Bỉ Ngạn Đứng Chờ Nơi Vong Xuyên

Chương 7

“Cầu xin các cậu, làm ơn, làm ơn, đừng đọc, đừng đọc…” Tôi khóc, nước mắt chảy dài trên môi, mặn, chát, đắng.

Nhưng càng như vậy, Lục Tâm lại càng hào hứng hơn.

Cô ta xoay cuốn nhật ký và cợt nhả tôi như đang chơi với một con khỉ.

Nó được truyền qua truyền lại cho các bạn cùng lớp và cuối cùng ném tới chỗ Mạnh Kỳ, cô ta bắt lấy nó, cúi nhìn xuống thấy tôi đang qu/ỳ trên mặt đất.

"Mạnh Kỳ, giọng của cậu rất hay, đọc cho mọi người nghe đi! Mọi người nghe thử xem, bạn trai của các bạn có bị con hồ ly tinh này mê hoặc không nha, hahaha..."

Tôi bò đến bên chân của Mạnh Kỳ.

"Mạnh Kỳ, cầu xin cậu, chỉ một lần này thôi, đừng đọc… Đừng..."

Mạnh Kỳ không nhìn tôi nữa, chậm rãi đứng dậy, mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký.

"Mẹ tôi mang về một cậu bé từ sau núi về. Cậu ấy rất rất đẹp, giống như một vị thần lạc vào chốn nhân gian. Mẹ bắt tôi gọi cậu ấy là anh trai..."

"Những kẻ ác nhân đó đều đáng ch*t… Anh trai kêu tôi đưa họ đến cho anh ấy… Liệu họ có ch*t không..."

……

"Hahahaha, mẹ mang về một cậu bé trên núi trở về, lại còn thần tiên lạc vào chốn nhân gian, mày viết tiểu thuyết à? Mày bị hoang tưởng đúng không, hoang tưởng ra một người anh trai?"

"Thảo nào mày trông giống như một con hồ ly tinh. Thì ra là mẹ mày b/án th/ân, đúng là mẹ nào con nấy."

"Mình đã nói mà, con nhỏ này này không hề đơn giản, đã đọc quá nhiều tiểu thuyết lo/ạn lu/ân rồi phải không?"

……

Những tiếng cười nhạo phát ra như ngọn sóng ập đến

Những tiếng cười đó, những lời nói đó như những con d/ao sắc bén, c/ứa vào tim tôi từng chút một.

17.



"Mình xin lỗi, xin lỗi cậu, mình không nên giúp Lục Tâm và Diệp Lan b/ạo h/ành cậu, mình xin lỗi cậu, cậu mắng mình đi, cậu đánh mình đi..."

Mạnh Kỳ quỳ dưới chân tôi khóc lóc thảm thiết, giống như tôi cũng đã từng quỳ dưới chân cô ấy như vậy.

"Mạnh Kỳ, chẳng phải cô cũng hận Lục Tâm và Diệp Lan sao?"

Anh trai nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Mạnh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể vừa nhớ lại một số chuyện không vui.

“Cô quên anh trai cô đã ch*t thế nào rồi à?”

"Anh ấy, anh ấy, anh ấy..." Mạnh Kỳ không ngừng run rẩy, không thể thốt nên lời.

Anh trai trông giống như một thẩm phán.

"Để tôi nói thay cô vậy, mẹ cô sinh ra vốn đã bị khuyết tật, sau khi hai anh em cô sinh ra cha đã bỏ rơi các người đi theo người phụ nữ khác, anh trai là người đã nuôi nấng cô từ nhỏ, cô có thể được học cấp ba, vào đại học đều là nhờ anh cô đã từ bỏ cơ hội đi học, ra ngoài làm việc kiếm tiền để nuôi cô ăn học.”

“Sau này, anh trai cô đóng vai quần chúng trong một bộ phim truyền hình do gia đình Diệp Lan đầu tư, nhưng lại bị đoàn làm phim b/ạo h/ành, bị gài bẫy ngã ch*t. Để che đậy vụ bê bối, gia đình Diệp Lan đã tuyên bố rằng do anh trai cô thực hiện các động tác nghiệp vụ không đúng nên mới dẫn đến cái ch*t, đoàn làm phim lấy lý do nhân đạo, tình người đã thỏa thuận riêng với nhà cô để bù cho gia đình một khoản trợ cấp.

“Rõ ràng anh trai cô đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn kể về việc anh ấy bị đối xử như thế nào trên trường quay, nhưng cô lại không hề điều tra xem cụ thể ra sao, mà lập tức ký thỏa thuận với đối phương để nhận khoản tiền ấy.”

“Cô lại dùng số tiền đó phục vụ cho bản thân, không quan tâm đ ến người mẹ tàn tật của mình, thậm chí để tiến vào cái giới đó, còn không ngần ngại trở thành con ch.ó của Lục Tâm và Diệp Lan. Anh trai cô dưới suối vàng biết được, không biết có phải là bản thân đã nuôi một đứa ăn cháo đá bát hay không?”

"Những chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến tôi."

Ánh mắt của anh trai tôi đột nhiên trở nên sắc bén, như thể muốn kho/ét một lỗ trên cơ thể Mạnh Kỳ.

"Nhưng tại sao cô lại muốn giẫm đạp lên xương cốt của An An?"

Anh tôi khẽ thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.

“Xương cốt?”

Mạnh Kỳ dường như đã nhớ ra điều gì đó.

Bàn tay vốn đang định chạm vào tôi chợt rụt lại giống như bị bỏng.

18.

“Cô nhớ ra rồi à?”

“Các người đã gi*t An An, các người đã gi*t em ấy.”

Sắc mặt anh lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

Tôi đứng ch*t trân tại chỗ.

Bọn họ đã gi*t tôi sao? Tôi đã ch*t rồi?

Đầu đau như búa bổ, tôi ngồi xổm xuống.

Một số ký ức đã biến mất đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi...

Đêm đó, Diệp Lan và Mạnh Kỳ dùng hết sức ghì chặt tôi lại, để mặc do Lục Tâm  tùy ý vẽ chữ X lên mặt tôi.

Sau khi vẽ chán rồi, cô ta nói muốn chụp ảnh khỏa thân của tôi gửi vào nhóm chat của trường.

Diệp Lan nói cô ta có một ý hay hơn. Cô ta nói trên mạng chỉ rằng, lấy một chiếc gối đè chặt lên mặt một người từ 4 đến 5 phút sẽ làm cho người đó gần như ng/ạt th/ở.

Bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi sắp ng/ạt th/ở, nên Mạnh Kỳ cầm một chiếc gối đến, Diệp Lan lấy gối đè lên mặt tôi, còn Lục Tâm thì ngồi trên gối.

Bọn họ giống như những tên đao phủ, hào hứng xắn tay áo lên.