Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 5: Ở lại nhà nghỉ

Thượng Quân Trừng đi theo cô nhân viên phục vụ lên phòng mình, lúc cô nhân viên ấy giúp anh mở cửa phòng còn dè dặt hỏi anh có thể cho mình xin chữ ký được không.

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Đang ký tên, Thượng Quân Trừng chợt nghe thấy tiếng cười trộm của cô nhân viên kia, anh ngờ vực ngẩng đầu lên thì thấy Từ Nam Phương đang đi về phía mình. Cô nhân viên này đang cười Từ Nam Phương.

Thấy Thượng Quân Trừng nhìn về phía mình giống như đã làm sai chuyện gi, Từ Nam Phương vội vàng cúi đầu.

dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Thượng Quân Trừng cau mày, đưa bút trả cô nhân viên, nói: “Cô giúp tôi thuê phòng bên cạnh cho cô gái này”. Anh quả thực không muốn nhìn thấy Từ Nam Phương thêm một giây nào nữa, một mình đi vào trong phòng.

Vừa mới ngồi xuống, Thượng Quân Trừng lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tưởng là nhân viên phục vụ, anh bảo người đó vào tự nhiên, nhưng không ai đáp, vẫn chỉ có tiếng gõ cửa vang lên đều đặn.

Thượng Quân Trừng đành đứng dậy ra mở cửa. Không phải nhân viên nhà nghỉ, mà là Từ Nam Phương với vẻ mặt rụt rè đang nhìn anh.

Thượng Quân Trừng đanh mặt lại, thật sự không biết cô ta còn muốn làm gì.

Từ Nam Phương chìa tấm thẻ trong tay ra: “Cô ấy đưa cho tôi cái này, tôi không biết mở cửa như thế nào…”.

Những lời này của Từ Nam Phương thật sự khiến Thượng Quân Trừng dở khóc dỏ cười.

Anh cầm lấy tấm thẻ trong tay Từ Nam Phương, lẩm bẩm: “Đồ nhà quê!”, rồi đi quan người cô, “cạch” một tiếng, cửa được mở.

Thượng Quân Trừng vào trong phòng, mở hết đèn lên.

Từ Nam Phương xúc động nói cảm ơn khiến anh có chút bối rối, anh nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Không có gì, cô đi rửa mặt trước đi, khỏi khiến người khác nhìn vào mất cả hứng ăn cơm”.

“Rửa mặt?”, Từ Nam Phương có phần xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phải, cô đã rất lâu rồi chưa soi gương, chẳng biết bộ dạng hiện tại của mình như thế nào nữa.

“Vậy tôi đi lấy bồn nước tới, à đúng rồi, múc nước ở đâu?”

Thượng Quân Trừng lại phát điên lên vì câu hỏi của Từ Nam Phương” “Nhà cô ở đâu thế hả? Ở sơn cốc nào thế hả?”. Thượng Quân Trừng chẳng buồn nhìn cô ta nữa, anh đi thẳng tới phòng tắm, mở vòi nước, rồi quay ra ngoài quát: “Lại đây!”.

Từ Nam Phương không dám trái lệnh, đi vào trong đó. Vừa mới bước chân tới cửa, suýt nữa thì cô bị dọa nhảy dựng lên. Cô thấy trước mắt đột ngột xuất hiện hai người, đợi đến khi nhìn rõ rồi cô mới nhận ra đó chính là mình và Thượng Quân Trừng.

Giống nhau như đúc.

Thượng Quân Trừng chẳng còn kịp kinh ngạc vì loại gương này tốt hơn hẳn gương đồng ở thời đại của cô, cô chỉ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đến thảm hại của mình trong gương, búi tóc rũ rượi, tóc bay tán loạn, tram ngọc cũng rơi mất hơn phân nửa, lớp phấn trang điểm nhem nhuốc cùng bùn đất, chỗ hồng, chỗ vàng, lớp áo lót bên trong màu vàng, tấm áo choàng xanh sẫm và cả cái váy thắt bên hông, tất cả vừa bẩn vừa rách; vạt váy còn bị Từ Nam Phương xé ra một mảng lớn, đừng nói là thời đại hiện nay, nếu cô vác bộ dáng này ở bốn trăm năm trước cũng sẽ bị coi là một dân ăn mày hoặc một kẻ điên.

Từ Nam Phương cuống quýt đi tới gần vòi nước rửa mặt, nước rất ấm.

Thượng Quân Trừng đứn một bên xem Từ Nam Phương rửa mặt, lại còn thuận tay với lấy chiếc khăn mới treo trên giá đưa cho cô ta.

Đúng lúc này Jim đi vào, bắt gặp Thượng Quân Trừng đưa khăn mặt cho Từ Nam Phương, kinh ngạc đến nỗi hoài nghi mình bị hoa mắt. Thượng Quân Trừng vừa quay đầu lại bỗng nhiên thấy Jim: “Sao nhanh thế?”.

“Ơ, tôi mua ngay ở cửa hang tiện lợi bên cạnh.” Jim nào có muốn vì chuyện vătk vãnh này mà phải lãng phí thời gian, bản thân anh ta còn chưa ăn tối nữa.

Thượng Quân Trừng muốn Jim đưa quần áo cho Từ Nam Phương, nhưng Jim đã vội quét mớ quần áo kia vào tay anh: “Tôi còn phải báo cáo với công ty tình hình hôm nay”. Vẻ mặt Jim hiện rõ sự khổ sở, chuyện hôm nay quả thật khiến người quản lý như anh ta vô cùng đau đầu.

dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Thấy Jim bỏ đi không thèm quay đầu lại một cái, Thượng Quân Trừng đành phải cắn răng lấy quần áo trong túi đưa cho Từ Nam Phương.

Từ Nam Phương ở trước mặt Thượng Quân Trừng vật vã mở từng cái túi nilon đựng trang phục ra, áo sơ mi, quần, Cô nhận lấy từ tay Thượng Quân Trừng từng chiếc, từng chiếc một.

Trông thấy bộ dạng long ngóng vụng về của Từ Nam Phương. Thượng Quân Trừng thật sự chỉ muốn nhúng tay vào giúp, không nờ vừa mới thò tay vào túi liền chạm tới một chiếc áo ngực. Thượng Quân Trừng chửi thầm trong bụng, tên Jim kia nhất định phải mua cả nội y nữa sao? Anh mở cái túi ra, quả nhiên trong túi còn có một cái hộp đựng nội y phụ nữ.

“Tên háo sắc!”, Thượng Quân Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cái gì?”, Từ Nam Phương không nghe rõ liền hỏi lại.

“Không phải chuyện của cô!”, Thượng Quân Trừng hét lên với Từ Nam Phương. Cô đành phải rụt đầu lại.

Thượng Quân Trừng nhét cái túi vào tay Từ Nam Phương: “Cô tự đi thay đi, tôi ra ngoài đây”. Đúng lúc anh quay lưng định đi thì giọng nói yếu ớt của Từ Nam Phương lại vang lên: “Chờ chút Danny!”.

“Đừng có gọi tôi là Danny, tôi với cô quen thân lắm hả?, Thượng Quân Trừng từ đầu tới cuối không có lấy một chút hòa nhã nào với Từ Nam Phương.

“Ồ, vậy…”, Từ Nam Phương không biết nên xưng hộ thế nào.

Thượng Quân Trừng quay đầu lại: “Gọi là…”, chưa nói hết anh đã ngẩn người ra, quên mất nửa câu sau bởi vì Từ Nam Phương đang giơ chiếc áo ngực trong tay lên, nhìn anh với vẻ mặt xám xịt.

“Cô làm cái gì thế?”.

Từ Nam Phương ngượng ngùng cười: “Đây là… cái gì?”.

Thượng Quân Trừng lập tức nổi khùng: “Cô không quê mùa tới mức chưa từng dùng cái này đấy chứ?”, Thượng Quân Trừng tức đến lộn ruột, dù Đại lục có một nơi sơm thâm cùng cốc đến mấy đi nữa, anh cũng không thể tin được phụ nữ ở đó lại ngốc đến mức không biết áo ngực là gì.

Thế nhưng vì Từ Nam Phương nhìn anh rất khẩn khoản, Thượng Quân Trừng không còn cách nào khác đành phải nhận lấy chiếc áo ngực trong tay cô ta, sao đó đặt trước ngực mình, khoa chân múa tay một lúc làm mẫu: “Úp vào ngực, hiểu không? Này chẳng lẽ cô không mặc gì ở trong?”. Thượng Quân Trừng vô thức nhìn xuống ngực Từ Nam Phương.

Từ Nam Phương cảm giác được ánh mắt của Thượng Quân Trừng khang khác, cuống quýt giơ tay lên che ngực, bờ môi trắng bệch: “Hạ lưu!”.

Thượng Quân Trừng cả ngày đã lo lắng cho cô như vậy, đến giờ lại nhận hai chữ này, dù Từ Nam Phương nói xong cũng tỏ ra hối hận, nhưng Thượng Quân Trừng vẫn không kìm được ném cái áo sang một bên, quay lưng bỏ đi.

“Này chờ một chút”, Từ Nam Phương vẫn không buông tha, lớn tiếng gọi Thượng Quân Trừng lại, “Tịnh phòng ở đâu?”.

“Tịnh phòng là cái gì?”, Thượng Quân Trừng đi tới cửa, nhưng không nhịn được đành dừng chân lại. Xưa này anh chưa từng gặp một người nào như vậy. Trong mắt anh, cô gái này quả đúng là bị khùng.

“Chính là phòng thay y phục tắm rửa đấy!”, Từ Nam Phương có phần sốt ruột.

Thượng Quân Trừng lại từ cửa quay về, anh thật sự sắp khóc ra đến nơi rồi. Anh dắt Từ Nam Phương vào phòng tắm: “Đây chính là tịnh phòng mà cô nói, chẳng lẽ đến cả WC mà cô cũng không nhận ra hả? Tiểu thư à, cô có cần tôi giúp cô tắm tửa, thay quần áo cho không hả?”.

diendanlequydon.com

Từ Nam Phương sa sầm mặt: “Anh đâu phải thái giám!”.

“Gớm! Cô cho rằng cô ăn mặc như vậy là trở thành Hoàng hậu chắc? Còn tắm rửa, thay y phục, Hoàng hậu nhà cô cứ từ từ làm đi!”, Thượng Quân Trừng vẫn khẳng định người phụ nữ này thật sự là thần kinh không bình thường, nếu không thì cũng là một đồ nhà quê từ dưới đất chui lên!

Thượng Quân Trừng không thèm để ý tới Từ Nam Phương nữa, anh đi ra khỏi cửa.

Nghe tiếng đóng cửa sầm một cái, trái tim đang treo lơ lửng của Từ Nam Phương liền rớt xuống. Cô đau khổ cười, Hoàng hậu, Hoàng phi, nói ra quả nhiên là không có ai tin.

Thượng Quân Trừng đi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được cô nhân viên đi qua trước mặt. “Này”, Thượng Quân Trừng gọi cô ta lại, cô ta cúi đầu tươi cười.

Thượng Quân Trừng lấy ra hai tờ một trăm đồng nhét vào tay cô nhân viên. Mặt cô ta lập tức biến sắc: “Gì vậy? Chúng tôi ở đây không có phục vụ đặc biệt!”.

“Ai cần phục vụ đặc biệt”, Thượng Quân Trừng lại bị cô ta chọc tức.

“Vậy anh đưa tôi tiền làm gì?”, cô nhân viên này có lẽ đã nghe được quá nhiều tin đồn về minh tinh, vẻ mặt lúc này đầy sự phòng bị.

Thượng Quân Trừng nhẫn nhịn chỉ tay vào trong phòng: “Trong này có một cô gái từ trên núi xuống, nhiều thứ đều không biết sử dụng. Nếu như có gì cô ấy không hiểu thì giải thích với cô ấy, chẳng hạn như dùng bồn cầu tự hoại như thế nào, tắm còi hoa sen như thế nào… Cô kiên trì giải thích cho cô ta giúp tôi!”.

Cô nhân viên xấu hổ nhìn Thượng Quân Trừng, cảm thấy thẹn thùng vì sự lỗ mãng của mình khi nãy.

“Cái này coi như tiền boa đi!”, Thượng Quân Trừng cũng không buồn đôi co nữa, phất phất tay với cô ta.

Cô nhân viên đương nhiên vui vẻ đồng ý, cô ta đang ỉu xìu đi vào trong phòng thì bị Thượng Quân Trừng gọi lại: “À đúng rồi, hình như cô ta cũng không biết mặc áo lót”. Nói xong câu này, anh cũng cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng đưa tay lên đỡ cằm, ho khan một tiếng để loại bỏ ngượng ngùng: “Hừm, dù sao thì cô ta không hiểu cái gì, cô cứ nói với cô ta là được”.

Nói hết, Thượng Quân Trừng đi về phòng mình, anh cũng phải đi tắm rửa mới được.

***

diendanlequydon.com

Trong phòng tắm, Từ Nam Phương cầm khăn lau mái tóc ướt sũng của mình, cô nhìn vào gương, lau sạch tầng hơi nước mờ trên tấm kính, nhìn rõ hình mình trong đó. Cô chưa từng được nhìn thấy chính mình rõ ràng đến vậy, bất chợt cảm thấy yêu chiếc gương kia vô cùng.

Ngay cả giọt mồ hôi trên trán chưa kịp lau cũng trông thấy được.

Từ Nam Phương vừa đứng trước gương mặc quần áo, vừa cười với chính mình, chỉ có điều nụ cười của cô mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút bi thương. Cô tự nhủ: “Từ Nam Phương à! Nhẫn nại một chút, chờ khi ngươi quen với cuộc sống ở đây, có thể một mình đối diện với cuộc sống của bốn trăm năm sau, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.

Cô nhặt lên một cây trâm vàng thúy vũ, chiếc trâm này hoa văn bướm và hoa, chính giữa con bướm còn được trạm một viên đá quý. Cô mỉm cười nhìn mình trong gương: “Bây giờ ngươi phải giả ngu, một vai diễn đơn giản như vậy, ngươi thừa sức diễn đúng không? Chẳng phải là xuyên tới bốn trăm năm sau ư? Chẳng phải là bắt đầu lại từ đầu ư? Ngươi không sợ hãi, đúng không? Ngươi xem đi, tên Danny đó chẳng phải nằm trong sự khống chế của ngươi đấy sao?”.

“Danny, Thượng Quân Trừng”, Từ Nam Phương nheo mắt: “Mồm miệng độc nhưng lại quá mềm lòng nhẹ dạ. Những người nhẹ dạ, không nên làm chuyện lớn, tôi thích nhất người như vậy”.

Từ Nam Phương cười giống như người đã chiến thắng tất cả, thậm chí thấy được ánh bình mình thắng lợi. Cô thở mạnh một hơi vào gương, lập tức bề mặt gương lại mờ đi như bị bao phủ một màn sương mù. Từ Nam Phương lâu tầng hơi nước kia đi, cô nhìn xung quanh, mặc dù cuộc sống bốn trăm năm sau khiến cô không thể lập tức thích nghi được, mặc dù sống ở đây cô nhất định sẽ phải chịu nhiều ấm ức, nhưng cô tin mình vẫn có thể sống tốt, sống rất vui vẻ.

***

Thượng Quân Trừng ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, giải tỏa hết cái mệ mỏi toàn thân mới phát hiện ra dạ dày mình bắt đàu biểu tình. Anh đi ra ngoài nhìn đồng hồ, đã mười giờ. Gọi điện thoại cho trợ lý Jim nhưng chỉ thấy tín hiệu máy bận, Thượng Quân Trừng đành phải mặc quần áo ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, anh liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của phụ nữ.

Hình như là truyền từ hành lang bên cạnh tới.

Trong hành lang rất yên tĩnh, Thượng Quân Trừng không cần cố gắng tập trung vẫn có thể dễ dàng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.

“Cô ta không biết dùng cả bồn cầu cơ á?! Trời ạ, bà già quê mùa đó ở đâu chui ra vậy? Thượng Quân Trừng không phảu ngôi sao ư? Sao lại có một người như vậy đi theo anh ta nhỉ?”

“Ha ha… Mấy cô không biết thôi, chị vừa lên mạng đọc được một tin cực khủng luôn! Cô gái kia hóa ra chính là bạn gái của Thượng Quân Trừng, nhưng hình như cô ta có vấn đề về thần kinh!”

“Ọc! Sao chị biết?”

“Làm gì mà không biết, chị thấy trên mạng nói thế mà. Trên mạng thì tin tức nhanh lắm! Thượng Quân Trừng chẳng phải lên Sơn Tây quay phim ư, bạn gái cũ của anh ta cũng đi theo, nhưng mà thần kinh có vấn đề, cô ta còn mặc đồ cổ trang định làm bạn diễn với Thượng Quân Trừng nữa cơ. Haizzz… Thượng Quân Trừng thật là đáng thương, bị một người phụ nữ như vậy quấn lấy!”, một cô nhân viên than thở, “Có tin nói rằng Thượng Quân Trừng muốn vứt bỏ cô ta, các chị xem, đâu có phải! Vừa nãy anh ta còn nhờ Lưu Đạm Chân vào chăm sóc cô ta nữa kìa:.

“Làm gì có! Anh ta nói với em trong phòng là một cô gái từ trên núi xuống, không phải bị tâm thần”, cô gái tên Lưu Đạm Chân này có vẻ như không quá hứng thú với Thượng Quân Trừng.

“Người ta là “sao” còn nói thật với em chắc? Sao em không nghĩ lại xem, ngôi sao lớn như Quân Trừng chẳng lẽ quen biết một cô gái quê mùa?”

“Chị nói thế em cũng cảm thấy đúng, nếu không phải bị thần kinh thì sao lại lại không biết mặc áo lót chứ, quần trong là cái gì cũng không biết, còn mặc cái kiểu này… ”, Lưu Đạm Chân cười khúc khích, “Nếu đúng như những gì mọi người nói thì cái anh chàng Thượng Quân Trừng quả là đáng thương, phải đưa theo một cô gái như vậy bên mình”.

“Ừ, thế nên chị mới nói, Quân Trừng của chúng ta thật sự đáng thương mà, các cô không quan tâm, haizzz, còn có thể chạm vào giường anh ấy ngủ, chạm vào chiếc ly anh ấy uống, có thể…”

diendanlequydon.com

“Thôi thôi, chị còn nói nữa là kể tới cả cái bồn cầu đấy!” Một trận cười giòn giã vang lên.

Tiềng bước chân vội vã cắt đứt cuộc buôn chuyện của mấy cô nhân viên. Tài xế của Thượng Quân Trừng đang cầm theo hộp cơm chạy về phía này, vừa đúng lúc trông thấy Thượng Quân Trừng đứng ở cửa.

“Em mua mỳ cắt lát và bánh hành băm, anh ăn tạm vậy nhé. Chỗ này cách nội thành khá xa, nếu anh không vừa ý thì đợi lát nữa đi ăn đêm”, tài xế nói với Thượng Quân Trừng.

“Không cần, ăn thế này là được rồi. Cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi”, Thượng Quân Trừng quan tâm dặn dò cậu ta.

Anh chàng tài xế ngây người, không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng Thượng Quân Trừng lại tốt như vậy, anh ta còn tưởng rằng vì người phụ nữ điên kia mà Thượng Quân Trừng rất giận dữ. Những lúc tức giận, Thượng Quân Trừng không chỉ lớn tiếng quát nạt, mà còn làm mặt lạnh với tất cả mọi người, khiến cho người khác không dám hé răng nói nửa lời. Có điều xem ra lúc này, tâm trạng anh ta khá tốt.

Tài xế đáp một tiếng rồi đi.

Thượng Quân Trừng bưng hộp cơm quay về phòng, chợt nghĩ tới cái gì, anh đi sang phòng bên cạnh.

Cửa phòng không đóng, Thượng Quân Trừng gõ hai tiếng rồi tự đẩy cửa vào trong.

Lúc anh vừa bước vào thì thấy Từ Nam Phương từ nhà tắm đi ra, mái tóc dài ướt sũng xõa trên vai. Áo sơ mi Jim mua có vẻ rộng hơn một số, Từ Nam Phương mặc vào, để lộ những đường cong trên cơ thể.

Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng bằng ánh mắt long lanh như ngập nước, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cô bỗng dưng đỏ mặt, hàng lông mi khẽ cụp xuống, cúi đầu xoa xoa tóc.

“Bọn họ không hướng dẫn cô cách dùng máy sấy tóc à?”, Thượng Quân Trừng dời ánh mắt khỏi người Từ Nam Phương, anh không thể phủ nhận, sau khi tắm rửa xong, cô trông bắt mắt hơn trước rất nhiều.

Người đẹp vừa mới tắm xong, đối với đàn ông nào cũng là một sự mê hoặc, cho dù anh ta đã gặp qua bao nhiêu người đẹp, cho dù anh ta có cố tình tỏ ra bất cần, nhưng Từ Nam Phương cũng ngay lập tức chộp được giây phút chần chừ của anh.

“Anh… không cần lo cho tôi nữa đâu.” Từ Nam Phương nhỏ giọng nói, tỏ ra áy náy với Thượng Quân Trừng.

“Ai thèm lo cho cô!”, Thượng Quân Trừng lập tức phủ nhận, “Mang cái này tới cho cô!”. Chẳng biết là do quá căng thẳng hay nhất thời hồ đồ, Thượng Quân Trừng đưa hộp cơm trong tay cho Từ Nam Phương.

“Đây là cái gì?”, Từ Nam Phương nhận lấy, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quân Trừng.

“Cơm tối, ở đâu mà lắm lời thế không biết!”, nhắc tới cơm tối, Thượng Quân Trừng bỗng cảm giác được dạ dày mình đã réo ầm ĩ. Vừa mới tắm xong, cơ thể vận động nhiều quá, lúc này hình như lại càng dễ đói.

“Cô chắc là không ăn được hết nhiều như vậy chứ?”

Từ Nam Phương mở hộp cơm ra, mùi thơm của món mỳ xông lên mũi, cực mê hồn người: “Hay là cùng ăn đi!”. Từ Nam Phương cười.

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

“Ai muốn ăn cùng cô chứ!”, Thượng Quân Trừng bực mình nói, rồi quay lưng bỏ đi, Nhưng tới bên cạnh cửa anh chợt nghĩ, sao mình phải vác bụng đói để giúp người phụ nữ điên này chứ, thế là anh lại quay vào, giằng lấy hộp đồ ăn nhanh trong tay Từ Nam Phương. Hộp đồ ăn nhanh này khá đầy, lại là hộp mềm, bị Thượng Quân Trừng dùng sức giằng lấy, nước sốt bên trong bắn tung tóe lên người Từ Nam Phương.

Từ Nam Phương vội vàng chạy vào trong phòng tắm lấy khăn lau nước sốt bắn lên áo mình. Khuôn mặt cô thấp thoáng hiện lên nụ cười, bởi vì cô có thể nhìn thấy qua tấm gương, Thượng Quân Trừng đang đứng ngoài kia bất động.

Từ Nam Phương đi ra ngoài, nói với vẻ áy náy: “Do tôi không tốt, cầm cái hộp cũng không chắc, khiến mỳ của anh rơi vãi hết rồi!”.

Thượng Quân Trừng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Ừm, cô nên cẩn thận một chút, bưng cái hộp mà cũng không xong”.

“Xin lỗi… “, Từ Nam Phương chủ động nhận sai, giọng nói yếu ớt còn hơn cả tiếng be ve của cừu non.

Thượng Quân Trừng giữ thể diện, không ra ngoài ngay mà đưa lại hộp mỳ cho Từ Nam Phương, cầm lấy một miếng bánh hành băm trong hộp đồ ăn nhanh, vừa bỏ vào miệng mình, vừa đưa đôi đũa cho Từ Nam Phương: “Cô biết dùng đũa không?”

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Đôi mắt Từ Nam Phương sáng rực lên: “Biết”. Cô nhận lấy đôi đũa, khều mì trong hộp lên, đưa vào trong miệng một cách rất có quy củ. Cô đã rất đói rồi, hai ngày trời không có cái gì trong bụng, miếng mì vừa mới vào tới miệng, cô đã cảm thấy nó là mỹ vị nhân gian.

Có điều như chợt nhớ ra cái gì đó, Từ Nam Phương không rụt rè nữa, bưng hộp mỳ lên húp một ngụm lớn. Nước vẫn còn nóng, Từ Nam Phương suýt nữa thì bị sặc, cô vừa cầm hộp mỳ vừa ho khụ khụ.

Thượng Quân Trừng trông thấy bộ dạng Từ Nam Phương như vậy, cảm thấy như vừa gặp ma đói. Ban nãy thấy cô ta còn bình thường, lúc này lại cảm giác không được bình thường lắm.