Khảo Nghiệm Cuối Cùng
"Thiên Thiên! Thiên Thiên!"
"Yến lang!"
Yến Phi trong không gian kỳ dị nơi tâm linh hỏi: "Thiên Thiên, nàng đang ở đâu?"
Kỷ Thiên Thiên ứng tiếng: "Thiếp hiện đang ngồi trên lưng ngựa, tiểu Thi đang ở cạnh thiếp. Vị trí là bờ nam Tang Can hà, trông ra xa có thể thấy trận địa của huynh đệ Thác Bạt Khuê của chàng. Yến lang à! Đã xảy ra chuyện gì thế? Sơn trại bốc cháy rồi, Yên nhân ai nấy đều rất hoảng loạn. Mộ Dung Thùy cũng vội vã trở lại Liệp Lĩnh rồi. Thiếp từ trước đến nay chưa từng thấy thần sắc Mộ Dung Thùy như vậy. Hắn sợ rồi."
Yến Phi hỏi: "Bên cạnh nàng còn có người nào không?"
Kỷ Thiên Thiên trả lời: "Trừ Phong nương ra, còn có mười mấy nữ binh và hơn trăm chiến sĩ của Yên tộc. Bọn họ thực ra là thân binh của Mộ Dung Thùy, toàn là chiến sĩ tinh nhuệ, trong đó có vài tên quả là cao thủ."
Yến Phi nói: "Thiên Thiên không cần phải sợ. Đốt sơn trại chính là do bọn ta phóng hỏa đấy. Mục đích là đốt lương thảo của Mộ Dung Thùy. Bây giờ đã thành công rồi. Phần lương thảo còn lại không đủ cho Mộ Dung Thùy quay về Trung sơn, khiến hắn sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Hắn chỉ còn cách chọn bước kế tiếp, chính là các nàng để đổi lấy sự rút lui an toàn."
Sự vui mừng của Kỷ Thiên Thiên như nước triều vỗ mạnh vào thế giới linh thần của Yến Phi, hô lên: "Yến lang à!"
Yến Phi nói: "Thiên Thiên cũng không cần lo lắng Mộ Dung Thùy phát tác thú tính. Trong tình thế hiện tại, hắn thực không dám làm hại nàng đâu. Bởi vì nàng đã trở thành con bài đàm phán duy nhất của hắn. Mất nàng là chuyện hắn không thể chịu đựng được."
Kỷ Thiên Thiên trả lời: "Thiếp hiểu rồi! Thiếp sẽ dùng cái chết để uy hiếp, khiến hắn không dám làm ẩu đâu."
Yến Phi nói: "Thiên Thiên chỉ cần kiên nhẫn đợi chừng hai ngày, đợi huynh đệ Hoang nhân bọn ta đến đây thì mọi thứ có thể y theo kế hoạch mà làm. Nói không chừng, chỉ bằng một trăm xe lương là có thể bức Mộ Dung Thùy đem bọn nàng giao ra đấy. Ta phải đi đây!"
Kỷ Thiên Thiên nói giọng vui vẻ: "Yến lang bảo trọng! Thiếp và tiểu Thi hiểu mình phải tự lo mình cho tốt."
Yến Phi mở mắt, tình hình sơn trại lọt vào mắt. Trong trại hầu hết các phòng ốc đều bị ảnh hưởng. Cả ngọn núi chìm trong làn khói dày. Thế lửa mãnh liệt như thế không ai ngăn chặn được.
Thanh âm của Hướng Vũ Điền vang lên bên tai chàng: "Mộ Dung Thùy đã thành thế yếu. Sĩ khí thực sự bị đả kích cực kỳ trí mệnh và trầm trọng. Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, binh pháp như thần cũng không có lực xoay chuyển. Chúng ta có thể đi rồi!"
Yến Phi thành tâm nói: "Cám ơn huynh!"
Hướng Vũ Điền đưa tay đặt lên đầu vai chàng, cười nhẹ: "Ta ít nhất có một nửa là nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình. Bởi vì ta đã từng hứa trước mặt mọi người, trước khi cứu được chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên tuyệt không lùi bước. Ha..ha…!"
Yến Phi cười: "Chúng ta đi thôi!"
Hai người rời khỏi đỉnh núi. Lúc đó, tia sáng đầu tiên đã chiếu lên mặt đất.
Thác Bạt Khuê đứng trên đỉnh gò đất, thần tình cổ quái nhìn Liệp Lĩnh nơi xa xa không ngừng tỏa lên khói đen kịt. Bên cạnh hắn là Sở Vô Hạ, Trưởng Tôn Tung, Thúc Tôn Phổ Lạc và một nhóm thân binh. Người nào người nấy mặt lộ vẻ nghi hoặc, mặt khác, ngược lại, nơi chính diện ngoài năm dặm, lều cỏ của Yên quân lập trận giáp bờ sông không chút chú ý lưu tâm.
Thúc Tôn Phổ Lạc nói: "Có lẽ là Mộ Dung Thùy hạ lệnh đốt trại, để tránh chuyện đám thủ hạ có đường rút mà không hăng hái chiến đấu. Đây có thể gọi là kế "phá phủ trầm chu"*."
Trưởng Tôn Tung lắc đầu nói: "Lương thảo còn có thể cung cấp cho sáu bảy vạn người trong một khoảng thời gian, lẽ nào trong một đêm có thể từ trong sơn khu lởm chởm khó đi, toàn bộ dời đi đến Nhật Xuất nguyên. Phía Mộ Dung Thùy chắc chắn là đã xảy chuyện nghiêm trọng rồi."
Thúc Tôn Phổ Lạc nói: "Khí trời ẩm ướt thế này, không thể nào xảy ra cháy bất ngờ. Trừ phi …. Ài! Nhưng mà làm gì có chuyện đó được?"
Thác Bạt Khuê liếc Sở Vô Hạ bên mình, thầm nghĩ hiện giờ các đại tướng dưới quyền đang có mặt, Sở Vô Hạ biết ý không nói một lời, an phận thủ thường, biết điều như vậy, quả thật là hiếm có. Gã hờ hững nói: "Chuyện không có khả năng cũng đã xảy ra rồi."
Trưởng Tôn Tung ngạc nhiên nói: "Người nào có thể dưới sự phòng bị nghiêm mật của toàn bộ Yên nhân, phóng hỏa đốt mất lương thảo của bọn chúng chứ?"
Thác Bạt Khuê buột miệng: "Yến Phi cộng thêm vào đó là một Hướng Vũ Điền, chuyện kỳ tích nào cũng có thể làm được."
Lời còn nói chưa hết, Yến Phi đã hiện thân bên phải sườn đồi, chớp mắt đã đến bên cạnh bọn họ.
Thân hình vạm vỡ của Thác Bạt Khuê chấn động, nói với Yến Phi: "Huynh đệ! Là các người làm phải không?"
Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc lập tức lui về phía sau, để Yến Phi tiến thẳng đến bên người Thác Bạt Khuê. Yến Phi gật đầu trả lời: "Bọn ta đốt được ít nhất cũng nửa số lương thực của Mộ Dung Thùy. Cộng thêm vào đó là tổn thất của binh đoàn Long Thành. Mộ Dung Thùy dù có tiết kiệm lương thực đến đâu cũng không trụ quá mười ngày. Dù hắn lập tức thoái binh, trên đường quay lại Trung sơn cũng sẽ không đủ lương thực."
Hai mắt Thác Bạt Khuê sáng lên, nói: "Không bỏ ra ba bốn ngày chuẩn bị, hắn không dám nghĩ đến chuyện rút quân. Huống chi, ta sẽ khiến hắn muốn lui mà không được, tiến thoái lưỡng nan."
Trưởng Tôn Tung nói: "Nếu Mộ Dung Thùy lập tức sai người phi báo đến Trung Sơn và giả thiết là Mộ Dung Bảo ở Trung sơn có thể trong vòng mấy ngày tập hợp được một số lượng lớn lương thực. Nhưng nếu không có thời gian khoảng hai chục ngày, cũng đừng nghĩ đến mang đến Nhật Xuất nguyên được. Bây giờ Mộ Dung Thùy có thể nói là rơi vào bước đường cùng, đến lúc chúng ta đại thắng rồi."
Yến Phi lắc đầu: "Mộ Dung Thùy chắc chắn sẽ không lui binh. Bởi vì hắn nắm trong tay con tin nên có thể lật ngược tình thế trong một số điều kiện."
Thác Bạt Khuê thở dài: "Hướng Vũ Điền ở đó sao?"
Yến Phi nói: "Hắn đi thông tri Hoang nhân, đem bọn họ tiến quân đến phía nam doanh trại Yên nhân, hạ trại bố trận, cùng chúng ta lập thành thế ỷ giốc, khống chế Mộ Dung Thùy."
Thác Bạt Khuê nhíu mày: "Cái này dường như bất đồng với kế hoạch mà chúng ta đã thảo luận trước đây."
Yến Phi bình tĩnh: "Ta có mấy câu cần nói, muốn nói riêng với ngươi."
Thác Bạt Khuê lộ vẻ muộn phiền, nói: "Các người xuống trước cho ta."
Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc nhìn nhau, dẫn đầu xuống dưới gò. Nhóm thân binh cũng nhanh chóng đi theo. Sở Vô Hạ bên cạnh Thác Bạt Khuê nắm nhẹ tay hắn rồi mới đi. Đảo mắt nhìn quanh mọi người đã đi sạch, trên gò chỉ còn lại Thác Bạt Khuê và Yến Phi.
Thác Bạt Khuê than: "Nói đi! Hảo huynh đệ của ta à!"
Yến Phi hờ hững nói: "Hôm qua lúc ngươi đáp ứng để ta khiêu chiến Mộ Dung Thùy, trong lòng ngươi hoàn toàn không cho chuyện này có thể làm được. Đúng không?"
Thác Bạt Khuê cười khổ: "Lúc đó trong lòng ta chuyện gì cũng không coi trọng. Quan trọng nhất là ta đồng ý, ủng hộ ngươi. Yến Phi quả không thẹn là Yến Phi. Chuyện không thể cuối cùng đã trở thành sự thật. Trước đây, nếu Mộ Dung Thùy chấp nhận sự khiêu chiến của ngươi, hắn quả thật là ngu xuẩn. Nhưng bây giờ đã trở thành cơ hội duy nhất của hắn, bởi vì có liên quan đến sinh tử tồn vong của Mộ Dung Tiên Ti tộc. Trong lòng người nghĩ ra cách gì, mau nói ra."
Yến Phi nói: "Ta muốn đề xuất với Mộ Dung Thùy một yêu cầu mà hắn không cách gì cự tuyệt, chính là sự rút lui an toàn của hắn đổi lại Thiên Thiên và Tiểu Thi."
Thác Bạt Khuê thất vọng nói: "Cái này thực không làm được. Sau khi ngươi đưa hắn đủ lương thực, hắn rất có khả năng lật lọng không thả người. Trong tình huống đó, không có khả năng hợp tác. Căn bản là làm không được."
Yến Phi nói: "Trước hết khoan nói đến vấn đề có làm được hay không. Hãy trả lời ta ngươi có đồng ý hi sinh như vậy không đã?"
Thác Bạt Khuê cay đắng nói: "Ngươi không hiểu ta!"
Yến Phi bình tĩnh nói: "Sai rồi! Ta hiểu ngươi hơn bất cứ người nào." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thác Bạt Khuê nhìn hắn, hai mắt phát ra thần sắc phẫn nộ, lắc đầu nói: "Lời của ngươi ta tuyệt không đồng ý. Ngươi hiểu cái gì ở ta chứ? Có thể ngươi hiểu ta hơn xa so với kẻ khác, Nhưng ngươi có hiểu giữa người với người có hiểu nhau vẫn có nhiều giới hạn? Chúng ta mỗi người đều cô độc, đều là người bị bỏ rơi. Thời khắc lúc ta ở Tham Hợp pha hạ lệnh chôn sống hàng binh, ngươi có thể hiểu cảm thụ trong lòng ta không? Tâm tình đó Yến Phi ngươi không cách chi hiểu được. Vào lúc đó, ta cảm thấy mình cô độc tuyệt đối, chỉ là ta biết mình không còn đường lựa chọn. Chỉ có như vậy mới có thể đánh bại Mộ Dung Thùy. Nếu ta không làm như thế, một ngày nào đó, bị chôn sống dưới đất chính là người trong tộc của ta. Ta không vì mình, mà vì Thác Bạt tộc của ta, mọi chuyện đắng cay đều phải do ta một mình gánh lấy. Ngươi có biết trong lòng ta khiếp sợ và đau khổ không? Ngươi có hiểu được ta rất sợ không dám nhắm mắt ngủ không? Trong bóng đêm không người, ta giật mình hét lên, tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Nhưng mọi thứ chỉ có thể im lặng mà chịu đựng. Ta rất muốn có thể giống ngươi ở Biên Hoang tập uống rượu say quên mình. Nhưng ta lại phải khắc chế khổ sở, ai dám vì một tửu quỷ say mèm mà bán mệnh chứ? Yến Phi! Ngươi nói ta nghe, ngươi hiểu ta hay không?"
Yến Phi không nói nên lời.
Thác Bạt Khuê ánh mắt nhu hòa trở lại, cười thảm nói: "Cơ hội ta đợi cả đời cuối cùng cũng đến. Nói thực, nếu dùng binh lực mà đánh nhau, nếu ta cùng Mộ Dung Thùy đối địch chính diện, ta vẫn thua nhiều thắng ít. Về phương diện này, ta cũng tự mình biết rõ, chỉ trong tình huống không cân bằng, ta mới có thể đánh bại hắn. Mà tình huống này đang hiện ra trước mắt, ngươi lại bức ta bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Ngươi có hiểu cho mâu thuẫn và thống khổ trong lòng ta không?"
Yến Phi thất vọng nói: "Ta còn có thể nói gì đây?"
Thác Bạt Khuê ngẩng mặt lên trời hú lên, như muốn phát tiết hết những cảm giác bi phẫn rồi đột nhiên hồi phục vẻ bình tĩnh, cười nhẹ nói: "Huynh đệ! Ta nói những lời đó, không phải muốn làm tổn thương ngươi, mà chỉ hi vọng ngươi hiểu cho cảm giác của ta. Hà! Sau khi nói ra, ngược lại thoải mái nhiều. Để ta nói cho ngươi quyết định trong lòng ta! Chỉ cần có thể đoạt được chủ tỳ Thiên Thiên trên tay Mộ Dung Thùy trở về, ta nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào, hi sinh bất cứ thứ gì, chỉ với một điều kiện."
Yến Phi vốn đã tuyệt vọng, nghe xong cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nói: "Điều kiện gì?"
Thác Bạt Khuê hân hoan nói: "Trước khi nói ra điều kiện, ta muốn nói trước cho ngươi rõ vì sao ta lại ủng hộ ngươi. Đạo lý rất đơn giản. Bởi vì đó là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu bỏ qua sẽ hối hận suốt đời. Mà ta dù thả hổ về rừng, trong tương lai cũng chưa chắc nhất định sẽ thua."
Gã giương mắt nhìn Yến Phi, cười nói: "Nói cho cùng ta còn trẻ hơn Mộ Dung Thùy xa. Thời gian đang đứng về phía ta."
Yến Phi trong lòng ngầm thở dài. Thác Bạt Khuê trách mình không hiểu hắn, có thể mình thực không có cách gì hoàn toàn hiểu hắn. Cũng có thể giữa người với người không cách nào hoàn toàn hiểu rõ đối phương. Chính như Thác Bạt Khuê cũng không hiểu rõ quan điểm của Yến Phi.
Sau khi tự mình hiểu được bí mật Tiên môn, Yến Phi đối với sinh mệnh đã bắt đầu có biến hóa nghiêng trời lệc đất. Trên trần gian này chàng tuy chỉ là thân phận khách qua đường nhưng tình yêu giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên lại là vĩnh hằng. Để có thể cùng Kỷ Thiên Thiên nắm tay nhau đi vào Đông Thiên Phúc Địa, chàng có thể bỏ ra bất cứ giá nào, bao gồm cả dấn thân vào chiến tranh mà chàng ghét nhấ, cũng như Thác Bạt Khuê vì sự tồn vong sống còn của Thác Bạt tộc mà hi sinh mọi thứ. Đó cũng là mâu thuẫn căn bản nhất giữa bọn họ.
Nếu như còn có chọn lựa khác, chàng tuyệt không nguyện để Thác Bạt Khuê vì chàng mà đau khổ bỏ qua cơ hội.
Thác Bạt Khuê nói tiếp: "Điều kiện của ta chính là ngươi phải công nhiên khiêu chiến Mộ Dung Thùy, trước thiên quân vạn mã đánh bại hắn, gỡ cái chiêu bài đệ nhất nhân ở phương bắc của hắn xuống."
Yến Phi hiểu rõ, càng cảm thấy điều kiện này của Thác Bạt Khuê chàng có thể đáp ứng được. Hơn nữa là một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Đương nhiên đây cũng là một trận đánh cược, cược là Yến Phi có thể trong tình huống phải cố kỵ vẫn đánh bại Mộ Dung Thùy một cách đẹp đẽ.
Chànggật đầu nói: "Vậy cứ theo lời ngươi."
Thác Bạt Khuê hỏi: "Ngươi có nắm chắc đánh bại hắn trong tình huống không dám làm hại tính mệnh của hắn không?"
Yến Phi đáp: "Ta sẽ toàn lực mà làm."
Thác Bạt Khuê trầm giọng nói: "Lúc cần cứ đả thương hắn, nhưng nói chung đừng để hắn đánh bại ngươi là được."
Yến Phi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi!"
Thác Bạt Khuê cười nói: "Ta yên tâm rồi! Đợi sau khi huynh đệ Hoang nhân của ngươi đến, bại cục của Mộ Dung Thùy đã thành. Chúng ta liền hạ chiến thư với hắn. Nói rõ muốn hắn trong tình huống hai bên đối địch cùng ngươi tiến hành quyết đấu. Nếu như hắn thắng, chúng ta lập tức dâng lên một trăm xe đầy lương thực. Ngươi từ đó sẽ không hỏi đến chuyện Kỷ Thiên Thiên, ta sẽ lập tức dẫn quân rút lui về Thịnh Nhạc. Ta còn sống ngày nào, sẽ không bước nửa bước vào Trường Thành."
Yến Phi trong lòng giật mình, nói: "Tiểu Khuê!"
Thác Bạt Khuê nói: "Đề nghị của chúng ta, nhất định Mộ Dung Thùy sẽ không thể cự tuyệt. Giả sử là ngươi thắng, Mộ Dung Thùy phải thả chủ tì Kỷ Thiên Thiên trở lại, mà chúng ta vẫn tặng cho hắn một trăm xe lương, tránh cho hắn khỏi nỗi lo thiếu lương. Ta và Mộ Dung Thùy phải lập thệ ước trước mặt mọi người, khiến cho không ai dám thất tín với thiên hạ."
Yến Phi thở dài một hơi.
Thác Bạt Khuê nhíu mày: "Những điều ta nói không phải là những gì ngươi mong muốn trong lòng ư? Vì sao ngươi vẫn có bộ dạng đầy tư lự như vậy?"
Yến Phi cười khổ đáp: "Ta đang sợ."
Thác Bạt Khuê kinh ngạc: "Ngươi sợ cái gì?"
Yến Phi chăm chú nhìn hắn, nói: "Ta sợ ngươi lừa ta!"
Thác Bạt Khuê thất thanh nói: "Lừa ngươi?"
Yến Phi thần sắc ngưng trọng, chậm chạp nói: "Giây phút ta đánh bại Mộ Dung Thùy, cũng chính là lúc Yên quân yếu ớt nhất, nếu ngươi nắm chắc thời cơ, liên tục tiến kích, rất có khả năng đánh tan Yên nhân, ta chính là sợ ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội đó."
Thác Bạt Khuê quay lại nhìn lại chàng một hồi lâu, rồi gật đầu nói: "Ngươi đúng là hiểu ta hơn những người khác, ta cũng không muốn giấu ngươi, ta đích xác là đã từng có ý niệm này, nhưng ngươi yên tâm đi! Ta sớm đã buông bỏ ý nghĩ đó, bởi vì ta không muốn áy náy suốt đời, cảm thấy không phải với ngươi, không phải vì những chuyện ngươi đã làm cho ta, mà vì ngươi là hảo huynh đệ của ta. Nếu Tháp Bạt Khuê ta lừa dối ngươi, hãy để cho Tháp Bạt Khuê ta nước mất tộc tan, chết không an lành. Như vậy được chưa?"
Yến Phi áy náy nói: "Coi như ta trách nhầm ngươi."
Thác Bạt Khuê đi đến bên cạnh Yến Phi, giơ tay nắm lấy đầu vai hắn, chỉ vào doanh trại của Mộ Dung Thùy, thở ra một hơi, nói: "Huynh đệ! Hạnh phúc trong tương lai của ngươi ở đó. Từ sau khi mẹ ngươi đi rồi, ta luôn luôn tìm trăm phương ngàn kế để khiến ngươi được vui vẻ, nhưng vẫn không có cách nào thành công. Hiện tại giải dược duy nhất đang ở trước mắt ngươi, Thác Bạt Khuê ta chẳng lẽ lại nhẫn tâm như vậy, một tay phá hỏng tương lai của ngươi sao? Về chuyện này ngươi có thể tuyệt đối tin tưởng ta, mà sự tin tưởng lẫn nhau giữa chúng ta, chính là mấu chốt thành bại trong cuộc chiến này."
Yến Phi trong lòng cảm động, chàng hiểu rõ con người của Thác Bạt Khuê, tuy rằng trong rất nhiều chuyện hắn không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt sẽ không đem sự tồn vong của bổn tộc ra phát thệ, điều đó chứng minh được thành ý của hắn.
Thác Bạt Khuê nói: "Ngươi có nghĩ qua một loại tình huống không?"
Yến Phi nói: "Phải chăng là Mộ Dung Thùy từ chối ứng chiến, chỉ dùng Thiên Thiên Và tiểu Thi uy hiếp Hoang nhân chúng ta lập tức lui binh?"
Thác Bạt Khuê cười ha hả cười: "Cái ta nghĩ là một tính huống khác, Mộ Dung Thuy chắc sẽ không ngu xuẩn như vậy, bởi vì trong tình huống thiếu lương, làm hại Thiên Thiên của ngươi, Mộ Dung Thùy khẳng định chỉ có một tử lộ để đi. Cái ta nghĩ tới là Mộ Dung Thùy dám đánh cuộc nhưng lại không dám nhận thua, không chịu đồng ý đem Kỷ Thiên Thiên và tiểu Thi giao ra."
Yến Phi nói: "Lúc đó chúng ta sẽ không có lựa chọn nào khác, đành phải toàn lực tấn công, cùng Mộ Dung Thùy quyết thắng trên sa trường."
Thác Bạt Khuê trầm ngâm một hồi, cười khổ: "Đấy chính là tình huống mà ta sợ nhất. Binh lực của Mộ Dung Thùy vẫn hơn chúng ta, nếu hắn rắp tâm kích nộ chúng ta, dẫn đến việc chúng ta phải công kích, quyền chủ động sẽ nằm trong tay hắn, người thua thiệt sẽ là chúng ta. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải nhẫn nhịn, đến lúc Mộ Dung Thùy hết lương, chúng ta sẽ thắng."
Yến Phi biến sắc: "Nếu như hắn xử quyết Thiên Thiên và Tiểu Thi thì sao?"
Thác Bạt Khuyê cười khổ: "Ngươi muốn báo cừu cho bọn họ, nhất định phải nhẫn nhịn, đây là phương pháp duy nhất để đánh bại Mộ Dung Thùy, đơn đả độc đấu hắn chắc không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đây là sa trường, không ai có thể biết được hắn như thế nào. Chúng ta mặc dù có lòng liều mạng, nhưng thủy chung vẫn là thân thể có máu thịt, chỉ khoe dũng lực tất sẽ thua không sai."
Yến Phi chán nản nói: "Hiểu rồi!"
Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: "Tiểu Phi ngươi ngàn vạn lần đừng nên nản lòng, trên chiến trường thiên biến vạn hóa, cơ hội không ngừng xuất hiện. Bằng vào Điệp Luyến Hoa của ngươi, lại thêm Hướng Vũ Điền, chỉ cần có thể nắm được nhược điểm và sơ hở của địch nhân, nói không chừng có thể phát sinh kì tích."
Yến Phi hồi phục lại sự bình tĩnh, gật đầu nói: "Ta tuyệt sẽ không để mất di đấu chí. Hướng Vũ Điền đang đợi ta, ta phải đi rồi."
Thác Bạt Khuê buông hắn ra, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ dùng hết tât cả lực lượng, vì ngươi mà đoạt lại mĩ nhân từ trong tay Mộ Dung Thùy."
Yến Phi vỗ vỗ vào vai hắn, tỏ ý rời đi.
Chú thích:
*Phá phủ trầm chu: Là kế đốt cầu cắt đứt đường lui binh tỏ ý quyết chiến đến cùng.