Bích Hải Quang

Chương 37



"Xuỵt..." Vừa bước vào rừng, Hợp Hoan liền ra dấu ý bảo Tiểu Phách Tử dừng lại đừng lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Phách Tử cảnh giác, giương mắt nhìn chung quanh, không hề phát hiện điều gì bất thường.

"Hình như có tiếng động gì lạ lắm!" Hợp Hoan nhíu nhíu mày, "Tam tỷ đã nói nơi này có cao nhân, nhưng không nói vị cao nhân này là người tốt hay xấu, vì vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn mới được."
"Hợp Hoan, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi."Tiểu Phách Tử hít thật sâu, kéo lại tay Hợp Hoan.

Ánh trăng chiếu xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống trước mặt hai người, Tiểu Phách Tử tinh tường nhìn thấy những giọt nước mắt thoáng hiện trong đôi mắt Hợp Hoan.

"Đừng nói nữa, Tiểu Phách Tử, chuyện ta đã quyết định, không ai có thể thay đổi được." Hợp Hoan gượng cười, "Yêu thương ngũ tỷ thật tốt đi, nếu không ta sẽ giết ngươi đấy!"
Tiểu Phách Tử nghẹn ngào, lời nói ngạnh trong lòng chỉ đành phải nuốt xuống, "Hay là chúng ta nhanh chóng sửa xong thuyền đi." Vừa dứt lời, xoay người chạy vào rừng.

"Là thất muội!" Nhược Yên xấu hổ đỏ mặt, buông lỏng ra môi Hoán Thần, vội vàng đứng dậy kéo lên xiêm y, "Chúng ta...!chúng ta...!đừng cho các nàng nhìn thấy sẽ chê cười chúng ta."
Hoán Thần đỏ mặt ngồi dậy, hốt hoảng kéo lên vạt áo.


"A! Con mọt sách! Thì ra các người ở đây sao!" Tiểu Phách Tử đi đến vỗ vai Hoán Thần, dường như cảm thấy trong không khí có gì khác thường, nhìn thấy Hoán Thần cùng Nhược Yên vội vàng chỉnh sửa xiêm y, chợt hiểu ra bật cười, "Thì ra là...!là ta quấy rầy..."
"Tam tỷ!" Hợp Hoan đi đến nhìn thoáng qua rặng mây đỏ trên mặt Nhược Yên, nắm chặt tay Nhược Yên, "A, tam tỷ, có phải tỷ cảm thấy không ổn ở đâu không, sao thân thể nóng vậy?"
"Không sao...!không sao cả..." Nhược Yên hốt hoảng lắc lắc đầu mang theo vẻ mặt thẹn thùng.

"Thật sao..." Hợp Hoan cúi đầu nhìn thấy chiếc yếm tuyết trắng trên mặt đất, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhíu mày trừng mắt nhìn Hoán Thần, "Ngươi, con mọt sách này, bình thường cứ tưởng là người đàng hoàng, thì ra cũng chỉ là một tên xấu xa, ngươi lại dám khi dễ tam tỷ ta, nếu sau này ngươi dám làm chuyện có lỗi với nàng, Hợp Hoan ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!"
"Ta...!ta..." Hoán Thần chỉ có thể cúi đầu ngượng ngùng.

Hợp Hoan trừng mắt liếc nhìn Hoán Thần, nhét chiếc búa đang cầm vào lòng bàn tay Hoán Thần, "Muốn sửa thuyền thì phải đốn cây, con mọt sách, ngươi phải biết bây giờ ngươi nên làm gì?"
Hoán Thần cầm búa, gật đầu nói: "Trời cũng khuya rồi, Nhược Yên, sức khỏe nàng không tốt, trở về khoang thuyền nghỉ ngơi trước đi, ta theo Tiểu Phách Tử đốn cây là được rồi."
"Được..." Bỗng nhiên Nhược Yên cảm thấy xấu hổ, cúi người nhặt lên chiếc yếm dưới đất, tùy ý để Hợp Hoan kéo mình đi đến khoang thuyền.

"Tam tỷ, tỷ biết thân phận Tô Hoán Thần rồi sao?" Hợp Hoan đột nhiên cười hì hì, nhìn gương mặt tràn ngập mây đỏ của Nhược Yên.

"Ừm." Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu, "Số trời đã định ta không thể tách rời nàng rồi."
Hợp Hoan ngưỡng mộ mỉm cười, "Vậy tam tỷ, tỷ phải biết quý trọng, đừng giống ta...!số trời đã định chắc chắn phải tách rời rồi."
"Chuyện gì vậy?" Nhược Yên nhìn thấy nét đau buồn trên mặt Hợp Hoan, "Chẳng lẽ Tiểu Phách Tử làm gì muội sao?"
"Nàng không làm gì ta, nhưng nàng khi dễ ngũ tỷ..." Hợp Hoan rưng rưng mỉm cười, "Vì vậy ta không cần nàng nữa."
"Các nàng..." Nhược Yên đau lòng xoa nhẹ gương mặt Hợp Hoan, "Vì sao các nàng lại như vậy?"
"Trúng độc rắn, sau đó...!Tiểu Phách Tử hôn lên thân thể ngũ tỷ, nàng cũng đã khi dễ ngũ tỷ như vậy rồi, nàng phải chiếu cố ngũ tỷ cả đời, không phải sao?" Hợp Hoan xóa đi nước mắt tiếp tục nói, "Giống như con mọt sách mà thôi, chắc chắn đêm nay đã nhìn thấy thân thể tam tỷ rồi, nàng cũng sẽ chiếu cố tam tỷ cả đời."
Nhược Yên đỏ mặt, bất chợt lo lắng nói: "Thật không..."
"Tam tỷ, tỷ đừng khuyên ta nữa, chuyện ta đã quyết định xem như là bà bà cũng không thể thay đổi được." Hợp Hoan nhịn xuống nước mắt lắc lắc đầu, giống như thể nghĩ đến điều gì nhìn trên dưới Nhược Yên.

"Thất muội?" Nhược Yên khó hiểu nhìn Hợp Hoan.

Hợp Hoan vô cùng khó hiểu nhìn Nhược Yên, "Lạ thật, lục tỷ nói với ta nếu như làm chuyện phu thê với người khác, sẽ thay đổi một chút, sao ta không thấy vậy?"
"Chúng ta...!chúng ta còn chưa..." Nhược Yên hốt hoảng né tránh ánh mắt Hợp Hoan, "Thất muội, thường ngày muội hay nói chuyện gì đó cùng lục muội mà, ngay cả chuyện này cũng tâm sự sao."

"Không có sao ta?" Hợp Hoan trừng to mắt, "Thế chắc chắn con mọt sách là đồ ngốc rồi! Ngay cả Tiểu Phách Tử cũng biết, vậy mà nàng lại không biết! Chờ đến khi trở về đảo Thiên Khu, ta kêu lục tỷ dạy cho nàng một bài mới được!"
"Thất muội, muội..." Nhược Yên không nhịn được hít sâu, "Xem ra lục muội dạy hư muội rồi, lần này trở về nhất định phải xem thử thường ngày nàng ở phòng điều chế thuốc, rốt cuộc là ở đó làm gì?"
"Tam tỷ à, ngàn vạn lần tỷ đừng nói với lục tỷ ta nói những thứ này cùng tỷ nha, nếu không lục tỷ tức giận rồi nàng sẽ không chơi cùng ta nữa, như vậy ở trên đảo Thiên Khu sẽ vô vị lắm." Hợp Hoan lo lắng lắc đầu.

"Được, ta không nói." Nhược Yên khẽ cười, kéo tay Hợp Hoan, thất muội đáng thương, muội thành toàn cho Tiểu Phách Tử cùng ngũ muội, vậy còn muội thì làm sao đây? Hơn nữa còn Hoán Thần, nếu thật sự đến đảo Thiên Khu rồi, liệu bà bà có thể thu nhận nàng sao?
Tiểu Phách Tử giơ búa lên chém vào một vài cành cây khô, không nhịn được nhìn Hoán Thần nói: "Con mọt sách, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Ngươi nói đi." Hoán Thần nghiêm túc nhìn nàng.

"Có phải khi làm một điều gì sai, nhất định phải chịu trách nhiệm không?" Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn Hoán Thần, "Nhưng lại sợ làm một người khác bị tổn thương?"
Hoán Thần trầm ngâm chốc lát, lên tiếng nói: "Tiểu Phách Tử, thế sự khó vẹn toàn, nếu đã có một bi kịch, cũng đừng gây thêm bi kịch cho người khác, nếu không, người ngươi làm tổn thương sẽ ngày càng nhiều."
"Con mọt sách, hôm nay ta làm tổn thương Hợp Hoan, gây ra chuyện sai lầm với ngũ cô nương." Tiểu Phách Tử nặng nề thở dài, nghiêm trọng chưa từng thấy bao giờ hiện lên gương mặt, "Hợp Hoan đối với ta tốt như vậy, nhưng ta lại làm tổn thương nàng, phụ bạc nàng...trong lòng ta rất khó chịu."
"Ngươi đã làm chuyện xấu gì với ngũ cô nương?" Hoán Thần có chút kinh hãi.

"Chuyện xấu ta làm chính là chuyện ngươi làm cùng tam cô nương..." Tiểu Phách Tử nắm chặt nắm đấm, "Ta cùng nàng bị trúng rắn độc, ta không khống chế được mình, vì vậy đã..."
"Tiểu Phách Tử, ngươi đã lấy đi trong sạch của nàng?" Hoán Thần kinh hãi nhìn Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử ngơ ngác nhìn ngón tay mình, "Ta không biết có tính không, dù sao nơi ta chạm vào là nơi không nên chạm."
"Ngươi thích ngũ cô nương không?" Hoán Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử.

"Ta không biết nói sao nữa, ta cảm thấy ta hận nàng cũng vì nàng luôn uy hiếp ta, còn bức ép khắc hình xăm lên ta." Trong mắt Tiểu Phách Tử tràn ngập mơ hồ, "Nhưng mà khi thật sự đấu khẩu với nhau thì ta lại muốn nhường nàng...!hơn nữa...!trong lúc mơ màng nàng kể những chuyện trước kia, thật sự nàng rất đáng thương..."
"Tiểu Phách Tử." Bỗng nhiên Hoán Thần vỗ vỗ vai nàng, "Mọi chuyện nên làm theo tâm, theo tâm mà quyết định, nếu ngươi thích Hợp Hoan cô nương, thì hãy yêu thương nàng thật tốt, nếu ngươi thích ngũ cô nương, thì toàn tâm toàn ý đối với nàng, nếu như ngươi để ý cả hai, chỉ khiến cho hai người phải chịu tổn thương mà thôi."
"Toàn tâm toàn ý, đúng không?" Tiểu Phách Tử nghi ngờ nhìn Hoán Thần, "Được không, ta cũng là nữ tử, ta có thể toàn tâm toàn ý cả đời với một nữ tử khác hay sao?"
"Ta có thể làm được, ngươi cũng có thể làm được." Nụ cười ôn nhuận của Hoán Thần hiện trên mặt, "Thời gian có hạn, thời gian chúng ta nắm trong tay thật sự quá ngắn." Hoán Thần không nhịn được hít sâu, "Tiểu Phách Tử, nếu có ngày ta không tỉnh lại, ta muốn phiền ngươi giúp ta một chuyện."
"Con mọt sách, ngươi lại thế rồi, ngươi biết rõ ta không gánh vác được nhiều trọng trách như vậy." Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, "Con mọt sách, ta sẽ làm ngươi thất vọng!"
"Tiểu Phách Tử, ngươi hãy nghe ta nói, hiện giờ trong người ta trúng ba thứ chất độc, một khi độc phát liền sẽ bỏ mạng, ta không biết mình còn bao nhiêu thời gian." Hoán Thần thản nhiên mỉm cười, "Bệnh của Nhược Yên, chỉ có chút hi vọng sống nhờ vào thứ được gọi là Trường Sinh Lăng trong truyền thuyết kia, nếu ta không thể chịu đựng đến ngày đó, Tiểu Phách Tử, chỉ có thể dựa vào ngươi mở ra bí mật kia giúp ta, để cho Nhược Yên không còn bệnh tật yếu đau gì mà sống."
"Con mọt sách, ngươi!" Sắc mặt Tiểu Phách Tử cực kỳ biến đổi, nhìn Hoán Thần, "Vì sao ngươi lại trúng nhiều chất độc như vậy?"

"Đồng ý với ta đi." Hoán Thần kiên định nhìn Tiểu Phách Tử.

"Ta...!ta..." Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, "Đây cũng là trọng trách của ngươi, tối nay ngươi khi dễ tam cô nương, ngươi không thể để nàng sống một mình trên đời này được!"
"Ta...!ta vẫn chưa..." Hoán Thần đỏ mặt tức thì, "Hơn nữa, ta chỉ nói là nếu như ta không chịu đựng được đến ngày đó."
"Vì sao chưa?" Tiểu Phách Tử ngây người trừng to mắt, kéo kéo tay Hoán Thần nhìn một chút, "Con mọt sách, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ta...!ta cũng là nữ tử mà, làm sao ta...?" Hoán Thần bối rối, "Tiểu Phách Tử, đừng vội chuyển chủ đề, rốt cuộc ngươi có đồng ý với ta không?"
"Ngươi thật sự là con mọt sách!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử ghé sát vào Hoán Thần, thấp giọng khẽ nói bên tai Hoán Thần mấy câu, làm gương mặt Hoán Thần lại càng đỏ bừng.

"Ngươi học những thứ này ở đâu?" Hoán Thần không nhịn được hít sâu.

Tiểu Phách Tử nhún nhún vai, "Ta đây là phi trộm mà, thừa dịp ban đêm bay tới bay lui, nhìn thấy nha hoàn của nhà người ta len lén làm vài chuyện...!con mọt sách, lần này ngươi thật đúng là con mọt sách!"
"Tiểu Phách Tử, trở lại chuyện chính." Hoán Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử.

"Được rồi, được rồi, ta đồng ý là được chứ gì!" Tiểu Phách Tử gật gật đầu, "Nhưng mà nhìn tới nhìn lui ngươi cũng không giống quỷ chết sớm đâu nha, vì vậy con mọt sách, nếu như ngươi biến thành quỷ chết sớm, ta là người đầu tiên chê cười ngươi!"
"Ha ha, được." Hoán Thần có chút thở phào, hít thật sâu, Nhược Yên, nếu ông trời vô tình, ta thà rằng người sống sót kia sẽ là nàng.

"Con mọt sách, chúng ta nhanh chóng đốn cây đi, nếu không ngày mai bận đến tối thuyền rồng vẫn chưa sửa được." Tiểu Phách Tử gật gật nói với Hoán Thần, liền cúi đầu tiếp tục đốn cây.

Toàn tâm toàn ý, con mọt sách, ta nghĩ lời của ngươi ta hiểu được chút ít rồi.

Trong bóng đêm, lão nhân tóc trắng Bạch Lệ Trung nhìn chăm chú Hoán Thần đốn cây trong rừng, không khỏi thở dài, "Không biết truyền thuyết Trường Sinh Lăng là thật hay giả, cho dù là thật, chỉ sợ lấy cơ trí của ngươi cũng không giải được cơ quan trong đó." Bạch Lệ Trung lo lắng lắc đầu, giương mắt nhìn sao giăng đầy trời, Bạch Lệ Trung lặng lẽ bấm ngón tay tính toán, "Mệnh số Đại Việt..." Chân mày cau lại thật chặt, bỗng nhiên chậm rãi giãn ra, Bạch Lệ Trung nhìn Hoán Thần thật sâu, ngươi sẽ là quý nhân trong đời của công chúa sao?.