Đây nói về Phù Dung Nương sau ngày bị Khốc Tiểu Quái Sư trổ tài siêu
việt đánh cho thất điên bát đảo may nhờ Thanh Y hiệp sĩ bất thần xuất
hiện cứu nguy, nàng chi xiết mừng rỡ.
Và cả hai, chẳng ai bảo ai tình trong như đã mặt ngoài còn e. Rồi cuộc
chia tay lại đến khiến Phù Dung Nương càng thêm tê tái tấm lòng.
Nỗi buồn chia biệt như vò xé tâm can bậc anh thư nữ khách.
Buồn này chưa dứt sầu nọ lại mang.
Nàng đau đớn tức giận vì mình quá tin người một phút mà bản lãnh tài
nghệ đang quán chúng siêu phàm bỗng chốc trở nên kém cỏi tầm thường phải chịu khuất phục trước kẻ đã từng khuất phục mình.
Rồi với kiếp giang hồ hiệp khách đầy gió sương nàng trở về cùng sương gió.
Nàng lê bước khắp cùng tam sơn ngũ nhạc.
Nàng cứ đi, đi mãi mong mỏi làm đủ một nghìn điều thiện để ngày kia nàng sẽ về Phù Dung tiên đảo, quỳ bên gối sư phụ mong nhờ lượng cả bao dung
thứ tha nàng nhất thứ.
Gót phiêu lưu gần mòn mà việc nghĩa chưa xong, lắm cơn Phù Dung Nương cảm thấy lòng đầy chán nản buồn đau.
Ngày kia Phù Dung Nương bỗng nhớ lại lời khuyên nhủ của người yêu, nàng quả quyết về Phù Dung tiên đảo phục lệnh thầy.
Lần này chẳng chút chần chờ do dự nàng thực hành ngay ý định.
Ngồi vắt vẻo trên lưng Đại Bàng Thần Điểu, Phù Dung Nương giục gió lướt
máy bay như tên bắn chỉ trong khoảnh khắc về đến chốn cũ.
Đại bàng từ từ hạ cánh.
Phù Dung Nương cảm thấy vô cùng hân hoan sung sướng được dẫm chân lên hòn đảo thân yêu mà nàng hằng khao khát như nhớ mong.
Ngoài khơi xa tiên đảo sóng vẫn thi nhau thét gầm vang động liên hồi.
Gió vẫn lành mây vẫn thầm lặng lờ trôi.
Cảnh vật vẫn còn như cũ nhưng Phù Dung Nương cảm thấy lạnh lùng buồn tẻ làm sao!
Toàn đảo vắng hoang như độ nào.
Hoa Phù Dung vẫn rườm rà tươi tốt lả lướt nghiêng mình theo chiều gió thoảng.
Không muốn lặng nhìn cảnh vật đế lòng mang nặng thêm mối u hoài, Phù Dung Nương lần bước về sơn động.
Chỉ trong nháy mắt nàng đến ngay nơi mong ước nhưng nàng bỗng đứng ngẩn người đau đớn chẳng cùng.
Trước mắt nàng, sơn môn bế chặt như một bức tường thành kiên cố, cản ngăn không cho nàng vào mật động.
Sau một lúc yên lặng và đau xót nhìn cửa động đóng kín, Phù Dung Nương
lặng lẽ thở dài đổ đôi giòng châu lệ lả lả tuôn rơi trên làn má hồng hào kiều diễm.
Thôi thế là hết!
Nguyện vọng của nàng như sương mù buổi sáng.
Sơn môn bế chặt, nàng làm sao vào mật động bái yết sư phụ.
Nàng phải ra về ư?
Không. Một ngàn lần không.
Phù Dung Nương đã quyết định rồi. Nàng không thế rời tiên đảo này nếu nàng chẳng được tạ lỗi cùng thầy.
Dù sơn động bế chặt đến bao lâu nàng cũng vẫn kiên gan bền chí ở lại đợi chờ.
Nàng đã nghĩ chín.
Nếu nàng giáng trần lần nữa mà bản lãnh tài nghệ của nàng không có gì xuất chúng siêu phàm phỏng có ích gì.
Bọn ma tăng quái tặc ngày nay tài trùm cả thiên hạ. Chúng càng ngày càng lộng hành tác quái, nếu nàng không nhờ đức Thái Hư sư nữ trợ giúp phen
này nàng tài nào làm tròn bổn phận mà người đã giao phó cho nàng hơn bốn năm năm trước.
Suy đi tính lại Phù Dung Nương chẳng biết làm cách nào vào mật động.
Sơn môn chỉ bế sơ sịa bằng một vầng mây ngũ sắc, nhưng chắc chắn hơn một bức Vạn Lý tường thành, dù ai tài thánh cũng không phá nổi.
Đức Thái Hư sư nữ chỉ dừng một tí ngoại thuật ngăn chận sơn môn thế mà vầng mây năm màu ấy cũng hóa thành bất khả xâm phạm.
Tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng Phù Dung Nương đành phủ phục quỳ ngay xuống bệ đá.
Cả Đại Bàng Thần Điểu thấy chủ nhãn mình quỳ lạy nó cũng rũ cánh đứng cúi đầu.
Nàng tin tưởng với tấm lòng thành thật hối hóa của nàng chắc sao Sư nữ cùng xét thấu tình cảnh thứ tha.
Thời khắc lạnh lùng trôi!
Phù Dung Nương phủ phục trước sơn động thắm thoát đã đúng ba ngày.
Ba ngày quỳ lạy thinh không giữa trời, Phù Dung Nương cảm thấy tủi đau vô cùng.
Nàng đã mấy phen sụt sùi rơi lệ.
Đến ngày thứ tư vào giữa giờ Ngọ, Phù Dung Nương xem chừng đã mệt mỏi lắm rồi.
Nàng nhịn ăn bỏ uống mấy hôm liền, cơ thể nàng như rã rời cả tâm thần cũng bải hoải nốt.
Phù Dung Nương tuyệt vọng tưởng chừng có thể chết đi được, bỗng từ xa về phía chánh nam hào quang ngũ sắc chiếu sáng lòa trời đất.
Tiếp theo đó giữa từng không tiếng hạc kêu hót vang lừng...
Giữa khoảng trời rộng bao la bỗng xuất hiện ra một lão bà đầu tóc bạc phơ.
Lão bà ngồi vất vưởng trên lưng con bạch hạc đang đập cánh bay nhanh hơn bão cuốn.
Từ trên đầu lão bà xông lên năm đạo Ngũ Sắc Quang chói lọi kết thành mây lành năm sắc nom vô cùng xinh đẹp.
Nhận ra đó là đức Thái Hư sư nữ, sư phụ mình, Phù Dung Nương Tố Hoa liền dập đầu cúi lay tam thiên.
Trên không trung đức Thái Hư sư nữ thấy rõ đứa trò yêu đang quỳ lạy khấn cầu, người động mối từ tâm giục hạc từ từ hạ xuống.
Sư nữ vừa đặt chân xuống đất, tức thì mây lành năm sắc tan lần, hào quang ngũ sắc cũng tan mất.
Rồi nhìn Phu Dung Nương, Sư nữ dịu dàng bảo :
- Thổi! Con hãy chờ dậy.
Vâng lệnh thầy Phù Dung Nương sẽ đứng lên nhưng nàng có vẻ sợ sệt khép nép đứng cạnh Đại Bàng Điểu.
Sư nữ lần bước đến sơn môn và sẽ phất nhẹ tay áo một lượt.
Ghê gớm thay cho đạo thuật tối diệu vô biên của Sư nữ!
Vầng mây ngũ sắc đang bao phủ sơn môn như một bức tường đồng kiên cố, bỗng bay vụt lên cao rồi biến mất.
Sơn môn vừa rộng mở từ trong mật động hào quang chiếu ra rực rỡ chói
lọi, đủ màu xanh, trắng, đỏ, tím, vàng, lam như những dải lụa ngũ sắc vô cùng đẹp mắt.
Sư nữ liền dắt tay Phù Dung Nương vào trong.
Trên bồ đoàn khói trầm vẫn xông lên nghi ngút uy nghi như ngày nào.
Cạnh đấy lò bát quái vẫn lách tách nổ và ngọn lửa âm dương vẫn không ngừng lung linh cháy.
Sư nữ khẽ bước đến bồ đoàn an tọa.
Phù Dung Nương lúc ấy như nhớ lại lội lỗi mình, nàng phủ phục ngay trước bồ đoàn.
Thoạt tiên nàng làm lễ bái yết Sư nữ, cúi lạy bốn lần đoạn nghẹn ngào nức nở thốt lời :
- Đệ tử chẳng làm tròn lời sư phụ dạy, tội cam muôn thác. Ngày nay con
về đây chịu nghiêm phạt, nhưng con cúi xin sư phụ mở lượng biển trời thứ dung con nhất thứ.
Sư nữ lúc ấy ngồi yên trên bồ đoàn, nhắm nghiền đôi mắt
Một lúc sau người khẽ giương thần nhãn rồi trầm ngâm một chốc, người bảo.
- Cơ trời huyền diệu, máy tạo nhiệm mầu lòng người khó cưỡng nổi thiên
số. Chuyện con làm hỏng, ta đã đoán biết từ lâu tuy nhiên ta chẳng sớm
ra tay cứu độ được, bởi con lòng trần chưa dứt, nghiệp chướng còn mang;
lại nữa ma tăng quái tặc chưa đến tuần mãn kiếp. Thôi, con hãy chỗi dậy
ra sau động hậu, thầy sẽ có việc dạy bảo.
Phù Dung Nương mừng đến ứa nưỏc mất. Nàng rón rén đứng lên đi nhanh về phía động hậu.
Đợi đứa trò yêu đi khuất, Thái Hư sư nữ cũng đứng dậy đến gần lò bát quái.
Người sẽ đưa mắt nhìn ngọn lửa âm dương đang ầm ĩ cháy một lúc lồi dốc
bầu linh đơn lấy ra hai mươi tám viên nhỏ bằng hạt đậu, bỏ vào lò bát
quái.
Bên trong lò bát quái bỗng nghe liên tiếp những tiếng khua động kéo dài như chuông ngân khánh đánh.
Sư nữ lại họa linh phù vứt vào trong ấy, đoạn người sẽ thổi một hơi dài vào ngọn lửa âm dương.
Bỗng liên tiếp ba tiếng nổ kinh hồn hoảng vía dường địa chấn thiên long lại nổi dậy.
Ngọn lửa âm dương đang yêu ớt cháy bỗng bừng lên lóe ngọn cao vút xanh rờn.
Hào quang từ trong lò bát quái cùng lúc ấy xông lên như muôn ngàn tia sáng ngũ sắc chói lọi, như sắp xuyên thủng nóc động.
Chớp lòe liên hồi, sấm sét từng cơn dậy lên kinh hồn.
Thái Hư sư nữ tay tả bấm chặt vào hai cung Thìn Tuất giữ vững quyết Thái Tinh quát lớn :
- Mau biến!
Lời nói ấy như một lệnh truyền màu nhiệm thay!
Lửa âm dương đang hùng hổ cháy cao ngọn liền tắt phụt.
Trong lò bát quái hiện ra một vật tròn trong như ngọc sáng ngời.
Vật nom rõ là một chiếc vòng không ngớt tỏa ánh hào quang ngũ sắc chiếu sáng lòa cả thần động.
Thái Hư sư nữ vẻ mừng rỡ hiện rành trên khuôn mặt răn reo. Ngài dường như vô cùng đắc ý với kết quả mỹ mãn trước mặt.
Sư nữ bỗng trỏ vào lò bát quái nói lớn :
- Biến! Biến!
Lời Sư nữ như một mệnh lệnh uy nghiêm và mầu nhiệm lạ lùng!
Chiếc vòng rực rỡ ánh quang ngũ sắc đang nằm im lìm trong lò bát quái tức thì bay vụt lên.
Sấm sét không ngừng dậy lên kinh hồn hoảng vía.
Khu thần động to lớn rắn chắc là thế mà cũng không chịu nổi sức chuyển
động khiếp trời kinh đất kia, phút chốc nổ liền mấy tiếng dường núi sa
vạc đổ rồi tan ra từng mảnh vụn.
Bụi cất đá thi nhau theo đà gió vụt bay rào rào như mưa.
Vượt ra ngoài khoảng trống lại không gặp sức cản ngăn, bảo vật càng tung hoành ghê gớm.
Nó tỏa ra một vầng hào quang ngũ sắc chiếu sáng lòe cả vụ trụ càn khôn.
Ánh quang càng lúc càng tỏa rộng, chớp mắt nó như một biển cực lớn đủ
năm màu vàng xanh trắng đỏ tím lộn chen, lan ra mãi như che mất cả đất
trời bao la.
Sư lại trỏ vào bảo vật quát lớn như lần trước :
- Biến! Biến!
Tiếng Sư nữ chưa dứt, trên không trung bỗng nổ lên một tiếng kinh thiên
động địa chẳng khác gì muôn triệu tiếng sét cùng một lúc dậy lên.
Trời đang còn thanh bạch quang đãng bỗng tối sầm cả lại, tức thì một
trận cuồng phong nổi lên ầm ầm muôn phần dữ dội hơn cả bão tố.
Gió bão không ngừng vụt tới quá ư khủng khiếp.
Đà gió đi thật mãnh liệt thần tốc xô cây cối nơi Phù Dung tiên đảo lần lượt ngã đổ vang trời dậy đất.
Trời càng tối đen như mực.
Gió càng thổi vù vù ghê rợn.
Vũ trụ càn khôn dường như không chịu nổi sức sắp tan tành đổ vỡ.
Cầm thứ muông chim đang rải rác khắp trời tìm mồi bỗng gặp phải cơn bão
tố thình lình nổi dậy, kế tiếp bóng đen dày phủ như mực càng kinh hoàng
bay chạy tản lạc kêu la vang dội cả một vùng trời đất.
Dường như chẳng muốn kéo dài cuộc địa ám thiên hôn, đức Thái Hư sư nữ lại quát lớn :
- Bảo vật không tung hoành còn đợi chừng nào.
Tiếng quát vừa dứt cuồng phong tức thì tắt mất rồi liền khi ấy ba tiếng nổ kinh trời khiếp đất lại bùng lên.
Lửa lại cháy lên rần ràn ghê khiếp chỉ trong nháy mắt nó như một đại hải lan tràn bao gần giáp cả khoảng không mênh mông vô tận.
Báo hại người và vật tám cõi mười phương lại một phen nữa kinh hồn tán
đởm vì lửa đầy trời cháy bừng lên quá dữ dội như muôn ngàn núi lửa khổng lồ từ không trung sa lần xuống.
Cuộc thử thách đến đầy xem đã đủ, đức Thái Hư sư nữ liền ngửa tay thét lớn :
- Bảo vật về mau!
Màu nhiệm thay! Lời Sư nữ chưa dứt, trời đất đang cơn kinh khiếp bỗng im bặt.
Lửa cháy cùng trời tức thì tắt ngấm.
Rồi từ trên không trung bảo vật chiếu lòe hào quang ngũ sắc lần lần sa xuống nằm gọn trong tay Sư nữ.
Nhìn cảnh vật quanh Phù Dung tiên đảo xác xơ tiêu điều, nhìn khu thần
động hiện chỉ còn là một đống đá vụn, Sư nữ khẽ cười lẩm bẩm.
- Thôi! Thế là xong. Bảo vật đã hoàn thành. Bọn ma tăng quái tặc cũng
gần đến hồi chịu hàng phục. Từ đây ta sẽ dứt cả nghiệp trần yên lòng rèn luyện đạo pháp.
Tố Hoa lúc ấy đang kinh sự thất thần vì cơn đất trời chuyển động và gió
lửa không dứt nổi lên vừa rồi, nàng thoáng thấy bóng Sư nữ càng kinh sợ
hơn nữa.
Như đoán được tâm trạng nàng, đức Thái Hư sư nữ liền dịu dàng bảo :
- Tố Hoa con! Việc con thầy đã tính xong cả rồi.
Sư nữ chưa lên tiếng Phù Dung Nương đã vội quỳ thụp xuống cúi lạy thầy bốn lạy.
Rồi sung sướng cảm động và tủi đau quá, Tố Hoa nghẹn ngào nói :
- Tội con tầy trời đành cam muôn thác. May nhờ sư phu mở lòng từ bi đại
xá. Từ nay con nguyện hầu bên gối sư phụ mãn mãi để gọi là đền trả chút
ơn sâu. Lời khẩn thiết chân thành của con xin sư phụ xét tình chuẩn
nhận.
Cả cười lên khanh khách, Sư nữ vội xua tay bảo :
- Tố Hoa con! Số trời đã định lòng người khó cưỡng được. Trách nhiệm con đối trước sanh linh con còn quá nặng nề, con ở lại với thầy sao được.
Tố Hoa càng nức nở, khóc to hơn :
- Trăm ngàn lạy sư phụ. Xin sư phụ cho con ở lại sớm khuya phục vụ thầy. Lòng con từ nay nguyện chẳng mảy may vướng bụi trần, con quyết xa lìa
hẳn thế tục.
Nghiêm sắc mặt, Sư nữ có vẻ không bằng lòng, nói :
- Này đồ đệ! Con nên vâng lời chớ khá cưỡng.
Rồi không muốn Tố Hoa thắc mắc, Sư nữ giải thích ngay :
- Con tuy có tiên phong đạo cốt hữu phước phần nhưng chẳng được vào chốn tiên bang ngay. Con nợ trần chưa dứt nghiệp chướng còn nặng mang. Con
phải giáng trần để trừ ma tăng quái đạo và sau cùng thành duyên giai
ngẫu.
Nghe Sư nữ nói câu sau rốt, Phù Dung Nương đang khép nép sợ sệt bỗng ửng hồng đôi má trông càng lộng lẫy xinh tươi muôn phần.
Biết nàng e thẹn, Sư nữ nối lời ngay đế chữa chẹn cho đứa trò yêu mình :
- Nhân sanh hữu mạng phần con ạ! Tất cả đều do thiên mệnh. Con hãy nhớ
câu: Lương duyên do túc đế còn giai ngẫu tự thiên thành ư. Đó là một
công lệ dĩ nhiên việc gì con phải thẹn thùng e lệ.
Rồi sẽ cầm tay đứa trò yêu, Sư nữ tiếp :
- Ngày con mất Ngọc Kiếm thầy vẫn hay nhưng chẳng dám trái trời ra tay
trợ giúp. Tuy nhiên ngày nay thầy đã lo lường ổn thỏa cho con.
Nói đến đây Sư nữ lấy chiếc vòng lóng lánh hào quang đang cầm nơi tay trao cho Phù Dung Nương.
Kính cẩn Tố Hoa đưa hai tay nhận bảo vật.
Nàng toan làm lễ tam bái tạ ân sư phụ, nhưng Sư nữ đã nhanh nhẹn đưa tay ngăn lại, bảo :
- Thôi con bất tất phải làm lễ tạ ân. Tình sư đệ rất nên trìu mến, bổn
phận thầy phải trợ giúp con. Bảo vật này ta bất đầu luyện từ ngày con
rời tiên đảo.
Trầm ngầm một lúc Sư nữ tiếp lời :
- “Ngày ấy ta đã rõ biết thế nào con cũng bị mất Ngọc Kiếm vì vậy ta lo xa rèn đúc của mọn này.
Đó là chiếc Kim Cang Trác của ta thường đeo hằng ngày nơi tay phải.
Kim Cang Trác là một vật báu tiên gia làm bằng một trăm lẻ tám hột Kim
Cang, thu hút cả khí âm dương đất trời cùng nhị thập bát tú.
Trước đây Kim Cang Trác thuộc về đức Thái Thượng Lão Quân làm chủ. Người chế nó ra rất công phu khó nhọc.
Một bậc thượng lão tiên như ngài mà chế luyện nên Kim Cang Trác phải mất trên một trăm năm trời, đủ biết bảo vật quý giá và lợi hại biết dường
nào.
Kim Cang Trác hung hiểm chẳng cùng, nó có thể thâu hết tất cả pháp bửu của kẻ nghịch như bỡn.
Ngày xưa chính Tề Thiên Đại Thánh là bực thần thông quảng đại, giúp thầy là Đường Tam Tạng thỉnh kinh Tây phương gặp Độc Giác Tỷ Đại Vương (tức
thần ngưu của Thái Thượng Lão Quân trộm Kim Cang Trác xuống trần tác
quái) phải một phen siêu hồn lạc phách.
Mấy phen đại bại, Tôn Hành Giả liền khẩn cầu các tiên động giúp sức, nhưng không một ai cự nổi Độc Giác Tỷ Đại Vương.
Bao nhiêu phép mầu thần kỳ biến hóa đều bị Kim Cang Trác thâu cả.
Cuối cùng Tôn Ngộ Không đến tận chùa Lôi Âm, nhờ Phật tổ Như Lai giúp
sức. Đức Thích Ca sai mười tám vị La Hán mang mười tám viên kim sa xuống trừ Độc Giác Tỷ Đại Vương cũng bị Kim Cang Trác thâu nốt.
May sao đức Lão Tử hay thần ngưu lẻn trốn xuống dương gian làm dữ, ngài
liền hạ phàm thâu vật báu của mình và trả lại các bửu bối cho các tiên
ông, tiên bà bại trận.
Thầy may mắn được chiếc vòng quý giá vô song này cũng nhờ đắc tiên đạo
và nhiều công quả nên được đức Thái Thượng Lão Quân ban thưởng.
Nhơn thấy con sẽ làm mất Ngọc Kiếm Xà Vương là vật thiêng liêng độc dữ
không phép trừ nổi. Thầy liền dùng ngay Kim Cang Trác luyện thêm cực kỳ
lợi hại để giúp con thâu lại đôi Ngọc Kiếm.
Thật ra với chiếc Kim Cang Trác này thầy không cần luyện thêm, con cũng thâu được cả đôi Ngọc Kiếm.
Nếu bọn Đạt Phong Tử biết cách tinh luyện và đúng mười năm nữa, chưa
chắc gì Ngọc Kiếm Xà Vương thất bại trước chiếc vòng quý giá này.
Luyện lại Kim Cang Trác thầy mất đúng ba năm trời. Thầy phải đến tận
cung Đâu Xuất nhờ đức Thái Thượng Lão Quân cho mượn lò bát quái chánh
truyền của người để hun vào ngọn lửa âm dương nơi lò bát quái của người
đủ hai trăm ngày.
Sau thời gian ấy thầy lại về sơn động đốt Kim Cang Trác trong lò bát quái của thầy và chuyền thêm linh khí đất trời.
Thầy truyền lại bảo vật này cốt để con thị uy cùng ma tăng quái tặc.
Kim Cang Trác tung lên thoạt tiên biến thành năm đạo hào quang ngũ sắc,
tung hoành ghê gớm hơn cả địa chấn thiên long, sấm dậy, bão lùa.
Hào quang ngũ sắc dứt, hắc phong lại nổi đậy ầm ầm kinh khiếp làm địa ám thiên hôn dù đang cơn thanh thiên bạch nhật cũng tối đen như mực.
Và sau cùng lửa tam muội phát cháy lên rần rần muôn phần độc dữ.
Ngày nay thầy tạm giao cho con chiếc Kim Cang Trác này để đối phó với lũ Khốc Tiểu Quái Sư.
Thôi, con hãy lãnh mạng về trần cho sớm”.
Đức Thái Hư sư nữ vừa dứt tiếng, Phù Dung Nương toan bái tạ thầy lui gót bỗng nghe trên không tiếng hạc kêu vang tai.
Từ trên trời bay vụt xuống một lão tiên râu tóc bạc phơ, mình mặc đạo bào màu xanh ngồi vắt vẻo trên lưng bạch hạc.
Vừa trông thấy lão tiên, Thái Hư sư nữ cung kính cúi chào :
- Ồ! Thái Quang chân quân. Bần đạo xin chào sư huynh. Chẳng biết trận gió nào đưa sư huynh đến tệ động.
- Số con chưa dứt nợ trần lại có tình duyên với Thanh Y hiệp sĩ, con ở
lại dương gian là phải, cửa tiên tuy rộng mở nhưng nghiệp oan hãy còn
con chưa vào ngay đấy được. Ngày nay con sẽ thay mặt lũ ta trừ xong bọn
ma tăng quái tặc và làm muôn nghìn điều thiện giúp đời. Quý hóa thay!
Lành vậy thay!
Nói đến đây Chân quân lại ngừng bặt. Người khẽ trút hồ lô đeo cạnh sườn lấy ra ba hườn thần đơn trao cho Phù Dung Nương và bảo.
- Đây là ba viên linh đơn ta cho con. Hãy cất để dùng. Hai viên con uống ngay để tăng cường thêm sinh lực cùng tinh thần để dễ bề điều dụng Kim
Cang Trác. Còn một viên con hãy bỏ vào mồm Đại Bàng Điểu giúp con mau
xông lướt dặm ngàn trời mây.
Phù Dung Nương kính cẩn nhận thần đơn.
Nàng toan làm lễ tạ ân nhưng Thái Quang chân quân đã vội ngăn lại tiếp lời :
- Hãy khoan con! Ta còn vật này ban tặng con.
Dứt tiếng Chân quân lấy trong người ra một chiếc kiếng nhỏ lóng lánh hào quang trao tận tay Tố Hoa và bảo :
- Đây là Như Ý cảnh. Ta giao cho con để có chuyện cần dùng đúng một
nghìn năm sau này. Thiên cơ bất khả lậu ta không thể nói được.
Ngừng lại một lúc, Chân quân giải thích :
- Như Ý Cảnh này nguyên là một mảnh kiếng của Chiếu Yêu Cảnh trấn tại thiên môn. Chiếu Yêu Cảnh do nhiều miếng ráp lai.
Ta may mắn được đức Tây Vương Mẫu cho lúc phó hội bàn đào mười năm về
trước. Nghĩ đến chuyện cần dùng sau này ta liền hun luyện nó khá lâu nơi cung Huyền Vi của Bắc Chơn Thiên Võ Đế. Thôi! Con hãy giữ lấy.
Dứt lời Chân quân toan từ giã Sư nữ bỗng như sực nhớ ra điều gì, người lại bật cười khanh khách bảo :
- Ngày nọ con bị Đạt Phong Tử giả hình ta gạt lấy đôi Ngọc Kiếm Xà
Vương. Đó cũng là do thiên số. Tuy vậy từ nay về sau con khá cẩn thận đề phòng. Bọn ma tăng quái đạo lắm mưu nhiều kế gian xảo khó lường. Con
nên nhìn kỹ mặt ta kẻo bị mắc lừa lần nữa mà khốn.
Dứt tiếng Chân quân liền nhanh nhẹn giục hạc lướt gió bay đi, chớp mắt khuất bóng trên ngàn cây mù mịt.
Phù Dung Nương vừa muốn tạ ân nhưng chẳng kịp, nàng đành nhắm hướng Chân quân cúi lạy thinh không ba lạy.
Sư nữ lúc ấy cũng từ từ tiến đến đặt tay lên đầu đứa học trò yêu, dịu dàng nói :
- Tố Hoa con ngày nay con đã đủ sức hạ phàm. Con cố làm xong các lời ta
dặn, nhưng con hãy nhớ sau lúc thâu đoạt đôi Ngọc Kiếm chớ sát hại đối
thủ mà gây nên điều oan oan tương báo.
- Thôi! Con hãy chờ dậy về trần cho sớm.
Dứt lời như không muốn nấn ná lại để chứng kiến cảnh thầy trò chia biệt, Sư nữ liền quày quả bước đi.
Cả kinh Tố Hoa lật đật làm lễ bái sư bốn lạy đoạn đứng dậy chạy theo níu áo thầy kêu khóc :
- Sư phụ vội đi đâu. Xin người mở lượng hải hà cho đệ tử ở lại ít lâu cho bõ lòng kính mến nhớ thương hoài vọng.
Có vẻ không bằng lòng, Sư nữ nghiêm trang bảo :
- Tố Hoa con! Con mau vâng lời chớ khá cưỡng. Từ đây trở đi con sẽ được
về thăm ta y theo hạn kỳ cũ. Thôi! Con mau lên đường cho sớm. Ta cũng đi đây.
Dứt tiếng Sư nữ liền ngồi lên mình hạc bay vọt tận mây xanh rồi mất dạng giữa khung trời rộng bao la.
Tố Hoa bịn rịn nghĩa thầy trò không ngăn được, đôi dòng lệ thắm lả tả tuôn rơi.
Nàng quỳ lạy thinh không bốn lạy đoạn trở ra trước động giục Đại Bàng Điểu rời Phù Dung tiên đảo...
* * * * *
Đây nói về Linh Chân đại đức tổ sư, sau ngày bị Đạt Phong Tử hiển lộng
thần thông cả phá La Phù sơn, đánh cho một trận thất điên bát đảo người
càng sư đệ là Linh Hư sư tổ và Không Không sư tổ về nương náu nơi Côn
Lôn sơn.
Ít lâu sau mỗi người lại tìm một ngọn núi, lập thần động ở riêng một mình để tu tâm dưỡng tánh rèn luyện đạo pháp.
Riêng Linh Chân đại đức tổ sư, ngụ tại núi Lạc Đà động Phù Lưu.
Linh Chân tổ sư tự biết lòng trời khổ cưỡng, người cố gắng luyện thêm
bản lãnh và đạo thuật để đối đầu cùng bọn Khốc Tiểu Quái Sư, nhất là Đạt Phong Tử, một kẻ có đôi Ngọc Kiếm vô cùng lợi hại.
Linh Chân đã tinh luyện Cam Lồ kiếm khí trở nên tuyệt hảo hoàn toàn.
So với ngày chạm trán cùng Đạt Phong Tử buổi trước Cam Lồ kiếm khí của
người hơn hẳn một trời một vực, hung hiểm muôn vạn lần hơn khi trước.
Ngày kia Linh Chân đại đức tổ sư đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn bỗng thấy tâm thần xao động bồi hồi không an.
Đại đức tổ sư toan gieo tiền đoán quẻ âm dương xem hung kiết ra sao bỗng thấy trái tim hồi hộp đập mạnh, tâm linh như báo hiệu điềm chẳng lành
sắp đến.
Thất kinh Linh Chân đại đức tổ sư liền rời khỏi Phù Lưu động mượn thuật Ngự phong bay nhanh về hướng Kim Kê sơn.
Thuật Ngự Phong của tổ sư đã đạt đến mức tột trần siêu việt.
Người lướt gió đi mau hơn bão cuốn chớp mắt đã qua không biết bao nhiêu đồi núi cùng ngàn muôn dặm.
Chẳng bao lâu Linh Chân đại đức tổ sư đến gần ngọn Kim Kê sơn.
Tổ sư toan hạ lần xuống đất bỗng thấy từ Kim Kê sơn vọt lên hai đạo hồng quang như hai chiếc cầu vồng lửa đỏ rực.
Hai luồng hồng quang ấy vô cùng dũng mãnh và hùng hậu lạ thường.
Nó chuyển động kinh trời khiếp đất, tưởng chừng chỉ trong chớp mắt vũ
trụ càn khôn không chịu nổi sức quay cuồng khua động ghê hồn kia phải
tan tành sụp đổ mất.
Hai vầng hồng quang càng lan rộng ghê gớm.
Nó như hai cánh buồm đỏ rộng bao la gần bao giáp cả khung trời.
Gió bão liên hồi dậy lên quá ư khủng khiếp cuốn xô cây cối ngã đổ ầm ầm vang động cả một vùng trời đất.
Sức phi vũ của hai luồng hồng quang vô cùng thần tốc kinh hồn, nó càng tỏa rộng như sắp đốt thiêu cả vạn vật đất trời bao la.
Sấm sét không ngừng dậy lên theo từng cơn vũ lộng của hai đạo hồng quang ấy.
Bỗng một tiếng nổ như xé trời tan đất nổi dậy, hai đạo hồng quang tức
thì rẽ ra như muôn triệu quả núi lửa khổng lồ sa xuống rải rác các nơi
tưởng chừng trong khoảng khắc cả một đống đất lẫn người và cây cối một
vùng vô tận sẽ cháy lan thành than bụi.
Khiếp hãi quá, Linh Chân đại đức tổ sư liền thối lui đúng hai mươi mốt
bước, đoạn chuyển mình đưa luồng Cam Lồ kiếm khí ra ngăn hai đạo hồng
quang kia cứu nguy cho sanh linh bá tánh.
Kiếm khí theo thất khiếu của tổ sư bay ra ào ào hơn cả bão táp.
Luồng gió lạnh càng lúc càng phát lên mãnh liệt phi thường như sắp thổi tan cả đất trời...
Cam Lồ kiếm khí quả nhiên muôn phần lợi hại.
Nó mới xông lên đã cản bật lại vầng hồng quang kia lộn ngược lại.
Hai sức mạnh vừa gặp nhau tức thì vang lên một tiếng nổ choáng óc bưng tai kinh khiếp cả đất trời.
Cam Lồ kiếm khí như một luồng quái phong vô cùng hùng hậu quấn chặt hai đạo hồng quang nọ.
Hai vầng hồng quang gặp nhau phải sức cản ngăn quá mãnh liệt tức thì
chậm dần tốc độ, sức chuyến động thần kinh quỷ khiếp như bớt lần.
Bỗng liên tiếp hai tiếng nổ dường núi nghiêng trời sạp cùng loạt bùng
lên, hai đạo hồng quang đang bị xoắn tít ráo riết bỗng quật khởi kinh
hồn.
Nó như muôn vạn con rồng thiêng màu đỏ rẽ sóng luôn luôn xông xáo vào
luồng kiếm khí Cam Lồ như trăm nghìn tấm lụa đó khổng lồ, rập rờn vũ
lộng theo đà gió vụt.
Hai sức mạnh ngang nhau, bên tám lạng bên nửa cân, đều cố sức vẫy vùng gần đảo lộn cả vũ trụ càn khôn.
Gió bão luôn luôn ù ù dậy lên khủng khiếp kinh hoàng.
Cây cối, đá núi lần hồi không chịu nổi sức gió thần tốc mãnh liệt ngã đổ rầm rầm, vang động cả môt vùng trời đất.
Điểu thú phải một phen bay hồn vỡ mật vì cơn gió bão khủng khiếp, tản lạc nhau kêu la vang vầy thê thảm.
Chớp không ngớt lòe lên như muôn ngàn tia điện tỏa, tung xẹt tản mác khắp khung trời.
Sấm dậy liền cơn như sắp chuyển trời xô đất.
Thấy hai luồng hồng quang nọ cầm cự nổi Cam Lồ kiếm khí của mình, Linh
Chân đại đức tổ sư cả giận. Ông trỏ tay vào luồng gió lạnh vô hình quát
lớn :
- Mau!
Tiếng ông như một lệnh truyền mầu nhiệm ghê gớm!
Luồng Cam Lồ kiếm khí đang cầm cự ráo riết với hai vầng hồng quang bỗng
như được một sức mạnh vô hình kinh khiếp hỗ trợ, vẫy vùng vô cùng hung
hãn mãnh liệt.
Lãnh phong ào ào nổi dậy chẳng khác gì bão táp vùng lên giữa bể khơi.
Sức chuyển động ầm ầm vang động khắp phương trời như muôn nghìn tiếng sóng gầm hay thác lũ trên ngàn.
Luồng Cam Lồ kiếm khí càng tăng thêm tốc độ tung hoành quá dữ, luôn luồn bám riết vào hai đạo hồng quang.
Khi nào chịu kém, kẻ điều khiển hai vầng hồng quang tuy không xuất đầu
lộ diện, nhưng chắc chắn cũng là tay đạo thuật vô biên, tài tình siêu
việt đệ nhất.
Thấy hai luồng hồng quang của mình bị bó ép trong vòng kiềm tỏa khó bề
vùng vẫy nổi, khách bí mật liền hét lên một tiếng cực to dường lụa xé
sấm rền.
Tiếng chưa dứt hai đạo hồng quang như diều gặp gió, nổi lên mấy tiếng kinh thiên động địa rồi lan rộng ghê người.
Hai luồng hồng quang lúc bấy giờ trong cơn gió bão đầy trời, sấm dậy
bưng tai như trăm vạn chiếc buồm máu đỏ thẫm hay muôn triệu chim ưng
quạt cánh rầm rầm, như sắp xô tan cả đất trời càn khôn vũ trụ bao la.
Cam Lồ kiếm khí đang tung hoành ráo riết, vũ lộng kinh hồn như vào chốn
không người, bỗng chốc như bị bao vây tứ phía, chậm dần sức chuyển động
hung hãn mãnh liệt.
Hai đạo hồng quang càng lúc càng siết chặt lại như trăm nghìn chiếc
thừng đỏ sậm to lớn bó ép luồng kiếm khí kia cơ hồ hết cựa quậy nổi.
Cả kinh Linh Chân đại đức tổ sư vội chuyến mình đưa hết cả hơi sức trong người ra trợ lực.
Luồng Cam Lồ kiếm khí gần như bất lực trước sức tung hoành hùng hậu ghê
gớm của hai vầng hồng quang bỗng chuyển động rầm rầm như núi lở trời sa, phát ra muôn ngàn tiếng nổ vang dội như chuông đánh liền hồi nhạc rền
từng chập.
Đạo kiếm khí Cam Lồ vùng vẫy kinh hồn sởn vía, luôn luôn xoắn tít vào
hai luồng hồng quang không ngớt gây nên những tiếng kêu lên như bão dậy
sấm động từng không.
Cuộc giao đấu giữa đồi bên đã kéo dài nhưng phần thắng lời chẳng ngiêng về người nào cả.
Linh Chân đại đức tổ sư cáu tiết toan điều dụng cả nguyên thần khí lực
hỗ trợ kiếm khí ngăn đánh ráo riết nhưng ông bỗng ngẩn người kinh dị
chẳng cùng.
Trước mắt tổ sư, từ trên đỉnh núi Kim Kê sơn bỗng hiện ra một người râu tóc bạc phơ.
Thoáng thấy kẻ ấy tổ sư liền kêu to lên một tiếng ngạc nhiên rồi chuyển mình bay vút lại.
Kẻ vừa xuất hiện cũng nhận ra đại đức tổ sư nên khẽ nghiêng mình chào :
- Ồ! Linh Chân sư huynh!
Dứt tiếng người ấy liền thu hai luồng hồng quang trở lại. Linh Chân đại đức tổ sư cũng thâu luôn Cam Lồ kiếm khí về.
Đại đức tổ sư nhìn người ấy lộ vẻ không bằng lòng bảo lớn :
- Linh Hư sư đệ tệ thật! Ai đời thử kiếm khí lại nhè ta mà đánh. Nếu ta
chẳng có Cam Lồ kiếm khí chống cự lại thì còn gì là tánh mạng. Ta không
trông thấy sư đệ nên lầm lẫn đã đành chứ sư đệ ẩn đi một nơi nhìn rõ ta
sao lại nhẫn tâm lắm vậy.
Vả lại sư đệ dù không nhận được ta, sư đệ cũng thừa biết ta khi thấy
luồng Cam Lồ kiếm khí xuất hiện. Riêng ta đến thăm sư đệ biết người có
nơi sơn động không, bỗng nhiên thấy hai luồng kiếm khí xông lên quá dữ
đâu ngờ là của sư đệ, vì người luyện nó bao giờ ta nào biết Rõ ràng sư
đệ thật đáng tội phạt lắm!
Linh Hư sư tổ chừng như đã nhận ra lỗi mình, người cúi đầu đáp khẽ :
- Tiểu đệ đã biết lỗi, xin người rộng tình tha thứ.
Đổi sang giọng phân trần Linh Hư sư tổ nói tiếp :
- Chẳng phải tiểu đệ dám giấu sư huynh chuyện luyện kiếm khí. Đấy chẳng
qua tiểu đệ dè dặt ngại việc không thành, kết quả chẳng như ý muốn thêm
thẹn với người. May sao công trình của tiểu đệ đạt thành liền đem ra thử bất ngờ sư huynh đến. Tiểu đệ toan thâu kiếm khí ra mắt người thì sư
huynh đã nhanh nhẹn đưa luồng Cam Lồ kiếm khí ra đón đánh quá dữ. Sẵn cơ hội tốt để thử kiếm khí, tiểu đệ đành im hơi lặng tiếng liều mạng giao
đấu và sau cùng sợ sư huynh rõ chuyện quở trách nên đành xuất đầu lộ
diện. Vậy cúi xin sư huynh rộng lượng thứ tha tiểu đệ một phen.
Linh Chân Tổ sư bật cười lên khanh khách bảo :
- Thôi! Chuyện qua rồi nhắc làm chi nữa. Ta có giận sư đệ việc cũng đã
xảy. Hơn nữa đó chỉ là một cuộc thử thách của sư đệ ta nỡ nào hẹp lượng
mà bắt tội cho đành. Ta đang tĩnh tọa trên bồ đoàn bỗng thấy lòng phiền
muộn và hồi hộp không an nên tìm đến sư đệ giải khuây.
Linh Chân vừa dứt lời liền kéo Linh Hư sư tổ đi ngay vào động.
Cả hai vừa an tọa trên bồ đoàn, Linh Hư sư tổ vội gọi đồng tử bảo pha trà và mang cờ rượu đến.
Thích chí Linh Chân đại đức tổ sư vỗ tay đánh đét vào đùi nói lớn :
- Sư đệ thật biết điều lắm. Ta đang phiền muộn lại được uống Thần Tiên tửu và đánh cờ với sư đệ thì còn gì thú bằng.
Linh Chân đại đức tổ sư vừa dứt lời bỗng nghe từ cửa động vọng vào :
- A ha! Nhị lão đệ nhàn quá! Ngồi không uống rượu đánh cờ. Rõ thật kiếm
khách tổ sư có khác, nhưng hai người quên để phần chia vui với ta sao
được.
Tiếng nói vừa dứt trước mắt hai người bỗng hiện ra một người mặc áo bát
quái, chân đi giầy rơm râu tóc bạc phơ, Linh Hư sư tổ vừa thấy mặt lão
già ấy tức thì reo to lên :
- Úi chà! Không Không lão huynh.
Linh Chân đại đức tổ sư cùng vui mừng nói :
- Lão huynh tới đây thật vừa lúc. Chao ôi! Sẵn có rượu ngon lại gặp bạn hiền, ta chẳng vui say còn chờ đến bao giờ.
Rồi chẳng đợi sư huynh nói thêm câu nào tỏ ý tán thành hay không, Linh
Chân vội vớ bầu rượu rót đầy một cốc tu luôn một hơi cạn chén.
Cả Không Không, Linh Hư sư tổ cũng khề khà nhấp chén tỏ ý mừng vui hội hiệp.
Ba người đang cơn chén tạc chén thù vui say hỉ hạ, bỗng nghe bên ngoài
gió vụt ầm ầm, sầm dậy sét rền từng không càng lúc càng dữ dội ghê gớm.
Tòa thạch động vô cùng rắn chắc kiên cố bỗng chốc như không chịu nổi sức chuyển động kinh hồn kia gần rung rinh chực đổ.
Cả kinh Linh Hư sư tổ rời khỏi bồ đoàn.
Chân vừa dẫm lên đôi thảo hài, người nhanh nhẹn chạy vụt ra ngoài cửa động.
Linh Chân đại đức tổ sư, Không Không sư tổ cũng thất vía kinh hoàng.
Hai người chẳng ai bảo ai đồng quăng cốc nhảy khỏi bồ đoàn, bay vụt theo Linh Hư bén gót.
Ba người vừa ra khỏi động môn bỗng thấy trước mặt ngoài xa mấy dặm, hai vầng bạch quang đang vùn vụt bay lại.
Hào quang từ hai đạo kiếm ồ ạt xông ra như muôn ngàn tia điện tỏa, chiếu sáng lòe cả một khoảng trời đất bao la.
Gió bão đầy trời nổi đậy như sắp cuốn xô cả vũ trụ càn khôn.
Cây cối không chịu nổi cơn gió lốc thần tốc kinh hồn lần lượt ngã đổ ầm ầm ghê rợn.
Vừa nom rõ hai luồng bạch quang ấy, Linh Chân đại đức tổ sư rụng rời kinh hãi rú lên :
- Trời! Ngọc Kiếm Xà Vương.
Linh Hư sư tổ cũng hoảng vía kêu to :
- Thằng Đạt Phong Tử đến đây gây sự. Không khéo phen này bọn ta nguy mất.
Không Không sư tổ cũng thất đảm kinh hoàng, nhưng ông có vẻ trầm tĩnh hơn hai người kia.
Ông chỉ sẽ thở dài luôn mấy lượt và sau cùng ông nghiến răng trợn mắt bảo :
- Xưa nay giặc đến tướng ngăn, việc gì mà hai sư đệ phải rối rít lên như thế? Bọn ta dù gì cũng là bậc sư tổ cầm đầu môn phái, có khi nào chịu
lui bước trước kẻ thù sao? Tử sanh hữu mạng, nhị vị lão đệ sợ chết lắm
ư?
Lời nói mạnh mẽ quả quyết kia như một gáo nước lạnh dội vào đầu hai người, Linh Chân đại đức tổ sư tức thì cau mày nói lớn :
- Không Không lão huynh bàn chí phải. Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục. Bọn ta đường đường là đấng kiếm tiên hiệp khách há sợ một thằng như Đạt
Phong Tử sao?
Cả Linh Hư sư tổ cũng bị kích thích lòng tự ái. Ông nộ khí xung thiên hét lớn :
- Đạt Phong Tử mày hỡi mày! Ta thề cùng mi một phen mất còn.
Linh Hư sư tổ vừa dứt cơn thịnh nộ thì hai luồng bạch quang cũng gần đến nơi.
Trên không trung từ phút ấy bỗng xuất hiện một đại hán tuổi ngoài trung niên, râu xồm xàm ghê gớm.
Đại hán rầu xồm tức Đạt Phong Tử vừa lộ hình bỗng hét lớn :
- Bớ ba thằng già thất phu kia! Bọn ngươi quả đến tuần mạt kiếp nên xui
khiến Đạt lão sư gặp đủ cả ba. Bọn ngươi biết điều hãy mau ngửa cổ ra mà chịu chết cho rồi.
Căm giận sôi gan ói mật, Linh Hư sư tổ tức thì râu cằm vểnh ngược, mắt trợn tròn xoe thốt to như sấm nổ lưng trời :
- Cẩu tặc Đạt Phong Tử. Ngươi chỉ cậy có Ngọc Kiếm Xà Vương trong tay
nên hung hăng phách lối. Mi có gan dám quần thảo cùng ta mới gọi là tài.
Cả cười lên khanh khách, Đạt Phong Tử nói lớn :
- Thằng già hèn nhát kia. Mi sợ Ngọc Kiếm Xà Vương như sợ cọp, khéo bày
chuyện tỷ thí bằng quyền cước. Giết ruồi ai dụng gươm vàng làm chi. Được lắm. Ta sẽ hạ ngươi trong chốc lát như trở bàn tay.
Thốt xong Đạt Phong Tử có vẻ khinh khi, xem thường đối thủ, hắn liền vẫy tay thu hai đạo Ngọc Kiếm về.
Hắn sắn tay áo nhảy sấn đến một khoảng trống rồi bảo :
- Ta đã sẵn sàng. Nào, mời ngươi dạo quvền.
Linh Hư sư tổ như con chim ưng xớt mồi, lẹ như chớp ông phóng mình đến đứng trước mặt Đạt Phong Tử nói lớn :
- Ngươi liệu mà giữ hồn.
Dứt tiếng Linh Hư sư tổ để luôn hai ống tay áo thụng rộng thênh thang xông vào đánh kẻ địch.
Thoạt tiên sư tổ dùng ngay miếng Đồng Tử Đoạt Đào đưa tay phải đấm dứ
vào mặt kẻ thù. Rồi nhanh như cắt ông thu ngay tay lại dùng tay trái xỉa vào mắt Đạt Phong Tử, khí thế muôn phần lợi hại hung hiểm tưởng chừng
chỉ trong khoảnh khác đối thủ sẽ bị ngọn đòn chí mạng ấy mù mắt ngay.
Nhưng Đạt Phong Tử nào phải tay vừa. Bản lãnh hắn tột trần siêu việt.
Hắn tuy ngoài mặt nhơn nhơn tự đắc, xem thường đối thủ nhưng kỳ thật hắn biết giao đấu với một bậc sư tổ cầm đầu môn phái như Linh Hư phải đâu
là chuyện dễ.
Hắn ơ hờ một phút ắt đi đời ngay. Vì vậy hắn luôn luôn để ý giữ gìn từ ly từ tí
Cặp mắt hắn sáng như sao băng, vừa thấy Linh Hư sư tổ đấm dứ vào mặt hắn biết ngay đó một thế đánh lừa liền chú tâm đề phòng.
Đạt Phong Tử đợi kẻ thù xỉa đến gần khẽ đưa tay lên gạt.
Ghê gớm thay thần lực của họ Đạt!
Hắn vừa vươn tay tức thì một tiếng chát kinh khủng vang lên.
Cả hai người đều thối lui hơn mấy bước tê chồn cả cánh tay như vừa chạm phải vách sắt tường đồng.
Nhưng đã rõ biết tài nhau, hai người lại hầm hè xồng vào đấm đá dữ dội.
Hai người toàn là những tay siêu việt tuyệt kỹ nên giao đấu vô cùng rùng rợn khủng khiếp.
Cả hai đều thừa biết da thịt mình trừ vài chỗ hiếm yếu cứng rắn như đồng sất nên cứ tìm tử huyệt mà đánh.
Chỉ nói một mình Đạt Phong Tử cũng đủ rõ lợi hại và hung hiểm đến bực nào!
Hắn quả thật chẳng hổ là một nhân vật đứng vào hàng thứ hai trong bọn Vạn Hoa thất quái.
Quyền cước của hắn cực kỳ biến ảo, nhanh nhẹn lạ thường, loang loáng như muôn đạo hào quang bao phủ quanh mình hắn, kiên cố hơn cả vách đá tường đồng.
Tay quyền chân cước của hắn luôn luôn bay vù vù như bão cuốn phát ra một trận cuồng phong vô cùng khủng khiếp, cuốn xô cây cối ngã đổ rầm rầm
kinh động cả một vùng trời đất.
Trông hắn đấm đá loạn xạ như người lực lưỡng chẳng hiểu võ nghệ nhưng kỳ thật hắn tiến lui có quy củ, bộ pháp hẳn hòi.
Mỗi một cái đấm vung ra là một thế chí mạng có thể làm đổ cả một bức tường thành, đánh ngã địch nhân như bỡn.
Mỗi một ngọn cước tung lên là một làn gió vụt vô cùng dữ dội cuốn bụi tung mù mịt.
Đạt Phong Tử quyền cước linh thông biến hòa thần tình tuyệt diệu, hư thật bất phân.
Quyết kết quả lấy tính mệnh Linh Hư sư tổ, hắn dùng toàn những thế bí hiếm tối độc ra sử dụng.
Luôn một lúc ngắn ngủi hắn đã đánh ra liên tiếp bốn ngọn đòn ác hại.
Ngọn Độc Cước Hổ Lâm vừa tung bay xớt qua man tai Linh Hư chạm nhằm đá
núi đánh trũng một lỗ thật to xô đá lăn xuống triền rầm rầm kinh động cả một vùng trời đất, thì hai quả đấm như trời giáng theo thế Hoàng hạc vũ cánh cũng bay ào tới ngực địch nhân.
Miếng đòn thứ hai chẳng kết quả, Đạt Phong Tử liền lẹ làng chuyển sang
thế Phật Tổ Khai Kinh, lia chân quét ngang ống chân Linh Hư, nhưng sư tổ đã nhanh nhẹn tránh khỏi, thì lẹ như chớp họ Đạt lại sử dụng ngay thế
Ngọc Đế Hồi Cung húc đầu vào ngực Linh Hư khí thế hung hiểm vô cùng.
Không ngờ Đạt Phong Tử nhanh nhẹn và tài tình đến thế, luôn một lúc hắn
đánh ra mấy thế quyền độc dữ, Linh Hư cả kinh toát mồ hôi trán.
Ba thế đòn nguy hiểm nhưng Linh Hư sư tổ đều tránh khỏi dễ dàng như bỡn, thế mà trước miếng Ngọc Đế Hồi Cung quá dũng mãnh, người không khỏi
thất thần hoảng sợ vì Đạt Phong Tử liều mạng muốn chóng thủ thắng nên
đánh ra một thế tối bí hiểm trong bài Lê Hoa Ngộ Vũ quyền.
Tuy vậy Linh Hư sư tổ là bậc cầm đầu môn phái có khi nào bị hại vì một ngọn đòn ác hại ấy.
Sư tổ hét lên một tiếng như sấm động chuông rền đoạn nhoài mình né tránh cái húc đầu ghê gớm kia.
Ầm... Ầm...
Tưởng đã kết quả được tính mệnh kẻ thù như trở bàn tay, không ngờ Linh Hư quá ư tài giỏi né tránh khỏi.
Đạt Phong Tử húc trượt va đầu nhằm cây đại thụ cạnh đấy làm cây ấy không chịu nổi sức đụng chạm quá kinh hồn thần tốc gãy đổ kinh náo cả đất
trời.
Nương lúc Đạt Phong Tử mất đà, Linh Hư sư tổ lẹ làng tung chân theo thế
Song Long cước đá liên tiếp vào sườn kẻ nghịch hai chiếc cực nhanh như
hai luồng chớp nhoáng.
Ghê gớm thay tài nhanh nhẹn phi thường của họ Đạt.
Hắn đang chúi đầu mất thăng bằng thế mà vẫn đủ tài lanh lẹn cúi rạp mình né tránh hai ngọn cước chết người kia. Tài tình hơn nữa, Đạt Phong Tử
lại lẹ làng phản động với thế Cá chép vượt đăng, đánh thốc hai quả đấm
cùng một lúc vào sườn địch nhân.
Thất kinh, Linh Hư sư tổ chẳng dám xem thường vội ngả mình ra sau theo thế Ma Vương Tróc Quái tránh ngón quyền chí mạng kia.
Sư tổ lúc ấy bừng bừng nổi giận, quyết đem tài siêu việt tuyệt kỹ ra áp đảo kẻ thù.
Tay quyền chân cước của người lúc ấy thật thần tình biến ảo, bốn phương
tám hướng dưới trên đều đổi thay quay tít không ngừng như chớp lòe điện
tỏa, như muôn triệu ánh hào quang luôn luôn xông lên làm hoa mắt kẻ thù.
Quyền cước càng đi nhanh cuồng phong càng nổi dậy kinh hồn khiến cây cao băng đọt lìa cành, lần hồi không chịu nổi cơn gió bão khủng khiếp ngã
đổ rầm rầm ghê rợn.
Bỗng sư tổ hét lên một tiếng rợn người, lao chân vào sườn Đạt Phong Tử
theo thế Thần ưng vượt hải. Ngọn cước bay nhanh như luồng chớp xẹt tưởng sẽ đá trúng kẻ thù, không ngờ Đạt Phong Tử lanh mắt trông thấy.
Hắn lẹ làng cúi rạp người theo thế Lão Hầu Khán Tĩnh né tránh ngọn cước chết người kia.
Rồi không bỏ hở một giây, hắn nhân lúc sư tổ chưa kịp rút chân về lanh
lẹ phi chân đá cước vào hạ bộ kẻ nghịch với thế Âm Dương độc cước nặng
trên vạn cân lực, tưởng chừng trong chớp mắt sư tổ đang thất thế không
tài nào tránh khỏi, toàn thân sẽ như một quả tú cầu bắn vọt tận mây
xanh.
Không ngờ sự thật hoàn toàn trái hẳn.
Sư tổ biết mình lỡ trớn thất thế đã phòng trước.
Vì vậy ngọn cước ác hiểm kia chưa đến mình, người đã như một cánh én tung mình bay vụt lên tránh khỏi thế lợi hại ấy.
Lúc chân chưa chấm đất, sư tổ lại nhanh nhẹn sử dụng ngay thế Đồng Tử
Xuất Sơn đánh luôn loạt hai khuỷu tay vào ngực Đạt Phong Tử.
Thất kinh, Đạt Phong Tử vội phi bộ thối tui hơn mấy bước né tránh.
Rồi như một con thứ dữ vồ trượt mồi hắn lại hầm hè xông vào đấm đá dữ dội.
Cả Linh Hư sư tổ lúc ấy cũng căm giận sôi gan, người thi thố hết tài
nghệ công phu tuyệt điểm đối chọi với địch thủ quyết một phen sống mái.
Hai người càng đánh càng hăng. Sức phi vũ của quyền cước của đôi bên quá dữ dội gây thành một trận quái phong ghê gớm như muốn cuốn xô cả đất
trời.
Đá núi lần lượt bật văng ra nhiều tảng khổng lồ bay vụt đi lơ lửng giữa từng không nom vô cùng kinh khiếp.
Cây cối càng lúc càng gãy đổ vang rền cả một góc trời.
Đạt Phong Tử thấy cuộc giao đấu đã quá kéo dài, tức thì cả giận chuyển
thần công liều mạng tung ra một ngọn Bát Quái cước vô cùng nguy hiểm,
chiếu đúng cạnh sườn Linh Hư bay vụt tới.
Nom rõ ngọn đá hung hãn mãnh liệt ấy, Linh Hư sư tổ quyết làm khiếp đảm
địch nhân, người chẳng né tránh lại tung chân dùng hết sức mạnh đá trả
tại bằng thế ấy vào chân địch nhân!
Bốp!
Một tiếng khô khan kinh khủng nổi lên.
Hai người dùng hết sức mạnh để hai chân va vào nhau quá mạnh đều ngã lộn nhào hơn mấy vòng.
Vừa đứng lên hai người toan xô vào hỗn chiến, bỗng Linh Chốn bước ra nói lớn :
- Hai người bất tất phải đấu lực nữa. Bọn ta dù gì cũng là trang kỳ nhân quái khách chọ nhau bằng quyền cước quá tầm thường ấy nào có hay ho gì. Hai người có đấm đá quần quật nhau suốt ngày cũng khó định hơn thua.
Đạt Phong Từ hỡi! Màv có giỏi hãy dùng lối Phản Phong quyền chọi với ta. Nếu thắng được ta ngưoi mới quả là trang vô địch xuất chứng trong thiên hạ.
Khi nào chịu kém, Đạt Phong Tử cả cười bảo lớn.
- Linh Chân! Ngươi quả thật tới số mới thách ta đọ quyền Phản Phong. Tại ngươi sanh sự đừng trách ta sao quá ác độc.
Không đợi kẻ nghịch dứt câu, Linh Chân vừa bái tổ nhảy vụt vào. Hai tay
người bắt đầu hoạt động lên xuống rập rờn và ống tay áo dài lượt thượt
bay tung như bướm vờn, ong luyện đùa hoa.
Trông Linh Chân sư tổ múa như một trò múa rối.
Tay chân người chỉ cử động như có lệ, dịu dàng yểu điệu như một vũ khúc mê ly tuyệt vời nơi Cung Quảng.
Thoạt nhìn ai cũng tưởng người phô bày điệu múa chú không ai ngờ Linh
Chân biểu diễn võ thuật tối diệu. Tay chân đại đức tổ sư cứ mãi quều
quào như trẻ con lên bốn học quyền bập bẹ múa.
Lạ một điều là tổ sư chỉ múa chơi chơi thế mà quanh người sư tổ hào
quang như phát hiện, bao khắp người trông càng lúc càng hoa mắt mê mẩn
tâm thần.
Lãnh phong từ hai ống tay áo thụng luôn luôn ào ra lạnh bắn người.
Thoạt thấy Linh Chân đại đức tổ sư múa bài quyền lạ lùng ấy, Đạt Phong Tử cả kinh kêu lên :
- Trời! Bài Thái Cực Phản Phong Mê Hồn quyền!
Rồi như căm giận sôi gan, hắn rít lên :
- Linh Chân mày hỡi mày! Chưa chi mày đã dùng thế độc toan hại ta. Được lắm! Ta sẽ cho mày chết về thế độc luôn một thể.
Dứt lời Đạt Phong Tử gầm lên như sấm dậy lưng trời...
Tiếng gầm vừa dứt hắn cũng vung tay áo thụng múa lên uyển chuyển nhẹ nhàng như đùa giỡn.
Điệu múa của Đạt Phong Tử thoạt trông như lối múa Nghê Thường vũ khúc
nơi Cung Hằng, thế mà từ hai ống tay áo hắn, lãnh khí bốc ra ào ào gây
thành một luồng gió lạnh ghê gớm.
Cây cỏ hoa lá như héo xào ủ rũ trước lối múa mê ly rập rờn ấy.
Thoáng thấy Đạt Phong Tử sử dụng bài quyền nhẹ nhàng kỳ diệu ấy, Không Không sư tổ đứng ngoài kinh hoảng rú lên :
- Trời! Âm Dương Bí Pháp Phản Phong Đoạt Mệnh quyền! Thằng quỷ này đánh nổi bài quyền nhập diệu ấy thì tài nó đâu phải vừa.
Bên trong, Linh Chân đại đức tổ sư cũng nhận ra Đạt Phong Tử sử dụng bài quyền tuyệt điểm cao siêu kia, ông kinh hãi nghĩ thầm: “Thằng yêu
nghiệt này quả thật độc dữ. Ta toan hại nó ai ngờ nó trả đũa tính hại
ta. Ta trót gieo gió phải gặt bão biết làm sao bây giờ. Ta phen này nếu
không đem hết ngón nghề tuyệt kỹ ra áp dụng thì còn gì là danh tiếng bấy lâu nay”.
Nghĩ vậy Linh Chân đại đức tổ sư liền trổ cả tài siêu việt quán chúng múa tít hai tay như hai con bướm vườn hoa rập rờn.
Cả Đạt Phong Tử cũng vũ lộng đôi ống tay áo thụng càng lúc càng uyển chuyển dịu dàng.
Thái Cực Phản Phong Mê Hồn quyền!
Âm Dương Bí Pháp Phản Phong Đoạt Mệnh quyền!
Chắc hẳn bạn đọc đang nóng lòng sốt ruột muốn rõ hai bài quyền ấy ra sao?
Phàm trong nghề võ, dùng tay đấm chân đá loạn xạ quần quật nhau đấy chỉ là hạng hảo hán tầm thường trong thiên hạ.
Còn các bậc kỳ nhân dị khách, hơn thua nhau bằng một nghệ thuật tuyệt điểm cao siêu vô thượng.
Linh Chân đại đức tổ sư và Đạt Phong Tử thuộc hạng sau cùng, cả hai phân tài cao hạ bang một lối quyền kỳ lạ nhưng tối ư nguy hiểm.
Thái Cực Phản Phong Mê Hồn quyền!
Cứ nghe đến bảy tiếng ấy bọn kiếm tiên hiệp khách cũng đủ bay hồn mất vía.
Kẻ sử dụng nổi bài quyền ghê gớm ấy phải là tay bản lãnh tột trần siêu việt
Bên ngoài thoạt xem bài quyền ấy như một trò múa rối, nhưng kỳ thật nó
nguy hiếm và dộc dữ khác thường. Tuy chẳng dùng chân đá tay đấm tung sức mạnh ra, nhưng mỗi một cái phất ống tay áo thụng là một thế đánh đất lở trời nghiêng chứ nào phải vừa.
Nó xem nhẹ nhàng như bỡn nhưng kỳ thật nặng hơn núi gieo, giết người nhầu nát như tương chỉ trong chớp mắt
Sức mạnh ghê hồn thần tốc ấy là do toàn hơi sức trong người nhờ phép phản phong đưa ra.
Công dụng tối hiểm và kỳ diệu của Thái Cực Phản Phong Mê Hồn quyền là
làm địch nhân chóa mắt ù tai mê mẩn tâm thần, ngã nằm sống soài chết tức tốc.
Thật là một bài quyền hết tức phi thường lợi hại.
Muốn trừ bài quyền kinh khiếp gớm ghê kia phải múa nổi bài Âm Dương Bí Pháp Phản Phong Đoạt Mệnh quyền.
Thật ra Âm Dương Bí Pháp Phản Phong Đoạt Mệnh quyền cũng ở trong gốc bài Thái Cực Phản Phong Mê Hồn quyền mà ra.
Chỗ kỳ diệu linh ứng của nó là tương kế tựu kế trong quyền pháp dùng các phản thế mà đánh lại vô cùng nguy hiểm
Vì vậy khi thấy Đạt Phong Tử múa nổi bài Âm Dương Bí Pháp Phản Phong
Đoạt Mệnh quyền chống lại, Linh Chân đại đức tổ sư rụng rời kinh hãi
chẳng cùng.
Ông tự biết mình đã lâm vào ngõ bí chẳng khác gì người đi rừng đã lỡ ngồi trên lưng cọp.
Rồi trái bước phải theo đường lỡ bước, lại nữa dù sao cũng bậc kiếm tiên thượng khách, đại đức tổ sư vẫn tin tưởng ở tài nghệ mình.
Ông quyết đem hết các mánh khóe sở trường kỳ diệu ra áp dụng để ngăn đánh kẻ thù.
Cả Đạt Phong Tử cũng chẳng dám khinh xuất, hắn tự lượng mình tuy biết
được bài quyền tối diệu kia nhưng chưa đạt được đến mức cao siêu tuyệt
đích, khó thắng nổi một người bản lãnh xuất chúng phi phàm như Linh Chân đại đức tổ sư.
Thế rồi hai người chẳng ai bảo ai đều cẩn thận dè dặt, giữ mình từ ly từ tí.
Tuy vậy cuộc giao đấu không vì thế mà kém phần linh động và hung hiểm ác liệt.
Linh khí từ bốn ống lay áo thụng không ngớt bốc ra gây thành một luồng
quái phong khủng khiếp, luôn luôn xoắn tít nhau như trốt quay xoáy đất
sâu thành trũng cuốn bụi cát bay tung mịt mù.
Cỏ cây lần lượt không chịu nổi cơn gió ghê hồn thần tốc bật gốc gãy đổ rầm rầm kinh náo cả một vùng trời đất.
Đến đá núi cũng bị đà gió vụt quá mạnh văng ra hàng muôn nghìn tảng
khổng lồ rơi rụng xuống triền, tiếng động vang rền như đất lở trời
ngiêng.
Cuộc giao tranh càng kéo dài càng gay go khốc liệt, tưởng chừng thế gian ngàn đời chẳng có cuộc chạm quyền đọ cước nào hung hãn như thế.
Biết mình bị địch nhân dừng toàn phản thế đánh trả lại, Linh Chân đại
đức tổ sư cả kinh, ông vội sử dụng ngay những miếng hư thật bất phân để
đánh lừa địch nhân, rồi nương cơ hội ông trổ hết tài kinh nhân quán
chúng ra áp đảo đối phương.
Không ngờ Linh Chân gỡ rối, chuyển bại thành thắng tài tình và hung dữ đến thế, Đạt Phong Tử cả sợ toát mồ hôi trán.
Dù vậy hắn đã liều chết giữ thân, lại lừa cơ hội thuận tiện đánh ngay
vào các điểm hở của Linh Chân làm ông này mấy phen thất đảm kinh hoàng.
Cuộc chạm trán lại kéo dài thếm mấy hiệp nữa.
Đạt Phong Tử xem chừng đã yếu thế.
Hai ống tay áo thụng của hắn phe phẩy chẳng còn linh động rập rờn như trước.
Biết cơ nguy sắp đến, Đạt Phong Tử liền hét lên một tiếns rợn người đoạn đánh luôn cùng loạt mấy thế quyền bí hiểm làm Linh Chân đại đức tổ sư
cả sợ thối lui hơn mấy bước.
Thừa cơ ấy, Đạt Phong Tử nhảy vụt ra ngoài nói lớn :
- Bớ thằng già Linh Chân kia. Ta và ngươi quần nhau như thế cũng đủ rồi. Phàm trong nghề võ nếu là tay xuất chúng siêu nhân, đấu nhau ngoài ba
hiệp không hơn thua là hòa. Chẳng phải ta sợ ngươi nhưng có đấu nữa cũng vô ích. Ta xin báo trước để lũ ngươi biết: Ta không còn thì giờ đùa cợt nữa, bọn ngươi hãy liệu mà giữ hồn.
Dứt tiếng Đạt Phong Tử hồi bộ nhảy vụt ra ngoài.
Rồi chẳng chậm một giây hắn giữ chặt kiếm quyết tung hai viên Ngọc Kiếm lên không.
Ngọc Kiếm Xà Vương về tay hắn hiện giờ quả thật vô cùng lợi hại.
Vừa vọt lên trời nó đã nổ lên mấy tiếng như núi long thành lở rồi hóa thành hai luồng bạch quang chiếu sáng lòe trời đất.
Hơi lạnh từ Ngọc Kiếm xông ra cóng người, buốt rét hơn cả giá băng.
Hai đạo bạch quang như hai con thuồng luồng rẽ sóng, lan dần ra chớp mắt gần bao giáp cả khung trời.
Ngọc Kiếm càng vũ lộng càng vang động cả vũ trụ càn khôn, nghiêng ngửa đất trời.
Hai luồng bạch quang không ngừng quẫy lộn phát gió giông ầm ầm hơn cả bão tố.
Sức chuyển động dần dần thêm ghê hồn thần tốc, dữ dội hơn cả địa chấn thiên long.
Bỗng một tiếng nổ khủng khiếp như muôn ngàn tiếng sét cùng loạt dậy giữa khoảng không, tiếp theo đó Ngọc Kiếm lòe sáng thêm ra hàng mấy nghìn
dặm.
Sấm chớp liên hồi nổi lên kinh hồn hoảng vía, ba vầng Ngọc Kiếm càng
tung hoành dữ dội. Nó như muôn ngàn quả núi trắng khổng lồ sa vụt xuống
đầu bọn Không Không sư tổ, khí thế nom vô cùng hung hiểm khác nào thành
đổ vạc xô.
Tình thế không dừng được, Không Không sư tổ liền chuyển mình luôn ba lượt tung Ác Sa kiếm khí ra chống cự.
Sau mấy phen thất bại, Không Không sư tổ hết lòng rèn luyện Ác Sa kiếm khí dữ dội nguy hiểm muôn phần hơn trước.
Luồng gió kinh hồn từ thất khiếu sư tổ phát ra, tức thì cả đất trời bao la dường như xám cả lại.
Gió bão ù ù dậy lên gần như sắp thổi tan cả vạn vật.
Ào... Ào... Ào...
Ầm... Ầm... Ầm...
Ác Sa không ngớt bay ra tua tủa như một trận mưa rào, va vào Ngọc Kiếm
như chạm phải vách sắt tường đồng bật lên những tiếng kêu rầm khủng
khiếp mọi người.
Ác Sa kiếm khí càng vẫy vùng vô cùng hùng hậu.
Luồng gió Ác Sa có một sức mạnh quá ư mãnh liệt tàn khốc.
Vừa va trượt vào Ngọc Kiếm, nó tức thì văng bắn tứ phía. Ác Sa chạm vào
sườn núi Kim Kê bật lên nhiều tiếng động to lớn hãi hùng, xô đá núi nát
tan từng mảnh văng đi nom càng kinh rợn khiếp người.
Ác Sa kiếm khí luôn luôn vụt thẳng vào Ngọc Kiếm.
Hai sức mạnh gặp nhau liên tiếp vang lên những tiếng nổ dường núi nghiêng trời lở, rúng động cả muôn phương tám cõi mênh mông.
Gặp sức mạnh truy cản, Ngọc Kiếm Xà Vương bớt hẳn tốc độ vẫy vùng hung hãn mãnh liệt.
Cả giận Đạt Phong Tử gầm hét vang rền. Hắn liền biểu lộng thần oai, chuyển mình luôn mấy lượt.
Ghê gớm thay đạo thuật thần diệu vô biên của Đạt Phong Tử.
Mấy cái chuyển mình vừa rồi như có muôn ngàn động lực vô hình thần tốc
luồn vào Ngọc Kiếm thúc đẩy hai vầng bạch quang vùng vẫy kinh khiếp cả
đất trời.
Hào quang túa ra như muôn ngàn tia điện tỏa hay chớp lòe chiếu sáng rực cả khoảng không vô tận.
Rồi tiếp theo đó một tiếng nổ như núi sa vạc đổ bùng lên, hai vầng bạch
quang như hai chiếc cầu vồng cực lớn, bao giáp cả khung trời luôn luôn
quật xả vào Ác Sa kiếm khí.
Thất kinh, Không Không sư tổ liền vận cả nguyên thần khí lực, chuyển
mình đưa lãnh khí phụ giúp Ác Sa kiếm khí tung hoành trở lại
Linh Chân Đạo Đức sư tổ từ sớm đứng ngoài vòng chiến thấy thế liền thối
lui bảy bước đoạn quay mình ba lượt đưa Cam Lồ kiếm khí ra trợ lực Không Không sư tổ, đánh thật dữ vào hai luồng Ngọc Kiếm Xà Vương.
Kiếm khí Cam Lồ bay vụt lên, như một trận bão lớn đang hồi cuồng loạn dữ dằn, thổi tung một vùng bạch quang bay vụt lên cao.
Cam Lồ kiếm khí vừa bộc phát nên vô cùng hùng hậu, nó luồn luôn soắn tít vào Ngọc Kiếm phát ra nhiều tiếng nổ xé trời tan đất.
Đạt Phong Tử thấy Ngọc Kiếm Xà Vương vừa áp đáo Ác Sa kiếm khí bỗng bị
Linh Chân trợ lực Không Không đàn áp mình, hắn giận sùi bọt mép lồng lộn lên như một con thú dữ vồ trượt mồi.
- Bớ lũ khốn kia. Ta giết không được lũ ngươi thì chẳng làm người.
Hắn chưa dứt lời đã ngửa mặt lên trời thổi một hơi dài vào hai luồng
bạch quang đang ráo riết chống ngăn cùng Ác Sa, Cam Lồ kiếm khí.
Ngọc Kiếm đang trong vòng kềm tỏa, chẳng được hùng hổ vẫy vùng, bỗng như được thêm muôn triệu sức mạnh vô hình kinh khiếp vào giúp, càng tăng
thêm tốc độ xông xáo tung hoành ghê gớm.
Liên tiếp ba tiếng nổ kinh khiếp đất trời dậy lên, Ngọc Kiếm chiếu lòe
thêm cả muôn dặm, chuyển động rền vang kinh náo vũ trụ càn khôn, như sắp cuốn xô cả một vùng mênh mông vô tận.
Rồi tiếp đến hai tiếng nổ muôn vạn lần khủng khiếp gớm ghê hơn trước lại bùng lên, hai đạo Ngọc Kiếm tản ra muôn triệu vầng mây bạc khổng lồ bao chặt hai luồng kiếm khí đánh tơi bời.
Hồn phi phách tán, Linh Chân đại đức tổ sư, Không Không tổ sư liều chết
đem hết tuyệt kỹ thần thông thôi thúc Cam Lồ, Ác Sa kiếm khí cự lại.
Linh Hư sư tổ thấy tình thế đã găng mà phần thất lợi ngả hẳn về phía hai vị sư huynh mình, ông liền sấn đến quát lớn :
- Cẩu tặc Đạt Phong Tử. Ngươi chớ nhơn nhơn tự đắc thị hùng. Gặp lão tổ
phen này mi đừng hòng sống sốt hành hung cùng thiên hạ anh tài.
Dứt tiếng Linh Hư sư tổ liền đấm nhẹ vào mũi thở phì ra hai đạo hồng
quang, thoạt đầu nó nhỏ như sợi tơ điều, nhưng vừa lên không trung nó
bỗng to lớn và lan rộng ra vô cùng.
Hai đạo Hồng Quang kiếm khí ấy quá thật độc dữ muôn phần.
Linh Hư sư tổ sau mấy phen bị Khốc Tiểu Quái Sư và Đạt Phong Tử lộng
hành tác quái nên người cố công rèn luyện hai đạo Hồng Quang kiếm khí
này.
Công trình tuyệt kỹ cao siêu của sư tổ kéo dài hơn ba năm đường ròng rã đầy vất vả khổ nhọc.
Sư tổ hỗn nhất khí âm dương và nguyên thần khí lực của mình luyện ra luồng Hồng Quang kiếm khí.
Vì sư tổ chuyển ánh bình minh và thu hút khí tà dương vào kiếm khí nên biến thành màu đỏ nhạt.
Hồng Quang kiếm khí như một biển lửa lan tràn, che khuất cả khoảng không.
Nó hiệp sức với hai đạo kiếm khí kia đánh tới tấp vào Ngọc Kiếm.
Đạt Phong Tử thấy thế bật cười lên khanh khách, hắn quát lớn :
- Thằng già Linh Hư tới số. Mi tài cán bao nhiêu lại dám uốn lưỡi khua
môi trợ lực làm dữ. Được lắm! Ta chấp cả lũ ngươi. Ráng mà giữ hồn kẻo
chết chẳng toàn thây bây giờ.
Sau một thời gian dài nắm giữ Ngọc Kiếm Xà Vương, Đạt Phong Tử đã thu thập được nhiều kinh nghiệm trong lối điều dụng.
Hai đạo bạch quang lúc bấy giờ thật hung dữ và nguy hiểm khác thường.
Nó như trăm ngàn triệu chiếc lưới trắng bạc khổng lồ, luôn đâm bổ vào ba đạo kiếm khí bật lên những tiếng kêu vang động, ngân dài như chuông
đánh nhạc rền.
Hai vầng bạch quang càng lúc càng tỏa rộng ra chớp mắt như áng mất cả ba đạo kiếm khí kia.
Thất kinh hồn vía, Linh Chân, Linh Hư, Không Không đều cả sợ tháo mồ hôi ra như tắm. Ba ông liều chết hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông chuyển
mình luôn mấy lượt, đưa lãnh khí tiếp sức với ba luồng kiếm khí quật
khởi trở lại.
Cuộc giao đấu dằng dai càng diễn ra vô cùng khốc liệt gay go kinh hồn
tưởng chừng từ trước đến giờ chưa có cuộc chạm trán nảy lửa nào quá dữ
dội như thế.
Kiếm quang kiếm khí không ngớt xoắn tít vào nhau gây thành một luồng lãnh phong ác liệt thần tốc hơn cả bão táp cuồng loạn.
Đà gió bay tít vụt đi quá nhanh cuốn cây cối nhà cửa một vòng cách đấy ngoài mấy nghìn dặm mà cũng tiêu tan sập đổ kinh hồn.
Báo hại bá tánh lương dân phải một phen vỡ mật bạt vía bồng bế nhau tránh bão loạn kêu khóc vang vầy.
Ngọn núi Kim Kê sơn cao lớn hùng vĩ là thế mà cùng không chịu nổi sức
gió ghê gớm dữ dội kia, lần lượt trốc đá bay tung khắp trời, chỉ trong
một loáng nó chỉ còn là một vùng đất bằng mà thỉnh thoảng gió lại xoay
như trốt quay đào sâu thành giếng thăm thẳm.
Không ngờ bọn Linh Chân cầm cự được lâu đến thế, Đạt Phong Tử cả giận
nghĩ thầm: “Ta có đôi Ngọc Kiếm trong tay với đủ đầy kinh nghiệm mà
không hạ nổi ba thằng già khốn này thì làm sao khuynh đảo hết cả chúng
anh hùng thiên hạ. Âu là ta biểu lộng hết tuyệt điểm công phu sát hại
bọn chúng rồi lui đi cho xong”.
Nghĩ vậy Đạt Phong Tử liền thối lui đúng hai mươi mốt bước, hắn giữ chặt kiếm rồi quát to :
- Ngọc kiếm không hại địch nhân còn đợi chừng nào.
Lời hắn như một mệnh lệnh uy nghiêm và linh ứng lạ lùng.
Ngọc Kiếm như được trăm vạn luồng gió vô hình thần tốc thổi tới làm lan rộng ra chẳng cùng.
Liên tiếp bốn tiếng nổ kinh thiên động địa nổi lên, hai luồng bạch quang như hàng vạn quả linh cầu kết lại luôn luôn úp chụp vào ba đạo kiếm khí kia thật dữ dội.
Hào quang từ Ngọc Kiếm ồ ạt túa ra chiếu sáng lòe cả vũ trụ càn khôn.
Lãnh khí bốc ra buốt người ghê gớm hơn cả tuyết giá.
Sấm sét từng hồi dậy lên kinh hoàng rởn vía.
Biết cơ nguy sắp đến, Linh Chân, Linh Hư và cả Không Không sư tổ đồng
liều chết thu hết hơi sức trong người thổi một hơi dài vào ba đạo kiếm
khí quyết chống ngăn quyết liệt đến phút cuối cùng.
Ầm... Ầm... Ầm...
Kiếm quang kiếm khí không ngừng quẫy lộn, bật lên những tiếng động kinh trời khiếp đất.
Bỗng một tiếng nổ rầm vang lên khủng khiếp hơn cả thành nghiêng vạc đổ,
hai luồng Hồng Quang kiếm khí của Linh Hư sư tổ vừa chạm vào Ngọc Kiếm
lần sau cùng bỗng bay giạt lên cao nhỏ còn bằng sợi chỉ sắp tắt.
Linh Hư sư tổ hồn bất phụ thể toan thâu kiếm khí chuồn chạy nhưng đã chậm mất.
Một tiếng nổ như muộn ngàn tiếng sét dậy từng không bùng lên. Ngọc Kiếm
Xà Vương như trăm vạn rồng thiêng uốn khúc đánh tan mất hai luồng Hồng
Quang kiếm khí.
Khiếp hãi quá, Linh Hư sư tổ rú lên một tiếng thất thanh. Ông như rụng
rời cả tay chân tâm chí, muốn lê bước chuồn đi mà không được.
Không gặp sức đối phó cản ngăn đạo bạch quang như một quả núi trắng khổng lồ sa vụt xuống đầu Linh Hư.
Thấy đồng bọn lầm nguy, Không Không, Linh Chân toan đưa kiếm khí về ngăn đón giúp, nhưng Đạt Phong Tử quái ác, hắn như đoán hiểu ý định của hai
người nên thúc luồng Ngọc Kiếm kia đánh quá dữ chẳng để hở một giây.
Tuy vậy hai người cũng liều mạng vung tay dùng phép phản phong nhuyễn
khí đánh vút vào luồng bạch quang mong xô giạt nó trở lại cứu nguy cho
đồng đạo mình.
Hai ông dùng hết hơi sức trong mình đánh ra thành một trận lãnh phong dữ dội hơn bão cuốn, nhưng vẫn không đủ sức cản nổi Ngọc Kiếm lúc ấy như
một chiếc lưới trắng to tướng úp chụp xuống mình Linh Hư sư tổ.
Rồi một tiếng rú kinh hồn nổi dậy, tiếng rú thất thanh ai oán não nùng
của kẻ bất đắc kỳ tử vừa vang lên, toàn thân Linh Hư sư tổ cả chiếc đầu
lâu phút chốc bị luồng Ngọc Kiếm bầm nát làm trăm vạn mảnh.
Thấy sư đệ bị hại một cách thảm thiết, Linh Chân, Không Không sư tổ kinh sợ thất thần.
Cả hai mặt mày hơ hải, tái mét không còn hột máu.
Vừa sợ vừa giận, giận quá đâm liều, Linh Chân đại đức tổ sư rít lên.
- Đạt Phong Tử thất phu. Ngươi sát hại sư đệ ta, oán cừu sâu tợ biển, ta quyết liều mạng cùng mày.
Dứt lời Linh Chân đại đức tổ sư liền chuyển mình thúc kiếm khí đánh ráo riết.
Một bậc sư tổ như người liều mạng thật hung hiểm và lợi hại biết ngần nào.
Trông Linh Chân lúc ấy chẳng khác nào chúa sơn lâm vồ trượt mồi lại bị
thương, ông điên cuồng gầm hét luôn mồm như sét dậy lưng trời.
Luồng Cam Lồ kiếm khí của ông luôn luôn vùng vẫy ráo riết kinh hồn.
Kiếm khí chẳng ngớt đánh chạt vào Ngọc Kiếm gần xô giạt hai vầng bạch quang bay tản về một phía.
Thừa dịp ấy Linh Chân đại đức tổ sư lại xòe tay dùng Ngũ Tâm Lôi đánh
vụt xuống đầu Đạt Phong Tử khí thế dữ dội khác nào núi rơi thành đổ.
Từ năm ngón tay đại đức tổ sư Linh Chân tia ra năm luồng hắc quang như
năm con rồng đen to lớn bay vụt đến đánh ầm ầm xuống đầu Đạt Phong Tử.
Nhưng quái lạ làm sao! Ngũ Tâm Lôi như năm hòn núi sa tưởng chừng chỉ
trong nháy mất toàn thân Đạt Phong Tử sẽ bị đè bẹp như giấy, ai ngờ hắn
vẫn đứng trơ trơ như tượng đá tường đồng.
Ngũ Tâm Lôi vừa rớt xuống bỗng như gặp phải một sức mạnh vô hình kinh
khiếp từ đâu bắn xông lên xô giạt năm luồng hắc quang bay vèo trở lại.
Không Không sư tổ cũng nộ khí xung thiên quyết một phen chết sống với kẻ thù.
Ông vận dụng hết cả tài tuyệt điểm công phu thôi thúc luồng Ác Sa kiếm khí rồi đánh dữ dội.
Ào... Ào... Ào...
Ầm... Ầm... Ầm...
Ác Sa không ngớt bay ra tua tủa như mưa rào chạm vào Ngọc Kiếm bật lên những tiếng nổ kinh trời khiếp đất.
Hai đạo kiếm khí càng lúc càng hung hãn mãnh liệt, nổ lan rộng thêm mãi
và sau cùng như bao chặt hai luồng bạch quang vào giữa quật xả tơi bời.
Thất kinh hồn vía, Đạt Phong Tử không ngờ địch thủ mình lại liều lĩnh và quật khởi dũng mãnh đến thế.
Tuy vậy hắn vẫn tin tưởng ở tài nghệ mình và nhất là đôi Ngọc Kiếm tối độc dữ nên cả cười lên khanh khách rồi quát lớn.
- Hai thằng già khốn kia. Bọn ngươi dù có đem hết tuyệt kỹ thần thông ra giao đấu cũng chẳng khỏi thoát nguy. Khôn hồn mau quỳ xuống lạy ta xin
dung mạng. Ta sẽ mở rộng đức hiếu sinh tha cho được toàn thân.
Khác nào lửa đổ thêm dầu, Linh Chân, Không Không sư tổ tức sôi gan lộn ruột. Cả hai đồng loạt thét to lên :
- Đạt Phong Tử thất phu. Ngươi chớ nhiều lời lộng ngôn xấc láo. Ngươi
chỉ giỏi tài bắt nạt kẻ sa cơ. Nếu mi chẳng có Ngọc Kiếm trong tay thì
chớ trông thị hùng. Bọn ta thà chết quyết không chịu nhục.
Cả ức Đạt Phong Tử cười gằn bảo lớn :
- Quả thật chúng mi đã tới số nên chẳng biết nghe lời phân trần hơn thiệt của ta. Lũ ngươi có chết cũng đừng than oán.
Liền theo câu nói Đạt Phong Tử tay giữ chặt kiếm quyết, bước tới đủ bảy
bước há miệng thổi luôn một lúc hai hơi dài vào luồng Ngọc Kiếm.
Hai đạo bạch quang như muôn ngàn ánh nguyệt kết lại chiếu lòa trời đất luôn luôn xông xáo kinh hồn.
Ngọc Kiếm không ngừng quẫy lộn xoắn tít vào hai đạo hắc khí bật lên nhiều tiếng nổ rền vang cả vũ trụ mênh mông bát ngát.
Bỗng một tiếng động kinh khiếp hãi hùng như núi sụp trời run vang lên.
Ngọc Kiếm đánh bật tung lên cao hàng mấy trượng hai đạo kiếm khí.
Rồi tiếp theo đó một tiếng động rền vang như thành long đất lở trăm vạn
lần khủng khiếp dữ dội hơn trước, đạo Cam Lồ kiếm khí vừa bị đánh giạt
lên cao bỗng tròng trành như thuyền mất hướng giữa bể khơi đang cơn ba
đào chuyển động rồi tắt mất.
Hồn phi phách lạc cửu tiêu, Linh Chân sư tổ sợ thất thần mặt như gà bị cắt hết tiết.
Ông toan nhảy vụt ra ngoài dùng thuật phi đằng trốn chạy nhưng đã trễ mất rồi.
Luồng Ngọc Kiếm được tự do hoành hành túa ra hàng muôn triệu tia bạc con con phủ xuống đầu Linh Chân đại đức tổ sư.
Người chỉ kịp rú lên một tiếng thất kinh hồn rồi ngất lịm mặc cho luồng
bạch quang tha hồ bầm chém. Chỉ trong một thoáng cả một khối thịt xương
đều nát tan từng mảnh vụn.
Thế là rồi đời một vị tổ sư cầm đầu môn phái.
Sư tổ chết mang theo xuống tuyền đài một mối căm hờn vô biên cả tài quán chúng siêu việt.
Thương thay mà cũng buồn thay!
Thấy đồng đạo bị hại một cách thảm thiết, Không Không sư tổ như rụng rời cả tâm trí, ông hoảng sợ gần bạt vía bay hồn, mồ hôi tháo ra như tắm.
Suy tới tính lui chỉ có tam thập lục kế tẩu đào vi thượng, sư tổ toan
liều chết đánh bậy vài ngọn đòn trí mạng rồi hát bài cao phi viễn tẩu,
nhưng Đạt Phong Tử quá tinh khôn, hắn như đoán biết được tâm ý của ông
nên dồn đánh tới tấp.
Ngọc Kiếm Xà Vương bớt sức truy cản càng lộng hành tác quái, vùng vẫy thật dữ dội kinh hồn.
Hai vầng bạch quang như khói tỏa mây tuôn, mịi mù cuồn cuộn chỉ trong
chốc lát như quấn chặt lấy Ác Sa kiếm khí cơ hồ không phương gì vùng vẫy nổi.
Kinh hoàng thất đảm, bạt vía siêu hồn, Không Không sư tổ đành liều mạng
đem hết nguyên khí lực và hơi sức trong mình tàn sót ra hỗn đấu đến phút giầy cuối cùng rồi có ra sao thì ra.
Ghê gớm thay đạo thuật vô biên tuyệt diệu của người.
Tuy bị yếu thế nhưng Ác Sa kiếm khí của ông vẫn quật khởi, ngang nhiên tung hoành quẫy lộn vô cùng hùng hậu hiểm nguy.
Ác Sa không ngớt bay ra tua tủa ào ào như bão dậy chạm nhằm Ngọc Kiếm phát ra nhiều tiếng nổ kinh thiên động địa.
Đạt Phong Tử không ngờ Không Không sư tổ gần đến phút nguy vong bỗng
quật khởi hung hãn ác liệt đến thế, hắn đâm ra tức giận điên cuồng rít
lên.
- Thằng già khốn kia. Ngươi biết điều mau ngửa cổ ra mà chịu chết cho rồi.
Dứt câu hắn vội hét lên một liếng như sấm nổ nhạc rền rồi giục hai luồng Ngọc Kiếm đánh tơi bời vào Ác Sa kiếm khí.
Liệu cơ nguy sắp đến, nếu dần dừ ắt khó toàn thân, Không Không sư tổ
liền đem hết cả tài siêu việt tuyệt kỹ ra điều khiển luồng Ác Sa kiếm
khí đánh bật đạo bạch quang bay vút lên cao.
Nhân cơ hội ấy Không Không sư tổ vội thâu Ác Sa kiếm khí về. Rồi với thuật ngự phong xuất chúng ông lướt gió chạy như bay biến.
Cả giận Đạt Phong Tử gầm lên như sấm.
- Cẩu tặc Không Không. Ngươi có chạy đàng trời cũng chằng thoát khỏi tay ta. Ta quyết giết ngươi để trừ hậu hoạn.
Chưa dứt lời Đạt Phong Tử liền thúc hai luồng bạch quang đuổi theo nhanh như gió bão cuốn.
Hai luồng bạch quang như hai quả tinh cầu chạy dài trên không trung
chiếu hào quang sáng rực cả đất trời bao la phát giông tố ầm ầm ghê rợn.
Đang chạy thục mạng bỗng nghe phía sau gió thổi ào ào càng lúc càng dữ
dội, Không Không sư tổ kinh hồn táng đỏm nghĩ thầm: “Thằng Đạt Phong Tử
ác thật! Giặc cùng chớ đuổi nó lẽ nào chẳng biết. Vậy mà nó cứ rượt nà
theo ta làm sao thoát được cơn nguy hiểm. Mạng ta phen này ắt chẳng
còn”.
Nghĩ vậy sư tổ càng tuông gió bay nhanh hơn nữa.
Đường dài muôn triệu dặm như ngắn lại dưới chân người. Sư tổ bay một lúc đã qua không biết mấy khoảng trời rộng bao la nhưng ngoảnh nhìn ra sau
vẫn thấy hai vầng bạch quang như cụm mây trắng lù lù tiến đến.
Sư tổ càng rụng rời kinh hãi trổ hết tài tuyệt điểm công phu giục mây đi vun vút.
Đạt Phong Tử đuổi một lúc khá lâu mà chưa theo kịp không Không, hắn tức
thì nổi xung trổ hết tài quán thế kinh nhân thúc kiếm độn đuổi ráo riết.
Chỉ một lúc sau Đạt Phong Từ đã bắt kịp Không Không sư tổ. Hắn liền quát lớn :
- Không Không. Phen này ngươi chạy đâu cho khỏi.
Dứt lời Đạt Phong Tử liền xua Ngọc Kiếm như hai quả chuông trắng khổng lồ úp chụp xuống đầu Không Không sư tổ.
Mạng sư tổ lúc ấy khác nào chỉ mành treo chuồng, rgười khó trông thoát chết đành phó mặc mạng số mình cho kẻ thù định đoạt
May sao từ đâu bỗng xông lại một đạo lục quang vô cùng hùng hậu như một
con rồng xanh cực lớn cản bật hai luồng Ngọc Kiếm bay vèo trở lại.
Tưởng đã rồi một đời sư tổ tuyệt thế cao siêu, không ngờ được giải cứu, Không Không sư tổ như hừng chí trở lại.
Ông loan tung Ác Sa kiếm khí ra trợ chiến bỗng nghe văng vẳng có tiếng nói :
- Chạy đi! Chạy đi! Một mình ta cũng tạm đủ rồi, người ở lại cũng vô ích.
Tự lượng sức mình khó đương cự nổi Ngọc Kiếm Xà Vương, Không Không sư tổ đành nghe theo lời kẻ lạ dùng thuật ngự phong chạy trốn, chớp mắt hình
ảnh người mất dạng vào khoảng trời xa.
Đạo lục quang quả thật muôn phần hung hãn mãnh liệt lạ thường. Nó như
một đại dương xanh rờn đang cơn ba đào sóng gió, luôn tuôn quật xả vào
Ngọc Kiếm không ngớt nổi lên những tiếng nổ xé trời tan đất.
Đạt Phong Tử tưởng đã kết quả được tính mạng Không Không sư tổ, không ngờ có người phóng kiếm quang cứu giúp.
Hắn càng sững sờ kinh ngạc hơn nữa khi thấy kẻ bí mật nào đó có một
luồng kiếm quang quá ư hùng hậu cản nổi Ngọc Kiếm lộn bật trở lại.
Hắn đang lồng lộn giận tức bỗng thấy từ trên không trung cao tít sa xuống nửa lừng một người thân thể gầy gò, râu tóc bạc phơ.
Thoạt trông người ấy, Đạt Phong Tử giận sùi bọt mép quát lớn :
- À! Thằng Đạt Ni Phật Thằng già khốn kia. Ta cùng mi không oán không
thù bỗng không đến đây gàn cản. Tại mi sanh sự đừng trách ta đem dạ
chẳng lành.
Phải. Người ấy chính là Đạt Ni Phật, chủ nhân Anh Hùng quán có chiếc
đỉnh khổng lồ trên một vạn cân mà Phù Dung Nương đã phá mất lúc trước.
Đạt Ni Phật ngày nay so với buổi trước thật muôn phần ghê gớm, hơn xưa cả một trời một vực.
Nguyên sau ngày Phù Dung Nương đến Anh Hùng quán trổ oai thần, lão Đạt Ni Phật như bị kích động lòng tự ái.
Lão nghĩ tài nghệ mình bấy lâu những tưởng là xuất chúng siêu nhân trên
cả chúng anh hừng thiên hạ không ngờ trên đời còn có người tài nghệ siêu việt tột trần dường ấy.
Chán nản lão liền dẹp quán về núi Bạch Hạc rèn luyện thêm bản lĩnh tài nghệ.
Đạo thuật của lão hiện giờ vô cùng lợi hại.
Vừa nghe Đạt Phong Tử thốt lời xấc láo khinh khi, Đạt Ni Phật cả giận quát lớn :
- Đạt Phong Tử. Ngươi tài cán bao nhiêu mà lớn lối. Ngươi bất quá chỉ
cậy có Ngọc Kiếm Xà Vương trong tay nên hung hăng phách lối.
Căm giận sôi gan Đạt Phong Tử không thèm đáp lại, hắn liền thúc Ngọc Kiếm đánh thật đữ.
Ầm... Ầm... Ầm...
Muôn ngàn tiếng nổ dường địa chấn thiên long liên tiếp bùng lên, Ngọc Kiếm Xà Vương càng tỏa rộng ra như bao giáp cả khung trời.
Lãnh khí bốc ra ào ào gây thành một luồng gió lạnh buốt rét tận xương tủy dữ dội hơn cả bão táp.
Ngọc Kiếm càn tràn lan như nước tràn khói lỏa, quẫy lộn kinh hồn như long tranh hổ đấu.
Đạo lục quang của Đạt Ni Phật cũng chẳng phải tầm thường.
Nó nguyên là một vuông lụa màu lục dùng để buộc lưng của đức Ngươn Thủy Thiên Tôn.
Lão Đạt Ni Phật may mắn được người ban tặng lúc lão có việc đến cung Huyền Đô bái yết đức Bắc Thiên Chơn Võ Đế.
Đã sẵn là một báu vật tiên gia, Đạt Ni Phật lại thu cả linh khí của đất
trời, theo phép ngũ hành âm dương người đem nung trong lò bát quái hơn
bốn năm trời nên chiếc thắt lưng màu lục ấy mầu nhiệm hơn cả kiếm quang
kiếm khí thường vạn bội.
Đạo lục quang như muôn vạn chiếc buồm to lớn trải ra rung động theo đà gió vụt, luôn luôn bám riết vào hai vầng bạch quang.
Hai sức mạnh gặp nhau, luôn luôn xoắn tít quẫy lộn phát ra nhiều tiếng nổ như núi nghiêng trời đổ.
Thấy đạo lục quang cầm cự được với Ngọc Kiếm Xà Vương, Đạt Phong Tử kinh dị nghĩ thầm: “Thằng già hủ này lợi hại dữ a! Nếu ta không biểu lộng
hết tuyệt kỹ thần thông làm sao đàn áp được nó”.
Nghĩ vậy Đạt Phong Tử liền hét lớn một tiếng rõ to như sét dậy lưng trời đoạn chuyển mình đưa lãnh khí trợ lực với Ngọc Kiếm hoạt động ráo riết.
Rầm... Rầm... Rầm...
Hai vầng bạch quang như muôn triệu con rồng bạch vờn sóng ngoài bể biếc chiều hôm, lăn xả vào đạo lục quang đánh tới tấp.
Bỗng một tiếng động khủng khiếp dường địa lôi nổ thành tan vang lên, hai vầng Ngọc Kiếm đánh giạt đạo lục quang bay vụt ra ngoài nhỏ dần.
Hồn bất phụ thể, Đạt Ni Phật vội bước sấn đến đủ hai mươi bốn bước,
người vận thêm khí Đan Điền thôi thúc luồng lục quang chống ngăn ráo
riết.
Đạo lục quang như nước tràn, lửa cháy gặp gió lan rộng kinh người chỉ trong chớp mắt nó như quyện chặt hai luồng Ngọc Kiếm.
Thất kinh Đạt Phong Tử liền chuyển mình mấy lượt, hắn lại thổi luôn ba hơi dài vào hai đạo bạch quang.
Ngọc Kiếm khác nào khói tỏa mây tuôn, mưa sa gió táp, càng phút càng
hùng hổ dữ dội, nổ lên mấy tiếng kinh trời khiếp đất rồi quấn chặt đạo
lục quang cơ hồ chẳng sao vùng vẫy được.
Nhắm mòi không êm, lão Đạt Ni Phật liền trổ hết tài tột chúng siêu phàm, vận thêm khí Thiên Cương đánh giạt hai luồng bạch quang ra ngoài.
Thừa hư lão thu nhanh đạo lục quang đoạn dùng độn kiếm bay nhanh như gió vút.
Không ngờ Đạt Ni Phật liều lĩnh lại hành động nhanh nhẹn và tài tình đến thế, Đạt Phong Tử giận tái mặt uất người.
Hắn toan xua Ngọc Kiếm đuổi theo nhưng hình bóng kẻ thù đã mất dạng vào khoảng mây mờ.
Thất vọng, căm hờn Đạt Phong Tử đành thu Ngọc Kiếm trở lại rồi dùng thuật Ngự phong bay mất.