giao hảo giữa hai quốc gia, xin ngài
rút binh về cho, từ nay về sau Đế Quốc Nhật Minh tuyệt đối sẽ không phải triều cống Bắc Quốc ta nữa, hơn nữa chúng ta còn nguyện cắt thêm ba
quận Đông Bắc để tỏ lòng hảo ý”.
“Hừ, ba quận, các ngươi tưởng chúng ta là ăn mày hay sao, các ngươi
trước nay luôn nhục mạ Đế Quốc Nhật Minh ta, bây giờ lâm vào thế cùng
định vứt vài thứ đồ vứt đi rồi mong ta bỏ qua hay sao, cút…” Thiên Hoàng quát lớn phẫn nộ.
Cái tín sứ Nhan Hãn kia vẫn bình tĩnh nói thậm chí còn có một chút đe
dọa “Thiên Hoàng, ngài đừng tưởng đánh thắng được vài trận là lên mặt,
BẮc Quốc ta dù sao cũng là thượng triều, binh đông trăm vạn, ngài chỉ có sáu mươi vạn binh mà cũng muốn hống hách hay sao, là chúng ta có chút
nể mặt mới nói như vậy để giữ tình hòa hảo, bằng không một thành trì ư,
ta e rằng ngài cũng không có đâu”.
Thiên Hoàng lông mi giật giật, khóe mắt đỏ rực trực trào ra nói lớn
“Ngươi định bịp ai cơ chứ, Tần Hoài Công không phải đã sớm rút đại quân
về rồi sao, Giang Nam bây giờ còn binh để đánh Đế Quốc Nhật Minh ta hay
không mà ngươi lại to mồm đến như vậy”.
Tín sứ Nhan Húy kia vẫn bình tĩnh, nét mặt hiện ra một chút cười nhạt
coi thường nói “Ngài nói đúng, Tần Đế quả thật đã rút binh về Kỳ Dương,
thế nhưng ngài lại không ngờ rằng ngài ấy vẫn còn để lại tám mươi vạn
đại binh trấn giữ Giang Nam, ha ha, ngài nói xem, đại cục đã định, ngài
định làm thế nào đây mà lại không rút binh..”.
“Ha ha, ngươi tưởng ta ngu chắc, ngươi tưởng ta không biết rằng cái Tần
Hoài Công kia không để lại tám mươi vạn binh ư, hừ, nếu đông hơn cái số
đó thì ta còn có chút e ngại, với ta tám mươi vạn binh đó chỉ như một lũ ô hợp, toàn là lũ trẻ con chưa đủ tuổi cầm binh khí, ta chỉ cần mười
vạn là có thể diệt sát toàn bộ sạch sẽ, ngươi định dọa ai chứ hả”.
“Ngươi..” Thiên Hoàng nói như vậy khiến tín sứ Nhan Húy kia liền xanh
mặt không biết nói gì, liền tức giận chắp tay không nói lời nào mà quay
mình lập tức rời khỏi, các cái lãnh chúa kia nhìn thấy vậy chính là ngơ
ngác một hồi lát sau tất cả đều cười lớn hô vang nịnh nọt Thiên Hoàng
“Thiên Hoàng bệ hạ, thật uy nghiêm, nói vài câu đã khiến họ Nhan kia sợ
xanh mặt chạy trốn rồi”. Thiên Hoàng đắc ý cười, lại tiếp tục chỉ tay
vào bản đồ bàn bạc với các lãnh chúa kia.
Nhan Húy sau khi rời khỏi trong lòng vẫn còn hậm hực, nhưng chuyện chính hắn đến đây chính là để thăm dò các cái lãnh chúa kia cũng đã làm được, việc chính là để biết mặt các lãnh chúa kia, còn sau này hắn sẽ chờ
thời cơ mà đút lót hối lộ, Nhan Húy lệnh cho thuộc hạ canh chờ ở ngoài
doanh trại quân binh Đế Quốc Nhật Minh, hễ cứ thấy cái lãnh chúa nào thì phải lập tức báo cho hắn.
Không phải đợi lâu, chỉ sau bốn khắc nghị sự đã tan, các cái lãnh chúa
kia liền bước ra khỏi đại trướng Thiên Hoàng, rời doanh trại chính trở
về các doanh trại phụ cận.
“Đại nhân, người thấp lùn to béo kia là lãnh chúa Nô Hỗ, lãnh chúa của
vùng Bán Biên, vùng đất này giáp với mặt biển phía Đông của Đế Quốc Nhật Minh, không giáp với Bắc Quốc ta, nếu lần này Đế Quốc NHật Minh thắng
lợi Đông Bắc ông ta sẽ là người được lợi ích ít nhất, Bán Biên là một
vùng rộng của Đế Quốc Nhật Minh, lãnh chúa này nghe nói có sô binh trong quân đội Đế Quốc Nhật Minh lên tới bảy vạn, chỉ sau mỗi Thiên Hoàng
kia, thuyết phục ông ta có lẽ hợp lý nhất, kẻ này nghe nói chỉ hám sắc
không hám tiền”.
Nhan Húy nghe thấy vậy liền gật đầu nói “Mau đem Mỹ Cơ đến đây, ta phải mua chuộc được cái lãnh chúa này trước tiên”.
“Đại nhân, Mỹ Cơ là thiếu nữ tuyệt phẩm, ngài mãi mới tìm được để dâng
lên cho Tần Đế, chẳng nhẽ lại hiến cho cái con dê cụ này sao”.
“Nói nhiều, nếu Bắc Quốc mà thua thì hiến cho cái Tần Đế kia còn cái tác dụng gì cơ chứ, hơn nữa nếu lần này mà thành công, ta lập được đại công thì còn hơn cái công hiến tặng cái mỹ nữ kia nhiều lắm”.
“Dạ đại nhân, tiểu nhân sẽ đem Mỹ Cơ đến ngay”. Cái lính tốt kia lập tức lui đi, Nhan Húy ánh mắt vẫn là đang bám sát cái lãnh chúa Nô Hỗ kia
không dời chút nào, một lát sau tên lính tốt kia đã đem một thiếu nữ
đến. Thiếu nữ này xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng nõn nà, mũi cao mày
ngài thân hình thon thả, đặc biệt đôi núi đôi của nàng nhô cao một cách
rất tự nhiên, tuyệt đối là vưu vật thế gian.
Nhan Húy thấy cái mỹ nữ kia đã đến liền tức tốc phi ngựa chặn đường cái lãnh chúa Nô Hỗ kia nói “Nô Hỗ lãnh chúa, ngài chờ đã…”.
“Í, ngươi là có chuyện gì, ngươi không phải là tín sứ Bắc Quốc sao”. Nô
Hỗ ánh mắt nheo híp lại, cái thân hình béo tròn của hắn khiên cho hắn
khi nãy thắng ngựa lại gấp có chút không vững, lúc này vẫn đang điều
chỉnh bộ dạng chênh vênh lắc lư trên ngựa của mình, mấy cái võ sĩ phía
sau Nô Hỗ thấy Nhan Húy đến liền tức tốc rút kiếm ra chĩa về phía Nhan
Húy, Nô Hỗ thấy vậy liền phất phất tay ý ảo họ hạ kiếm xuống.
“Nô Hỗ đại nhân, ta lần này có chuyện cơ mật, nhưng trước tiên có bảo
vật dâng lên ngài trước đã” Nói rồi Nhan Húy vẫy vẫy tay, mấy tên lính
tốt phía sau liền khiêng lên một chiếc kiệu hoa lệ, Nhan Húy ra hiệu cho Nô Hỗ kia vén tấm màn vải nhìn vào trong.
Nô Hỗ thấy kiệu kia sớm đã đoán biết được phần nào, bản thân sớm đã máu
gái, hắn liền thọc đầu vào sau màn vải luôn chứ không thèm vén. Phía sau đúng là Mỹ Cơ, nàng thân thể tuyệt mỹ, trong kiệu có chút hương thơm
xao động khiến Nô Hỗ kia phấn trấn, không những vậy, Mỹ Cơ còn khẽ kéo
vạt áo xuống để hở ra đôi gò bồng khiêu gợi trắng mơn mởn, Nô Hỗ điên
đảo không chịu nổi, nước miếng đã trực trào ra, chỉ hận không thể lập
tức lao vào kiệu này mây mưa một trận.
Nhan Húy thấy vậy biết mình đã thành công liền đắc ý nói “Nô Hỗ lãnh
chúa không biết có thể cho tại hạ chút nhờ cậy hay không, mỹ nữ này sẽ
thuộc về ngài”.
Nô Hỗ bây giờ nào nghĩ được nhiều, ánh mắt trở lên ngây dại thất thần, gật gật đầu nuốt nước bọt ừng ực “Ngươi, mau nói..”
“Là như vậy, ngài chỉ cần làm theo cái kế hoạch như này….” Nhan Húy kia
liền bày ra một cái kế sách cho Nô Hỗ, chính là kê sách muốn ông ta làm
phản Thiên Hoàng kia, sau này mỹ nữ sẽ là không thiếu cho ông ta, hơn
nữa Bắc quốc sẽ cho ông ta nhiều cái lợi ích.
Nô Hỗ kia sau khi nhìn thấy Mỹ Cơ thì đâu có nghĩ được nhiều nữa, thấy
Nhan Húy nói gì là đều gật đầu đồng ý cả. Nhan Húy thấy như vậy thì
chính là thầm đắc ý, không ngờ mua chuộc các cái lãnh chúa này lại dễ
dàng đến như vậy. Nhưng trên thực tế, Nhan Húy đã đặc biệt mắc một cái
sai lầm nghiêm trọng, ông ta không biết rằng bản thân cái Nô Hỗ kia
trong Đế Quốc Nhật Minh nổi tiếng là một kẻ không giữ chữ tín, chỉ sợ Nô Hỗ sau khi nhận xong cái Mỹ Cơ kia sẽ gạt ngay cái giao ước mà ông ta
vừa đạt được.
Không biết rằng mình sớm đã thất bại, Nhan Húy vẫn là tiếp tục đắc ý rời đi suy nghĩ các cái kế sách tiếp theo để mua chuộc các lãnh chúa còn
lại.
…..
Tần Hoài Công dẫn binh về đến Võ Lăng thành trì cũng đã được tám ngày,
trong khi đó quân binh Nam Thiên Quốc sớm đã phá tan Xương Khê, và cũng
đã làm Thượng Dung thành thất thủ chỉ trong một hôm, đó cũng là nhờ mưu
kế của Lý Nam Đế, ông ta đích thân đem hai mươi vạn binh trực tiếp công
kích phá tan thành trì này, trong khi Thượng Dung chỉ có bảy vạn binh cố thủ, thiệt hại quân Nam Thiên Quốc cũng không nhiều chỉ tốn hơn một
nghìn binh sĩ. Đó cũng là nhờ Kim Nam mỗi lần công thành đều cho binh sĩ thao luyện trực tiếp nên mới có hiệu quả được như vậy.
THượng Dung thất thủ, Kỳ Dương lập tức nguy ngập, Kim Nam cũng vì nóng
lòng muốn tiến công Kỳ DƯơng vì hắn nghe tin Tần Hoài Công đã kéo đại
binh về, trước nay hắn chỉ đụng độ với lực lượng quân binh nhỏ của Bắc
Quốc, lần này đụng độ với quân chủ lực, hắn ắt phải chiếm được Kỳ Dương
kinh để lấy thế thượng phong. Quân đội Bắc Quốc Tân Hoài Công lần này
kéo về đông đến ba trăm vạn, đa phần là quân các chư hầu, bản thân quân
đội chính quy của Tần Hoài Công chỉ có chưa đầy một trăm hai mươi vạn.