Biến Dị Nhờ Virus

Chương 7: Bình Bò Ra Sân

Cả thân hình còm nhom của thằng Bảo Nhái phủ đầy hồ quang điện mang, giờ đây nó không có còn cái bộ dáng hèn mọn, trông có vẻ yếu ớt nữa, mà thay vào đó là oai vệ như một vị thần sấm.

- Oa! Cuộc đối đầu giữa sức mạnh và tốc độ đây rồi, coi nãy giờ thật bổ mắt mà!

- Không ngờ thằng Hoài Bảo lại ẩn giấu thực lực, những lúc ở trên trường có khi nào tao thấy nó bày ra cái bộ dáng như này đâu

- Thật đáng sợ, nhớ hôm bữa mày cà khịa nó đấy, coi chừng chút ra về nó cho mềm mình, nhuyễn xương!

- Liệu tia chớp và cục đất, ai sẽ là người chiến thắng đây?

...

Fan cuồng bên dưới lớp nháo nhào cả lên khi thấy hai thằng đực rựa trên sàn đấu bày ra thực lực thật sự, những lời bình luận mang ý tứ sâu xa, châm ngòi khiêu khích cất lên, tiếng cổ vũ, hò hét,...tán loạn.

- Ồ, thật không ngờ ở cái học viện loại nhỏ này lại có sự hiện diện của những thiên tài mang trong người thuộc tính hiếm thấy, nãy giờ có Kim, Lôi rồi, tiếp theo sẽ xuất hiện những thuộc tính nào nữa đây!

Trang vốn im lặng quan sát đám nhỏ nãy giờ, bất chợt nàng kinh ngạc thì thầm nhỏ vài câu khi bắt gặp Bảo Nhái đang bộc phát thuộc tính của bản thân, vừa tới làm chủ nhiệm lớp 5B1 được vài hôm, không ngờ tụi nhỏ lại mang đến cho nàng hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, có lẽ quyết định rời nơi thành phố tấp nập để về công tác ở cái vùng xa xôi hẻo lánh này là một sự lựa chọn sáng suốt của nàng.

...

- Hừ, khá lắm thằng nhái, tao rất háo hức, mong chờ trận đấu của tao với mày!

Mí mắt Quốc Bảo nhảy lên vài cái, thận trọng quan sát Bảo Nhái, sâu trong đôi mắt đen kiêu ngạo là sự kiêng kị sâu sắc.

...

- Hahaha, thằng Bảo quả nhiên không phải hạng xoàng, đúng là bạn của tao, 321 ư? Mày ẩn giấu hay lắm thằng cờ hó!

Bình Bò vẫn khoanh tay đứng sát bên cạnh Nam, nụ cười trên miệng nó càng lúc càng đậm.

“E là chiều nay ở mé sông dưới bến sẽ không yên lành a, chắc phải thông báo cho đội đưa đò trước một tiếng thôi”!

Nam vui vẻ nhìn thằng Bảo Nhái phát uy, sau đó lại nhìn sang Bình, thấy cái vẻ mặt trông chờ của thằng bạn là nó liền nghĩ ngay đến gò đất trống ở dưới bến đò, nơi mà ba thằng nó, Bình Bò và Bảo Nhái thường đến để chiến đấu, vật lộn với nhau.

...

Bang! Binh! Binh

Tiếng quyền cước va chạm đinh tai điếc óc, từng vòng gợn sóng năng lượng cực mạnh từ trung tâm sàn đấu bộc phát ra, đẩy đám học viên lùi về sau vài bước.

Toàn thân thằng Bảo Nhái được bao bọc bởi lưới điện dày đặc, nó di chuyển với tốc độ ánh sáng, tấn công Bính ở mọi phương hướng, bất cứ nơi nào lộ ra sơ hở là liền bị nó đánh vào. Thằng Bính chỉ biết đứng im, gồng mình chịu trận, cố gắng vận dụng thổ thuộc tính, đẩy khả năng phòng ngự lên mức cao nhất.

...

Lại thêm 5 phút nữa trôi qua, cả hai vẫn một công một thủ, tựa hồ cân sức nhau. Nhưng những người có mặt ở tại đây, chỉ có một mình cô Trang là biết Bảo Nhái còn chưa có dùng toàn bộ thực lực, bởi lôi thuộc tính ngoài có ưu thế về tốc độ ra thì sát thương công kích cũng bá đạo không kém gì kim thuộc tính, có khi còn vượt trội hơn nhiều so với kim thuộc tính nữa là đằng khác. Còn về Bính, thằng nhóc đã dùng toàn bộ thực lực, chỉ biết cố thủ, chiếu theo cái đà này thì sớm muộn nó sẽ bại trận, vì chỉ số của Bảo Nhái gác nó một khoảng hơn 40 con số.

...

Kết quả đã sớm định ra, mọi người đều tưởng chừng không có gì thay đổi thì bất ngờ Bảo Nhái dừng tay, đứng đối diện với thằng Bính đang thở dốc từng đợt.

- Dừng lại ở đây thôi, cuộc thi thử này chỉ đơn giản là thể hiện sự tiến bộ, tao và mày đều đã vượt trội hơn năm ngoái rất nhiều, thi đấu với nhau, chẳng qua là để cọ xát vui vẻ mà thôi, không cần phải liều mạng, nhất quyết phân thắng bại làm gì, tập trung để dành sức lực cho đại hội thể thao Phù Đổng sắp tới, được chứ?

Bảo Nhái hòa nhã nở nụ cười, chìa bàn tay phải nhỏ bé trơ xương ra phía trước, ý muốn bắt tay với thằng Bính.

Ban đầu Bính còn hơi đề phòng, cảnh giác và khó hiểu nhìn đối thủ, đợi đến khi nghe hết những lời đó vào tai, rồi cũng như Bảo, Bính vui vẻ thu hồi lại thổ thuộc tính, bắt lấy bàn tay Bảo Nhái, gật đầu cười nói:

- Cảm ơn người anh em, tao biết mày đã nương tay, sau hôm nay tao sẽ cố gắng tu luyện, đợi tới ngày đại hội diễn ra, cùng mày so tài một trận, hahahaha!

- Hahaha, được, tao đồng ý! Thực ra thì sức chịu đòn của mày cũng khá là cao ấy chứ, tao cũng không có nhường gì đâu, hahaha!

Bính hết lòng cảm kích Bảo, cười lớn vài tiếng và cúi người chào cô chủ nhiệm, sau đó tiêu soái nhảy khỏi sàn thi đấu, nhặt cái áo rách lên, bước qua một bên để hồi sức. Bảo Nhái cũng vậy, chậm rãi bước xuống sàn đấu, lụm mảnh áo tàn tạ vắt lên vai, tiến tới vứt vào sọt rác, bởi vì nó biết sau khi chấm dứt cuộc khảo sát thì toàn bộ sẽ được nghỉ học sớm, hôm sau mới đi học lại và học viện sẽ tài trợ cho nó thêm hai cái áo trắng mới. Ung dung lụm cái áo, khẽ gật đầu với cô chỉ nhiệm rồi ngó xuống chỗ thằng Nam và thằng Bình, nở một nụ cười thân thiện, mặc dù là kẻ chiến thắng, lại còn thắng theo kiểu hiệp nghĩa đầy vẻ vang nhưng Bảo Nhái không hề tỏ ra một chút hung hăng hay ngạo mạn gì, thái độ cùng tâm tính rất hài hòa, đáng tôn trọng.

...

- Đợt hai, Hoài Bảo và Huy Bính đều qua môn, cô ghi nhận cả hai có sự tiến bộ lớn và đã thi đấu rất tốt, trên tinh thần là bạn bè và giải quyết mọi chuyện theo kiểu cách rất là đàn ông, nào, cả lớp cho hai bạn một tràn pháo tay thật lớn nè!

Trang khá là hài lòng về cách cư xử của hai cậu học viên nhỏ tuổi, vừa lễ phép lại vừa tinh ranh, lối sống rất tốt.

Từng tiếng bôm bốp vang lên, cô Trang và cả lớp cùng vỗ tay thật lớn, tuyên dương hai cậu học viên, riêng chỉ có An và Quốc Bảo không vỗ tay, một thằng thì hôn mê đang cấp cứu, còn thằng thì quá kiêu ngạo và xem thường mọi thứ.

- Và sau đây, cô xin mời hai học viên của đợt 3 bước lên sàn đấu, hai em đợt 4 chuẩn bị......

Vài phút sau, khi tràng pháo tay đã lắng xuống, cái chất giọng ngọt ngào của cô Trang lại một lần nữa cất lên.

- Ê Nam, ở dưới này cổ vũ cho tao nha, haha, tao phải xuất chiêu ngầu lòi hơn thằng nhái mới được, à quên, mày cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, nếu cô gọi theo số thứ tự thì...mày và con Nhung lớp trưởng sẽ gặp nhau trên sàn đấu ý, hahaha!

Xiết chặt cọng dây nịch ở lưng quần, Bình Bò nhanh lẹ rời khỏi vị trí, không quên đá đểu thằng bạn thân một câu kèm theo nụ cười đê tiện.

- Cười con khỉ, lết tới trển thì coi chừng thằng Cường nó hành mày ra bã! Hừ hừ!

- Chú cứ yên tâm, tao và thằng đó xưa nay không ưa gì nhau đâu!

Nam bực bội nhăn nhó, hung dữ trợn mắt trừng thằng Bình, còn thằng Bình thì làm như mắt điếc tai ngơ, không nghe không thấy, từ từ bước lên sàn đấu.

- Thấy bà rồi, con lớp trưởng....học chung từ hồi lớp 1 tới giờ, nay đã là năm thứ 5 rồi, từ đầu đến cuối, lần nào gặp mặt nó cũng lạnh như băng, không thèm nhìn mình cái nào, cũng không thèm đếm xỉa tới, kì này đụng nó thì nó đòn, giá mà danh sách số thứ tự có thể đôn lên một con số...còn nếu chưa đánh mà đã đầu hàng, cái này quá nhục...mình phải làm sao đây?

Sáng giờ cứ lo rầu rĩ về chuyện tu luyện, rồi suy nghĩ lung tung, Nam quên mất là nó và con lớp trưởng có vạch số thứ tự sát với nhau, nó số 32 còn con Nhung là 33, nếu được đôn lên một bậc thì hay biết mấy, nó sẽ thành số 31 và sẽ đấu với học viên số 30, ít ra thì cũng tránh mặt được con la sát kia, nhưng mà đời không như mơ, cái này phải gọi là số phận đã sắp đặt từ trước a!

..................................

- Hai em vào vị trí, quéc, đợt 3 bắt đầu!

Vẫn là cái giọng ấy và câu nói cũ, cô Trang lần nữa thổi kèn, à không, là thổi còi!

Tiếng còi vừa vang lên cũng là lúc thân hình mập mạp của thằng Bình Bò biến mất.

Ù ù ù! Ào ào ào!

Binh!!!

Một cơn gió mạnh bỗng xuất hiện ở giữa sàn đấu, phong thuộc tính tinh thuần và nồng đậm hết sức, gió bắt đầu thổi mạnh, một cánh tay gần như trong suốt hiện ra, đấm thẳng vào mặt một thằng nhóc tóc vàng, xỏ hai lỗ tai, mới học lớp 5 mà đã có dáng dấp của một thằng dân chơi phố núi.

Bình Bò động thủ ngay lập tức liền dùng đến năng lực đặc biệt, bộc phát ra phong thuộc tính kinh người. Không hề có sự chào hỏi hay là khởi động gì ở đây, chứng tỏ nó rất là không ưa thằng đối thủ tóc vàng này.

...

- Lại là một thuộc tính hiếm nữa! Phong thuộc tính này coi bộ tinh thuần hơn lôi thuộc tính lúc nãy một chút, hẳn là đứa nhỏ này rất mạnh đây. Biết cả áp súc thuộc tính luôn cơ!

Trang vuốt cằm, hai đầu chân mày khẽ nhíu lại, nàng càng lúc càng thấy tò mò hơn về cái học viện Hoài Niệm này, chỉ là một học viện cỡ nhỏ, dù cho 5B1 có là lớp chọn đi nữa thì cũng không thể nào xuất hiện nhiều thiên tài sở hữu thuộc tính hiếm như vậy, sơ sơ đã thấy có 3 học viên, và còn số này chắc chắn sẽ còn tăng lên nữa. Vậy những lớp xung quanh thì sao, chẳng phải cũng giống như 5B1, rồi còn hai bậc Trung Học, tổng cộng hết lại thì sẽ có bao nhiêu học viên sở hữu thuộc tính hiếm đây,...

...

Sự tò mò và bản năng tìm tòi của Trang đã bị khơi dậy.

...

- Khặc, ực! Áp súc thuộc tính? Chuyện gì thế này, từ khi nào mà thằng Bình Bò này lại trở nên mạnh như vậy, phong thuộc tính của nó xem ra tinh thuần và nồng đậm hơn kim thuộc tính của mình một chút, chết tiệt, chuyện này sao có thể chứ?

Con ngươi của thằng Quốc Bảo co rút lại, hai hàm răng va đập vào nhau do nghiến mạnh. Vẻ mặt nó có tức tối, ganh tị, không phục,...

...

- Áp súc thuộc tình, trời ơi, là áp súc đấy....

- Hô, lời đồn quả nhiên là sự thật, những học viên xuất thân từ Xóm Nhà Lá đều là thiên tài a, lịch sử có ghi chép lại, cái xóm này là nơi tưởng nhớ về hai vị Anh Hùng Dân Tộc Võ Tòng và Ba Phi, giờ đây lại xuất hiện thêm thằng Bảo và thằng Bình nữa, giờ thì tao tin lời đồn là sự thật rồi!

- Ừ thì anh hùng là có thật, nhưng mà cũng có phế vật đấy, haha!

- À, nói mới nhớ, trong xóm đấy vẫn có một vài cái thể loại không thể tu luyện a!

...

Một vài học viên nam, nữ bỗng xúm lại bàn tán về thành tích của Bảo Nhái và Bình Bò, sau đó lại bắt cầu chuyển sang đề tài châm chọc, ánh mắt khinh thường thỉnh thoảng ngó tới vị trí mà Nam đang đứng, chính là đang nhìn nó.

Nam nhìn và nghe thấy toàn bộ, cái giọng chua cay “chó sủa ngang tai” của đám học viên cay nghiệt kia nó đã nghe nhiều rồi, nghe đến nỗi chai lì cảm xúc, chuyện bắt đầu vào khoảng thời gian cuối học kì I năm lớp 1, khi mà thầy chủ nhiệm tuyên bố trước lớp những học viên không có khả năng tu luyện và trong đó có Nam. Kể từ khi ấy, ngày nào nó cũng nhận được sự châm chọc, coi thường và khinh miệt sâu sắc từ đám đồng học trong lớp và toàn thể học viên của khối 1, ngoại trừ hai thằng bạn thân Bảo Nhái và Bình Bò.

...

Vốn lúc đầu Nam còn phản ứng lại, nhưng sau đó bị đập cho vài trận mềm mình, để rồi nó nhận ra dù cho có phản ứng lại thì cũng vô ích, không thể nào bịt hết những cái miệng sủa dơ của đám học viên này được, thành ra nó lựa chọn sự im lặng và nhẫn nhục suốt 4 năm qua.