Hết Lời Khuyên Bảo
Mười lăm ngày sau khi quân viễn chinh đánh phá Cối Kê và Thượng Ngu, tình thế phương nam đã có một sự biến hoá rất lớn.
Thuỷ sư thuyền đội và ba vạn lính thuộc Bắc Phủ binh của Lưu Lao Chi đã lùi về Quảng Lăng ba ngày trước. Lưu Lao Chi chỉ dùng tấu chương thông báo triều đình, nhưng không đợi triều đình ra chỉ thị gì đã tự tiện hành động, giao tất cả trọng trách cố thủ những vùng đất vừa chiếm được cho Tạ Diễm, hoàn toàn không để hoàng triều họ Tư Mã vào mắt.
Khi quân Lưu Lao Chi vừa bỏ đi thì Thiên Sư quân lập tức phát động phản công toàn diện, tấn công mạnh mẽ hai toà thành Ngô Quận và Gia Hưng từ cả hai đường biển và đường bộ. Mặt khác, chúng lại phái quân giả vờ công kích các thành Vô Tích, Hải Diêm, Cối Kê và Thượng Ngu, kiềm chế quân của Tạ Diễm, làm quân viễn chinh rơi vào thế bị động, ngồi im chịu đựng Thiên Sư quân đến đánh.
Tình hình Kiến Khang cũng không tốt hơn là bao. Việc làm Tư Mã Đạo Tử đau đầu nhất là Lưu Lao Chi công nhiên chống lệnh triều đình, ý đồ khó đoán. Dưới tình hình hiện giờ thì căn bản không có cách gì nắm được Lưu Lao Chi.
Hoàn Huyền lại điều động quân Kinh Châu, ra vẻ chuẩn bị đánh Giang Lăng của Ân Trọng Kham, doạ Ân Trọng Kham khiếp sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, liên tiếp gửi văn thư khẩn cấp đến Dương Toàn Kỳ ở Tương Dương yêu cầu cứu viện. Chiến thuyền Lưỡng Hồ bang của Nhiếp Thiên Hoàn tập kết tại Động Đình hồ, chuẩn bị sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào làm tình thế càng lúc càng phức tạp.
Thời gian ngắn ngủi tạm thời hoà bình hưng thịnh của phương Nam sau trận chiến Phì Thuỷ đã kết thúc. Một trận quyết chiến với sự tham gia của toàn bộ các đại thế lực ở phương Nam đã như tên rời khỏi cung, không thể thay đổi được nữa.
Trong tình hình đó, Kỳ Binh hào của Lưu Dụ cập bến thuyền phía nam thành Hải Diêm, đứng chờ gã ngoài Lưu Nghị còn có Tống Bi Phong.
Tối hôm qua, Tống Bi Phong dùng thân phận đại diện cho Lưu Dụ, cầm theo thánh chỉ giả do Âm Kỳ làm ra đến gặp Lưu Nghị. Lưu Nghị tuy bất mãn, nhưng không hề hoài nghi, chỉ kiên trì đòi phải được Tạ Diễm gật đầu đồng ý mới giao quyền quản trị Hải Diêm. Tống Bi Phong làm theo đúng chỉ thị của Lưu Dụ, phân trần lợi hại cho Lưu Nghị, phí không biết bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được Lưu Nghị đồng ý gặp mặt Lưu Dụ một lần.
Để làm cho Lưu Nghị yên tâm, Đồ Phụng Tam và Giang Văn Thanh không vào thành, Tống Bi Phong cũng ở lại trên thuyền, chỉ một mình Lưu Dụ theo Lưu Nghị vào thành. Trên đường đi, hai người không nói câu nào, vẻ mặt Lưu Nghị tràn đầy sự hoang mang. Đến khi vào trong đại đường của phủ Thái thú, Lưu Nghị đuổi hết người hầu ra, chỉ còn lại hai người bọn họ thì Lưu Nghị mới trầm hẳn sắc mặt, tức giận hỏi: "Việc này là thế nào? Coi Lưu Nghị ta là loại nô tài gọi là đến, đuổi là đi hay sao? Hơn nữa, làm như thế hoàn toàn không phù hợp với quy củ trong quân đội. Triều đình có chỉ thị gì thì cứ trực tiếp truyền đạt tới Diễm soái ở Cối Kê rồi do ông ta ban quân lệnh chứ, sao lại chuyển thẳng thánh chỉ đến chỗ ta như vậy? Tông huynh cũng không phải là người mới nhập ngũ, ngươi nói xem rốt cuộc đó là kiểu gì vậy?"
Lưu Dụ ngấm ngầm áp chế ngọn lửa tức giận trong lòng xuống. Thấy hắn không hề có ý mời mình ngồi, gã chỉ còn cách đứng với hắn giữa đại đường, mỉm cười nói: "Đạo lý rất đơn giản, Diễm soái căn bản không cần lý gì tới đạo thánh chỉ đó vì tướng ở bên ngoài thì có thể không nhận quân lệnh, ai có thể trách ông ta được."
Câu trả lời của gã rõ ràng vượt khỏi ý liệu của Lưu Nghị. Sắc giận giảm bớt, Lưu Nghị hỏi: "Nếu là như thế, ngươi vì sao còn đến gặp ta? Ngươi không biết là ta chỉ nghe theo chỉ thị của Diễm soái thôi sao?"
Lưu Dụ ung dung đáp: "Ta đến gặp ngươi là để thương lượng với ngươi. Tông huynh có biết thân mình đang trong hiểm cảnh không? Không phải ta dùng lời doạ dẫm, nhưng nếu theo như sự tình phát triển thì nhiều khả năng các ngươi sẽ không còn một ai sống sót mà trở về. Kể cả khi may mắn chạy trốn được thì khi về Kiến Khang cũng chỉ có đường chết mà thôi."
Lưu Nghị lộ vẻ không tin, bực tức nói: "Việc hành quân đánh trận ta tự có cách. Không phải là ta đột nhiên trở nên thông minh, mà là trước khi tấn công Cối Kê thì bọn ta đã dự đoán tình hình trước mắt vì thế đã chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ thanh thế phản kích của loạn quân tuy có vẻ mạnh mẽ, nhưng chỉ là "hồi quang phản chiếu", không thể thay đổi được cục diện thất bại."
Trong lòng Lưu Dụ biết Lưu Nghị không trực tiếp nói thẳng vào mặt mình câu "ngươi vuốt mặt phải nể mũi", hoặc là "ngươi bằng cái gì mà đến giáo huấn ta"… là đã kiềm chế lắm rồi. Vì họ chưa từng trở mặt với nhau nên vẫn cố giữ vẻ bề ngoài khách khí và tôn trọng lẫn nhau.
Hai người vẫn cứ đứng nói chuyện, trợn mắt nhìn nhau, không khí càng lúc càng căng thẳng. Chỉ cần nghe thấy một câu không hợp thì nếu không phải bên này hạ lệnh trục khách thì cũng là bên kia rũ áo bỏ đi.
Lưu Dụ cười thầm. Chỉ cần nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Lưu Nghị là biết hắn ngoài cứng trong mềm, miễn cưỡng chống chọi. Thật ra, việc Lưu Nghị khẳng khái đồng ý gặp gã cho thấy trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, muốn nghe xem Lưu Dụ có ý tưởng gì hay.
Lưu Dụ thở dài, đi thẳng đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Tông huynh có còn nhớ không? Tối hôm đó, ta lên thuyền của Hà đại tướng quân, khuyên ông ta ngàn vạn lần không nên đến Kiến Khang nhưng trung ngôn nghịch nhĩ, Hà đại tướng quân vẫn quyết ý một mình ra đi. Kết quả trên đường đến Kiến Khang đã bị người hại chết."
Câu này không chỉ để tỏ tình cảm cá nhân với Lưu Nghị mà còn hàm ý cảnh cáo, khuyên can Lưu Nghị, làm hắn không thể không để lời nói của gã lọt vào tai. Nếu không, sẽ gặp kiếp nạn bị tiêu diệt giống như Hà Khiêm.
Lưu Nghị trầm ngâm một lúc. Hắn cũng thở dài, hỏi: "Ta làm sao quên được chuyện đó? Chính vì thế nên ta và rất nhiều huynh đệ không cách gì chấp nhận được sự thật là ngươi về dưới trướng Tư Mã Đạo Tử. Tông huynh có thể cho ta biết tại sao ngươi lại làm thế không? Lưu Dụ bây giờ không còn là Lưu Dụ ngày xưa nữa rồi, bảo làm sao ta dám tin tưởng ngươi nữa?"
Lưu Dụ tiến lại bên cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài, từ từ nói: "Tông huynh hiểu nhầm rồi. Ta tuyệt không đầu về với Tư Mã Đạo Tử, cam tâm làm chó săn cho lão, mà là ra sức vì triều đình."
Lưu Nghị xoay người lại, trừng mắt nhìn bờ vai và tấm lưng to rộng của gã, giận dữ hỏi: "Thế thì có gì khác nhau đâu?"
Lưu Dụ chỉnh lại: "Đương nhiên là khác nhau rất lớn. Một ngày mà chúng ta chưa khởi binh tạo phản thì trên cao tới Tạ Diễm, thấp tới Tông huynh ai không làm việc cho triều đình? Nếu quả thực đánh đồng Tư Mã Đạo Tử với triều đình thì tông huynh và ta tuyệt không có gì khác nhau đúng không?"
Lưu Nghị cứng miệng không nói lại được.
Lưu Dụ xoay ngươi lại đối diện với hắn, nói lớn: "Trước mắt là cơ hội cuối cùng đó. Ta tuyệt không hề lừa dối doạ ngươi đâu. Một trong hai toà thành Ngô Quận và Gia Hưng sẽ không thể chống chọi được đến khi mặt trời sớm mai xuất hiện. Chỉ cần một thành thất thủ thì toà thành còn lại cũng ở vào thế khó có thể giữ được, sau đó sẽ đến lượt Hải Diêm. Quân của Diễm soái sẽ biến thành một đội quân bị cô lập không có lương thảo, không có viện trợ. Hậu quả sẽ như thế nào? Không cần ta nói ra thì chắc tông huynh cũng biết rồi."
Lưu Nghị trầm giọng: "Tông huynh đừng có giở giọng nguy cấp mà doạ người. Có gì là sự thật để đảm bảo cho suy nghĩ đó của ngươi đâu?"
Lưu Dụ biết Lưu Nghị đã bị gã đánh động. Thêm vào đó, hắn vẫn nhớ chuyện ngày trước Hà Khiêm không nghe lời trung ngôn nghịch nhĩ của Lưu Dụ gã mà gặp phải hậu quả bi thảm nên cuối cùng hắn không nhịn được mà hỏi nguyên nhân.
Lưu Dụ cười nhẹ: "Ngươi có biết đại quân chủ lực của Từ Đạo Phúc vẫn chưa xuất động không?"
Lưu Nghị nhíu mày thốt: "Đại quân chủ lực?"
Lưu Dụ đáp: "Bộ đội công thành chủ lực của Từ Đạo Phúc vẫn luôn ẩn nấp ở Hỗ Độc luỹ phía đông Ngô Quận và Gia Hưng, binh lực đạt năm vạn người, là đội tinh nhuệ của Thiên Sư quân. Chúng không những đã chuẩn bị mười phần chu đáo để công thành mà lại được nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ nên khí thế hùng mạnh, quân phòng thủ Ngô Quận và Gia Hưng không thể chống lại được. Hơn nữa trong các thành đó dân thường hay quân giặc thật khó phân biệt được. Khi kỳ binh công thành mở cuộc tấn công quy mô lớn thì loạn binh giấu mình trong thành sẽ nội ứng ngoại hợp. Ngươi nói xem hai thành đó có thể giữ được bao lâu? Ngày trước, phu quân của đại tiểu thư cũng mất Cối Kê như thế đó, còn phải bồi thêm tính mạng nữa. Lịch sử giống như thế sẽ lặp lại, Ngô Quận và Gia Hưng cho đến Hải Diêm cũng không cách nào tránh khỏi."
Lưu Nghị biến sắc: "Hỗ Độc luỹ?"
Lưu Dụ nhìn vẻ mặt hắn biết hắn chưa từng nghe tới ba chữ "Hỗ Độc luỹ" này. Đến gã cũng chỉ mới biết địa danh đó năm ngày trước đây mà thôi. Gã trầm giọng: "Hỗ Độc luỹ là căn cứ thuỷ sư của Tôn Quyền thời Đông Ngô, đã bị bỏ hoang nhiều năm. Gần đây được Thiên Sư quân sửa sang lại làm nơi giấu quân. Năm ngày trước, bộ đội phản công của Thiên Sư quân đã rời khỏi đó tiến về phía Ngô Quận. Tối qua đã tiến tới bên ngoài thành Ngô Quận rồi. Những lời ta nói không có một chữ nào là giả. Trong ngày hôm nay, tông huynh có thể nhận được tin khẩn cấp cầu viện của Ngô Quận đó."
Lưu Nghị mặt cắt không còn giọt máu, ngây người nhìn Lưu Dụ một lát rồi nói: "Ta phải lập tức thông báo cho Diễm soái biết."
Lưu Dụ điềm đạm hỏi: "Có tác dụng gì không?"
Lưu Nghị muốn nói mà không biết nói gì.
Lưu Dụ tiếp: "Diễm soái là người thế nào, các huynh đệ trong Bắc Phủ binh chúng ta ai nấy đều biết rõ. Việc mở rộng chiến trường mau chóng như thế đã phạm vào đại kỵ của binh gia. Nhìn vào cục diện hiện nay là biết viễn chinh quân vốn khí thế như mặt trời giờ đã dàn trải phân tán khắp nơi, giữa các cánh quân hoàn toàn không phát huy được tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. Một khi hai toà thành Ngô Quận và Gia Hưng bị mất, lại bị cắt đứt đường vận lương và đường lùi thì sẽ rơi vào thế yếu, phải tự chống chọi. Tông huynh chỉ với ba ngàn quân phòng thủ Hải Diêm thì sẽ giữ được bao lâu? Hải Diêm là thành trì thuộc Lâm Hải, chỉ cần đội chiến thuyền quy mô lớn của Thiên Sư quân đánh tới, cắt đứt giao thông đường biển giữa Hải Diêm với Cối Kê, Thượng Ngu thì Hải Diêm sẽ biến thành một toà thành cô độc, giữ cũng không được mà chạy cũng không xong. Giờ là lúc tông huynh đứng trước sinh tử tồn vong, có thể hoá hung thành cát hay không đều chỉ trong một ý niệm của tông huynh mà thôi."
Đôi môi Lưu Nghị run lên, giống như tinh thần Lưu Nghị đã hoàn toàn suy sụp. Một lúc sau hắn mới phục hồi lại được khả năng nói chuyện, hỏi: "Ta còn có thể làm gì đây?"
Lưu Dụ thầm nghĩ sợ gì cái tên lưu manh tự cao tự đại nhưng lại tham sống sợ chết nhà ngươi không khuất phục, nhưng đương nhiên là gã phải giữ thể diện cho hắn nên tỏ vẻ thành khẩn nói: "Con đường sống duy nhất trước mắt là chúng ta hợp tác chặt chẽ với nhau, kề vai tác chiến, nỗ lực tìm đường sống từ trong tuyệt cảnh. Nói cho cùng thì chúng ta vẫn là huynh đệ, những chuyện trong quá khứ cứ coi như là chuyện đã qua đi."
Hai câu cuối cùng là hai câu mà Lưu Dụ không muốn nói với Lưu Nghị nhất, nhưng rồi gã cũng phải nói ra. Nếu Lưu Nghị thực sự làm việc cho gã thì Lưu Dụ sẽ lại coi hắn là huynh đệ, vĩnh viễn không bỏ rơi hắn. Đương nhiên việc đó còn phải xem biểu hiện của Lưu Nghị trong tương lai thế nào nữa.
Lưu Nghị lộ vẻ do dự. Ngay lúc đó, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân vội vã, tiếp đó có tiếng binh vệ hét: "Bẩm Lưu tướng quân, có tin khẩn cấp đến."
Lưu Nghị giật bắn cả người, đưa mắt nhìn Lưu Dụ.
Lưu Dụ gật đầu ra hiệu. Lưu Nghị không nói gì đi thẳng ra cửa lớn. Sau thời gian chừng nửa tuần trà, hắn mới quay lại với vẻ mặt vô cùng khó coi. Khi đến bên cạnh Lưu Dụ, hắn thì thầm: "Mời tông huynh đi theo ta."
Lưu Dụ theo sau hắn đi vào nội đường, cùng hắn ngồi xuống, im lặng chờ nghe hắn nói.
Hai mắt Lưu Nghị trợn trừng, thần tình ngây ngốc nhìn ra phía trước. Rõ ràng là tin tức vừa rồi đã làm hắn chấn động kịch liệt. Lưu Dụ dám khẳng định tin tức mà hắn vừa nhận được là tin rất xấu.
Tuy nói là không thể không hợp tác với Lưu Nghị, nhưng thật ra là Lưu Dụ đã dùng đức báo oán. Nếu không, khẳng định là Lưu Nghị sẽ táng mạng ở Hải Diêm, chết rồi mà vẫn không biết mình đã sai lầm ở điểm nào.
Lưu Nghị lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe: "Ngô Quận đã mất rồi. Tin ta vừa nhận được là tin của tướng trấn thủ Gia Hưng Trần Ngạn cầu viện. Ôi! Tại sao lại thế chứ? Ngay đến một ngày cũng không giữ được."
Lưu Dụ cũng ngấm ngầm kinh hãi. Nếu như tin tức đó là thật thì quân phòng thủ Ngô Quận chỉ chống đỡ được mấy canh giờ đã bị đánh bại.
Lưu Nghị bỗng nhiên chửi toáng lên: "Lưu Lao Chi rõ ràng là đã hại chúng ta. Chừng như lão đã sớm biết sẽ có tình hình như thế, vào lúc bọn ta cần lão nhất thì thuyển đội thuỷ sư của lão lại rút về Quảng Lăng."
Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Chẳng phải Diễm soái cũng từng muốn đưa Lưu Lao Chi vào tử địa sao? Tại sao tông huynh lại cho rằng Lưu Lao Chi sẽ chân thành hợp tác với các ngươi?"
Lưu Nghị lập tức tắc họng không nói được gì. Có thể là trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, hoặc có tật giật mình nhớ lại ngày trước chính là hắn đề nghị để Lưu Dụ đi hành thích Lưu Lao Chi.
Lưu Dụ không để bụng, hỏi: "Sau Gia Hưng sẽ là Hải Diêm. Giờ là lúc phải tranh thủ từng giây từng phút mà tông huynh vẫn không quyết định chủ ý gì sao?"
Lưu Nghị hỏi: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"
Lưu Dụ tuyệt không hề cảm thấy nhẹ nhàng như trút bỏ được gánh nặng vì thực lực Thiên Sư quân thể hiện khi phản công vừa rồi mạnh mẽ hơn rất nhiều so với dự liệu của gã. Cối Kê và Thượng Ngu trong thời gian ngắn thất thủ. Bọn gã tuy có kế hoạch chu toàn nhưng có thể thành công hay không thì vẫn chưa biết.
Hiện giờ, câu mà gã muốn nói nhất là "Lưu Nghị ngươi hãy lập tức giao hết quyền chỉ huy ra cho ta, mọi việc đều nghe lời lão tử mà hành động". Nhưng đương nhiên không thể nói vỗ mặt như thế được vì cái tên ngu xuẩn trước mắt vẫn luôn cho rằng tài năng của hắn còn hơn cả Lưu Dụ nên chắc chắn sẽ không tiêu hoá nổi.
Lưu Dụ đáp: "Chỉ cần chúng ta có thể giữ vững Hải Diêm thì chúng ta sẽ có khả năng có thể xoay chuyển được thắng bại của cuộc chiến này, giành được thắng lợi cuối cùng."
Lưu Nghị quay đầu nhìn sang, mặt trắng bệch như người chết, lắc đầu nói: "Chúng ta không thể giữ được Hải Diêm. Kể cả chúng ta có đầy đủ binh lực, nhưng nếu bị cắt đứt đường vận lương thì quân lương trong thành chỉ có thể dùng trong nửa tháng mà thôi."
Lưu Dụ bình tĩnh hỏi: "Nếu ta có thể đảm bảo với ngươi là không lo thiếu lương thì sao?"
Lưu Nghị không tin hỏi: "Ngươi làm sao mà làm được thế?"
Lưu Dụ ung dung đáp: "Hiện giờ, Thiên Sư quân có đội chiến thuyền lớn nhất phương Nam, nhưng bọn ta lại có đội chiến thuyền ưu tú nhất phương Nam, đến chiến thuyền của Lưỡng Hồ bang hùng bá Lưỡng Hồ cũng từng thảm bại trong tay bọn ta. Bọn ta căn bản không sợ đánh nhau với Thiên Sư quân trên biển. Nhiều chiến thuyền hoàn toàn không phải là nhân tố duy nhất quyết định thắng bại của chiến tranh trên biển, mà còn phải xem tính năng chiến thuyền, kỹ thuật điều khiển thuyền và sách lược thuỷ chiến thế nào nữa. Hơn nữa, bọn ta không cần phải ngạnh chiến với Thiên Sư quân trên biển mà chỉ cần đột phá sự phong toả trên mặt biển chúng là có thể không ngừng cung cấp lương thực cho Hải Diêm, để chúng ta có vốn mà đánh một trận lâu dài với Thiên Sư quân."
Vẻ mặt Lưu Nghị vẫn còn hoài nghi, hỏi: "Lương thảo vật tư từ đâu mà có?"
Lưu Dụ đáp: "Do Khổng lão đại và Chi Độn phụ trách cung ứng."
Lưu Nghị ngạc nhiên, nhất thời không biết nói gì thêm.
Lưu Dụ nhấn mạnh: "Lần này không phải là ta thấy tình thế nguy cấp mà đến để thừa nước đục mò cá đâu. Thật ra, trước khi quân viễn chinh xuất phát thì ta đã sớm dự đoán cục diện trước mắt nên luôn chuẩn bị bộ máy để ứng phó. Nếu như tông huynh không tin ta thì chỉ cần nói một câu là ta lập tức sẽ bỏ đi."
Lưu Nghị nghi hoặc hỏi: "Tư Mã Đạo Tử có biết ngươi đang ở đây làm gì không?"
Lưu Dụ đáp: "Có thể có, mà cũng có thể không. Tình hình thực tế là Tư Mã Đạo Tử đối với ta bán tín bán nghi, nhưng vì ta cho lão cơ hội để lợi dụng ta nên lão tạm thời thu nhận ta. Nếu như ta thành công quét sạch được cái loạn Thiên Sư quân, đồng thời Tư Mã Đạo Tử san bằng được sự uy hiếp của Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi thì người thứ nhất mà Tư Mã Đạo Tử muốn giết khẳng định là Lưu Dụ ta." xem tại Trà Truyện
Lưu Nghị nhíu mày hỏi: "Nghe giọng ngươi chừng như đánh đồng Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi cùng một loại vậy."
Lưu Dụ nghĩ tới hai người đó, nhất thời thù cũ hận mới dâng lên tận óc, lạnh lùng nói: "Lưu Lao Chi đã sớm đầu về với Hoàn Huyền không phải vì lão cho rằng Hoàn Huyền sẽ hậu đãi lão mà vì lão quá hận triều đình, quá hận thù cao môn đại tộc Kiến Khang nên cố ý để Hoàn Huyền làm khó Kiến Khang rồi sẽ dùng tư thế của người đến giải nguy để thu thập tàn cục, lên làm Hoàng đế. Lưu Lao Chi là ngưòi có dã tâm, nhưng lão có một nhược điểm rất lớn là đánh giá cao bản thân, coi thường người khác. Vì sai lầm đó mà lão sẽ phải bồi thường bằng tính mạng của mình."
Câu này, bề ngoài thì gã dùng để chỉ Lưu Lao Chi, nhưng hàm ý ám chỉ Lưu Nghị vì Lưu Nghị cũng là loại người như thế.
Lưu Nghị trầm ngâm một lát, chán nản thốt: "Kể cả nếu chúng ta có thể vận chuyển lương thực vật tư bằng đường biển, nhưng vẫn không có cách gì chống lại sự tấn công mạnh mẽ của Thiên Sư quân trên cả hai đường thuỷ, lục."
Lưu Dụ lắc đầu nói: "Không nên đánh giá thấp khả năng phòng thủ của Hải Diêm. Các ngươi hôm trước toàn lực đánh phá Hải Diêm, tổn thất nghiêm trọng nhưng vẫn không cách nào chiếm được Hải Diêm. Nếu như Từ Đạo Phúc không có dự mưu, giả vờ thua chạy thì chỉ sợ hắn có thể giữ được vài tháng nửa năm cũng nên."
Lưu Nghị lắc đầu nói: "Tình hình đánh phá Hải Diêm thì ta có phần tham gia nên biết rõ hơn ngươi. Từ Đạo Phúc có thể giữ được Hải Diêm vững chắc như vậy là nhờ toàn bộ trong thành từ lính tráng đến dân chúng đều trên dưới một lòng. Nhưng hiện giờ Hải Diêm chỉ còn là một toà thành trống, bên ta có bao nhiêu người? Nếu như chỉ có vài ngàn người thì căn bản không cách nào chống chọi được với sự luân phiên tấn công không ngừng nghỉ trong một đêm của Thiên Sư quân."
Lưu Dụ giải thích: "Đó tuyệt không phải là một cuộc chiến công thành đơn thuần. Bọn ta đã nghĩ ra kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh, lợi dụng cái lợi của đường thuỷ, chúng ta có thể thực hiện chiến lược linh hoạt đột kích, phục kích, đánh úp Thiên Sư quân. Chỉ cần chúng ta thủ vững được Hải Diêm thì Thiên Sư quân chỉ còn cách tập trung quân đi đánh Cối Kê và Thượng Ngu. Chúng ta có thể một mặt thu nhặt những huynh đệ Bắc Phủ binh bỏ chạy khỏi hai thành đó, tăng thêm thực lực của chúng ta rồi sẽ toàn lực phản công Thiên Sư quân."
Lưu Nghị lắc đầu nói: "Quân tướng thua trận thì còn có gì mà nói mạnh nữa? Đào binh bỏ thành mà chạy làm sao dám quay lại chiến trường? Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là một toà thành cô độc trong phạm vi thế lực của địch nhân?"
Lưu Dụ điềm nhiên đáp: "Khi đó phải xem xem cân lượng của Lưu Dụ ta trong lòng các huynh đệ Bắc Phủ binh như thế nào, xem sức hiệu triệu của ta đối với họ ra sao nữa."
Lưu Nghị liền ngẩn người phát ngốc ra trên ghế.
Lưu Dụ biết đã tới giây phút quan trọng cuối cùng. Thành bại cần xem phản ứng lúc này của Lưu Nghị.
Lưu Nghị đã tỉnh táo lại, nói: "Nếu như Diễm soái có lệnh truyền tới bắt ta phải từ bỏ Hải Diêm đến Cối Kê giúp ông ta thủ thành thì ta có thể chống lại mệnh lệnh sao? Ta rất hiểu Diễm soái. Ông ta sẽ quyết định như thế."
Mất bao nhiêu công sức, Lưu Dụ chỉ chờ câu nói này của hắn. Gã điềm đạm: "Nếu như tông huynh không còn là Thái thú Hải Diêm nữa thì việc đó căn bản không thành vấn đề."
Lưu Nghị toàn thân chấn động, ngây ngốc nhìn gã.
Lưu Dụ từng chữ từng chữ nói: "Diễm soái là người thế nào, ngươi còn hiểu rõ hơn ta. Ngươi đi Cối Kê chỉ là bồi táng theo ông ta mà thôi, không có kết quả nào đâu. Giờ xin tông huynh quyết định xem ngươi chọn đứng về phía Diễm soái hay là hợp tác với ta đây?"
Lưu Nghị khoé miệng giật giật, một lúc sau mới chản nản thốt: "Tông huynh nói thế nào thì cứ làm như thế đi."