- Mộng Thu, ta muốn nàng dẫn Lê giáo chủ ra ngay, vì Giáo chủ chính là thư thư của ta và nàng!
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Vâng, hãy đợi Lệnh Hồ Kỳ ca ca đến rồi chúng ta sẽ cùng đi đón Giáo chủ một thể!
Vừa lúc ấy có tiếng chân vội vã bên ngoài, Lệnh Hồ Kỳ phi thân vào vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn buột miệng :
- Quả nhiên là Vân Nhân phu nhân!...
Văn Nhân Mỹ mỉm cười :
- Lão ca ca, tiểu đệ đắc tội!...
Lệnh Hồ Kỳ cười ha hả :
- Huynh đệ, bất tất, bất tất, tên Trác Không Quần đâu rồi?
- Lão ca ca, hắn vì quá hổ thẹn đã tự tuyệt!...
Rồi đó, Văn Nhân Mỹ kể lại sự việc mới xảy ra. Nghe xong, Lệnh Hồ Kỳ hừ lạnh một tiếng :
- Hắn đáng chết lắm, vì một chữ “sắc” nỡ hạ thủ hại bằng hữu!...
Văn Nhân Mỹ ngạc nhiên :
- Lão ca ca cũng biết trước rồi ư?
- Chẳng những ta biết hắn hãm hại huynh đệ mà còn biết hắn là một tên vừa ngu ngốc vừa đáng thương nữa!
Văn Nhân Mỹ càng kinh ngạc :
- Lão ca ca nói vậy nghĩa là sao?
- Đến mà huynh đệ dường như còn chưa biết, hắn dù là hung thủ thật nhưng cũng chỉ là một tên bị người khác lợi dụng mà thôi!
Hứa Thường Lạc, Tôn Bất Tiếu biến sắc còn Mai Mộng Thu hết sức bình tĩnh.
Văn Nhân Mỹ vội hỏi :
- Lão ca ca nói hắn bị ai lợi dụng?
Lệnh Hồ Kỳ đưa tay chỉ Mai Mộng Thu :
- Chính là bị phu nhân đây lợi dụng.
- Câu này của lão ca ca?...
- Chính tai ta đã nghe phu nhân ra lệnh cho Trác Không Quần!
- Lão ca ca, đệ không dám tin!
- Hiện đang có mặt phu nhân, đệ có thể hỏi cho tường tận!
Văn Nhân Mỹ xoay qua nhìn Mai Mộng Thu :
- Mộng Thu, nàng...
Mai Mộng Thu mỉm cười gật đầu :
- Lệnh Hồ lão huynh nói không sai, chỉ tiếc ta không ngờ lão huynh nghe được điều ấy, nếu không ta không để lão sống đến ngày hôm nay. Đúng vậy, Văn Nhân đại hiệp, ta chỉ cần nói một lời, Trác Không Quần coi như mệnh lệnh hạ thủ...
Văn Nhân Mỹ kinh dị lùi hai bước, run giọng :
- Mộng Thu, như vậy ra là chính nàng hại ta!...
Y chuyển nhìn Tôn Bất Tiếu :
- Bất Tiếu, có lần ngươi từng nói người hãm hại ta không phải là Trác Không Quần, nay phải giải thích ra sao?
Tôn Bất Tiếu bật cười hăng hắc nhưng thái độ rất quái dị, hắn không nói một lời. Văn Nhân Mỹ đã tái nhợt sắc mặt, y như bị tiếng sét đánh ngang mày, cứ ngẩn người ấp úng :
- Thảo nào... thảo nào... nàng không đem sự thật nói với ta, thảo nào...
Đột nhiên y quay qua Lệnh Hồ Kỳ :
- Lão ca ca sao không nói sớm với đệ?
Lệnh Hồ Kỳ cười khổ :
- Sao khi biết chân tướng, ta liền bị Thiên Hương giáo bắt giữ, đâu có dịp gặp huynh đệ, sự thực, nếu phu nhân đây không xuất hiện ta dự định đem luôn câu chuyện xuống quan tài!
- Tại sao vậy?
- Người đã chết thì mọi sự đều kết liễu, nếu trước kia phu nhân thật chết trong biển lửa ta nỡ nào không để cho huynh đệ giữ mãi ấn tượng đẹp về nàng?
- Lão ca ca, nhưng nàng chưa hề chết!
- Vì vậy ta mới cần nói rõ đây!
Văn Nhân Mỹ run rẩy toàn thân chuyển nhìn Mai Mộng Thu :
- Mộng Thu! Tại sao nàng nỡ làm vậy, ta với nàng nào có oán thù cừu hận gì?
Mai Mộng Thu mỉm cười :
- Chuyện có oán cừu hay không, tương lai ta sẽ báo cho các hạ biết!
- Nàng còn dám nói đến hai chữ “tương lai”?
Mai Mộng Thu cười khanh khách :
- Tại sao lại không? Các hạ cho rằng những người có mặt ở đây dám làm gì ta?
Văn Nhân Mỹ phẫn nộ :
- Mộng Thu, nên nhớ còn có ta ở đây!
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Nhưng tiếc là, thư thư của các hạ vẫn còn nằm trong tay ta đó!
Bọn thuộc hạ Thiên Hương giáo chấn động biến sắc.
Văn Nhân Mỹ cười nhạt :
- Nếu bây giờ ta bắt giữ nàng, đâu sợ gì...
- Nếu ta không tự tin, há dám bình tĩnh đến đây, bất cứ ai dám động tới ta, vị Lê giáo chủ kia vĩnh viễn sẽ không có ngày quay về. Ta có một điều kiện!
- Nàng cứ nói, nếu ta làm được ta sẵn sang chìu ý!
Mai Mộng Thu cười khanh khách :
- Ta vốn định dùng phụ thân các hạ uy hiếp các hạ chứ không có ý dùng vị thư thư của các hạ đâu?... Đem bản bí kíp nọ trao ra đây!
- Thì ra cô nương!... Cô nương cần bí kíp ấy làm gì?
- Đó là việc của ta, không cần các hạ hỏi tới!
- Để xưng bá võ lâm và thậm chí giết cả ta?
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Các hạ hiểu rõ vậy là tốt!...
- Cô nương tin rằng ta bằng lòng đưa bí kíp cho cô nương?
- Ta tin rằng các hạ không thể không màng tới mạng sống thư thư của các hạ!
- Thư thư ta dù sao chỉ là một mạng người, còn thiên hạ võ lâm có vố số mạng người!
Mai Mộng Thu cười khanh khách :
- Vì công quên tư, lấy đại nghĩa diệt thân khiến ta cảm phục lắm! Được, các hạ không muốn chết vô số mạng sống, ta đành xử trí vị thư thư kia...
Văn Nhân Mỹ hốt hoảng :
- Mai Mộng Thu! Thôi được... ta sẽ đưa bí kíp cô nương vậy... nhưng bí kíp ấy không ở trong thân ta!
Mai Mộng Thu kinh ngạc :
- Sao? Lẽ nào...
- Trong thân lão nhân gia cũng không cất bản bí kíp ấy!
- Lẽ nào lão cất giấu ở đâu?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Chính vì vậy!
Đột nhiên Mai Mộng Thu lắc đầu :
- Ta không tin!
- Sự thực ta rất vội muốn cứu thư thư của ta!
Mai Mộng Thu hơi trầm tư :
- Lão có nói chỗ cất giấu cho các hạ biết chứ?
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Đúng vậy!
- Vậy hãy nói chỗ cất giấu ấy ra đi!
- Cố nhiên ta sẽ nói cho cô nương nghe, chỉ mong cô nương hãy...
Mai Mộng Thu mỉm cười lắc đầu :
- Không được đặt điều kiện gì trước với ta vì ta không phải đứa trẻ con ba tuổi, chính các hạ phải nói ra chỗ cất giấu bí kíp trước tiên!
- Không ích gì vì nơi ấy cực xa đây!...
Mai Mộng Thu lắc đầu :
- Không, ta thay đổi ý rồi, ta không cần biết bí kíp cất giấu ở nơi đâu, ta chỉ cần các hạ mang nó đến đây, sau đó ta với các hạ sẽ ước định nơi trao đổi...
Văn Nhân Mỹ gật đầu :
- Cũng được! Ước định ở nơi nào, lúc nào?
- Ta hỏi các hạ, muốn lấy bí kíp ấy phải mất bao nhiêu thời gian?
- Bằng thân pháp của ta chỉ cần nữa tháng là đủ!
Mai Mộng Thu gật đầu :
- Hay lắm! Ta hãy cho các hạ rộng ngày giờ thêm, xin hẹn đến giờ Tý đêm trăng tròn ta sẽ đợi các hạ tại Tuyết cung Thiên Hương giáo trao đổi người và vật, các hạ thấy sao?
Văn Nhân Mỹ hơi ngạc nhiên :
- Ở ngay nơi đây ư? Tại sao cô nương...
- Vì ta không muốn mang tiếng chiếm tiện nghi hơn các hạ, và chăng, sau khi trao đổi, các hạ sẽ không có cách nào phản bội ta!
- Ta xin lập lại, ta không...
- Không thể không báo thù cho bản thân và cho thân phụ chứ gì, phải không Văn Nhân đại hiệp?
- Đa tạ cô nương nói đúng ý ta!
- Bây giờ ta phải ra đi, nhớ đó, giờ Tý đêm trăng tròn, chuẩn bị đem bí kíp đến đợi ta, đến lúc ấy ta sẽ dẫn Lê giáo chủ đến, mời tránh đường!
Văn Nhân Mỹ hơi do dự nhưng rồi cũng tránh thân qua bên, Mai Mộng Thu hơi mỉm cười dẫn theo Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu đi thẳng ra cửa rời bỏ Tuyết cung.
Lệnh Hồ Kỳ nhìn thần thái thần sắc của Văn Nhân Mỹ, vội an ủi :
- Huynh đệ, tái ông thất mã, nào biết đâu là họa phúc...
Văn Nhân Mỹ cố gượng nở nụ cười buồn bã :
- Lão ca ca, lòng dạ người đời thật là đáng sợ...
- Huynh đệ, chớ nên vì vậy mà quơ đũa cả nắm!
- Vì sao không thể? Một người là vợ đệ, một người là bạn đệ, nghĩ lại hành vi của họ, thật đau lòng!
- Trác Không Quần bị phu nhân lợi dụng, phu nhân mới chính là kẻ thù của đệ!
Văn Nhân Mỹ thẫn thờ lập lại :
- Nàng là kẻ thù của đệ ư?
- Huynh đệ, chẳng lẽ không phải?
- Nhưng cho đến nay đệ vẫn không biết nàng có thù hận gì với đệ?
- Sớm muộn gì rồi cũng biết!
- Có lẽ sau đêm trăng tròn ấy nàng sẽ nói... nhưng không hiểu tại sao nàng lại chọn Tuyết cung làm nơi ước hẹn?
- Chắc rằng nàng tin cậy ở đây có gì đó nên không sợ...
Văn Nhân Mỹ cười gằn :
- Tin cậy có gì?
- Với võ công của Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu mà đáng tin cậy ư?
Lệnh Hồ Kỳ không đáp thẳng câu ấy mà lại quay về phía Tra Minh!
- Tra lão, trong Tuyết cung này có thông đạo bí mật nào khác nữa không?
Tra Minh lắc đầu :
- Từ khi Thiên Hương giáo chọn núi Điểm Thương này làm Tổng giáo đàn không tranh đoạt gì với đời nên không hề đào thông đạo bí mật nào cả!
Lệnh Hồ Kỳ cau mày :
- Thật quái lạ, cứ đợi đến lúc ấy xem phu nhân tin cậy vào cái gì?
Thình lình Văn Nhân Mỹ gằn giọng :
- Nàng ta nói kể ra cũng đúng, thù bản thân và thân phụ không thể không báo, bất kể đến lúc ấy sẽ ra sao, ta sẽ tuyệt đối không để cho nàng thoát thân!
Chuyển nhìn Tra Minh, y tiếp :
- Tra lão, hãy sai hai thuộc hạ theo tại hạ lên Phật Đỉnh phong tẩm liệm cho lão nhân gia rồi đợi Giáo chủ trở về sẽ cử hành lễ an táng!
Tra Minh gật đầu :
- Lão có thể cùng lão nhị đi với Văn Nhân đại hiệp!
Ba người sau đó đi ra Tuyết cung.
* * * * *
Hết ngày rồi lại đến đêm... Tuyết trên núi Điểm Thương ngày một thêm dầy, đứng trên đỉnh Trung Hòa phong nhìn xuống khắp vùng Mai cốc không thấy có một bóng người, trong thời gian trước khi tới ngày ước định, Mai cốc bình thường một cách lạ lùng, Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ đã lên đường xa ngàn dặm lấy bí kíp về trao đổi cho Mai Mộng Thu lấy sinh mạng của Lê giáo chủ. Hôm ấy là ngày Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ trở về, toàn bộ Thiên Hương giáo chúng nhân xao động kéo ra cửa cốc đón hai người.
Câu đầu tiên Văn Nhân Mỹ hỏi Tra Minh là :
- Tra lão, hai cha con Lý bảo chủ Phi Vân bảo đã được phóng thích hay chưa?
- Họ đã được phóng thích và đã trở về Phi Vân bảo rồi!
Chúng nhân đón hai người vào Tuyết cung, lúc ấy mới thấy Lê Mai Lãnh chạy ra đón, từ xa nó đã reo to :
- Cậu ơi, đã về đấy ư? Có tìm được bí kíp chăng?
Văn Nhân Mỹ mỉm cười gật đầu :
- Tìm được rồi, cháu nhìn đây!
Y rút ra một quyển sách nhỏ đưa cho Mai Lãnh, nó cầm lấy chau mày :
- Cậu ơi, cháu chỉ hận không được xé nó ra trăm mảnh!
- Mai Lãnh, sao cháu nói vậy? Nó là vật chí bảo mà các nhân vật võ lâm ao ước đấy!
- Nhưng chính vì nó đã hại mẹ cháu...
Cố Cối cắt lời :
- Nhưng không có nó khó mà cứu được mẹ cháu!
- Này cậu, cậu thực tình định trao bí kíp này cho yêu phụ ấy chứ?
- Không trao mà được ư?
Lê Mai Lãnh ngây ngô :
- Sau khi cứu xong mẹ cháu, cậu có định đoạt lại bí kíp này không?
Văn Nhân Mỹ lắc đầu :
- Ta không có ý đoạt nó, chỉ muốn bắt giữ Mai Mộng Thu thôi.
Sực nhớ ra điều khẩn cấp, Văn Nhân Mỹ quay sang Tra Minh :
- Tra lão, ngày mai là đêm trăng tròn rồi đó!
Tra lão gật đầu :
- Vâng, nghĩ đến đêm mai chúng ta vừa thấy căng thẳng lại vừa thấy hưng phấn!
- Đó cũng là thường tình, Tra lão, tại hạ lập lại, tuyệt đối không thể để nàng ta và hai thuộc hạ thoát chân khỏi Tuyết cung đấy nhé!
- Cái ấy lão biết, ý của các hạ là...
- Tại hạ muốn cùng nhị lão điều tra xem vì sao nàng ta lại chọn Tuyết cung làm nơi ước định?