Thay Đổi Tâm Trạng
Trác Cuồng Sinh lo lắng hỏi: "Bọn ta đi vắng, không biết Phí Nhị Phiết có thể giữ vững được mặt trận Biên Hoang tập hay không?"
Hồng Tử Xuân ở ngay sát phía sau cười đáp: "Về điều này ngươi có thể yên tâm, có tiền thì mọi sự đều trở nên đơn giản, lão Phí đích thị là Biên Hoang tập đệ nhất cao thủ về quản lý tài chính, chỉ cần quản lý tốt tài chính, còn có chuyện gì nữa? Hiện tại, nếu như Thọ Dương và Biên Hoang tập trở thành hai thành thị anh em, hỗ tương hô ứng, thì bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể ứng phó."
Bàng Nghĩa đứng bên cạnh Hồng Tử Xuân nói: "Đáng sợ nhất là bọn Diêu Trường, thấy có cơ hội, thừa cơ đưa quân tấn công Biên Hoang tập, khi đó chúng ta sẽ không có nhà để về rồi."
Trác Cuồng Sinh cười: "Về điểm này ta ngược lại không lo lắng, trước tiên không nói Diêu Trường lo cho chính mình còn không xong, cho dù hắn có khả năng này, cũng không dám mạo hiểm, Trường An quá xa Biên Hoang tập, chỉ cần toàn bộ nhân thủ của lão Phí và lương thực quân trang triệt thoái về Thọ Dương, đảm bảo có thể khiến quân Diêu Trường đói đến chết. Ha ha!"
Hai ngàn Biên Hoang chiến sĩ, cưỡi ngựa chậm rãi hành quân dưới bầu trời đầy sao, nhìn từ xa thấy liên miên bất tuyệt, như một mạch của Thái Hành sơn.
Sau một ngày nghỉ ngơi, bọn họ chia quân làm bốn đường, mỗi đội hai ngàn người, men theo sườn tây Thái Hành sơn tiến về hướng Bắc, mỗi người mang theo mình lương khô đủ cho năm ngày, khinh kỵ áo giáp tinh giản, đi lại nhanh nhẹn linh hoạt, có khả năng ứng phó bất cứ đột biến nào.
Theo tính toán của họ, Long Thành binh đoàn đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đã vượt ra ngoài ý liệu của Mộ Dung Thùy, nhất thời vô pháp huy động để chặn đánh bọn họ. Tuy nhiên đối với Mộ Dung Thùy thống soái uy chấn Bắc phương, họ không dám khinh địch, vẫn bố trí canh phòng chống tập kích cẩn thận.
Giữa các đội duy trì cự ly một dặm, một nửa đi trước, một nửa theo sau, tả hữu trước sau hỗ tương hô ứng. Tiểu Kiệt dẫn đầu toàn bộ phong môi ba mươi nhân mạng, xuất phát trước nửa ngày, lợi dụng sự hiểm trở của Thái Hành sơn, chiếm cứ các điểm cao chiến lược để quan sát, ngay khi tung tích địch nhân xuất hiện, khẳng định không thể che mắt bọn họ.
Còn lại bảy ngàn chiến sĩ, theo lộ tuyến phía tây, vận tải lương thực, vật tư và vũ khí bằng các xe la, dựa theo bờ bên tả của Hoàng hà, tiến về phía Bình Thành.
Khi Mộ Dung Thùy phát giác họ đang hành quân dọc Thái Hành sơn, với tình huống đó khó mà toàn lực tấn công trận địa của Thác Bạt Khuê tại Nhật Xuất Nguyên, nhân vì bọn họ toàn là kỵ binh bộ đội, có thể di chuyển nhanh chậm tùy ý, nếu triệt đường thối lui trở về Liệp Lĩnh của Mộ Dung Thùy, thì dù có là Mộ Dung Thùy cũng sẽ phải nếm mùi thất bại.
Ngày nghỉ đêm hành quân, đối với chiến sĩ bình thường thì cũng là khổ sở, nhưng Hoang nhân toàn là những kẻ sống về đêm, hành quân trong đêm đối đối với họ lại là lợi thế.
Nhất nhất theo kế hoạch tiến hành, càng tiếp cận chiến trường chính, sĩ khí Hoang nhân cũng ngày một nâng cao, mặc dù vẫn chưa ai tìm ra phương pháp hoàn thiện để cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thùy, nhưng so với trước đây tại Biên Hoang tập cách xa ngàn dặm thúc thủ vô sách, than vãn không biết làm sao, tình thế hiện tại đã không thể so sánh.
Phong Nương tiến vào soái trướng, ngược với dự đoán của bà, Mộ Dung Thùy tịnh không hề giận dữ, thần sắc bình tĩnh ôn hòa nói: "Mời ngồi!"
Phong Nương lần này đến gặp Mộ Dung Thùy, kỳ thật trong tâm quyết chí, thậm chí có phải hy sinh tính mạng, bà cũng phải tận lực khuyến cáo Mộ Dung Thùy rằng không thể lỗ mãng đối với Kỷ Thiên Thiên. Tại Mộ Dung Tiên Ti tộc, ai cũng hiểu rằng nếu như mạo phạm Mộ Dung Thùy, bất luận vì nguyên nhân gì, đều không nhận được kết quả tốt đẹp.
Phong Nương ngồi một bên, mục quang hướng về Mộ Dung Thùy.
Mộ Dung Thùy dường như có chút xấu hổ tránh mục quang của bà, nói: "Đại nương đã hiểu nhầm, ta thỉnh Thiên Thiên đến là để tự mình xin lỗi nàng."
Phong Nương không biết những lời này có phải đúng từ chân tâm của hắn thốt ra hay không, bất quá hắn thực sự đã nói ra rồi, lạnh nhạt thốt: "Từ khi Hoàng thượng giao cho lão thân phụ trách chiếu cố chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư, trong lòng lão thân luôn có một điều muốn hỏi Hoàng thượng, cho đến hôm nay, vẫn có cảm giác nếu không nói ra thì không chịu được, thỉnh Hoàng thượng cho phép lão thân được hỏi một câu."
Mộ Dung Thùy cuối cùng cũng hướng mục quang về phía bà ta, than: "Từ bé chúng ta lúc nào cũng tình như tỷ đệ, đến tận hôm nay tình huống không hề thay đổi, có thể ta không tin ai đó, nhưng tuyệt đối tin tưởng tỷ, nếu không năm đó đã không ngại phạm vào tử tội để cho tỷ và Mặc Di Minh một sinh lộ, đến tận bây giờ ta cũng không hối hận quyết định năm đó. Thực ra giữa tỷ và Mặc Di Minh đã phát sinh chuyện gì, ta đều không hỏi lấy một câu, Phong Nương tỷ hiện tại lại muốn chất vấn ta? Tỷ muốn nói ra câu hỏi đó, ta đại khái cũng có thể đoán được chính xác đó là vấn đề gì, tốt hơn là không nên nói ra, để tránh tổn thương tình cảm của chúng ta."
Phong Nương cay đắng nói: "Đại ân đại đức của Hoàng thượng đối với lão thân, Phong Nương không lúc nào quên, nhưng ta phải nói ra điều này, thực sự là không thể giấu trong lòng nữa rồi, ta rõ là chỉ có một mình ta mới dám nói."
Mộ Dung Thùy hồi phục vẻ lãnh đạm: "Phong Nương có phải muốn ta phóng thích chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, đưa bọn họ về với quân đội Hoang nhân đang tiến về phía bắc?"
Phong Nương trầm giọng: "Đây là biện pháp duy nhất để đánh bại Thác Bạt Khuê, như vậy Hoang nhân không còn động lực để tiếp tục Bắc thượng nữa, Hoang nhân khẳng định sẽ tuyệt không bán mạng cho Thác Bạt Khuê."
Mộ Dung Thùy mỉm cười tự tin: "Đây thật là tình huống Thác Bạt Khuê lo sợ nhất, sau khi Hoang nhân có lại được Thiên Thiên, có thể quay đầu rút về, để lại Thác Bạt Khuê cô quân tác chiến. Chính vì thế tên tiểu tử đó đã viết một bức thư cho ta, nói nhăng cuội rằng miễn là ta trao trả chủ tỳ Thiên Thiên, hắn sẽ chừa cho ta một sinh lộ, thật là một phương pháp khích tướng ngu xuẩn, cũng chỉ có kẻ tiểu nhân trí tuệ kém cỏi như Thác Bạt Khuê mới có thể nghĩ ra."
Phong Nương hoan hỉ lộ ra ngoài: "Hoàng thượng không thể trúng gian kế của Thác Bạt Khuê!"
Mộ Dung Thùy bình tĩnh: "Tỷ đối với chiến tranh dù sao vẫn là người ngoại đạo, do đó chỉ nhìn thấy cái mất mát trước mắt, mà bỏ qua tình huống tổng thể. Đúng! Nhìn bề ngoài ta thực sự đang ở thế hạ phong, tiểu Long quân đoàn gần như bị tiêu diệt toàn bộ tại chiến dịch Vụ Hương, Hoang nhân bộ đội đã mang theo uy thế của trận đại thắng đó Bắc thượng, khí thế hừng hực, đêm qua chúng ta đột kích Thác Bạt Khuê không thành, nhưng sự thực vẫn là sự thực, binh lực của chúng ta vẫn mạnh hơn binh lực liên quân đối phương, nếu như chính diện giao phong, kẻ chịu thiệt thòi khẳng định là bọn chúng."
Phong Nương biến sắc: "Hoàng thượng vẫn không muốn phóng thích chủ tỳ bọn họ?" xem tại Trà Truyện
Mộ Dung Thùy hững hờ: "Thử tưởng tượng tình huống sau đây, nếu ta trao trả Thiên Thiên cho Hoang nhân, Hoang nhân lập tức triệt thoái, Thác Bạt Khuê sẽ đối phó thế nào? Nếu như thế hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất, đó là tử thủ Nguyệt Khâu. Thác Bạt tộc chiến sĩ ngoài Yên tộc chiến sĩ của chúng ta ra, giờ đây là quân đội tinh nhuệ nhất thiên hạ, sau khi biết rằng đã không còn đường lùi, mỗi cá nhân sẽ chiến đấu đến cùng. Đêm qua, chúng đã thể hiện thực lực có thể phòng thủ Nguyệt Khâu, nếu chúng có thể phòng thủ ổn định trong một tháng, lương thực của chúng ta ngày một hao hụt, tình thế sẽ trở nên nghiêm trọng, tướng sĩ binh lính trường kỳ chiến đấu cùng với thương vong lớn, sẽ nảy sinh tư tưởng phản loạn, chúng ta sẽ ở vào tình thế đại bất lợi."
Tiếp đó song mục bừng sáng nói: "Nhưng nếu ta để Hoang nhân và Thác Bạt Khuê tự do hợp quân, tình thế hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."
Phong Nương không hiểu hỏi: "Nếu thế thực lực của Thác Bạt Khuê đại tăng, khả năng phòng thủ Nguyệt Khâu phải tốt lên chứ?"
Mộ Dung Thùy cười đáp: "Điều đó là chắc chắn. Chỉ có điều là Thác Bạt Khuê còn có khả năng tử thủ Nguyệt Khâu nữa không? Hoang nhân đến đây để làm gì? Chúng hy vọng có thể đến cướp Thiên Thiên từ tay ta mang đi, tuyệt sẽ không cam tâm lưu lại tại Nguyệt Khâu, không thể không tự mình hành động tiến hành công kích. Lúc đó, thế chủ động sẽ rơi vào tay ta, nếu Thác Bạt Khuê và Hoang nhân nảy sinh mâu thuẫn, sẽ trở thành tình thế tiến thoái lưỡng nan. Giả dụ như nếu ta bày ra động thái triệt tẩu, Hoang nhân có thể trơ mắt nhìn ta mang Thiên Thiên đi sao?"
Nhất thời Phong Nương không đối đáp nổi.
Mộ Dung Thùy hân hoan: "Tỷ đã không tưởng được. Hiện tại, Thiên Thiên đã trở thành chìa khóa cho thắng lợi của chúng ta, cũng chỉ có nắm trong tay chủ tỳ Thiên Thiên mới có thể có cơ hội bằng một đòn tiêu diệt Thác Bạt tộc và Hoang nhân. Khi binh lực của chúng bị suy yếu, có muốn phòng thủ Nguyệt Khâu cũng hữu tâm vô lực, chúng ta không chỉ thu lại những gì đã mất, thừa thế đoạt lại Biên Hoang tập, khiến thế lực Nam phương trong một thời gian sẽ không thể Bắc thượng quấy nhiễu. Ta sẽ thanh trừ toàn bộ các chướng ngại, để an tâm dụng binh ngoài quan nội, hoàn thành đại nghiệp thống nhất Bắc phương."
Phong Nương trong lòng chấn động, Mộ Dung Thùy hoàn toàn thấu triệt, Hoang nhân vì cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên mà tới, tuyệt không thể chấp nhận phòng thủ Nguyệt Khâu, khi bọn họ chủ động tấn công, Mộ Dung Thùy khi đó bằng ưu thế về binh lực của mình sẽ làm suy yếu và tấn công ngược lại bọn họ.
Mộ Dung Thùy cười: "Có phải Phong Nương vừa mới định hỏi ta, rốt cuộc đối với Mộ Dung Thùy ta giang sơn là quan trọng, hay mỹ nhân là quan trọng? Ta có thể khẳng định với tỷ, khi chỉ còn được chọn một trong hai, ta sẽ chọn giang sơn, bởi vì nó liên quan đến sự thịnh suy tồn vong của Đại Yên quốc, ta phải hy sinh bất cứ lợi ích cá nhân nào."
Phong Nương ngây ngốc nhìn Mộ Dung Thùy, hơi thở trở nên dồn dập.
Mộ Dung Thùy nói: "Hoang nhân có trăm ngàn quỷ kế, nhưng ta không thể chỉ quan tâm đến chủ tỳ Thiên Thiên, trọng trách bảo vệ họ phải nhờ cậy vào Phong Nương tỷ. Trong quân ta, trừ ta ra chỉ có tỷ có bản lĩnh thắng được Yến Phi. Vì Mộ Dung Tiên Ti tộc của bọn ta, tỷ phải toàn tâm toàn lực trợ giúp ta, để hiển thị quyết tâm của ta, khi cần thiết tỷ có thể xử quyết Thiên Thiên, khi đó Hoang nhân sẽ có thể điên cuồng công kích, chúng ta khi đó sẽ có cơ hội đối đầu trực diện, sẽ tiêu diệt toàn bộ địch nhân."
Phong Nương cảm thấy dựng cả tóc gáy, hồn thể băng lạnh, tâm trạng thật không thoải mái. Bà không bao giờ nghĩ rằng, với tình sâu như biển của Mộ Dung Thùy dành cho Kỷ Thiên Thiên, lại có thể tự mình ra lệnh sát tử Kỷ Thiên Thiên.
Mộ Dung Thùy lại nói: "Vì cuộc chiến của Mộ Dung Tiên Ti tộc, vì những chiến sĩ đã bị chôn sống ở Tham Hợp pha, Phong Nương tỷ phải từ bỏ sự thương cảm đối với chủ tỳ Thiên Thiên, toàn tâm toàn ý vì ta mà giải quyết sự việc. Thiên Thiên chủ tỳ đã trở thành miếng mồi nhử, tuyệt đối không thể thất bại. Tỷ phải cố gắng trấn an tâm trạng của chủ tỳ bọn họ, ngàn vạn lần không để họ biết tâm ý của ta. Trong lúc Hoang nhân vẫn còn đang trên đường Bắc thượng, đêm nay ta có thể hành quân ra Nhật Xuất Nguyên, dựa vào Tang Can hà thiết lập doanh trại, tạo tình thế hai bên đối địch. Chuyện này quan hệ đến sự tồn vong của tộc, ta không chọn lựa khác được, tỷ cũng không có lựa chọn nào khác."
Phong Nương điềm nhiên: "Lão thân đã minh bạch!"
Mộ Dung Thùy nhìn lên đỉnh trướng, lãnh đạm nói: "Thác Bạt tiểu nhân! Ngươi quá tự cao tự đại, trận này sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không có một cơ hội mà cựa mình nữa."
Yến Phi tiến vào trong trướng, Hướng Vũ Điền đang ngồi đả tọa, lúc Yến Phi vén cửa trướng, liền mở to mắt, kỳ quang loang loáng chăm chú nhìn Yến Phi, khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi?"
Yến Phi châm ngọn đèn da dê trong trướng, ngồi xuống trước mặt y đáp: "Hắn đáp ứng rồi."
Hướng Vũ Điền hỏi: "Phải chăng ngươi đã phải tốn rất nhiều khí lực để thuyết phục hắn, sao biểu tình của ngươi cổ quái thế?"
Yến Phi nói: "Hoàn toàn ngược lại, hắn ta hoàn toàn ủng hộ, sảng khoái đáp ứng."
Hướng Vũ Điền cảnh giác nhìn ra bên ngoài cửa trướng đang mở, nhíu mày: "Hắn đi đâu rồi?"
Yến Phi đáp: "Hắn ta không yên tâm, tự thân tuần tra trận địa, bố trí quân tình, đêm nay bọn ta sẽ đem những cành cây vót nhọn bố trí ở dưới hào."
Hướng Vũ Điền gật đầu: "Đó quả thực là một nơi hiểm trở có thể phòng thủ, mà phía sau dựa vào Bình Thành, về phương diện lương thảo sẽ không thành vấn đề."
Yến Phi thở ra một hơi.
Hướng Vũ Điền không hiểu nói: "Chẳng phải là đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất rồi, hà cớ gì mà trông ngươi tâm sự trùng trùng như thế."
Yến Phi cười khổ: "Ta hoàn toàn không rõ, có thể vì cả địch ta song phương, tình thế quân tình đã biến đổi quá nhanh, khiến ta không còn nắm chắc nữa. Tiểu Khuê đã chỉ rõ một khắc trước đây rằng Hoang nhân chúng ta phải nghe theo sự điều động của hắn. Ai da! Ngươi cũng biết là Hoang nhân chúng ta toàn là những kẻ khó bảo, quen thói tự mình hành động, có thể sau khi đến Nguyệt Khâu, sẽ ngay lập tức xuất hiện vấn đề."
Hướng Vũ Điền đồng ý: "Đúng! Cuối cùng thì mục đích của chúng ta và huynh đệ của ngươi là không giống nhau, chiến lược do đó cũng khác biệt, vấn đề này rất khó mà giải quyết triệt để."
Yến Phi nói : "Vừa đi vừa nghĩ!"
Hướng Vũ Điền hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
Yến Phi trả lời: "Đi đến hội hợp với các huynh đệ Hoang nhân bọn ta, thật thà báo cáo lại tình huống hiện tại, có thể có ai đó sẽ tìm ra biện pháp giải quyết."
Kiến Khang. Thạch Đầu thành.
Gần bờ sông ba chiếc Song Đầu thuyền đang neo đậu, buồm trương sẵn, có thể tùy ý khởi hành bất kỳ lúc nào.
Lưu Dụ đứng trên tấm ván nối thuyền với bờ, tâm tình kích động, đích thị khó biểu thị thành lời. Gã sau bao năm vật lộn, thậm chí không có đường lùi, nhưng vẫn không từ bỏ, dốc toàn lực tranh thủ cho tình thế hiện tại xuất hiện trước mắt.
Không có một ai có thể cản trở gã cùng Hoàn Huyền chính diện đối địch, vì Đạm Chân báo thù. Trong thâm tâm gã hiểu rõ, bất luận hiện giờ mình đã trở thành nhân vật quyền lực nhất Nam phương, hay là Hoàng đế vô danh hữu thực, Đạm Chân vĩnh viễn là nữ tử chung tình của mình, gã đã hiến dâng toàn bộ tình cảm cho nàng. Cái chết của nàng là sự đả kích trầm trọng và là một vết thương đối với gã, cũng vì nỗi khuất nhục và cái chết của nàng để lại sự nuối tiếc có lẽ cả đời này không có cách nào bù đắp được.
Thời khắc quyết định cuối cùng đã đến, chỉ có tự tay giết Hoàn Huyền, mới có khả năng giải phóng nỗi u uất cừu hận trong lòng.
Đến tiễn gã có Vương Mật, Vương Hoằng, Khoái Ân, Lưu Mục Chi và Giang Văn Thanh.
Mục quang Lưu Dụ chăm chú nhìn lên dòng chảy cuồn cuộn của con sông, dưới bầu trời trời bao la đầy sao, một lớp sương mù phủ mờ trên mặt sông, dòng chảy đó do những dòng nước chảy đến từ nơi xa xăm ở phía tây hình thành Đại Hà, nối liền gã và Hoàn Huyền, giữa họ thật không có cách nào hóa giải mối thâm cừu đại hận.
Lưu Dụ nhè nhẹ chuyển thân, mục quang dừng lại trên người Lưu Mục Chi. Chẳng lẽ mình chính là Nam phương tân triều chân mệnh thiên tử? Nếu không phải thế, làm sao mưu sĩ siêu cấp như Lưu Mục Chi lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy? Nếu không có ông ta, bản thân gã khẳng định ứng phó không nổi với tình hình chính trị sóng to gió lớn, phức tạp của Kiến Khang.
Mục quang dời tới Vương Mật, nói: "Sau khi ta ly khai Kiến Khang, Vương đại nhân cốt yếu phải nhanh chóng ổn định tình huống Kiến Khang. Đứng về phương diện triều chánh, hãy thỉnh ý kiến của Mục Chi, về mặt quân sự, sẽ do Khoái tướng quân toàn bộ phụ trách, hai người đó sẽ đại diện cho ta ở đây, Vương đại nhân có thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ."
Vương Mật cung kính lĩnh mệnh.
Lưu Dụ tuyệt đối không sợ Vương Mật bên ngoài vâng mệnh, bên trong phản đối. Vì hiện tại Vương Mật danh vị quyền lực, đều do gã ban cho, gã không vì Vương Mật đã từng trung thành với Hoàn Huyền mà xử tử lão, một mặt đã cởi bỏ vướng mắc, hơn nữa gã còn ân sủng đối với Vương Mật.
Khoái Ân nói: "Đại nhân cứ yên tâm mà đi! Chúng thuộc hạ sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại nhân."
Lưu Dụ mỉm cười: "Ta đối với Khoái tướng quân thập phần tín nhiệm, nếu như phát sinh bất kỳ loạn sự nào, chỉ cần thủ vững Thạch Đầu thành, là có thể ứng phó mọi đột biến."
Khoái Ân cao giọng lĩnh mệnh.
Vương Hoằng hân hoan nói: "Đại nhân thanh uy như mặt trời giữa trưa, nếu có kẻ nào dám không tự lượng sức, kẻ đó sẽ gặp phiền nhiễu lớn."
Lưu Dụ mỉm cười: "Nhớ lại ngày chúng ta kề vai tác chiến tại Diêm Thành, đối phó hải tặc, từ lúc nói lời tạm biệt cho đến hiện tại ngày hôm nay, làm sao có thể biết trước được sự thể sẽ thế nào? Hồi tưởng lại những sự việc trong quá khứ, cứ như một giấc mơ, khiến người ta đầy cảm xúc."
Vương Hoằng bị gã làm cho nhớ đến chuyện xưa, nói: "Sao lại không biết, từ ngày đầu tiên quen biết đại nhân, ta đã nảy sinh sự tín nhiệm trong lòng. Nói thật, trước đó, ta không có để ý đến tình hình, nhưng đối với đại nhân, thực sự chưa nhìn nhầm ngay từ đầu."
Lưu Mục Chi cười : "Trong tình huống quan trọng nhất, đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất, có thể đủ để cho người ta cả đời được hưởng lợi ích bất tận."
Lưu Dụ mỉm cười: "Hãy để ta và Văn Thanh nói chuyện riêng tư một chút."
Bốn người vui vẻ gật đầu.
Lưu Dụ kéo Giang Văn Thanh sang một bên, thấp giọng: "Sau khi ta đi, Văn Thanh ngàn lần hãy bảo trọng thân thể, đừng để tư tưởng loạn động, để tránh ảnh hưởng đến …."
Giang Văn Thanh trách móc ngắt lời gã: "Biết rồi! Chàng phải cẩn thận hành sự, không được có ý chủ quan khinh địch."
Lưu Dụ đáp: "Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ cẩn thận hơn trước đây, khi ta quay về, sẽ mang thủ cấp Hoàn Huyền, để tế vong linh nhạc phụ đại nhân đang ở trên trời."
Giang Văn Thanh nhẹ nhàng: "Miễn là Hoàn Huyền thúc thủ dưới đao của Dụ lang, thì trong lòng của thiếp thù hận sẽ như mây tan khói tỏa, tất cả các chuyện khác đều không để tâm đến nữa."
Lưu Dụ trong lòng nảy sinh tư vị khó nói thành lời, từ khi Giang Văn Thanh mang thai, nàng giống như trở thành một người khác, đem cừu hận chất chứa trong lòng giải phóng ra ngoài, không còn để ý đến những sự việc quá khứ, chỉ nhìn về tương lai tươi sáng.
Bao nhiêu oán cừu chất chứa của bản thân, có khả năng khai giải hay không?
Giang Văn Thanh nói vào tai gã: "Thiếp biết cách chiếu cố bản thân. Kính chúc Du lang thuận buồm xuôi gió, lên đường đắc thắng, khải hoàn quay về."
Lưu Dụ cảm thấy xúc động.
Gã cuối cùng cũng có khả năng bảo hộ nữ tử mình ái mộ, tâm trạng không giống như trước đây hữu tâm vô lực. Gã nói: "Vấn đề triều chính, sẽ có Mục Chi tiên sinh cùng tiểu Ân ứng phó, Văn Thanh không cần phải lo lắng, hài tử của chúng ta mới là quan trọng nhất."
Giang Văn Thanh gương mặt ửng hồng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Đúng là nhiều lời! Hiện tại Giang Văn Thanh chỉ muốn là một người vợ người mẹ tốt, mọi chuyện khác đều không muốn quan tâm."
Lưu Dụ cười ha hả, nắm tay Giang Văn Thanh quay lên bờ, cầm tay cáo biệt từng người từng người một, sau đó lên thuyền ra khơi.