Anh bước đi, từng bước thẩn thơ, vô định. Nỗi buồn có lẽ đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí khiến anh không nhận ra Saphia vẫn lặng thầm bước theo sau mình từ nãy đến giờ.
Dừng chân cạnh một con suối nhỏ, anh ngồi xuống thật chậm rãi, bàn tay khẽ chạm mặt nước, ánh mắt vô hồn.
Anh đang buồn, rất rất buồn hay nói đúng hơn đó là anh đang đau lòng
vì nó. Nhớ đến những ngày tháng chơi đùa cạnh nó, nhớ đến lần đầu tiên
anh gặp lại nó ở Trái Đất, nhớ đến những lúc nó cùng anh ở trong cung
điện, cả lúc no cùng anh vào học viện, anh nở một nụ cười buồn đầy chua
xót.
Anh yêu nó, yêu nó rất nhiều. Từ ngày còn bé, ngay ngày đầu tiên gặp
nó tại đồng cỏ, nhìn thấy hình ảnh nó chạy nhảy chơi đùa đầy hồn nhiên
và vô tư, anh đã đem lòng yêu nó rồi.
Nhớ đến ngày đó, lúc anh gặp nó thì hắn cũng lần đầu gặp nó. Cả ba từ đó chơi chung với nhau. Hắn cũng rất bất ngờ khi một người lạnh lùng
như hắn, lúc nào cũng chỉ muốn một mình lại chịu nói chuyện và vui chơi
cùng nó. Giờ đầy anh đã nhận ra, thì ra lúc đó không chỉ có anh mà cả
hắn cũng đã đem lòng yêu nó rồi.
Hắn nở nụ cười nhạt, thấm đượm nét buồn.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ mà ai ai cũng thầm ao ước và ngưỡng mộ, xuất
hiện những hạt long lanh, trong suốt như pha lê. Anh đang rơi nước mắt
vì nó và cũng vì chính bản thân mình. Đáng lẽ ở bên nó lâu như vậy anh
phải sớm biết tình yêu của nó là dành cho ai, anh cũng tự trách mình sao ngày trước khi mới
gặp nó lại không sớm ngỏ lời, trách bản thân mình dù cố gắng thế nào
cũng không thể hiểu nó bằng hắn.
Đôi vai anh khẽ run lên.
Saphia đứng lặng phía sau, thấy anh như vậy, trái tim cũng quặng đau
đầy chua xót. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Giờ phút này đây, Saphia đã hoàn toàn hiểu được tình yêu mà anh dành
cho nó, một tình yêu đầy lớn lao mà có lẽ Saphia sẽ chẳng bao giờ nhận
được từ anh.
Gạt đi những giọt pha lê trong suốt trên khuôn mặt, Saphia nhẹ nhàng tiến lại chỗ anh, đặt tay lên vai anh.
Anh giật mình. Dưới mặt nước, anh nhìn rõ hình ảnh cô gái xinh đẹp
với mái tóc vàng đang đứng sau mình, ánh mắt thoáng nét thất vọng.
Saphia cười buồn:
– Anh… đang hy vọng… em là Ryu đúng không?
Anh không nói gì, chỉ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt, ánh mắt vẫn chất chứa đầy nổi u buồn, lặng lẽ lắc đầu.
Saphia tiến đến ngồi cạnh anh. Lúc này, anh mới lên tiếng:
– Anh muốn ở một mình, em đi đi.
Lòng Saphia nặng trĩu, nổi buồn cũng theo đó tăng lên. Cố gắng kiềm nén vài giọt nước mắt đang chực chờ rơi, Saphia đáp lời:
– Tâm trạng chúng ta như nhau thôi. Em sẽ không nói gì hay làm gì
khác đâu, em sẽ chỉ yên lặng ngồi đây với anh, như vậy em sẽ yên tâm
hơn.
Ánh mắt anh thoáng bất ngờ. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Saphia cố vẽ lên một nụ cười gượng gạo, nói tiếp:
– Anh tỏ tình nhưng bị từ chối còn em chưa có cơ hội nói ra tình cảm
của em với người ta thì đã biết người đó không yêu mình rồi. Như vậy
chúng ta đã cùng chung cảnh ngộ với nhau rồi cong gì, đúng chứ???
Anh hiểu hàm ý trong lời nói của Saphia, lặng lẽ cúi đầu thốt lên hai từ:
– Xin lỗi.
Saphia lắc đầu, vờ ngước mắt lên nhìn trời nhưng thực ra là đang ngăn giọt nước mắt:
– Tình yêu không thể ép buộc. Anh có lỗi gì đâu chứ.
Ngừng một lát, Saphia lại nói tiếp:
– Về tới Witchard em sẽ lập tức báo với cha em để bàn về việc hủy hôn ước. Chúng ta chưa đính hôn chính thức nên việc này sẽ không có vấn đề
gì.
Anh quay sang nhìn Saphia, trong ánh mắt anh toát lên vẻ có lỗi.
Cả hai vẫn cứ ngồi như vậy, im lặng không nói gì mà để cho nhau mỗi
khoảng lặng riêng, theo đuổi những suy nghĩ, những nổi buồn riêng.
Thời gian cứ thế khong chờ đợi ai, vẫn lặng lẽ trôi đi.
Cuối cùng thì mọi người cũng đã trở về lại Witchard.
Sau một chuyến đi dài, ai cũng mệt mỏi. Vừa về tới kí túc xá ăn uống, tắm rửa xong liền lập tức vào phòng nghỉ ngơi và không ngoại trừ phòng
nó.
Trên đường trở về, nó đi chung chổi với hắn, tâm trạng rất vui, rất
hạnh phúc. Anh không nói gì với nó, lâu lâu nhìn sang nó và hắn, ánh mắt đượm buồn. Saphia thì lại nhìn anh, cũng bằng ánh mắt như vậy. Gin và
Kai chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết rằng nó và
hắn vừa mới trở thành một cặp.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Hôm nay, anh đã đến lớp từ sớm, khi nó thức dậy chỉ còn nó và hắn trong phòng.
Nó biết anh còn đang rất buồn và cần thêm thời gian nên cũng không
nói gì nhưng về vấn đề tình cảm, nó nghĩ dứt khoác như vậy sẽ tốt cho
tất cả.
Tin tức nó và hắn đã trở thành một cặp và nó sẽ trở thành hôn thê của hoàng tử vương quốc bóng tối nhanh chóng loan ra toàn Witchard. Cả học
viện nháo nhào cả lên vì tin tức này.
Cả học viên nam lẫn học viên nữ đều mang trong mình tâm trạng ngưỡng
mộ lẫn tiếc nuối. Ngưỡng mộ vì nó và hắn phải nói là quá đẹp đôi, cả vẻ
ngoài lẫn tính cách đều rất hợp nhau. Còn tiếc nuối là vì họ không có cơ hội được như nó, nhận được tình yêu từ vị hoàng tử lạnh lùng, người mà
ai nấy đều ao ước.
Hôm nay, nó đến trường cùng hắn như mọi khi nhưng có một điều khác
biệt đó là nó và hắn tay trong tay với nhau, những ngón tay đang chặt
vào nhau, không muốn tách rời.
Cả Witchard từ đầu đã nháo nhào nay lại còn nháo nhào hơn khi chứng
kiến cảnh này. Đây chắc chắn là cặp đôi đẹp nhất Witchard từ trước đến
giờ.
Nó nở nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày cùng hắn bước vào lớp. Hắn tuy
không người nhưng vẻ hạnh phúc cùng sự ấm áp đều hiện hữu rõ rệt trên
khuôn mặt lẫn đôi mắt, không còn dáng vẻ lạnh lẽo khó gần như ngày
trước.
Nó và hắn đã yên vị trên chỗ ngồi, vẻ hạnh phúc cùng vui vẻ vẫn không hề giảm đi.
Thế nhưng mọi chuyện không hề suôn sẻ, bình yên cũng không mãi kéo dài mãi. Cuối cùng thì rắc rối cũng đã tìm đến.
Và rắc rối đó không gì khác chính là vị hôn thế bị sắp đặt từ trước của hắn – Monika.
Cô ta bước vào, sát khí ngập tràn, vẻ mặt đầy căm phẫn và giận dữ.
Không cần quan tâm đến hình tượng đại tiểu thư, cô ta cứ thế bước xồng
xộc vaofm, tiến đến chỗ nó. Nó ngẩng đầu lên nhìn Monika, thừa cơ lúc
này, Monika liền giáng một cái tát thật mạnh vào mặt nó khiến khuôn mặt
trắng hồng xinh đẹp in hằn dấu vết năm ngón tay đỏ chót.
Hắn tức giận phừng phừng, toang giải quyết Monika thì lập tức bị nó
giữ tay lại. Hắn nhìn nó, ánh mắt đầy thắc mắt. Nó mỉm cười nhẹ với hắn:
– Em sẽ giải quyết chuyện này.
Hắn nhìn nó, nhận thấy ánh mắt nó đầy kiên định, đành phải thở dài để nó giải quyết.
Nó mỉm cười nhẹ với hắn rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Monika, ánh
mắt và nét mặt thay đổi hoàn toàn, đầy mạnh mẽ và kiên quyết, giọng lạnh lùng:
– Ra sân sau.
Không khí trong lớp lúc này cực kì căng thẳng. Ai cũng nghĩ hắn sẽ vì bảo vệ nó mà nhất điịnh sẽ giải quyết Monika nhưng thực không ngờ lúc
này đây họ mới nhận ra nó không hề yếu đuối nh họ nghĩ mà cực kì mạnh
mẽ. Cũng ngay lúc này đây, các học viên lại càng ngưỡng mộ cặp đôi nó và hắn hơn vì họ nhận ra rằng khi nó đã tức giận lên hay thực sự muốn làm
gì đó thì độ lạnh lùng của nó cùng tính cách cũng trở nên giống hắn.
Monika thấy nó như vậy ánh mắt thoáng nét lo sợ nhưng đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, liền không suy nghĩ gì nữa mà bước theo nó.
Ra đến sân sau, Monika lập tức giáng thêm cho nó một cái tát nữa còn
mạnh hơn cái lúc nãy khiến khóe miệng nó bật máu. Rồi, Monika lớn giọng:
– Con nhãi đê tiện, mày nghĩ mày là ai mà dám cướp vị hôn phu của
tao. Tao nói cho mày biết, anh ấy chỉ là đang chơi đùa với mày thôi, vài ngày nữa chán rồi chắc chắn mày sẽ bị đá sang một bên thôi. Biết điều
thì mau biến lẹ ra khỏi anh ấy đi.
Nói rồi, Monika nhếch môi cười khinh bỉ nhìn nó.
Nó cũng nhếch môi cười đáp lại rồi nhanh chóng giáng cho Monika một cái tát thật mạnh, gằn giọng:
– Cô đừng dùng suy nghĩ ích kỉ đó của cô mà nói anh ấy như vậy. Cô thì biết gì về anh Ren mà dám nói vậy chứ?
Monika không ngờ nó có gan làm vậy với cô, lắp bắp:
– Mày… Mày…
Nó lại vươn tay, tát thêm một cái thật mạnh vào mặt Monika rồi tát thêm một cái nữa. Giọng băng giá:
– Hai cái này là tôi trả lại cô hai cái tát vưa nãy cô tát tôi. Còn
cái đầu tiên, tôi ra tay vì cô dám nói lời lẽ xúc phạm anh Ren.
Monika vẫn còn chưa tin được chuyện nó làm với mình, nói không nên lời.
Nó nhìn thẳng Monika, nói tiếp:
– Tôi yêu anh ấy là thật lòng, không phải vì thân phận của anh ấy.
Tôi sẽ không từ bỏ tình yêu của mình trừ khi anh ấy buông tay tôi. Chính ì vậy, tôi sẽ không nhường cô đâu. Và tôi…. cũng không phải là người dễ bị ức hiếp.
Nó nhấn mạnh câu nói cuối rồi quay bước bỏ đi.
Monika lửa giận phừng phừng. Trên tay cô ả là một thanh kiếm lửa, Monika lao đến tấn công nó.
Nó nhận ra, phất tay, một lớp chắn bảo vệ xuất hiện đánh bật mũi kiếm của Monika. Monika hoàn toàn bất ngờ, không thể tin được nó lại có khả
năng tránh được đòn tấn công của cô ở khoảng cách gần như vậy.
Nó nhìn Monika bằng ánh mắt sắc lạnh, hàn khí tỏa ra ngày càng nhiều, đanh giọng:
– Tôi nói rồi, tôi không phải người dễ bị ức hiếp. Và tôi cũng không kém cỏi như cô nghĩ đâu.
Nó nói rồi bỏ đi thẳng. Monika vừa bất ngờ, kinh ngạc, vừa tức nghẹn
lời. Nắm chặt hai bàn tay, cô nàng nghiến răng ken két, gằng giọng:
– Tao sẽ không để mày yên đâu. Nhất định, tao sẽ giết chết mày, con nhãi khốn kiếp.