Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 251: Hoài Thủy Phong Vân

Sau khi Mộ Dung Chiến suất lĩnh hai ngàn quân lên đường được hai canh giờ, thuyền đội cũng căng buồm, đưa một đội quân khác khoảng năm ngàn chiến sĩ lên đường. Đội quân này cùng bộ đội của Mộ Dung Chiến hợp lại là bảy ngàn người, hiện thời đây là số quân tinh nhuệ của Hoang nhân có thể tham gia chiến đấu.

Lưu Dụ và Đô Phụng Tam đều hiểu rất rõ định luật của chiến trường là binh quý ở chỗ tinh nhuệ chứ không phải ở số nhiều. Bảy ngàn quân ấy đều đến từ các phái hệ, bang hội Hán, Hồ trước đây, hoặc là từ Dạ Oa tộc đã quen hợp tác, kiêu dũng thiện chiến. Chỉ cần có sách lược thỏa đáng là có thể phát huy uy lực kinh người.

Dưới sự phối hợp của nhiều yếu tố khác nhau, tình thế đã chuyển thành có lợi cho bọn họ, cho nên tinh thần chiến đấu của mọi người dâng cao, định mượn cuộc chiến này để dương danh, nối tiếp Yến Phi sau khi chàng chém đầu Trúc Pháp Khánh để chấn hưng lại uy thế của Hoang nhân.

Đồ Phụng Tam thông minh phi thường, vì biết rất rõ nhược điểm tổ chức của phe mình, nên dùng một trăm người làm thành một đơn vị tác chiến. Mỗi đơn vị sẽ phối hợp với duy nhất một lĩnh tụ có khả năng đảm đương hẳn một mặt trận, để dù cho trong tình huống hỗn loạn vẫn không mất phương hướng hành động. Thủ lĩnh các nhóm quân có thể tùy cơ ứng biến, tự quyết định sách lược.

Để chống lại đội thuyền của Hác Trường Hanh, lực lượng thủy chiến của Hoang nhân chia làm hai nhóm, một bên gồm mười hai chiến thuyền Song Đầu có sức chiến đấu cực mạnh do Giang Văn Thanh chỉ huy, cánh còn lại gồm năm chiến thuyền của Tư Mã Đạo Tử tặng, cộng thêm với hai mươi tám chiến thuyền cải trang thành các thuyền hàng nhỏ, cùng tám thuyền vận tải.

Khi đến được chỗ giao hội của Oa Thủy và Hoài Thủy, thuyền đội sẽ phân làm hai lộ. Đội thuyền vận chuyển binh lính của Đồ Phụng Tam theo Oa Thủy lên bắc, sau khi ngược dòng hai dặm sẽ thả binh lính xuống, rồi thuận dòng chảy trở lại phối hợp với Giang Văn Thanh tấn công gần ba mươi thuyền của Hác Trường Hanh, bao gồm cả chiếc Ẩn Long trong đội chiến thuyền ấy.

Mười hai chiến thuyền Song Đầu của Giang Văn Thanh đi qua Oa Thủy mà không vào, thẳng đến thượng du Hoài Thủy. Khi Hác Trường Hanh đang ẩn nấp tại lưu vực phía nam Hoài Thủy, phát giác tình thế không hay, thì thượng du Hoài Thủy đã bị cắt mất đường về, còn ưu thế thuận giòng công kích thì cũng đã chắp tay nhượng lại cho người.

Lúc này Hác Trường vẫn còn có thể tử thủ ở nhánh sông, nhưng khi biết được thủy sư thuyền của Bắc Phủ binh qua Tân Nương Hà mà không vào, ắt phải cho rằng Lưu Lao Chi đã phản bội lại bọn chúng và cùng Hoang nhân liên thủ, nên buộc phải mạo hiểm đột phá vòng vây. Vì thế Giang Văn Thanh cùng Đồ Phụng Tam sẽ có thừa cơ hội để triển khai sách lược "đánh giặc trước tiên phải bắt vua" mà mục tiêu chủ yếu là chiếc Ẩn Long.

Toàn bộ sự an bày kế sách đã cho thấy mưu trí của Đồ Phụng Tam.

Trên hai vạn Hoang nhân khác lo phụ trách vận tải lương thực theo đường bộ đến phía nam sông Hoài Thủy. Bởi vì không cần sợ đội thuyền của Lưu Lao Chi tập kích bất ngờ, cho nên họ không phải vũ trang, chỉ dựa vào một trăm binh sĩ hư trương thanh thế. Họ chính là con mồi, nhưng trong tình huống như hiện nay, trái lại họ đang ở tình trạng an toàn nhất. Chỉ huy họ chính là Cơ Biệt và Hồng Tử Xuân, hai người đều là giang hồ lão luyện, có đầy đủ năng lực ứng biến. xem tại Trà Truyện

Thủ hạ của Mộ Dung Chiến toàn là kỵ binh, có năng lực cơ động đến hay đi đều nhanh như gió. Cho dù đang ở tình huống ngang nhau, dựa vào lực lượng chiến đấu mạnh mẽ này, cũng có thể chính diện ngạnh đấu với Kinh Châu quân, huống gì quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay của họ.

Khi thuyền đội rời khỏi Tân Nương Hà, Lưu Dụ biết là đã thắng được trận đại chiến thủy lục này, vấn đề là có thể hoàn thành tâm nguyện của Cao Ngạn không.

Vào lúc chiếc thuyền cuối cùng rời khỏi căn cứ, đạo quân trên bộ cũng trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Lưu Dụ đứng trên đỉnh núi cao, chăm chú quan sát toàn bộ địa thế.

Gần kề bên y là đôi mắt sáng ngời của Cao Ngạn, đang hết sức hưng phấn chờ đợi chỉ thị của Lưu Dụ. Chuyện tình ái của hắn cùng Tiểu Bạch Nhạn bị Trác Cuồng Sinh truyền khắp nơi trong đám Hoang nhân, làm sắc thái chiến tranh tăng lên rất nhiều. Chiến tranh không chỉ toàn là những chuyện làm mất hứng thú như giết người và bị người giết.

Ở bên kia là Trác Cuồng Sinh, hai mắt toát lên một vẻ cuồng nhiệt, khiến người ta hoài nghi có phải y đang âm thầm ghi nhớ một trang sử vinh quang của Hoang nhân.

Sau lưng ba người là hơn hai trăm chiến sĩ đang đứng dắt ngựa.

Đây là một cánh kỵ binh khác ngoài đội kỵ binh của Mộ Dung Chiến, người nào cũng là cao thủ từ trăm người mới chọn một. Gánh vác nhiệm vụ đặc biệt này đương nhiên là vị Cao thiếu đa tình.

Tiếu ý trên khóe môi Lưu Dụ nở rộng ra, nét mặt trở nên xán lạn và vui vẻ, nói: "Chúng ta đi nào!"

Thủ hạ vội vã đem ngựa đến cho ba người.

Lưu Dụ tung người lên ngựa, lúc này gã đã quên đi mọi thứ, chỉ nghĩ đến việc đoạt lấy chiến thắng trong cuộc chiến trước mặt.

Phải là chiến thắng triệt để.

Thiên Thiên!

Nàng có biết hiện tại ta đang đến nơi nào chăng?

Mặt đất phủ một lớp trắng xóa, chính trận tuyết lớn này có thể khiến Hoang nhân đột phá vòng vây, tháo chạy đến Tân Nương Hà.

Đây có lẽ là trận tuyết mùa đông cuối cùng ở Biên Hoang.

Yến Phi một mình lướt đi trong thế giới thuần mỹ tinh khiết ấy, nhưng trong lòng tràn đầy hình bóng thân yêu của Kỷ Thiên Thiên nên không có một chút cảm giác tịch mịch.

Dù cho hết thảy mọi việc phát sinh trên thế gian này đều là ngắn ngủi và hư ảo, tình yêu của chàng và Kỷ Thiên Thiên lại thật đẹp và thật chân thành không nghi ngờ gì nữa, bỏ điều ấy ra thì cuộc sống không còn lại gì.

Thiên Thiên ơi! Ta bây giờ muốn đến một cảnh kỳ diệu nhất trong "Biên Hoang Tứ Cảnh", chắc là nàng sẽ ngăn ta nói ra tên của nó - suối Bạch Vân Hương. Mỗi lần sau khi gặp tuyết lớn, Bàng Nghĩa sẽ đến chọn lấy nước suối từ con suối thơm thần bí trong chỗ ẩn bí mật tại Bạch Vân Sơn, rồi dùng nó để ủ men chế tạo nên Tuyết Giản Hương.

Rồi sẽ có một ngày, ta cùng nàng tay trong tay đến đó hân thưởng cố hương của Tuyết Giản Hương.

Vừa rồi khi Tôn Ân đuổi theo Yến Phi khoảng cách thu hẹp lại chỉ còn chưa đến hai dặm, chàng liền nhanh chóng đổi ngoại hô hấp thành nội hô hấp, tiến vào cảnh giới hít thở của thai nhi.

Ngay lúc đó, chàng cảm ứng được sự "kích động" và "kêu gọi" của Tâm Bội.

Chàng không hiểu tại sao mình có khả năng này, bất quá điều đó không quan trọng, cũng như chàng không hiểu được tại sao Điệp Luyến Hoa lại có khả năng cảnh báo bảo hộ chủ.

Chàng lại không cảm thấy được Tôn Ân nữa, vì biết đối phương lúc này cũng không cảm ứng được mình.

Lưu Dụ dẫn quân phóng đi được hơn mười dặm mới hạ lệnh nghỉ lại một lúc để chiến mã có thể khôi phục sức lực.

Gã tự tin có thể tới vị trí công kích đúng như đã dự định không chút sai trật, để phối hợp hoàn hảo với Giang Văn Thanh và Đồ Phụng Tam.

Hơn trăm người xuống ngựa trong rừng cây rậm rạp u tối để nghỉ ngơi.

Lưu Dụ, Trác Cuồng Sinh, và Cao Ngạn ba người đi bộ lên đỉnh gò đất ở phía trước, ngồi bệt xuống quan sát tình huống phía cánh phải Hoài Thủy, thuyền đội phe mình vì ngược dòng đi lên nên vẫn còn chưa đến được.

Lưu Dụ khẽ nói: "Bây giờ mỗi một câu ta nói, Cao tiểu tử nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, Trác quán chủ thì phụ trách ghi chép lại."

Trác Cuồng Sinh vội vàng lấy giấy bút ra.

Cao Ngạn thất thanh: "Má ơi! Ngươi muốn công bố bí mật của ta sao?"

Trác Cuồng Sinh buồn cười đáp : "Ngươi phải cảm ơn phúc tổ tông nhà ngươi đó. Yên tâm đi! Ta sẽ đem những lời Lưu gia nói viết hết xuống, không sợ ngươi quên tình tiết tuyệt diệu. Kể chuyện vẫn là ngươi, tiền thì ngươi quăng vào túi to của mình, ta chỉ trích lấy có ba phần huê hồng thôi, hiểu chưa?"

Lưu Dụ nói: "Tiểu Bạch Nhạn khẳng định là đang ở thuyền Ẩn Long. Nên chúng ta nhất định phải đánh đắm được chiếc Ẩn Long mới có thể tiến hành việc sửa cố sự 'Mối Tình Tiểu Bạch Nhạn' thành một chương tuyệt vời, đổi tên thành "Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân'."

Trác Cuồng Sinh cải chính: "Là 'Cao Tiểu Tử Đa Tình Vì Nghĩa Cứu Tiểu Nhạn Nhi'."

Lưu Dụ không thèm biết đến phản ứng của Cao Ngạn, cười: "Cái nào cũng hay hết! Ngay khi bọn ta muốn giết Tiểu Bạch Nhạn thì cái giống đa tình sẽ không tự kềm chế được mình mà sẽ phản bội Biên Hoang Tập, ra tay cứu thoát đi con tin quan trọng có thể dùng để bắt chẹt Nhiếp Thiên Hoàn, rồi trốn vào Biên Hoang để trốn tránh bọn ta lùng bắt. Sự giúp đỡ vội vàng của bọn ta chỉ đến thế thôi, sau này còn phải coi thủ đoạn của lão huynh ngươi nữa."

Trác Cuồng Sinh cười nói giống như đánh trống trợ hứng: "Tuyệt diệu phi thường! Thiếu chút nữa là bọn ta cũng không nghĩ đến được."

Cao Ngạn ngớ người nhìn Lưu Dụ, hồi lâu sau mới hồi phục lại, bèn rít một hơi không khí mát mẻ vào người, nói: "Nếu như nàng muốn đi, ta làm sao có thể cản được nàng?"

Trác Cuồng Sinh mắng: "Uổng cho tiểu tử ngươi tự nhận là thông minh, lại ngu xuẩn như vậy. Ngươi quên mất Lưu gia nói qua là cần phải đuổi bắt bọn ngươi sao? Đến lúc đó bọn ta sẽ hư trương thanh thế, ngươi phải toàn lực cứu mỹ nhân, đem thị chạy trốn đến chỗ vắng vẻ không có người ở Biên Hoang Tập, rồi biến Tiểu Bạch Nhạn từ con tin trở thành tù binh tình ái. Nhớ là phải làm như thật, nói sao để không ai có thể nghi ngờ. Ngoại trừ ỷ lại vào ngươi thì không còn cách nào khác. Chỉ cần ngươi làm được một đôi đồng mệnh uyên ương, đồng sinh cộng tử chạy trốn khỏi độc thủ của bọn ta là được."

Lưu Dụ biết tính tình Cao Ngạn, nhắc nhở: "Không cần phải nói quá đáng, nói tô vẽ thêm thì Tiểu Bạch Nhạn sẽ không tin tưởng tình cảm thâm sâu của ngươi, mọi chuyện ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn."

Trác Cuồng Sinh nói: "Tài thổi phồng của Cao thiếu gia là chuyện bình thường, lâu lâu thành thật lại khiến người ta sinh nghi, ta cho rằng có lẽ theo tác phong hàng ngày của Cao thiếu gia mới là cao chiêu."

Cao Ngạn dở khóc dở cười nhìn hai người đang dở trò ngươi một lời, ta một câu, nhưng ánh mắt y lại sáng lên: "Các ngươi sẽ không đả thương nàng chứ?"

Trác Cuồng Sinh mỉm cười: "Tập hợp Hoang nhân của bọn ta có vài cái đầu trí tuệ nghĩ ra mấy món đồ, có thể nào lại thiếu sót trong việc phụ giúp này sao? Bọn ta sẽ điểm cho thị ngã rồi cấm chế huyệt đạo, lúc ấy thì ngươi có thể ôm sát thân hình ngà ngọc thơm ngát của tiểu mỹ nhân rồi cao bay xa chạy. Đương nhiên bọn ta sẽ chỉ ngươi cách giải huyệt, nhưng ngươi phải cần giả vờ không biết thủ pháp giải huyệt, chạy đi xa rồi mới thừa cơ điểm đánh lung tung để giải huyệt."

Cao Ngạn trở nên hưng phấn, thở gấp nói: "Ha ha! Rờ mó lung tung hả ? Không phải ta có thể hưởng hết ôn nhu sao? Sau khi bị cầm chế có phải thần trí của nàng vẫn còn tỉnh táo, nếu không thì làm sao biết ta anh hùng ra sao?"

Trác Cuồng Sinh đáp: "Cầm chế thị là thủ pháp độc môn của lão tử, cam đoan thị không có cách tự giải khai được. Thị sẽ trở thành yếu đuối, tứ chi không còn sức, nhưng thần trí vẫn sáng suốt. Tuy nhiên ngươi ngàn vạn lần không được thừa cơ thị gặp nguy nan mà chiếm tiện nghi để thị khinh thường ngươi."

Lại bồi thêm một câu nữa: "Muốn chiếm tiện nghi có thể là lúc kiếm cách giải huyệt đó."

Cao Ngạn hầu như muốn làm ngay, nhưng vẫn còn lo lắng một chuyện khác, nói: "Các ngươi có chắc chắn đánh chìm được chiếc Ẩn Long chăng? Nó không phải là chiến thuyền tầm thường đâu."

Lưu Dụ nói: "Ẩn Long tuyệt không phải là chiến thuyền bình thường, nhưng bọn ta cũng không phải là loại xoàng xĩnh. Lần này mọi người đều vì ngươi mà nghĩ hết mọi cách. Thành công hay thất bại thì phải coi 'Phá Long Tiễn' do Binh Khí Đại Vương Cơ công tử của bọn ta thiết kế có hiệu quả hay không. Thời gian không còn nhiều nữa! Bọn ta khởi hành thôi!"

Tôn Ân và ni Huệ Huy có quan hệ thù địch, nên Thiên Sư đạo cùng Di Lặc giáo ở thế không thể sống chung. Nhưng nếu Yến Phi chen vào mối quan hệ của chúng, so sánh lợi hại thì sát tử Yến Phi đối với bọn chúng quả thật là chuyện quan trọng cần kíp nhất .

Vào lúc Yến Phi phải ứng phó với Tôn Ân lại không thể không đối phó với ni Huệ Huy. Vì không còn sự lựa chọn nào khác, chàng bắt buộc phải trợ giúp Tống Bi Phong thoát ly hiểm cảnh.

Bạch Vân Sơn ở bên bờ đông Dĩnh Thủy, cách Biên Hoang Tập chỉ có mười tám dặm.

Đây là vùng núi được thiên nhiên ưu đãi. Dãy Bạch Vân Sơn bao quanh một diện tích tròn trên ba mươi dặm, thế núi hùng vĩ, ít dấu chân người, đầy những kỳ hoa dị thụ khác nào cảnh đẹp nơi tiên giới trong vùng đất hoang vu.

Ngọn núi chính Ma Vân Lĩnh vươn cao vượt trội những đỉnh chung quanh. Suối Bạch Vân Hương từ ngọn chủ phong ấy trút xuống thác Thùy Vân làm thành suối Thạch Tuyền, một đọan suối lại chảy qua rừng quế là loại cây đầy ắp hương thơm, nên có danh như vậy.

Sau khi Yến Phi đi vào vùng núi ấy, lại từ nội hô hấp chuyển lại thành ngoại hô hấp, tức thì trong lòng chấn động.

Chàng cảm ứng được Tôn Ân vẫn đang đuổi sát đàng sau, khoảng cách rất gần chừng hai cho đến xa lắm là ba, bốn dặm. Rõ ràng dù cho chàng trong trạng huống cùng lúc tiến hành nội hô hấp và thu liễm tinh thần, vẫn không thể né tránh được cảm ứng tinh thần của y.

Thế mà chàng lại không cảm ứng được đối phương.

Từ sự suy luận ấy cho thấy sự tu dưỡng tinh thần của Tôn Ân hơn chàng ít nhất là một bực. E rằng chỉ có tiến nhập trạng thái vô tri vô giác giữa ngủ và tỉnh như của thai nhi, mới có thể tránh được thuật truy tìm dấu vết của Tôn Ân.

Tình huống bất ngờ khiến chàng nghĩ không thể dùng kỳ binh đột kích đồng bọn ni Huệ Huy như ý đã định. Không thể không cải biến kế hoạch, trước tiên phải cùng hội hợp với Tống Bi Phong, rồi mới nghĩ biện pháp ứng phó kình địch hai mặt.

Lướt qua gần hai dặm không lưu lại một chút vết tích nào trong khu mật lâm, Yến Phi theo mạch núi Bạch Vân đăng thượng sơn khu. Khi chàng đến được sơn mạch ở bên cạnh một sườn núi cheo leo, cảnh đẹp hiện ra trước mắt.

Mặt bắc Ma Vân Lĩnh chìm trong đám mây mù bao phủ lượn lờ chung quanh, thác Thùy Vân tựa như từ hư vô tuôn chảy xuống. Như bức rèm châu treo ngược, tiếng nước reo trong cảnh sương khói tuyệt vời, xa gần dọc theo triền núi là những cây tùng cổ thụ băng tuyết phủ đầy, khiến người xem thấy phải cảm thán khen ngợi hết lời. Cuối thác nước lại hình thành những ghềnh thác bậc thang, ghềnh thác lại từng bậc hạ dần xuống, phảng phất như đang diễn tấu những chương nhạc thiên nhiên cho thị giác của con người.

Đi qua một quãng hoang vu không người ở Biên Hoang, chợt gặp được cảnh đẹp bày ra trước mặt, loại rung động ấy quả thật không thể dùng ngôn ngữ gì hình dung cho được.

Nhất thời Yến Phi quên hết thảy mọi sự, chỉ nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên.

Đến lúc nào mới có thể cùng nàng tay trong tay ngắm thưởng cảnh này?

Lưu Dụ bố trí ổn thỏa chiến mã trong mật lâm, chỉ lưu lại mười người canh giữ, mang đội đột kích tiến ngầm đến chỗ ẩn nấp của chiến thuyền Lưỡng Hồ bang ở lưu vực Hoài Thủy. Tuy có tới gần một trăm người vội vã đi trong khu rừng u tối, nhưng người người đều là hảo thủ nhất lưu nên không gây ra đến một chút gió nào làm lay ngọn cỏ.

Trác Cuồng Sinh vác trên vai một cái rương gỗ dài năm thước, rộng ước chừng hai thước, nhưng bước đi vẫn ung dung. Thấy vậy Lưu Dụ trong lòng khen ngợi, thầm nghĩ vũ công của Trác Cuồng Sinh tuyệt không dưới Đồ Phụng Tam, Mộ Dung Chiến, và Thác Bạt Nghi. Lúc này có y đi cùng, cơ hội bắt sống Tiểu Bạch Nhạn khẳng định là tăng rất nhiều.

Cao Ngạn lờ mờ đoán rằng vật trong rương chắc là vũ khí lợi hại do Cơ Biệt chế tạo, thừa khả năng tặng cho chiếc chiến thuyền siêu cấp Ẩn Long một kích trí mệnh. Y rất muốn mở miệng hỏi cho ra, có điều thấy Lưu Dụ và Trác Cuồng Sinh có dáng vẻ kín như bưng nên biết có hỏi thì cũng như không, đành phải buồn bực trong lòng, thầm cầu khẩn cái thứ đồ ấy của Cơ Biệt có linh có tính, đừng để mộng đẹp của y tan biến.

Chiến sĩ cùng đi theo ngoại trừ binh khí quen dùng, đều mang thêm một bộ cung nỏ và hai ống cung tên. Những thứ này từ Biên Hoang Tập mang thẳng đến, là vũ khí công kích trong khoảng cách xa có lực sát thương rất lớn, vốn không còn nhiều. Vì thế có thể thấy quân đội đột kích này tuyệt không phải đến để làm cảnh, mà để đảm nhiệm nhiệm vụ trọng yếu có khả năng quyết định thắng bại.

Lưu Dụ đã từng là thám tử xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh, nên từng thám sát qua địa điểm mai phục Lưỡng Hồ bang. Dùng gã chỉ huy hành động lần này, nghĩ không có nhân tuyển nào thích hợp hơn gã.

Lưu Dụ phát ra tiếng chim kêu báo hiệu ngừng tiến tới, mọi người liền vội vàng dừng bước ngồi tụ lại, bầu không khí trở nên khẩn trương nặng nề.

Lưu Dụ cởi bộ cung nỏ đặc biệt trên lưng xuống, dặn mọi người chịu khó đợi một lát, để y lướt ra khỏi mật lâm thám sát tình hình bên địch.

Thời gian chưa đến nửa nén hương, Lưu Dụ quay trở lại vui vẻ nói: "Người của Lưỡng Hồ bang đã hoàn toàn lên chiến thuyền, đang đợi thời cơ xuất phát, có thể thấy bọn chúng nắm rõ động tĩnh của bọn ta, nên nghĩ là cơ hội đang đến."

Trác Cuồng Sinh cười nói: "Rất khó trách lão huynh hắn lại như thế, đổi lại một người khác trong bọn ta là hắn thì cũng nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tay, nào tưởng được bọn ta đối với tình huống của y lại biết rất rõ ràng."

Lưu Dụ lại lấy bộ nỏ cực mạnh đeo lên lưng, nói: "Đi thôi!"

Rồi dẫn đầu chạy ra khỏi mật lâm.

Mọi người theo sau gã chạy lên sườn đồi, đến được đỉnh đồi ai nấy đều tinh thần chấn động.

Hoài Thủy từ bên phải chảy qua, trước mặt là khúc sông rộng chừng mười trượng, ba mươi chiến thuyền phân thành hai đội đậu dọc theo hai bên bờ. Cách tiếp theo chỉ có mười trượng lại không có một chút đèn lửa nào, dường như bóng tối cùng với sông nước dung hợp lại để bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra những con yêu quái dưới sông chuyên lựa những thứ mồi béo ngậy mà cắn.

Cao Ngạn nhận ra chiếc Ẩn Long ngay, nó đang sắp hàng ở vị trí ngay giữa đội thuyền ở bờ phía bên kia, bề ngoài trông cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, nhưng Cao Ngạn đương nhiên biết rất rõ sự lợi hại của nó.

Nghĩ đến tiểu Bạch Nhạn đang ở trên thuyền, trái tim không kềm được cứ thấp thỏm nhảy đập như điên.

Trác Cuồng Sinh nhìn y cười: "Ngươi cũng không phải là kẻ mới bước vào tình trường, sao gan mật lại bé thế này?"

Cao Ngạn nổi cáu không thèm chú ý tới y.

Lưu Dụ đem đại nỏ đặt xuống đất, nơi được bố trí là một khối đá bằng phẳng, dùng sức ở chân mà kéo nỏ căng ra rồi mới cố định cái giá.

Trác Cuồng Sinh trông thấy tình hình vội vàng mở chiếc rương gỗ lấy ra một cây tên lớn hình dạng cổ quái, thân mũi tên có gắn tám túi đạn bằng dầu lửa, rồi hai tay bưng đến bên cạnh Lưu Dụ.

Các chiến sĩ không đợi phân phó, lần lượt lựa chọn vị trí công kích có lợi, chuẩn bị cung tên nỏ tiễn.

Cao Ngạn trông thấy Trác Cuồng Sinh và Lưu Dụ hợp lực lôi quái tiễn đặt lên trên cây cung nỏ, hoài nghi hỏi: "Cái loại tên này có đúng tiêu chuẩn không?"

Lưu Dụ cười nói: "Ngươi chưa coi qua tình huống luyện tập của bọn ta, đương nhiên không có lòng tin."

Trác Cuồng Sinh phấn khởi thêm vào: "Hãy đợi Lưu gia của bọn ta hạ lệnh cho ngươi được mở mắt, bắn ra tín vật định tình của ngươi và tiểu Bạch Nhạn."

Cao Ngạn ngạc nhiên: "Ngươi biến thành tên bợ đít ngựa từ hồi nào vậy, trước Lưu gia sau Lưu gia mà kêu không muốn ngừng, kêu đến mức lỗ chân lông trên toàn thân ta đều dựng đứng như cây bút vậy."

Trác Cuồng Sinh mỉm cười: "Ai có thể giúp ta đoạt lại Biên Hoang Tập, ta đều sẵn sàng vỗ đít ngựa y cho đến khi vui vẻ, bởi vì y chính là phiếu cơm dài hạn của ta."

Lưu Dụ trầm giọng nói: "Đến rồi!"

Cao Ngạn quay đầu trông ra thấy mười hai chiếc thuyền Song Đầu đang oai phong ngược dòng đi lên, sắp sửa đi qua lưu vực cửa sông nơi có mai phục của Lưỡng Hồ bang.

Trác Cuồng Sinh cười nhạt: "Hác Trường Hanh đã bỏ lỡ thời cơ duy nhất để xoay chuyển bại cuộc, ngươi nói hiện tại hắn phải làm thế nào đây?"

:99: :62: