Hơn mười vạn binh mã của Khâm Thiên Sử Cơ đem tới lần này, tuy không nói là tinh nhuệ.
Nhưng so với các chi binh chủng khác cũng phải hơn đến vài phần. Vậy mà
chưa đánh nổi một trận đã hoàn toàn thất bại. Khâm Thiên Sử Cơ dẫn theo
binh tốt người ngựa đến mấy trăm, chạy thẳng đến Bắc Bình Thành.
Thất bại của Khâm Thiên Sử Cơ chưa đầy ba ngày đã lan truyền ra toàn cõi Nam Thiên. Bốn con mãnh hổ còn lại đang trực nhe nanh múa vuốt cũng vội vã thu lại, tiếp tục chờ đợi tình hình. Không ai nghĩ Lý Nam Đế nổi
tiếng nhu nhược, hiện tại lại có thể làm ra hành động động trời như vậy. Thám quân từ mỗi kinh kì của Tứ Hùng liên tục được phái đến Ô Diên thăm dò.
Lúc này Khâm Thiên Sử Cơ sợ hãi rúc tại biệt cung Bắc Bình Thành. Bên
ngoài thám quân lũ lượt chạy tới báo tin khiến khuôn mặt hắn ta liên tục xám ngắt.
« Bẩm chủ công ! Lý Bí đánh thắng một trận này, không ngờ lại thu phục
được chín vạn binh mã của ta. Cộng với quân số của Cấm Quân, lúc này
trong tay của Lý Bí có đến mười ba vạn binh mã ! »
Khâm Thiên Sử Cơ cố gắng cười nhạt :
« Hừ, mười ba vạn binh mã, so với thế lực của Sử Cơ ta còn phải sợ hãi
hay sao ! Rặt một lũ vô dụng, cái mà ta cần là tin tức chi binh chủng
đặc biệt của hắn! »
Khâm Thiên Sử Cơ ngón tay chỉ chỉ thẳng vào mặt tên thám quân, run lên vẻ tức giận.
Lúc này, lại có thêm một người mặc sắc phục quan chế của Nam Thiên. Trên mình áo bào toàn thêu chim Lạc nhảy múa, bước ra, tay cầm thẻ bài cúi
mình trước Khâm Thiên Sử Cơ dõng dạc nói :
« Chủ công bớt lo lắng ! Xem ra lần này ta đã biết chi binh chủng của Lý Bí là gì ! »
Khâm Thiên Sử Cơ khuôn mặt liền trở nên rạng rỡ, viên quan kia thấy vậy cũng đắc ý mà nói :
« Không biết chủ công có còn nhớ thời đại Nam Thiên dưới tay An Dương Vương hay không ? »
« Dĩ nhiên là nhớ, năm đó bổn đại thần còn đang làm một viên ngự mã cho huyện Doãn Hải Tây Kì của Bắc Bình thành ? »
Viên quan gật gật đầu nói :
« Năm xưa Nam Thiên đế quốc chưa rộng lớn như bây giờ, lúc đó thậm chí
còn vì An Dương Vương mà bị diệt quốc. Nhưng mà, nguyên nhân sâu xa nhất vẫn phải kể đến thế lực… tu đạo ! »
« Tu Đạo ? »
Khâm Thiên Sử Cơ lộ vẻ ngạc nhiên, viên quan không cảm thấy kì lạ mà vẫn tiếp tục nói :
« Lịch đại đế vương Nam Thiên cho đến nay từ thời kì các tộc sinh trưởng vẫn luôn luôn có thế lực này nắm giữ ! Thậm chí mỗi một vị tộc trưởng
của mỗi bộ tộc Nam Thiên đều là người Tu Đạo ! Nhưng mà chẳng biết vận
mệnh Thiên đạo vô thường ra sao lại thay đổi chóng mặt. Khiến cho toàn
bộ những người tu đạo mười năm trước hoàn toàn biến mất khỏi đế quốc Nam Thiên. Thậm chí trên toàn Đại Lục Đông Châu cũng chưa từng thấy xuất
hiện ! »
« Người Tu Đạo biến mất, chuyện này ta cũng có nắm rõ, chỉ là nguyên cớ
ra sao thật vẫn không được điều tra rõ ràng. Lẽ nào ngươi nói, chi binh
chủng của Lý Nam Đế, chính là thuộc loại thế lực này… Người tu đạo ? »
Viên quan vội vã gật đầu, tỏ vẻ bất lực nói :
« Xem ra đúng là như vậy, tu luyện đạo thuật mỗi người sức mạnh đều
cường hãn vô bì. Sức lực trời sinh như Ông Trọng cũng chưa thể so sánh,
hơn nữa mỗi một người tu luyện đạo thuật cũng đều phân cấp cảnh giới.
Nghe nói đó chính là tầng nội khí, An Dương Vương năm xưa cũng là một tu luyện đạo thuật nội khí tầng ba. Vậy mà đã có thể tung hoành giữa đội
quân của Nguyên Đế, như giẫm nát bầy kiến ! »
« Thật đáng sợ ! »
Khâm Thiên Sử Cơ than, viên quan kia không dừng lại :
« Nếu lần này đúng thật chi binh chủng của Lý Nam Đế thật là người tu
đạo, chỉ sợ chủ công có trăm vạn binh mã cũng là vô dụng. Còn chưa nói
đến cảnh giới của bọn chúng không biết phân biệt đến thế nào ! »
« Năm xưa bổn đại thần cũng là một người văn võ song toàn, vốn cũng muốn tu luyện đạo thuật. Nhưng Thiên mệnh phụ bạc không có tố chất, nên đành ra giang dở, bằng không hôm nay sao lại rơi vào cảnh này. Đến cái điểm
căn cốt của đạo thuật cũng không biết ! »
Khâm Thiên Sử Cơ cũng tỏ vẻ bất lực, đôi mắt như van lơn lại nhìn xuống
mấy viên quan lại, thấy ánh mắt ai cũng như muốn trốn tránh. Bèn toát ra lửa hận kêu lớn :
« Nay thấy bổn đại thần thất thế, có phải muốn làm phản !!! »
Đám quan viên mặt mũi trắng bệch, sợ hãi quỳ xuống :
« Sao chủ công lại nói như vậy, trong tay chủ công còn gần trăm vạn binh mã, huống hồ còn chưa nắm chắc kia có thật là những kẻ tu luyện đạo
thuật. Hơn nữa bất quá bọn chúng cũng chỉ có ba ngàn, đối mặt với gần
trăm vạn không thể chống trọi ! »
« Hoang đường ! »
Khâm Thiên Sử Cơ lại quát lớn :
« Năm xưa không phải An Dương Vương cũng chỉ là một tu luyện đạo thuật
thôi đấy sao ? Vậy mà không phải chỉ một mình ông ta lại có thể giết đến hơn vạn binh của Nguyên Đế ? Huống hồ đây là ba nghìn người, các ngươi
rõ ràng biết đại thế rành rành, còn cố muốn lấy lòng ta. Có phải sau đó
sẽ lập tức muốn phản theo Lý Bí hay không ??? »
« Chủ công, ngài hiểu lầm… »
« Người đâu ! Lôi lũ phản thần này ra chém !!! »
Đám quan viên còn chưa kịp nói, Khâm Thiên Sử Cơ đã hét lớn tức giận sai lính tốt xông vào. Mặc cho bọn chúng kêu gào, chỉ còn có viên quan lúc
nãy đứng lên nói là vẫn bình yên vô sự. Khâm Thiên Sử Cơ lúc này lâm vào hoảng loạn, vội vã bấu víu như cầu cứu viên quan :
« Chẳng hay Lâm Chí Liệt tiên sinh có cách nào giúp ta hay không ? »
Khâm Thiên Sử Cơ cũng vội vã từ trên ghế chủ thượng chạy xuống đỡ tay
quan viên tên Lâm Chí Liệt kia. Lâm Chí Liệt thấy vậy cũng tỏ vẻ hơi
sửng sốt, nhưng thái độ cũng vội gạt đi ngay. Chỉ bình tĩnh mà nói :
« Chủ công nếu muốn qua cái nạn này, chỉ còn có hai cách ! »
« Tiên sinh cứ nói, Sử Cơ qua được đận này đất phong còn thiếu cho ngài hay sao ? »
Lâm Chí Liệt tỏ vẻ hài lòng gật gật đầu. Khâm Thiên Sử Cơ biết người này là kẻ tham lam tiền tài cũng cảm thấy hài lòng, nếu như tiền có thể chi phối, vậy kẻ này còn có thể lợi dụng. Chẳng đợi thêm gì nữa, Lâm Chí
Liệt bước đến địa đồ phân cõi Nam Thiên làm năm, giơ ngón tay trỏ lên
chỉ :
« Thiên hạ giờ chia làm năm mảnh, kẻ nào cũng muốn xưng đế, nhưng còn
ngại đạo bất trung. Chủ công hôm nay làm phản, lại thất bại, tất sẽ làm
cho kẻ khác hoảng sợ Lý Bí, tạm thời sẽ chưa dám tạo phản. Dẫn đến thế
cờ hôm nay của chủ công cực kì bất lợi. Vậy bây giờ cách thứ nhận chỉ
còn là chủ công trước mặt thiên hạ, công khai nhận lỗi với Lý Bí. Tìm ra một lý do thỏa đáng, tìm kẻ đổ tội thay rồi có thể ung dung thoát nạn.
Lý Bí là người cả tin, chỉ cần người thân cận với hắn ta tiết lộ, nhất
định sẽ tin rằng chủ công là người trong sạch ! »
« Cách thứ hai, chính là chủ công vẫn phân chia rạch ròi với Lý Bí, đồng thời kéo thêm đồng minh. Cho người truy tầm bí mật những kẻ tu luyện
đạo thuật kia của Lý Bí. Nếu có thể tìm ra được căn cốt bí mật này, từ
đó không những chủ công còn có thể được hưởng lợi lâu dài. Thậm chí còn
có thể khống chế được bốn con hổ kia, từ đó làm nên đại nghiệp đế vương. Mặt lợi hại của cách này chính là chủ công gần Ô Diên nhất, cho nên
thông tin điều tra sẽ nhanh nhạy chính xác, bất lợi của nó chính là nắm
không chắc chắn. Nếu Lý Bí tiến binh, ắt chủ công sẽ đại bại trong sớm
chiều ! »
Nói đến cách thứ hai, Khâm Thiên Sử Cơ vốn còn đang gật gù đã vội vã
giật mình. Hắn ta xưa nay là người cẩn trọng, làm mọi chuyện luôn muốn
phải nắm phần chắc chắn. Loại cách phải đánh cược tính mạng như vậy hắn
vẫn chưa từng suy nghĩ tới.
« Cái mà chủ công phải lựa chọn bây giờ, chính là, một chọn tiếp tục làm một thần tử, đời đời lại thần phục Lý Bí. Vẫn giữ được quyền cao chức
trọng như vậy, nhưng chỉ là đạo thần tử, thậm chí vị thế sau này cũng
không được truyền thừa cho hậu bối. Hai là chủ công chọn đánh cược với
tính mạng, nếu nắm chắc thành công, sẽ làm đế vương thiên thu, ngàn năm
truyền thừa cho con cháu. Lưu danh sử sách, nhưng tính mạng lại không có nắm chắc ! »
Nói đến đây Lâm Chí Liệt như đã hết lời, đôi mắt vẫn luôn chăm chú quan sát động thái của Khâm Thiên Sử Cơ.
Khâm Thiên Sử Cơ bần thần suy nghĩ, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cuối
cùng dằn vặt không yên, Lâm Chí Liệt bên cạnh cũng lắc đầu âm thầm nói :
« Do dự không quyết đoán, khó làm nên nghiệp đế vương ! »
Lâm Chí Liệt thở dài, định quay đi. Đã thấy giọng nói của Khâm Thiên Sử Cơ gấp gáp vọng ra :
« Nếu ta chọn thần phục Lý Bí, tiên sinh có nắm chắc kế giúp ta toàn mạng hay không ? »
Lâm Chí Liệt đi được nửa bước đã cười mỉm, như đoán trước được lại nói thầm :
« Quả đúng như ta dự đoán, vẫn chỉ lo cho cái mạng ! »
Rồi Lâm Chí Liệt lại nói to :
« Chủ công yên tâm, Liệt này đã bày kế, Lý Bí khó mà không tin được ! »
« Vậy xin nhờ cậy tiên sinh ! »
Khâm Thiên Sử Cơ khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối, có hơi buồn bã nhưng vẫn cố cười gượng :
« Chẳng hay đất Yên Nghĩa có hợp ý Tiên Sinh hay không ? »
« Ấy khoan vội nói đến chuyện ban thưởng, chờ ta làm xong chuyện này rồi hẵng tính ! »
Lâm Chí Liệt phất tay lên ngăn cản Khâm Thiên Sử Cơ, cười tự tin bước
dần ra cửa. Bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Khâm Thiên Sử Cơ như vẫn đang
chờ đợi, lát sau một tên nội vệ binh của Khâm Thiên Sử Cơ nhảy xuống
trước mặt hắn ta.
Lúc này Khâm Thiên Sử Cơ lại tỏ vẻ lạnh lùng :
« Ngươi trước hết theo sát hắn, nếu hắn thành công thì cẩn thận một chút quay trở lại. Còn nếu phát hiện hắn có mưu đồ muốn làm phản… »
« Chủ công, ta hiểu rồi ! »
Tên nội vệ binh vội vã gật đầu rồi lại phi thân lên không trung, trong
lòng tay áo có bắn ra phi tiêu gắn dây rất chắc chắn. Đây cũng có thể là thủ đoạn võ kĩ nội vệ binh của Khâm Thiên Sử Cơ.
Tên nội vệ binh vừa biến mất Khâm Thiên Sử Cơ đã lập tức đứng dậy, ánh
mắt như dò chừng. Rồi bắt đầu biến mất đằng sau cánh của gỗ của biệt
cung. Có tầm năm hay sáu tên lính đi theo sau như để bảo vệ. Từ sau khi
Khâm Thiên Sử Cơ thất thủ, hắn ta luôn có cảm giác sợ hãi có người ám
sát. Cho nên lính tốt trong biệt cung lúc nào cũng ở trạng thái cao
nhất.
…
Lúc này tại Miên thành, Bình Nguyên thượng đại thần Bình Gia Liệt Quân
dẫn đầu một tốp chiến mã màu đen. Trên mỗi chiến mã đều có yên đai thêu
hình chim ưng. Bình Gia Liệt Quân là người sùng bái chim ưng, thậm chí
trong địa phận Miên Quận đều bắt dân chúng phải thờ cúng thần ưng. Sớm
ba hôm trước khi nghe tin Khâm Thiên Sử Cơ thất bại, Bình Gia Liệt Quân
đã phải giật mình. Thế nhưng còn vẫn chưa tin thực hư là thật, chi trực
chờ thám báo liên tục. Một mặt vẫn không ngừng thao luyện trăm vạn binh
mã, muốn chờ thời khắc tranh đoạt Thiên hạ với Tứ Hùng.
« Ha ha, chủ công, với đạo Hắc Mã quân này. Sẽ là một đội quân thiết kị
hùng mạnh nhất toàn đế chế Nam Thiên, cộng thêm đạo Bạch Tượng chủ công
nhất định sẽ nắm giữ Thiên hạ dễ như trở bàn tay ! »
« Ha hả, ngươi nói phải, bổn đại thần hôm nay cũng chỉ chờ ngày xua binh về Ô Diên tranh đoạt Thiên hạ với Sử Cơ mà thôi ! »
Bình Gia Liệt Quân cười nhàn nhạt với viên tướng bên cạnh, đảo mắt nhìn xuống binh mã lại tấm tắc.
Chợt có một con chim ưng lớn từ không trung sà xuống, khiến Bình Gia
Liệt Quân lập tức tập trung, viên tướng bên cạnh từ vội giơ bàn tay có
gắn một tấm đệm da lên. Chim ưng kia vừa nhìn thấy đệm da liền lập tức
đậu vào. Từ móng chim ưng, viên tướng lấy ra một mảnh giấy nhỏ, rồi đảo
mắt qua nhìn Bình Gia Liệt Quân thông báo :