Biên Niên Sử An Nam

Chương 107: Diệt Ngũ Hùng (5)

« Kì Vương chậm đã ! »

Phi Mạnh An mồ hôi chảy dài vội vã nói, từ cổ hắn một đường vệt máu rươm rướm chảy xuống.

« Hôm nay quả đúng là Ngũ Hùng không còn một kẻ nào trung thành, thế nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Với thế lực của đế quân hiện giờ, đừng nói là muốn đánh với Ngũ Hùng, mà cho dù là đánh với một Quận cũng cầm chắc thất bại trong tay. Đã như vậy hôm nay ta cũng nói thẳng với Đế Quân, chỉ cần ngài liên minh với ta, sau này Nam Thiên sẽ lại chia đôi, thiên hạ mỗi người một nửa. Ta sẽ dùng binh Tây Quận cùng ngài mà chinh phạt lại Tứ Hùng, như vậy người thấy thế nào ? »

Phi Mạnh An nhàn nhạt nói, lưỡi kiếm cạnh cổ cũng bị hắn dùng ngón tay kẹp lấy đẩy ra. Ung Sơn Kì Vương khuôn mặt vẫn phừng phừng như lửa muốn trực tiếp hạ thủ, lại thấy Lý Bí hắng giọng ngăn cản :

« Kì Vương chậm đã ! »

« Hoàng huynh, tại sao không để ta một nhát trảm chết tên phản thần này ? »

Ung Sơn Kì Vương lời nói tức giận muốn phun ra búng máu, run run đôi bàn tay. Lý Bí nhìn qua chỉ cười nhạt gật gật đầu như trấn tĩnh Ung Sơn, lại nhìn về phía Phi Mạnh An từ tốn :

« Ngày hôm nay kì thực Ngũ Hùng trong mắt bổn đế chỉ như tôm tép, thực muốn lấy bất cứ lúc nào cũng dễ như trở bàn tay. Bổn đế chỉ cần một cái nhấc tay đã có thể khiến thiên hạ một lần nữa dậy sóng, thậm chí Ngũ Hùng các người tương lai dòng tộc cũng không còn xuất hiện, họ Phi các ngươi, họ Khâm Thiên, họ Bình Gia đều không còn ! »

« Ha ha ha ! »

Phi Mạnh An chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không tin cười lớn, tay quệt qua vết máu trên cổ liếm qua lưỡi như khát máu. Lý Bí lại nói :

« Phi Mạnh An ? Bổn đế hỏi ngươi, Tây Quận của ngươi có nổi bao nhiêu binh mã ! »

Phi Mạnh An đang cuồng tiếu, lại ngạc nhiên :

« Trăm vạn có thừa ! »

« Vậy bổn đế lại hỏi ngươi ? »

Lý Bí dừng một chút, lại tiếp tục nói :

« Trăm vạn binh của ngươi, có thể đánh được trăm vạn binh kinh kì của Khâm Thiên Sử Cơ hay không ? »

Phi Mạnh An ngẫm nghĩ một chút, rồi tự vỗ ngực mà nói :

« Cho ta mười năm họ Khâm Thiên sẽ chẳng còn ! »

« Ha ha, cứ cho là như vậy ! Vậy bổn Đế lại hỏi ngươi, trăm vạn binh của ngươi giỏi nhất là cái gì ? »

« Đế quân, thực ra ngài rất rõ ràng rồi, tại sao vẫn phải hỏi. Binh Tây Quận nổi danh thủy chiến, thiên hạ vô địch thủ ! »

« Đúng đúng, Tây Quận quả thật rất giỏi thủy chiến ! Vậy… Thủy Quân của ngươi, có đánh được đạo Hắc Mã, đạo Bạch Tượng của Miên Quận hay không ? »

« Hắc Mã, Bạch Tượng ? »

Phi Mạnh An ngạc nhiên trợn mắt, dường như hai từ này hắn chưa từng nghe đến. Lý Bí cười lớn :

« Ha ha, Phi Mạnh An, Phi Mạnh An, ngươi chỉ như ếch ngồi đáy giếng, biết một mà chẳng biết mười ! »

« Ngươi luôn tự ngẫm rằng thiên hạ mỗi người đều luôn dậm chân tại chỗ, còn ngươi lại thay đổi rất nhiều. Ngươi nghĩ người ta thật ngu ngốc, còn ngươi mới là thông minh sáng suốt ? »

« Bổn đế nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chỉ muốn diệt Khâm Thiên Sử Cơ mà đã mất mười năm, trong khi Bình Gia Liệt Quân chỉ cần một lần tiến binh ! Vậy cứ cho là ngươi diệt được Bình Gia Liệt Quân, thử hỏi, ngươi còn phải mất bao nhiêu năm tháng nữa mới đánh được hai người còn lại ? Thế gian mãi mãi xoay chuyển, huống hồ hai người kia cũng chưa chắc đã để im cho ngươi làm càn ! »

« Nguyên Thừa Vũ có ba ngàn thiết kị dũng mãnh như Thiên Binh Thiên Tướng, căn bản ra vào chiến tuyến như chốn không người ! Một khi hai bên giao chiến, hắn chỉ cần lãnh thiết đạo binh này lấy cái đầu của ngươi, thử hỏi ngươi chạy đi đâu ? »

Phi Mạnh An nghe Lý Bí nói một hồi, sững sờ trong chốc lát, lại cười nhạt tự tin :

« Đế quân nói phải lắm, thiện chiến cường binh ta không so được với Bình Gia Liệt Quân, với Nguyên Thừa Vũ… »

« Quân binh đông đúc không so được với Tư Đồ Biên Hưng… Nhưng vận thế xoay vần, sao ngài có thể biết trước được sau này ra sao ! »

« Ha ha, hôm nay, chẳng phải là ta có đại kế ngàn năm trước mắt rồi ư ? »

Phi Mạnh An cười nham hiểm, ánh mắt trở nên thâm độc. Quân sư đạo quan chế phía sau cũng cười khanh khách. Chỉ thấy tiếng cười vừa dứt, không trung đã tối sầm, chính điện Cấm Quân có mấy trăm người bỗng một lượt ngã gục toàn bộ. Ung Sơn Kì Vương biến sắc, tuy vậy Lý Bí khuôn mặt vẫn ngưng trọng :

« Phi Mạnh An, tốt nhất ngươi không nên hồ đồ, ngươi định làm cái gì, đây chính là trong địa phận của bổn đế, ngày hôm nay tính mạng của ngươi nằm trong tay ta. Chớ nên giãy giụa… »

« Vụt !! »

Gần mấy mươi đạo thân ảnh lao tới, trên ngực đều có một chữ Phi làm hình xăm rất lớn, đều mặc quân phục của Tây Quận. Chính điện Đông Chính Cung nhất thời đều đã bị vây kín lại không còn một kẽ hở.

Phi Mạnh An cười khanh khách :

« Lý Bí, ngày hôm nay ngươi vẫn còn tự cho mình là thông minh hay sao ? Nếu ngươi thật sự thông minh, thiên hạ đã không rơi vào tay Ngũ Hùng. Nếu ngươi thật sự thông minh, ngươi đã không có ngày hôm nay… Bản tính con người vẫn luôn luôn như vậy, không thể thay đổi, căn bản ngươi không đủ tàn nhẫn, không đủ thủ đoạn, ngôi vị chí tôn thiên hạ vốn không thuộc về ngươi ! »

Phi Mạnh An lại tiếp tục nói :

« Ngươi nói đúng lắm, Tứ Hùng thay đổi, thay đổi rất lớn. Thế nhưng cũng như vậy, Phi Mạnh An ta cũng thay đổi, ngươi nghĩ rằng với thế lực của ta vẫn còn tồn tại đến bây giờ là tại sao. Tây Quận ban đầu cũng chỉ nghèo đói, vào tay ta trở thành cường Quận trong vòng vài năm, có thể tranh dành với Tứ Hùng sẵn có… »

« Ngươi nghĩ rằng chỉ có bọn chúng có kì binh, mà họ Phi ta cũng không có một chi binh chủng ư ? Ngươi thật quá sai lầm, hôm nay trong Tứ Hùng, bất cứ kẻ nào ta cũng có thể nháy mắt lấy mạng ! »

Ung Sơn Kì Vương giọng nói ồm ồm :

« Ngươi cũng có kì binh ! »

Phi Mạnh An tự mãn gật gật đầu :

« Cấm quân không phải mỗi người đều tự xưng là một địch vạn hay sao ? Ở đây có hơn ba vạn cấm quân, mà còn chẳng thể ngăn nổi mấy chục người này của ta ! Ngươi nghĩ là tại sao đây hả Kì Vương ? »

« Vốn muốn nhẹ nhàng nói lời ngọt dụ dỗ các ngươi, nhưng các ngươi căn bản quá cố chấp. Căn bản lý lẽ rất cứng đầu cứng cổ, ta không thể thuyết phục, nhưng mà chuyện này Phi Mạnh An ta cũng đã tính toán từ trước. Nếu hôm nay ngươi có gan nổi lên cự lại Ngũ Hùng, thì hẳn là cũng có chỗ dựa, cũng có tâm kế của mình. Cho nên ta đã đem đến Ô Diên này chi kì binh hùng mạnh nhất của Tây Quận ‘Tam Thập Tam Thiên Tướng’, mỗi người đều là những kẻ uống máu mà lớn lên, kĩ năng tuyệt đối cao cấp »

Lý Bí nheo mắt :

« Tam Thập Tam Thiên Tướng ? »

Phi Mạnh An cười lớn ha hả :

« Lý Bí, ngươi có biết rằng Nguyên Thừa Vũ luôn tự mãn vào chi thiết kị ba ngàn người của hắn. Nhưng kì thực, ba ngàn người đó chính là được một trong số Tam Thập Tam Thiên Tướng của ta bồi dưỡng ra hay không ? »

Lý Bí lập tức trợn mắt :

« Ngươi nói cái gì ? »

Ung Sơn Kì Vương cũng hoảng hốt, khuôn mặt co giật :

« Ngươi nói ba ngàn thiết kị của Nguyên Thừa Vũ là do một trong Tam Thập Tam Thiên Tướng của ngươi bồi dưỡng ra ? »

« Chuyện này không có khả năng ! »

Lý Bí lắc đầu, vẫn tiếp tục nói, mặc dù thực sự giật mình với câu nói của Phi Mạnh An. Tuy nhiên Lý Bí vẫn tự tin mình có điểm tựa vững chắc phía sau, cho nên chuyện này dù là không lường trước. Lý Bí vẫn có cảm giác mình có thể ung dung thoải mái.

Phi Mạnh An thì tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược với Lý Bí, bề ngoài tỏ ra đắc ý hưng phấn, nhưng hắn khẽ nom thấy sắc mặt Lý Bí, đã thầm cảm thấy có gì đó không ổn.

Lý Bí khuôn mặt khẽ đổi, lại cười nhàn nhạt, bàn tay đưa lên vuốt vuốt chòm râu tỏ vẻ hứng thú :

« Ha hả, cứ cho là Phi Mạnh An ngươi có Tam Thập Tam Thiên tướng, có mạnh hơn ba ngàn thiết kị của Nguyên Thừa Vũ, cho dù ngươi có từ ba mươi ba người đó bồi dưỡng ra thêm ba mươi ba chi thiết kị nữa thì có sao chứ ? »

« Lý Bí, ngươi điên rồi ! »

Quân sư mặc sắc phục quan chế Tây Quận lớn tiếng phun nước miếng chỉ thẳng mặt Lý Bí.

« Hử ? »

Ung Sơn Kì Vương lập tức phẫn nộ hừ lạnh, thanh kiếm trong tay nháy mắt ném ‘phật’ một tiếng về phía tên quân sư kia. Thanh kiếm lao như xé gió, sức mạnh kéo theo kêu lên ‘vùn vụt’, đầu kiếm nóng đỏ chỉ trong chốc lát, chuôi kiếm cong lại giãn xoắn, chẳng mấy chốc kiếm ấy đã như hóa thành mũi cự tiễn mà lao tới, muốn phá tan mọi vật cản trở.

Diễn biến thực quá nhanh, tận đến khi tên quân sư kia nhận thấy mình lâm vào tử cảnh, mặt mũi xám ngắt, mới biết mình đã gây ra hành động gì.

Bỗng một bàn tay như tàn ảnh, từ đâu vụt tới, đem thanh kiếm Ung Sơn Kì Vương ném tới, một chiêu nhẹ nhàng hất bay.

« Keng !! »

Thanh kiếm bị hất bay, lúc này nhìn lại đã thành một khối kim loại tròn vo. Quả thực chỉ như vừa ‘xoát’, thân ảnh ấy đã khiến mọi cường lực mà Ung Sơn Kì Vương tạo ra bay biến như bọt khí.

Ung Sơn Kì Vương cảm thấy hãi hùng không thôi, xưa nay toàn đế chế Nam Thiên vẫn luôn biết đến Kì Vương với sức mạnh một thân quần ẩu tam tướng. Tam tướng chính là ba vị tướng khỏe mạnh nhất đế chế Nam Thiên, một người có thể vần được chín cái cự đỉnh, đánh nhau với hàng trăm lính khỏe, thậm chí mấy chục cấm vệ quân cũng đều phải ngã gục trước sức mạnh của ba người này. Ung Sơn Một lần chỉ dùng một tay, đả bại tam tướng, đã đem đến kì tích huyền thoại khắp đế chế Nam Thiên. Thậm chí mỗi một nam nhân khi muốn khoe mẽ sức mạnh của mình, đều luôn lấy Ung Sơn Kì Vương ra để so sánh.

Vậy mà cái thân ảnh kia chi dùng một cái ‘xoát’ nhẹ đã khiến một kích của Ung Sơn như trẻ con tập đấm, như hổ giấy gầm gừ. Khiến cho toàn bộ kì tích huyền thoại mà người ta tôn sùng, thật chỉ như một lời đồn hư thực. Chỉ như một kẻ luôn luôn tự đắc mà không hề có thực lực thật sự.

Không ít cấm vệ quân trong lòng thần tượng Ung Sơn Kì Vương, lúc này trong thâm tâm cũng cảm thấy kinh hãi. Trong lòng mỗi người, Kì Vương như một bức tường chắn cao không thể đo đếm, tựa như vĩnh viễn không thể vượt qua. Như màn chắn của Thiên Địa, thiên hạ tuyệt đối không có kẻ nào có thể vượt qua được thần tượng này của bọn họ, vậy mà bây giờ lại xuất hiện kẻ làm được như vậy.

Cấm quân mỗi người đều được rèn luyện khắc khổ từ lúc còn là ấu tử, mỗi người đều là từ trong sinh tử cực hạn rèn luyện mà thành. Cho nên trong mắt cấm quân, binh lính bình thường dù có khỏe mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không thể để vào mắt. Kẻ có thể khuất phục duy nhất những con mãnh hổ cấm quân này chỉ có các vị thống lĩnh. Trong lịch sử đế chế Nam Thiên chỉ có bốn vị thống lĩnh được toàn bộ Cấm Quân tuyệt đối tôn sùng, trong đó Ung Sơn Kì Vương là thống lĩnh của các vị thống lĩnh. Người đả bại được tam tướng, đã đem đến sự sùng bái đến điên cuồng của mỗi Cấm Quân.