Giao Dịch Nguy Hiểm
Lưu Dụ ngồi một mình trong phòng, đang dùng bữa sáng do thân vệ mang tới. Trong lòng gã suy nghĩ nổi lên như sóng triều.
Một đêm dài rồi cũng kết thúc. Tối qua gã chỉ ngủ hai canh giờ.
Khi Lý Thục Trang trúng kế mất mạng thì thành Kiến Khang sẽ rơi vào khủng hoảng trầm trọng, gã sẽ thông qua Vương Hoằng và những bạn chí giao thuộc cao môn của hắn để phát đi tin tức quan trọng nhất là nếu Lưu Dụ gã đánh chiếm được Kiến Khang thì sẽ kế thừa phương châm chính trị của Tạ An và Tạ Huyền, tiếp tục quốc sách "trấn chi dĩ tĩnh"*. Tất cả lấy sự ổn định làm trọng, vì thế mà Lưu Dụ gã không phải là người phá vỡ chế độ cao môn, mà là người bảo vệ cho họ.
Để hạ quyết định này tuyệt không dễ dàng, mà gã đã trải qua sự đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Nhưng gã không còn lựa chọn nào khác.
Gã càng chán ghét tác phong hoa hoè hoa sói không thực tế của cao môn đại tộc, không thích phương thức sinh hoạt dùng thuốc , thanh đàm, tuý sinh mộng tử, thoát ly hiện thực của họ. Gã càng không tán thưởng sinh hoạt hoàn toàn cách biệt với dân chúng, bòn rút xương máu nhân dân để duy trì sinh hoạt cực kỳ xa xỉ trong cung đình. Nhưng khi gã trở thành chủ nhân của phương Nam thì gã cũng sẽ biến thành một phần tử như họ. Suy nghĩ này làm gã cảm thấy mâu thuẫn và mất mát.
Nhưng Lưu Dụ cũng biết khi gã leo lên đến vị trí tối cao giống như Hoàn Huyền hiện nay thì gã chỉ có hai kết cục: một là giữ vững vị trí đó cho tới hơi thở cuối cùng, hai là từ vị trí đó mà tuột dốc, tan xương nát thịt. Gã không có con đường thứ ba nào để đi.
Sinh tử vinh nhục cá nhân đối với Lưu Dụ mà nói có thể không quan trọng. Cho tới lúc này, gã vẫn chưa để điều đó trong lòng. Nhưng gã tất sẽ phải nghĩ cho những người bên cạnh gã và những người đi theo gã như Giang Văn Thanh, Đồ Phụng Tam, Khoái Ân, Âm Kỳ, Tống Bi Phong, Nguỵ Vịnh Chi, Khổng Tĩnh, cho tới mỗi một huynh đệ Hoang nhân từ Biên Hoang tập đến đồng sinh cộng tử với gã, mỗi cá nhân Bắc Phủ binh đang bán mạng cho gã. Đó tuyệt không phải là việc của riêng một cá nhân. Nếu Lưu Dụ gã kết thúc thì kết cục của bọn họ cũng sẽ vô cùng bi thảm.
Nghĩ sâu thêm một chút. Giả sử Giang Văn Thanh sinh hạ cho gã một nhi tử trắng trẻo mũm mĩm dễ thương thì bất kể Lưu Dụ gã gặp bất trắc gì thì vợ con gã là những người đầu tiên chịu tai ương. Trong cuộc đấu tranh quyền lực kịch liệt này, nhân tính bị hoàn toàn tiêu diệt, chỉ còn lại cuộc đấu tranh không phải ngươi chết thì là ta vong.
Hoàn Huyền đang ở trong vị trí như vậy, mà gã là người duy nhất có đủ tư cách khiêu chiến Hoàn Huyền. Hơn lúc nào hết, gã hiểu một cách sâu sắc hoàn cảnh nguy hiểm của Hoàn Huyền khi ở vị trí cao vời đó vì Hoàn Huyền chính là hình ảnh của gã trong tương lai.
Gã càng lúc càng hiểu rõ hơn lời nói của Đồ Phụng Tam "Khi ngươi ở vào vị trí nào thì tất sẽ phải làm những việc mà người ở vị trí đó phải làm".
Vì lợi ích tổng thể của những người đi theo gã, sự được mất của một cá nhân không phải là quan trọng nhất, khi cần thiết thì phải hy sinh và nhượng bộ lợi ích cá nhân. Bản thân là áo vải bần hàn, gã căm thù và bài xích sâu sắc tác phong của cao môn đại tộc. Nhưng vì đại cục, gã tất phải thoả hiệp với nó. Một khi gã phát đi tín hiệu thoả hiệp với cao môn đại tộc thì gã chỉ còn cách kiên trì giữ đúng lời hứa. Nếu không, gã sẽ biến thành một người bất nghĩa, không giữ chữ tín.
Điều duy nhất mà gã có thể kiên trì là gã vĩnh viễn không để cho phong cách sống của Hoàng triều Kiến Khang và cao môn đại tộc chinh phục đồng hoá. Sau khi ổn định lại cục diện chính trị, gã sẽ dựa vào những trí sỹ như Lưu Mục Chi để dần dần thực hiện công cuộc cải cách xã hội, làm hết sức mình. Như thế thì gã mới không phụ kỳ vọng của vạn dân thiên hạ đối với gã, gã cũng có thể ăn nói với Huyền soái được.
Suy nghĩ này làm tâm hồn gã thư thái lại.
Gã nghĩ tới Tạ Chung Tú. Nàng chính là một hoá thân khác của Đạm Chân. Có được nàng, gã có thể bù đắp lại được nỗi ân hận lớn nhất đời mà vĩnh viễn không thể vãn hồi lại được.
Giờ là lúc gã nắm binh quyền trong tay, không phải là một tiểu nhân vật luôn phải vật lộn cầu sống như trước nữa. Chỉ cần gã đánh bại Hoàn Huyền thì gã sẽ trở thành bá chủ quyền khuynh phương Nam, có ngồi lên đế vị hay không chỉ cần xem tâm ý bản thân mình. Trong tình hình đó, nàng có còn cự tuyệt gã hay không?
Cõi lòng tưởng như đã chết đối với Tạ Chung Tú bỗng nhiên sống lại, bừng bừng như lửa nóng.
Nàng rất lo lắng cho gã, nếu không thì nàng đã không ngã vào lòng gã, không dùng ánh mắt có thể làm người khác toàn thân rạo rực như vậy mà nhìn gã. Tối hôm đó nàng cự tuyệt gã có thể là vì nguyên nhân khác.
Gã từng hận nàng, nhưng cũng hiểu rõ tình yêu gã dành cho nàng trong lòng không phải thứ mà sự phân cách giữa cao môn và hàn tộc có thể cản trở được. Khi gã trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, sự phân chia giai tầng xã hội sẽ không còn bất kỳ tác dụng nào đối với gã nữa. Gã phải làm sao đây?
"Hà Vô Kỵ tướng quân cầu kiến đại soái!"
Lưu Dụ tỉnh lại từ trong những suy nghĩ rối rắm của gã, đưa mắt nhìn Hà Vô Kỵ thi lễ rồi ngồi xuống một bên.
Lưu Dụ vui vẻ hỏi: "Phải chăng là có việc gì khẩn cấp?"
Hai mắt Hà Vô Kỵ lộ thần sắc bi thương đáp: "Lễ đại táng cho Thống lĩnh Lưu Lao Chi sẽ cử hành vào chính ngọ hôm nay. Mọi việc đã được chuẩn bị kỹ càng đầy đủ."
Lưu Dụ gật đầu: "Ta sẽ tự thân chủ trì. Nhập thổ rồi thì linh hồn ông ta sẽ được an lành. Vô Kỵ nên biến bi thương thành sức mạnh."
Hà Vô Kỵ trầm ngâm một lúc, nói: "Ta thay mặt cho mọi người đến nói chuyện, hy vọng Lưu soái trong lễ tang tuyên bố tự lập làm Thống lĩnh của Bắc Phủ binh chúng ta, danh chính ngôn thuận lãnh đạo chúng ta, kế thừa di chí của Huyền soái."
Bản thân Lưu Dụ chưa hề nghĩ tới việc này, trong lòng nổi lên tư vị khó nói. Gã cũng biết không thể làm thủ hạ thất vọng, bèn đồng ý: "Cứ làm như thế đi!"
Hà Vô Kỵ vui mừng đi ra.
Nhìn theo bóng sau lưng Hà Vô Kỵ biến mất ngoài cửa chính, tâm thần Lưu Dụ lại bay về với Kiến Khang. Con dường trước mặt tuy còn dài, nhưng những chướng ngại cản trở gã báo thù một cách nghiêm khốc nhất đối với Hoàn Huyền đã bị tiêu trừ. Việc còn lại là xem gã vận dụng lực lượng trong tay mình như thế nào để nhổ tận gốc rễ Hoàn Huyền mà thôi.
Một lần nữa, gã lại nhớ nhung Tạ Chung Tú một cách mãnh liệt.
Nếu như không có được nàng, thì sẽ là một việc đáng ân hận không thể bù đắp nữa đối với gã sau khi mất đi Đạm Chân.
Kiến Khang. Yến Tước hồ.
Đồ Phụng Tam giấu mình trong rừng, giám sát tình hình trong tiểu đình bên bờ hồ. Trước đây không lâu, trong tiểu đình đó hắn bị Nhậm Thanh Thị thuyết phục dẫn nàng đi gặp Lưu Dụ.
Hắn đã đợi gần hai canh giờ rồi nhưng không hề chán nản.
Hắn lại nhân cơ hội này ôn lại một lượt những cái đã học về đan đạo mà Nhậm Thanh Thị truyền cho hắn. May là hắn không cần ghi nhớ toàn bộ hai tư đan phương, chỉ cần cố gắng nhớ kỹ năm trong số đó là có thể y kế hành sự, ứng phó Lý Thục Trang.
Sau khi được Nhậm Thanh Thị dùng diệu thủ dịch dung, đầu tóc gã biến thành đen bóng phát sáng, cơ thịt trơn bóng mịn màng như trẻ con, bộ dạng như một người dùng dược vật lâu năm. Tai hắn dài hơn, Mũi cao hơn hẳn. Sự thay đổi không thể coi là lớn, nhưng khi hắn soi gương thì chút nữa không nhận ra mình trong đó, không thể không sinh lòng bội phục thuật dịch dung xuất thần nhập hoá của Nhậm Thanh Thị.
Mặt trời đã ngả về tây, đất trời dần dần tối đi, gió lạnh vù vù, xa gần đều không thấy một bóng người.
Bỗng một đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh tiểu đình. Người này đến hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước làm Đồ Phụng Tam bất chợt giật mình kinh hãi. Võ công của Lý Thục Trang còn cao hơn dự đoán của hắn.
Lý Thục Trang ung dung bước lên tiểu đình, tự nhiên phát sinh cảnh giác nhìn về phía Đồ Phụng Tam ẩn thân, làm Đồ Phụng Tam nhìn thấy hoa dung phong tình đặc biệt của thị.
Đây là lần đầu tiên Đồ Phụng Tam gặp thị, trong lòng tán thưởng, nghĩ không lạ tại sao thị có thê điên đảo chúng sinh, quả là có mỵ lực phi phàm. Hắn tuy không thích nữ sắc, nhưng tuyệt không phải là người không có kinh nghiệm đối với nữ nhân, chỉ nhìn một lần là biết nữ nhân này mỵ cốt thiên sinh, là loại cực phẩm mà nam nhân mơ có được. Thị toàn thân mặc kình trang đen tuyền, hiện rõ thể hình và những đường cong động nhân trên cơ thể thị, tương phản với nước da trắng như tuyết của thị, làm người nào nhìn thấy mà không động lòng khẳng định là nam nhân không bình thường. Đồ Phụng Tam cảm thấy thị cố ý ăn mặc hấp dẫn người ta như thế, mục đích để mê hoặc hắn đang giả làm "Sắc quỷ" Quan Trường Xuân. Suy nghĩ này làm Đồ Phụng Tam cảm thấy vô cùng kích thích, nẩy sinh cảm giác mình đang đùa với lửa.
Lý Thục Trang ung dung lên tiếng: "Đại giá Quan huynh ở đây, tại sao không lập tức hiện thân gặp gỡ?"
Giọng nói của thị trầm thấp mà tràn đầy sức thu hút, phối hợp với phong vận đặc biệt của thị như áo trời không vết vá, tôn vẻ đẹp của nhau lên.
Đồ Phụng Tam cất tiếng cười quái dị, rời khỏi khu rừng. Hai mắt tham lam lùng sục từ trên xuống dưới thân thể yêu kiều của thị, giả bộ ra vẻ thấy sắc mê man, chắp tay sau lưng tiến lại gần thị, cười hắc hắc, nói: "Thanh Đàm Nữ Vương quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là nhân gian cực phẩm. Quan Trường Xuân ta rất rành thuật xem tướng nữ nhân, được ta bình phẩm, phu nhân có thể tự hào rồi."
Trong lúc nói, hắn đã lên đến tiểu đình. Ở khoảng cách chưa tới nửa trượng, tràn đầy vẻ xuân sắc.
Hai mắt Lý Thục Trang thoáng qua vẻ trào lộng coi thường, thị lại dùng nụ cười kiều mỵ che đi, liếc hắn một cái: "Quan đạo huynh quả nhiên là kẻ có đạo, thần thái bất phàm, không làm Thục Trang thất vọng! Tiếc là không có rượu, nếu không, tối nay chúng ta uống rượu tâm tình bên bờ hồ này, tất có thể tận hết hứng thú."
Đồ Phụng Tam trong lòng bội phục, không phải phục Lý Thục Trang mà là Nhậm Thanh Thị. Nàng thiết kế hình dáng bên ngoài cho mình chính là của Đan sư siêu phàm đã luyện đan đắc đạo, dùng đan dược trị bệnh tật, dưỡng tinh thần, an hồn phách, ích khí sáng mắt, diên niên ích thọ.
Nên biết Lý Thục Trang sở dĩ có thể trở thành người buôn bán Ngũ thạch tán lớn nhất Kiến Khang toàn nhờ thị có được mười hai điều Đan phương từ Nhậm Dao, luyện chế ra được loại Ngũ thạch tán di hại ít nhất, lập tức vượt xa tất cả những loại Ngũ thạch tán chất lượng kém khác.
Bộ dạng hiện giờ của Đồ Phụng Tam có sức thuyết phục Lý Thục Trang hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Đồ Phụng Tam kiêu ngạo cười lớn, lấy từ trong bọc ngang lưng ra một chiếc bình sứ nhỏ, đặt giữa mặt bàn. Rồi hắn mỉm cười nói: "Đan sa chi đạo, bác đại tinh thâm. Bản nhân bằng sức một mình đã đi khắp danh sư thiên hạ, sau khi quy nạp kiến thức lại trải qua nhiều lần nghiệm chứng đã sáng tạo ra 'Hoàng Kim Tam Thập Lục Đan Phương', đạt đến tận cùng của đạo luyện Ngũ thạch tán. Ngũ thạch là chỉ năm loại tinh chất đá: đan sa là thái dương huỳnh hoặc chi tinh; từ thạch là Thái Âm thần tinh chi tinh; tằng thanh là thiểu dương tuế tinh chi tinh; hùng hoàng là hậu thượng trấn tinh chi tinh; khuê thạch là thiểu âm thái bạch chi tinh**. Năm loại tinh chất này có thể làm người trường sinh bất tử."
Hắn lại tiếp: "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, nhưng nếu quả thực uống cạn một chén là khẳng định đã trúng độc của tửu tinh rồi. Nhưng nếu nàng dùng đan tán trong bình của ta thì đảm bảo lập tức thu được hiệu quả thần diệu, lâng lâng như lên tiên, có rượu hay không có rượu không thành vấn đề. Phu nhân có dám thử một lần không?"
Ánh mắt Lý Thục Trang dừng lại trên chiếc bình sứ nhỏ, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng hỏi: "Trong bình phải chăng là Ngũ thạch tán được luyện ra bằng phương pháp hai mươi tư điều Đan phương khác?"
Đồ Phụng Tam ngồi xuống đối diện với thị cười nhẹ đáp: "Trong bình có năm mươi lăm viên linh đan, không viên nào giống nhau, được luyện ra bằng phương pháp và sự phối dược khác nhau, có hiệu quả linh diệu riêng. Có giống như đan tán của phu nhân hay không, phu nhân chỉ thử một lần là biết."
Lý Thục Trang hai má đỏ bừng, làm thần thái thị càng tràn đầy vẻ dụ hoặc. Thị đưa mắt nhìn Đồ Phụng Tam, khẽ nhướng mày hỏi: "Tại sao Quan đạo huynh lại muốn Thục Trang lập tức uống thế? Làm Thục Trang bất chợt hoài nghi trong bình có thể là xuân dược tính chất mãnh liệt. Thục Trang sau khi dùng rồi sẽ biến thành không ngăn nổi sóng tình, hiến thân cho đạo huynh, để đạo huynh muốn gì làm nấy, không phải bị đạo huynh chiếm hết tiện nghi của người ta sao?"
Đồ Phụng Tam thầm hô lợi hại. Kể cả khi mình có lòng khác, một mực đến đối phó thị, nhưng vẫn bị vẻ phong tình hấp dẫn lúc này của thị đả động, dục niêm trào dâng. Chỗ cao minh của Lý Thục Trang là thị tuyệt không làm người ta cảm thấy thị là một phụ nữ dâm đãng, lại có tư thái bất khả xâm phạm. Nhưng lời thị nói lại cực kỳ khiêu gợi. Hai thứ đó kết hợp lại trở thành sức hấp dẫn cực lớn. xem tại Trà Truyện
Đồ Phụng Tam thầm nghĩ toàn bộ cục diện này do một tay Nhậm Thanh Thị bày ra, hắn chỉ là người chấp hành. May là như thế, hắn không cần "Tùy cơ ứng biến" làm tâm tình cá nhân ảnh hưởng đến kế hoạch. Sự dẫn dụ sắc dục của Lý Thục Trang đã sớm nằm trong tính toán của Nhậm Thanh Thị, Đồ Phụng Tam cũng hiểu rõ mình phải ứng phó như thế nào.
Sự thật là Nhậm Thanh Thị thông qua hắn đấu tranh với Lý Thục Trang vì Nhậm Thanh Thị không những muốn tranh thủ sự sủng ái của Lưu Dụ, mà còn muốn thay thế Lý Thục Trang.
Thần thái mê man nữ sắc của Đồ Phụng Tam bỗng biến sạch, hai mắt thần quang lấp loáng, thản nhiên nói: "Phu nhân yên tâm! Quan Trường Xuân ta đã hành tẩu giang hồ hơn ba chục năm, sớm biết nhân tâm hiểm ác nên luôn cố làm cho công tư phân minh. Lần này Quan mỗ được Nhậm hậu truyền thư đến, biết phu nhân sẵn sàng không tiếc chi món tiền lớn để lấy hai mươi bốn điều đan phương còn lại. Sau nhiều lần suy nghĩ, ta mới hạ quyết tâm đến Kiến Khang gặp phu nhân. Vì thế lần này ta đến không phải muốn cầu sắc, mà là cầu tài. Vì thế phu nhân không cần lo lắng trong bình là xuân dược chứ không phải linh đan. Sau khi Quan mỗ phát tài rồi thì mỹ nữ ta muốn là được, cần gì phải mạo hiểm làm thịt phu nhân?"
Lý Thục Trang lộ thần sắc coi trọng hắn hơn, hoàn toàn không ngờ được tên quỷ háo sắc như lời Nhậm Thanh Thị nói lại có thể thấy sắc mà không mê. Thị nhíu mày: "Thảo nào đạo huynh quyết định nhanh chóng vậy, Thục Trang cũng không nói lời thừa nữa. Đạo huynh cứ nói hết điều kiện ra, chỉ cần Thục Trang có thể làm được thì sẽ tận lực làm cho đạo huynh thoả mãn."
Thị lại cúi đầu tiếp: "Kể cả trong số các điều kiện mà đạo huynh đề xuất có thân thể của Thục Trang thì Thục Trang cũng sẽ xem xét. Xem ra đạo huynh cũng là một người biết hưởng thú tình cảm!"
Trước mắt Đồ Phụng Tam dường như hiện ra một bức hoạ mỹ nữ thành thục động xuân tình, nhưng lại không hề có ý vị dâm dục. Không khí trong tiểu đình dường như nóng bỏng lên, làm trong lòng gã tự nhiên phát sinh khát vọng nào đó. Trải qua việc thê thảm đau lòng trên đường tình hồi còn niên thiếu, làm Đồ Phụng Tam sợ hãi ái tình, sợ phải thụ thương. Vì thế những ngày sau này, dù vô số mỹ nữ tỏ lòng yêu thương nhưng hắn vẫn phải khắc chế tình cảm bản thân, ngoại lệ duy nhất là Kỷ Thiên Thiên. Nhưng vào lúc này, hắn bị Lý Thục Trang khơi dậy tình hoài mà hắn đã chôn sâu tận đáy lòng. Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng phát sinh lòng mong muốn mãnh liệt như vậy.
Trong lòng Đồ Phụng Tam vô cùng ngạc nhiên, biết mỹ nữ phong tình vạn trượng đó đang thi triển mỵ thuật tối cao minh đối với mình. Nếu hắn không giới bị thâm nghiêm, nhất thời không cẩn thận thì hắn sẽ rơi vào tay thị.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Nhậm Thanh Thị. Nhậm Thanh Thị từng sớm cảnh cáo hắn mục tiêu tối cao của Lý Thục Trang là thu phục hắn thành của mình, để hắn luyện đan chế dược cho thị. Với Lý Thục Trang mà nói, Quan Trường Xuân tuyệt đối là một nhân tài không ai có thể thay thế.
Mặc dù biết rõ Lý Thục Trang đang lợi dụng hắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình giả vờ không nhịn được sự dẫn dụ của thị, có thể tận tình hưởng thụ vưu vật động nhân này, trong lòng hắn không nhịn được mà phát sinh dao động. Từ đó có thể thấy uy lực kiều mỵ của Lý Thục Trang đã ảnh hưởng đến trái tim hắn.
Đồ Phụng Tam cười nhẹ: "Quan Trường Xuân ta chưa bao giờ là một người tri tình thức thú bao giờ cả. Nếu quả thật phu nhân nghĩ như vậy thì chỉ sợ sẽ thất vọng phi thường đó."
Lý Thục Trang che miệng cười khẽ, chừng như có chút thẹn thùng, lại giống như thị đã rơi vào lưới tình, vẻ mặt tươi cười lại lộ vẻ giận dỗi, làm người ta mở rộng hết tâm tình mà cảm thụ mê say. Thị thẽ thọt: "Nô gia nói Quan đạo huynh biết thú tình cảm là chỉ đạo huynh tinh thông thuật ngự nữ. Nô gia hy vọng trên thế gian này có nam nhân có thể chinh phục được ta biết nhường nào! Đạo huynh cho rằng nô gia là nữ nhân nguy hiểm, đại khái không sai là mấy vì nô gia tự biết mình là nữ nhân không cam chịu bị thuần phục. Nhưng Đạo huynh đã gặp qua nữ nhân nào như nô gia chưa? Bỏ lỡ rồi thì vĩnh viễn sẽ không được hưởng tư vị của Lý Thục Trang ta đó. Nô gia có thể để cho Đạo huynh ép uống xuân dược, vậy thì ít nhất là trong một đoạn thời gian, Đạo huynh có thể hoàn toàn khống chế nô gia, làm gì đối với nô gia, nô gia cũng không phản đối, chỉ tận tâm tận lực nhu thuận ngoan ngoãn nghe lời và nghênh đón Đạo huynh."
Đồ Phụng Tam thầm kêu cứu mạng. Bản lĩnh khêu gợi nam nhân của nữ nhân này quả thực cao minh đến mức làm người ta khiếp sợ. Mỗi câu mỗi chữ tự nhiên nói ra bằng giọng điệu trầm ấm mềm mại thật có sức hấp dẫn không gì so sánh được. May là mình dù lục soát toàn thân cũng không tìm ra được nửa viên xuân dược, nếu không thì không chừng sẽ lấy ra thử.
Hắn ra vẻ không hiểu hỏi: "Kiến Khang nhiều danh sỹ, phu nhân nếu muốn nam nhân thì đảm bảo ngoài Hoài Nguyệt lâu sẽ xuất hiện rồng trong loài người. Tại sao phu nhân lại chỉ nhìn trúng Quan Trường Xuân ta vậy? Ôi! Lần này ta đến là để mua ngay bán thẳng, không muốn phát sinh chi tiết. Phu nhân hiểu chưa?"
Lý Thục Trang ngưng thần nhìn hắn, đôi mắt đẹp lại trở nên nóng bỏng, hấp dẫn đến cực điểm cho thấy thị đang thúc đẩy Mỵ công, khẽ khàng: "Đạo huynh nên biết nô gia chán ghét nhất chính là bọn cao môn danh sỹ lúc nào cũng làm điệu làm bộ đó. Thục Trang luôn chán ghét nhất là loại bề ngoài ra vẻ đạo đức, thế thiên hành đạo, coi bản thân là hoá thân của tiêu chuẩn đạo đức cao nhất. Ngược lại, người chân tình chân tính như đạo huynh lại rất hợp với tâm ý của nô gia. Đối với đạo huynh, nô gia thực chân tâm đó. Chúng ta không chỉ là đối thủ mạnh ở trên giường, mà còn là bạn tốt hợp tác trên đó nữa. Chỉ cần đạo huynh khẳng khái gật đầu thì tài phú, mỹ nữ sẽ vào hết trong tay đạo huynh. Nô gia cũng sẽ tuyệt không can thiệp vào sự tự do của đạo huynh, đám mỹ nhân ở Hoài Nguyệt lâu, đạo huynh thích ai bồi tiếp huynh đều không thành vấn đề."
Đồ Phụng Tam thầm nghĩ nếu quả thực mình là Quan Trường Xuân thì khẳng định sẽ lập tức đầu hàng thị. May là hắn tuyệt không phải Quan Trường Xuân, lại biết rõ cội nguồn.
Hắn bật cười: "Phu nhân không cần đùa cợt ta. Phu nhân chỉ là nhìn trúng hai mươi bốn điều đan phương của ta chứ không phải đã nhìn trúng con người ta. Trong thư tín, Nhậm hậu đã cảnh cáo Quan mỗ nếu ta quả muốn con người phu nhân chứ không phải đến giao dịch thì ngàn vạn lần ta không nên đến Kiến Khang. Nhậm hậu không phải bắn tên không đích, ta tin tưởng phán đoán của nàng ta. Phu nhân không nên lãng phí thời gian vào việc đó nữa. Chi bằng để ta nói thực điều kiện giao dịch ra!"
Lý Thục Trang hơi ngạc nhiên, rồi cười nghiêng ngả như nước chảy hoa trôi, thần thái thật vô cùng mê người. Nàng hổn hển nói: "Đạo huynh hoàn toàn không có lòng tin đối với xuân dược do bản thân mình luyện chế sao? Hay là câu nói thường nghe là 'Phàm những người luyện đan, đều là cao thủ điều chế xuân dược' tuyệt không chính xác? được rồi! Xem ra ngươi có thể cự tuyệt ta, Lý Thục Trang sẽ cung kính nghe đạo huynh nói ra điều kiện, hy vọng ta có thể làm được."
Đồ Phụng Tam cảm thấy nguy hiểm. Tác phong hành sự của Ma môn từ trước đến nay đều hại người lợi mình, muốn cùng người trong ma môn giao dịch công bằng cũng giống như là vuốt râu hùm vậy, hơn nữa mình lại còn đòi một cái giá trên trời? Cứ theo như lời Yến Phi thì Ma môn có một môn học Hình pháp, nếu như bị Lý Thục trang bắt sống thì thị sẽ có biện pháp làm bất kỳ hán tử ngang ngạnh nào cũng phải ngoan ngoãn khai thật.
Vì thế, Lý Thục Trang thấy lấy sắc dụ dỗ không được thì tiếp theo thị sẽ xuất thủ thăm dò, đánh giá cân lượng của hắn.
Đồ Phụng Tam điềm đạm: "Trước hết, phu nhân kiểm nghiệm xem linh đan trong bình được không?"
Lý Thục Trang mỉm cười nhìn hắn, làm như không nghe thấy hắn nói gì.
Đồ Phụng Tam toàn thần giới bị.
Chú thích:
*Giữ vững sự yên ổn
**Ngũ thạch là chỉ tinh chất của năm loại đá: Đan sa (cát đỏ) là tinh chất của sao Hỏa thuộc thái dương; Từ thạch (đá nam châm) là tinh chất của sao Thủy thuộc thái âm; Tằng thanh (Quặng đồng) là tinh chất của sao Mộc thuộc thiếu dương; Hùng Hoàng (đá thạch tín đỏ) là tinh chất của sao Thổ thuộc hậu thượng; Khuê Thạch (đá vôi) là tinh chất của sao Thái Bạch thuộc thiếu âm.