Tiến Chiếm Kiến Khang
Trên Đại Giang nơi nơi đều là chiến thuyền của Bắc Phủ binh, hoặc đang tuần dọc lưu vực sông, hoặc đang neo phía Thạch Đầu thành, khắp nơi đều thấy cờ xí của Lưu Dụ và Bắc Phủ binh tung bay.
Quân lính Bắc Phủ binh theo hai đường thủy bộ tiến nhập Kiến Khang, chiếm lĩnh các yếu điểm chiến lược và thành trì lớn nhỏ, canh giữ ngự đạo. Không tới nửa canh giờ, tướng thủ các thành ở Nam phương đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Bắc Phủ binh.
Lúc này tin tức Lưu Dụ sẽ cưỡi thuyền từ Đại Mã đầu đến Kiến Khang đã lan truyền ra. Dưới sự tự phát của dân chúng, cộng thêm đám lãnh tụ của bang hội Vương Nguyên Đức, Tân Hỗ Hưng và Đồng Hậu thêm dầu vào lửa, hàng ngàn người dân ùn ùn kéo đến khu bến tàu, hoan nghênh chân mệnh thiên tử trong lòng họ đã đến. Nhưng cao môn đại tộc đến nghênh đón Lưu Dụ chỉ có loe hoe vài mống. Dưới sự kêu gọi nỗ lực của bọn Vương Hoằng, Si Tăng Thi và Chu Thạch, chịu lại nghênh đón Lưu Dụ vẫn không tới trăm người, có thể thấy cao môn đại tộc đối với Lưu Dụ vẫn nghi ngờ trầm trọng, thành kiến thâm sâu.
Nghi thức nhập thành do một tay Lưu Mục Chi soạn ra, suy nghĩ chu mật, đã sớm tính đến phản ứng của Kiến Khang cao môn. Đối với Lưu Dụ mà nói, sự ủng hộ của dân chúng là quan trọng nhất, còn cao môn đại tộc thì có thể dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết.
Lưu Dụ hy vọng nhất là khi tới Kiến Khang lập tức lên ngựa chạy thẳng đến hẻm Ô Y, nhưng dưới sự khuyên giải của Lưu Mục Chi, gã không thể không đối diện với tình thế hiện tại cần lấy đại cuộc làm trọng.
Lưu Dụ được Yến Phi, Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong, Khổng Tĩnh và đám tướng lĩnh Bắc Phủ binh Hà Vô Kỵ, Ngụy Vịnh Chi đi theo, họ lên bờ ở khu bến tàu trong tiếng hoan hô vang dội như sấm động. Gã một mình bước lên đài cao vốn mới được tạm thời dựng lên để nói chuyện với quần chúng.
Bài nói chuyện do một tay Lưu Mục Chi soạn thảo, trước tiên kể lại tội trạng của Hoàn Huyền, nêu rõ quyết tâm ủng hộ Tư Mã Đức Tông khôi phục đế vị, đồng thời biểu lộ sẽ tiệp tục chính sách an dân của Tạ An, cải cách triều chính hèn kém của Hoàn Huyền.
Cuộc nói chuyện trực tiếp lần này giữa người cầm quyền với dân chúng là lần đầu tiên từ khi Tấn thất lập quốc, đã lập tức nhận được sự hoan hô nhiệt liệt làm chấn động cả Kiến Khang, lại càng lấy được lòng dân.
Sau đó trong lúc quần chúng đứng dọc theo đường chào đón, Lưu Dụ cử hành nghi thức tiến nhập Đài thành. Bắc Phủ binh với quân lực đầy đủ đã biểu lộ kỷ luật nghiêm khắc, huấn luyện xuất sắc của mình đối với những người đứng đầu Kiến Khang, cũng để trấn áp đám cao môn quyền quý không cùng quan điểm đối với Lưu Dụ.
Vừa vào Đài thành, Lưu Dụ lập tức đổi qua đồ thường dân. Yến Phi, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong theo gã từ cửa hông đi ra, dùng thuyền theo thủy lộ tới Tạ gia.
Tạ gia đã sớm biết, nên Tạ Đạo Uẩn đã dẫn toàn bộ người trên dưới trong nhà ra bến thuyền cung nghênh, lại không thấy Tạ Hỗn đâu cả, có thể thấy y vẫn còn địch ý với Lưu Dụ.
Tạ Đạo Uẩn xem ra tinh thần khá tốt, sau khi thi lễ vấn an, bình tĩnh nói: "Tiểu Dụ ngươi làm rất tốt, không phụ kỳ vọng của An công và Huyền soái."
Yến Phi và Đồ Phụng Tam đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không hay, thần thái bình tĩnh của Tạ Đạo Uẩn trong tình huống vui mừng trong thành rõ ràng hết sức dị thường, hiển thị Tạ Đạo Uẩn đang áp chế tình cảm, hoặc là bà đã sớm gặp chuyện cực kỳ thống khổ chỉ là cố gắng giữ bình tĩnh mà thôi.
Trái tim Lưu Dụ đã sớm bay đến bên Tạ Chung Tú, nên tuyệt không phát giác tình huống khác lạ của Tạ Đạo Uẩn, nói: "Tiểu Dụ có được ngày hôm nay, toàn là nhờ sự dẫn dắt của An công và Huyền soái. Ô! Tôn tiểu thư nàng..."
Người trong Tạ gia theo Tạ Đạo Uẩn lại nghênh đón, bao gồm đám hộ vệ Lương Định Đô, người người đều lộ thần sắc ảm đạm, đến bây giờ Tống Bi Phong cũng phát giác có chỗ không hay.
Lưu Dụ biến sắc hỏi: "Tôn tiểu thư nàng...."
Tạ Đạo Uẩn cúi đầu đáp: "Chung Tú nó nghe được tin tiểu Dụ sẽ lại, cứ khóc mãi không ngừng."
Sau đó đưa mắt qua Tống Bi Phong, nói: "Nhờ Tống thúc thay ta tiếp đón Yến công tử và Đồ đương gia, đến Vong Quan hiên uống chén trà nóng."
Sau đó quay sang Lưu Dụ nói: "Tiểu Dụ xin đi theo ta!"
Lưu Dụ theo sát sau lưng Tạ Đạo Uẩn, tiến vào Nam viên, tâm thần gã toàn bộ đặt hết lên người Tạ Chung Tú, đối với mỹ cảnh mùa đông động lòng người ở trong vườn, lại tựa như không thấy.
Đây là lần thứ nhì gã đặt chân đến vườn này, tâm tình so với lần trước lại khác nhau một trời một vực, không chỉ là không giống lần trước lén lén lút lút, lần này là quang minh chính đại, gã lại đã trở thành người có quyền thế nhất Kiến Khang, chỉ đạp chân cũng có thể chấn động cả Nam phương, mà còn vì việc gã đang phải đối diện có thể quyết định hạnh phúc không thể biết trước của tương lai gã.
Cho dù hiện tại gã đã trở thành người gì, không cần biết quyền lực trong tay gã lớn đến mức nào, đối với gã mà nói, gã vẫn là Lưu Dụ của lúc trước, vẫn yếu đuối trong tình cảm, dễ dàng bị tổn thương.
Tình cảm từ trong thâm tâm cuồn cuộn dâng lên, chỉ cần Tạ Chung Tú khỏe mạnh trở lại, trong nửa đời còn lại của mình gã sẽ tận tâm tận lực yêu quý nàng, làm cho nàng vui vẻ.
Bước chân Tạ Đạo Uẩn chậm lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dụ hãy đến cạnh ta."
Lưu Dụ trong lòng tựa như bị giáng một cú nặng nề, sinh ra cảm giác bất tường. Vội đến bên cạnh Tạ Đạo Uẩn, sánh vai với bà bước trên con đường trải sỏi sát bên rừng cây.
Tạ Đạo Uẩn không nhìn gã, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Dụ có rõ vị trí chỗ đứng của mình không?"
Cảm giác bất tường của Lưu Dụ lại càng trở nên mãnh liệt, hỏi: "Tôn tiểu thư nàng...."
Tạ Đạo Uẩn ngắt lời gã nói: "Ta chính là sợ ngươi có bộ dạng đó. Có sinh tất có tử, sinh tử là lẽ thường của con người, chẳng có gì quan trọng, ai biết được thế giới sau khi chết, có phải là nơi trở về mà chúng ta hằng mong muốn và khát vọng hay không? Tiểu Dụ ngươi đã trở thành hy vọng duy nhất của người Hán ở Nam phương, ngươi phải gánh trách nhiệm nặng nề không nhường cho ai khác được này, như vậy mới không phụ kỳ vọng đối với ngươi của An công và Huyền soái, cũng không làm cho ta và Chung Tú thất vọng."
Lưu Dụ biến sắc dừng chân.
Tạ Đạo Uẩn bước thêm hai bước, rồi quay đầu nhìn gã, trên mặt hiện ra thứ ánh sáng thần thánh, nhẹ nhàng nói: "Chung Tú cự tuyệt ngươi, chính vì nó coi hạnh phúc bản thân là thứ yếu. Từ trước tới nay, nó sùng bái nhất là cha nó, mà ngươi chính là người tiếp tục mộng tưởng của cha nó, bởi vậy nó làm lộ chuyện bỏ trốn của ngươi và Đạm Chân, lại càng bỏ đi hạnh phúc chung thân của bản thân, chính là hy vọng lý tưởng thống nhất thiên hạ của cha nó một ngày nào đó có thể trở thành hiện thực. Người của cao môn đại tộc đều hiểu rõ tình cảnh của mình, nữ nhân của Tạ gia lại càng hiểu rõ vị trí của mình. Nếu chuyện tình ái của ngươi và nó truyền ra ngoài, sẽ phá hủy triệt để sự tín nhiệm của Kiến Khang thế tộc đối với ngươi. Chuyện Chung Tú làm tuyệt không phải vì bản thân, mà vì đại cuộc, vì vậy nó đã phải trả một giá hết sức thê thảm và thống khổ."
Lưu Dụ nghe thấy nhiệt lệ dâng lên vành mắt, nói: "Ta muốn gặp tôn tiểu thư, nàng..."
Tạ Đạo Uẩn nói: "Nó khóc đến mức không chịu nổi, đã ngủ rồi. Ai! Để nó ngủ cho lại tinh thần, sau đó ngươi hãy đem lại tin vui, hy vọng lão thiên gia thương tình."
Lưu Dụ không chút giấu giếm, lấy tay áo lau dòng lệ nóng hổi trên mặt, có chút yên tâm, nói: "Tôn tiểu thư nhất định sẽ hồi phục không cần thuốc."
Tạ Đạo Uẩn song mục hiện ra thần sắc cảm động không giấu được: "Đây là tâm nguyện của mỗi cá nhân chúng ta. Từ sau khi An công qua đời, tử đệ Tạ gia chúng ta liên tục đối diện với khổ nạn và chết chóc, cảm giác đã bắt đầu chai đi rồi. Chúng ta phải tính tới trường hợp xấu nhất, tiểu Dụ ngươi cần phải kiên cường lên, Chung Tú nếu có ra đi, cũng phải để nó ra đi trong an bình, tràn đầy hy vọng."
Lưu Dụ chấn động không nói được.
Tạ Đạo Uẩn tràn đầy cảm xúc nói: "Chung Tú đối với cái chết của Đạm Chân thủy chung vẫn không thể quên được, cho rằng mình phải chịu trách nhiệm lớn nhất, đây là nút thắt chết người mà không ai có thể mở ra, bao gồm cả Lưu Dụ ngươi trong đó. Có lúc ta lại nghĩ, thay vì để Chung Tú suốt đời mang nỗi hối hận thống khổ, chi bằng để nó sớm ngày giải thoát, khỏi phải đau khổ. Nếu như tiểu Dụ ngươi thật sự yêu thương Chung Tú, nên minh bạch hàm ý lời ta nói."
Dòng lệ nóng lại không cầm được trào lên mắt Lưu Dụ. xem tại Trà Truyện
Tạ Đạo Uẩn quay người lại, quay lưng lại gã nhẹ nhàng nói: "Lau nước mắt ngươi đi, tiểu Huyền trước đây vẫn cười nói như không, bởi vì đệ ấy đã sớm nhìn ra được sinh tử là chuyện thường tình, căn bản không đáng để sợ hãi hay bi thương. Tiểu Dụ hãy đi theo ta!"
Yến Phi, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong ngồi tại Vong Quan hiên, để một tiểu tì lo chăm sóc bọn họ.
Đồ Phụng Tam nhìn thấy tì nữ này nhan sắc đẹp đẽ, lại không biết nàng có phải là tiểu Kỳ mà Tống Bi Phong nhắc đến không, đến khi Yến Phi mở miệng kêu tên nàng, cám ơn nàng đã dâng lên chén trà thơm, mới chứng thực được thân phận của nàng.
Tống Bi Phong lại nhìn nàng lui bước như không có chuyện gì, mà tiểu Kỳ lại không muốn rời đi. Dưới cặp mắt của người tinh minh như Đồ Phụng Tam, lập tức biết tiểu Kỳ hết sức quyến luyến Tống Bi Phong.
Tâm tình ba người đều hết sức trầm trọng, bởi vì Chung Tú cát hung chưa biết, mà bọn họ lại không làm được gì, chỉ còn mong lão thiên gia đặc biệt ban ơn, vì sự xuất hiện của Lưu Dụ khiến nàng có thể hồi sinh trở lại.
Tống Bi Phong trầm giọng hỏi: "Chừng nào bọn ta đi?"
Yến Phi và Đồ Phụng Tam đều cảm thấy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, Đồ Phụng Tam hỏi: "Đi đâu?"
Tống Bi Phong đáp: "Tiểu Dụ nói với ta, sau khi thu phục Kiến Khang, bọn ngươi sẽ lập tức đi đến Biên Hoang, cùng với Hoang nhân xuất phát tiến hành việc giải cứu Thiên Thiên tiểu thư, đương nhiên ta không thể mất phần."
Đồ Phụng Tam nhíu mày nói: "Ta muốn ly khai, tiểu Dụ đã hết sức bất mãn, Tống đại ca sao lại có thể bỏ hắn mà đi? Huống chi Tạ gia so với bất cứ lúc nào khác lại càng cần đại ca."
Tống Bi Phong không vui đáp: "Tình thế trước mắt đã hết sức rõ ràng, Hoàn Huyền căn bản không phải là đối thủ của tiểu Dụ, chỉ còn xem lúc nào tiểu Dụ sẽ đánh tới ổ của hắn. Ta sao lại không thể ra đi? Nếu như ta không tận hết sức lực trong hành động giải cứu Thiên Thiên tiểu thư, An công sẽ không lượng thứ cho ta."
Đồ Phụng Tam đưa mắt cầu cứu Yến Phi, Yến Phi nghiêm nét mặt nói: "Tống đại ca có thể nghe vài lời tâm can của Yến Phi ta không?"
Tống Bi Phong ngây người hỏi: "Tiểu Phi có lời gì muốn nói?"
Yến Phi đáp: "Tiểu Dụ có thể không có Đồ Phụng Tam, nhưng lại không thể không có Tống Bi Phong huynh. Chỉ cần có huynh ở bên cạnh hắn, mọi người đều hiểu rằng tiểu Dụ không có quên An công và Huyền soái, nếu không huynh cũng không cần lưu lại bên tiểu Dụ. Ta đương nhiên sẽ không phản đối huynh theo bọn ta lên đường, bất quá so nặng nhẹ, nơi này thật sự rất cần Tống đại ca."
Tống Bi Phong lộ xuất thần sắc nghĩ ngợi, hiển thị đã bị những lời nói chân thành thân thiết của Yến Phi đả động.
Đồ Phụng Tam nói: "Đại ca ở lại đi! Chuyện Bắc phương giao cho bọn ta, chắc chắn sẽ không làm đại ca thất vọng."
Tống Bi Phong trầm ngâm hồi lâu, thở dài: "Bọn ngươi chừng nào đi?"
Đồ Phụng Tam trong lòng mừng rỡ, lại không dám để lộ tí nào ra ngoài, bởi vì hắn thật sự không muốn Tống Bi Phong theo bọn hắn đi mạo hiểm, để Tống Bi Phong thôi lơ là với một tiểu Kỳ đặt bao nhiêu kỳ vọng lên ông. Vội đáp: "Đợi tiểu Dụ gặp qua tôn tiểu thư, bất luận tình huống ra sao, bọn ta cũng sẽ từ giã hắn."
Tống Bi Phong lặng im không nói.
Lúc này Lương Định Đô vội vã chạy lại nói: "Có vị công tử tên là Mộ Thanh Lưu cầu kiến Yến gia."
Cả ba người đều hết sức ngạc nhiên.
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Y đang ở đâu?"
Lương Định Đô cung kính đáp: "Y đang ở Tùng Bách đường đợi Yến gia."
Khuôn mặt Tạ Chung Tú đã ốm đi nhiều, nhưng vẫn đẹp đến động lòng người, trên má còn vương giọt lệ, khóe miệng tựa như còn chút tiếu ý.
Luu Dụ run rẩy trong lòng mở tấm màn trướng, ngồi xuống bên mép giường, mùi thơm được giữ lại trong trướng xộc thẳng vào mũi, nước mắt không còn khống chế được nữa giàn giụa chảy.
Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, nhưng tại sao mấy loại thảm sự trong nhân gian lại cứ nhất định phải xảy ra trên người nàng, lão thiên gia tại sao đối với nàng lại tàn nhẫn như vậy? Từ trong ngữ điệu của Yến Phi, gã đã biết Yến Phi không nghĩ là bệnh tình của mỹ nữ này sẽ khá lên, chỉ là gã vẫn cố giữ lấy một tia hy vọng, nhưng giờ phút này được nhìn thấy dung nhan của Tạ Chung Tú, gã mới thật sự hiểu được lời của Yến Phi.
Vẻ đẹp của Tạ Chung Tú hiện tại rất bất bình thường, hiển thi chân khí của Yến Phi thật sự đã kéo dài sinh mệnh của nàng, nhưng cũng như ánh tà dương đang hạ ở phía tây, ráng chiều tuy thu hút, nhưng sinh mệnh của nàng cũng đã đến những giây phút cuối cùng của một ngày.
Nàng có thể chống đỡ đến giờ phút này, phải chăng là vì muốn thấy mặt gã lần cuối?
Tầng trên tiểu lâu yên tĩnh bình hòa, các tì nữ săn sóc cho Tạ Chung Tú đều đã xuống dưới lâu, chờ đợi cùng Tạ Đạo Uẩn.
Tạ Chung Tú tựa như biết được, lông mi nhè nhẹ rung động.
Lưu Dụ cố gắng đè nén nỗi bi thống trong lòng, lau nước mắt, cúi người nhẹ nhàng gọi: "Tú Tú! Tú Tú! Lưu Dụ đến rồi!"
Vượt ra ngoài dự liệu của Lưu Dụ, Tạ Chung Tú đột nhiên mở mắt, hiện ra thần sắc si mê nóng bỏng, sau đó bất kể tất cả cố gắng gượng dậy, lao vào lòng Lưu Dụ, dụng hết sức lực ôm chặt lấy gã.
Lưu Dụ cảm thấy trời đất xoay chuyển, vũ trụ mở ra vô hạn đến cùng trời cuối đất.
Gã đã quên đi Kiến Khang, quên đi chiến tranh, quên đi những khổ nạn trong quá khứ, quên cả tương lai đáng sợ và không thể đoán biết.
Lưu Dụ đưa tay ôm chặt lấy Tạ Chung Tú, tình cảm từ sâu thẳm trong lòng dâng trào lên, nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều đã qua đi! Chúng ta có thể làm lại từ đầu."
Vào giờ phút động lòng người không gì so sánh được, gã không cảm thấy tí gì oán hận, còn lại chỉ là tình yêu thâm sâu mãnh liệt.
Tạ Chung Tú trong lòng gã thổn thức: "Lưu Dụ! Lưu Dụ! Muội luôn luôn tin tưởng chàng sẽ thành công."
Lưu Dụ trở về hiện thực, cảm thụ được Tạ Chung Tú đang run rẩy trong lòng mình, toàn thân sinh ra cảm giác tê dại, nói không ra lời.
Tạ Chung Tú trong lòng gã ngửa khuôn mặt yêu kiều lên, ngây thơ hỏi: "Đã giết được gian tặc chưa?"
Lưu Dụ cúi đầu âu yếm nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng, nỗi đau đớn và bi thương đã hoàn toàn chiếm lấy gã. Nữ tử trước mắt vẫn tràn đầy nét thanh xuân như vậy, tràn đầy vẻ đẹp làm người đau lòng, ai có thể chấp nhận được việc nàng sẽ rời xa nhân thế trong lúc tuổi còn xuân.
Đây là chuyện không thể tiếp nhận được.
Nhân lực nhỏ bé làm sao. Ngay cả gã trở thành người đứng đầu Nam phương, đối với tình huống trước mắt lại hoàn toàn bó tay, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn chuyện không hy vọng xảy ra lại cứ xảy ra.
Tạ Chung Tú ngạc nhiên hỏi: "Sao hắn lại trốn thoát được?"
Lưu Dụ có chút không biết mình đang nói gì, đáp: "Gian đồ đại thế đã mất, cho dù hắn trốn đến đâu ta cũng không tha đâu, cho dù hắn có trốn đến mòn gót giày, ta cũng sẽ tìm cho ra hắn."
Tạ Chung Tú tận dụng hết khí lực nhìn gã, như muốn truyền hết những lời tình tự mãnh liệt trong lòng, ngọc dung sáng lên, vẻ đẹp như không phải của phàm trần, hưng phấn nói: "Muội đã sớm biết hắn đấu không lại chàng. Muội rất vui, từ sau khi cha mất đi, muội chưa từng được vui như thế này. Lưu Dụ à! Chàng có còn trách Tú Tú không?"
Lưu Dụ đau xót trong lòng nói: "Ta sao lại trách Tú Tú? Ta chưa từng trách Tú Tú, nàng chỉ là nghĩ cho ta thôi."
Vào giờ phút này, gã sinh ra cảm giác cường mãnh muốn bất chấp tất cả phá vỡ bức tường vô hình cách trở cao môn và hàn môn. Nếu như Tạ Chung Tú không cần phải kiềm chế tình yêu đối với gã, ngày hôm nay sẽ không như thế này.
Tạ Chung Tú vui vẻ nói: "Tú Tú yên lòng rồi!"
Lưu Dụ nói: "Tú Tú phải nghỉ ngơi cho khỏe, tỉnh dậy sẽ tốt hơn nhiều."
Thân hình yêu kiều của Tạ Chung Tú run nhẹ, lắc đầu nói: "Muội sẽ không khỏe lại đâu! Tú Tú biết rõ mà. Sẵn lúc Tú Tú còn chút khí lực, muội muốn cho chàng biết, Tú Tú hiện tại trong lòng rất bình tĩnh, rất khoái lạc."
Lưu Dụ nghe nàng nói như vậy, lại nén không được, nước mắt không thể kềm chế lại tuôn lã chã.
Tạ Chung Tú lấy tay áo lau nước mắt cho gã, ôn nhu nói: "Không cần phải khóc! Vì sao phải khóc? Mới đây muội nằm mộng thấy Đạm Chân, muội ấy vẫn hoạt bát khả ái như xưa. Muội có nói với Đạm Chân, muội rất nhanh thôi sẽ đi theo Đạm Chân, muội ấy sẽ không phải tịch mịch nữa."
Lưu Dụ lại không thể đè nén nỗi bi khổ trong lòng nữa, ruột gan đứt đoạn mà nghẹn ngào.
Tạ Chung Tú vùi mặt vào trong ngực gã, nhẹ nhàng nói: "Nhi nữ của Tạ gia sẽ không sợ hãi, sinh lão bệnh tử chỉ là lẽ tự nhiên. Tú Tú tin cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta lại có thể ở bên nhau. Cha thường nói sinh mệnh biến hóa không ngừng, ngày đến đêm qua, thu qua đông lại. Nếu như chàng cho rằng muội đã chết đi, thì coi như muội đã chết, nhưng chỉ cần chàng cho rằng muội chưa chết, thì muội sẽ vĩnh viễn sống trong lòng chàng, trừ phi chàng không còn yêu muội nữa."
Lưu Dụ thê thảm nói: "Đừng nói những lời như vậy, muội sẽ không chết, tình yêu của ta dành cho muội sẽ vĩnh viễn không thay đổi."
Tạ Chung Tú lại ngửa mặt lên, thâm tình nói: "Muội có thể đợi đến giờ phút này, đã là ân sủng của trời cao. Muội từng nghĩ không được nhìn thấy chiến thắng của chàng. Lưu Dụ à! Hãy để Tú Tú đi đi! Muội đã sớm mất hết khí lực để sống rồi. Sau khi Đạm Chân ra đi, muội đã không muốn sống nữa. Nhờ chàng thay Tú Tú tạ ơn Yến Phi, không có huynh ấy, muội đã không thể nào đợi tới giờ phút phấn chấn này rồi."
Lưu Dụ cho dù trong lòng có ngàn vạn lời để nói, lại chỉ có thể nói ra được một câu, nước mắt giàn giụa trên mặt, than khóc: "Tú Tú đừng đi!"
Tạ Chung Tú song mục lấp loáng ánh sáng kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Dụ lang hôn muội đi!"
Lưu Dụ cúi đầu hôn lên sự băng giá đáng sợ.