Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 23: 23 Hiểu Lầm Sáng Tỏ


Nhưng cơn gió đông thổi qua mái tóc dài mượt của Bạch Uyển Đình khiến cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Cô nhìn sang Triết Vỹ đang ngồi trầm tư bên cạnh, ánh mắt anh có chút gì đó xa xăm.

Khuôn mặt của Triết Vỹ hiện rõ nét miễn cưỡng, anh khẽ cất giọng: "Đáng ra chuyện này tôi không được nói với cô, anh Hàn đã có căn dặn thời điểm thích hợp sẽ tự cho cô biết."
Không khó để nhìn ra vẻ tò mò trong đôi mắt của Bạch Uyển Đình, cô nóng lòng: "Có chuyện gì anh cứ nói ra đi, không nói mai tôi lại đi giết hắn ta."
Câu nói của Bạch Uyển Đình làm Triết Vỹ hoảng hốt, anh xua tay: "Đừng, tôi nói, nhưng cô không được nói với anh Hàn là nghe được từ tôi đâu."
Nhìn thấy Bạch Uyển Đình gật đầu đồng ý, Triết Vỹ mới ngập ngừng cất giọng: "Thật ra ngay sau khi Bạch Thiên bị giết, anh Hàn đã đích thân thu thập tất cả hình ảnh liên quan đến ông ấy."
Nét ngạc nhiên lập tức xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình, đôi mắt long lanh mở to ra tròn xoe, khẽ cất giọng: "Chẳng phải đó là một kế hoạch anh ta bày ra để giết ba tôi sao?"
Hai hàng chân mày của Triết Vỹ chau chặt lại, anh quay sang Bạch Uyển Đình đáp: "Vậy là trong mắt cô anh Hàn máu lạnh đến vậy sao?" Anh ngừng một chút, đưa mắt nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của Bạch Uyển Đình rồi nói tiếp: "Nhìn vẻ bề ngoài có chút máu lạnh như vậy thôi, thật ra ở bên cạnh lâu ngày mới nhận ra anh ấy rất có nghĩa khí.


Năm đó ba cô đột ngột xin ngừng làm việc với anh Hàn, anh ấy đã cố tình hỏi rõ tình hình để giúp đỡ nhưng Bạch Thiên nhất quyết từ chối."
Hàn Vũ Hi mà Bạch Uyển Đình đang được nghe dường như nó trái ngược hoàn toàn ba trăm sáu mới độ với Hàn Vũ Hi trong suy nghĩ của cô trước giờ.

Trong mắt cô có lẽ anh mang một hình ảnh lạnh lẽo, man rợ, không tình không nghĩa, mưu mô, xảo quyệt,...!hầu như những tính cách gắn liền với vai phản diện thì Bạch Uyển Đình đều gắn lên mác Hàn Vũ Hi.

Nó khác hẳn với Hàn Vũ Hi mà Triết Vỹ đang nói, ấm áp, có tình có nghĩa.

Triết Vỹ bắt đầu nói tiếp: "Từ khi đó hành tung của Bạch Thiên bắt đầu bí hiểm, ngay sau ngày ông ấy bị giết, anh Hàn đã đích thân điều tra từ trên những gì anh ấy thu thập được.

Tôi nhớ không nhầm là ba ngày liền anh ấy tự nhốt mình trong căn phòng bí mật đó để tìm kiếm kẻ đã ra tay hãm hại Bạch Thiên."
Trong đêm khuya vắng lặng, dường như trong tim của Bạch Uyển Đình cũng đánh lên một nốt trầm, cô tự nhận ra được bản thân mình đã suy nghĩ quá nông cạn.

Nghĩ đến chuyện vừa nãy cô càng áy náy hơn, nếu cô thực sự làm Hàn Vũ Hi bị thương, không biết phải bù đắp bằng cách nào.

Bạch Uyển Đình khẽ quay đầu nhìn lên hướng căn phòng của Hàn Vũ Hi, qua khung cửa sổ vẫn còn đang sáng đèn, một chút chạnh lòng vụt qua trong ánh mắt của Bạch Uyển Đình, cô cất giọng: "Tại sao anh ấy không nói cho tôi biết chứ?"
Khẽ quay sang phía Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ chợt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm phòng của Hàn Vũ Hi, sâu trong ánh mắt của Triết Vỹ có chút gì trầm lại, anh đáp: "Anh Hàn vốn định chuyện điều tra được hung thủ sẽ nói cho cô biết, và đích thân cô sẽ làm rõ mọi chuyện.

Nhưng chưa kịp thì cô đã hiểu lầm."
Nét ngượng ngùng trên khuôn mặt Bạch Uyển Đình không thể phủ nhận, câu nói của Hàn Vũ Hi lúc nãy chợt văng vẳng lên trong đầu cô: "Muốn em làm Hàn phu nhân của tôi.” Bạch Uyển Đình có chút luống cuống, cô quay sang Triết Vỹ: "Khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng trước."
Triết Vỹ khẽ đáp: "Được." Rồi đưa mắt nhìn theo Bạch Uyển Đình đến khi mất hút mới chịu rời mắt, khuôn mặt anh lúc này mang một nét buồn thoáng qua.


Một ngày mới lại bắt đầu, những hạt sương đêm còn đọng lại trên cành ngọc lan đã dần bắt đầu lăn xuống đất, tiếng chim hót vang cả một không gian lãng mạn.

"Cốc… cốc… cốc…"
Mới sáng sớm Bạch Uyển Đình đã xuất hiện trước cửa phòng của Hàn Vũ Hi gõ cửa, trên tay còn bưng thức ăn sáng mà cô đã đích thân chuẩn bị từ sớm.

Mãi chẳng thấy Hàn Vũ Hi trả lời, Bạch Uyển Đình đưa tay mở cửa phòng anh bước vào.

Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng, chẳng thấy bóng dáng của Hàn Vũ Hi đâu cả.

Cô nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống ghế sô pha, rồi đi đến giường ngủ, chẳng có ai.

Bạch Uyển Đình thở dài một tiếng, cô muốn xin lỗi Hàn Vũ Hi một tiếng vì hành động của đêm qua, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.


Cô quay đầu chuẩn bị rời đi thì một bóng dáng từ phòng tắm bước ra.

Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình bất giác cứng đờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

Hàn Vũ Hi từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm ngang hông, có thể dễ dàng thấy được những giọt nước còn đang lấm tấm trên bờ ngực rắn rỏi, cơ bụng hiện lên mạnh mẽ và rõ nét.

Đôi má của Bạch Uyển Đình trở nên ửng hồng, cô lập tức lấy tay che mắt lại, rồi lắp bắp cất giọng: "Tôi mang đồ ăn sáng đến cho anh… tôi… tôi đến phòng tập trước."
Nói rồi không đợi Hàn Vũ Hi đáp lại lời nào, Bạch Uyển Đình đã cong chân chạy ra khỏi cửa.

Hàn Vũ Hi nhìn theo bất giác cong môi mỉm cười: "Cũng đâu phải là lần đầu thấy.".