Anh đứng đối diện với nó, đưa tay gỡ bỏ mũ áo choàng lông thú, để lộ ra trước mắt nó khuôn mặt của anh.
Nó sững sờ, ngơ ngác. Đẹp! Quả thực rất đẹp. Nó không tin được vào
mắt mình nữa, người đang đứng trước nó là một thiên thần chính hiệu, là
hotboy đẹp trai nhất mà trước giờ nó từng thấy. Không, phải nói hiện giờ với nó, anh là thiên thần đẹp trai nhất mà cho dù có trải qua bao lâu
nữa nó cũng không thể tìm được một người đẹp hơn anh.
Anh sở hữu làn da trắng không chút tì vết, khuôn mặt anh mang vẻ đẹp
mà ai cũng hằng ao ước từ đôi chân mày, đôi mắt, đến mũi, miệng, tất cả
đều diễn tả bằng hai từ: “hoàn hảo”. Nó thích đôi mắt anh, đôi mắt màu
hổ phách, sáng trong tuyệt đẹp. Điều làm nó để tâm nhất ngoài sự hoàn
hảo của anh là mái tóc màu xanh kì lạ, rất phù hợp với anh nhưng không
hề gây chói mắt.
Nó thốt lên trong vô thức:
– Phù thủy cũng nhuộm tóc sao?
Nở nụ cười nhẹ, rất nhẹ thôi nhưng bao ánh hào quang giờ đều tập
trung vào anh khiến nó ngây ngốc, không thể rời mắt, anh đưa tay vuốt ve vài lọn tóc tím của nó, thì thầm đủ cho nó và anh nghe thấy:
– Ngốc, màu mắt và màu tóc của phù thủy cũng giống như con người mà
thôi. Thế nhưng vẫn có những trường hợp đặc biệt, màu mắt và tóc của họ
khác với những phù thủy khác.
Thấy vẻ mặt vẫn còn nét tò mò của nó, anh nói tiếp:
– Đa số những người thuộc dòng dõi hoàng tộc thì màu mắt và màu tóc
của họ sẽ đặc biệt hơn hẳn, một số rất hiếm hoi những phù thủy bình
thường lại sở hữu màu mắt và màu tóc đặc biệt.
– Vậy tóc tím và mắt tím ở chỗ phù thủy cũng có nhiều sao?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của nó nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ôn tồn nói tiếp:
– Không có nhiều đâu, rất ít người sỡ hữu. Còn việc vì sao em lại sỡ
hữu nó thì từ từ em sẽ biết, em sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi. Nếu như thật sự cần thiết, anh sẽ giúp em.
Nó im lặng, ngẫm nghĩ.
– Chúng ta về Thế Giới Phép Thuật thôi. – đưa bàn tay hướng về phía nó, anh phá tan những suy tư trong lòng nó nãy giờ.
Nghe câu nói của anh, nó bật dậy, mặt vết thương vừa được anh băng bó do cử động mạnh đột ngột mà nhói lên, nó cất tiếng:
– Không, em không đi đâu. Đây là nhà em, là gia đình em, cũng là nơi em thuộc về.
Ánh mắt anh hiện lên tia u buồn nhưng anh biết, nó đã không muốn đi thì không ai có thể ép buộc nó
được, sẽ có một lúc, nó nhận ra đâu mới là nơi nó thực sự thuộc về.
Nhưng anh cũng không thể ở lại đây lâu, giải quyết xong ở đây anh phải
trở về điều tra, tìm hiểu sự việc xảy ra. Nén tiếng thở dài, anh đưa tay kéo mũ áo choàng che đi khuôn mặt mình, lẳng lặng quay ra phía sân
trường tan hoang do trận chiến vừa rồi.
Hai tay anh vươn ra, hướng thẳng phía sân trường.
– Phục hồi.
Lời anh vừa dứt, phía trên những nơi bị đổ vỡ xuất hiện một vòng tròn lớn màu xanh, phía trong vòng tròn là họa tiết ngôi sao tám cánh đẹp
mặt. Từ vòng tròn, ánh sáng bao lấy mọi thứ rồi tắt lịm, mọi thứ trở về
như ban đầu, tưởng như chưa hề có cuộc chiến kì lạ nào từng xảy ra ở
chính nơi đây.
Xong xuôi, anh quay về phía nó:
– Anh không ép em đi cùng anh. Giờ anh phải đi rồi, nhưng sẽ sớm
thôi, anh sẽ quay lại đây. Anh thật sự mong lúc đó, em sẽ nhận ra anh là ai.
Nó chưa kịp phản ứng gì trước những lời của anh thì anh đã vụt biến mất.
Đã hoàn toàn bình tĩnh trước những gì vừa xảy ra, mọi người trong
trường vây lấy nó, hỏi han nó đủ điều, nhất là hai nhỏ bạn thân của nó.
Tuy mọi chuyện quá đột ngột nhưng nó vẫn thấy vui vì nhận được sự quan
tâm của mọi người, vui vì nó biết mình là một phù thủy và vui nhất là vì nó gặp được anh.
===
Đêm.
Nhớ lại những việc đã xảy ra mà nó có đủ loại cảm xúc: sợ hãi, bất
ngờ, vui sướng và cũng có chút buồn, buồn vì không biết thân phận của nó rốt cuộc là thế nào. Nhưng có một điều mà nó không thể quên được là
những lời nói nó nghe được khi đang lúc nguy hiểm tính mạng.
“Tận mắt chứng kiến phép thuật diệu kì
Trong lúc cận kề ranh giới sinh tử
Đối với con mọi thứ dường như đã kết thúc
Nhưng không
Phép thuật sẽ hóa giải bảo vệ con
Đưa con về với con người thật của mình
Trả lại con những gì con đã mất
Trả lại cho con những thứ thuộc về con”
===
RENG… RENG… RENG…
Chuông báo thức vang lên báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Thì ra
đêm qua nó đã ngủ quên trong lúc mải vẫn vơ suy nghĩ. Chuẩn bị mọi thứ
chu đáo, ngắm mình trước gương như thường lệ, nó bất giác giậc mình. Tự
gõ vào đầu mình, nó thầm nghĩ: “Ngốc thật, đây là hình dáng thật sự,
gương mặt thật sự của mày, nhớ chưa hả”. Thôi suy nghĩ, nó bước nhanh
xuống nhà và dạo bước đến trường.
Bước vào căn tin:
– Hey, ở đây nè Ryu. Đến đúng giờ đó. – Lucy vui vẻ. Ngồi đối diện Lucy, Yuu mỉm cười nhẹ chào đón nó:
– Chào buổi sáng Ryu, vết thương của bồ thế nào rồi?
Nó cũng tươi cười đáp lễ hai nhỏ bạn, tiến tới chỗ Lucy ngồi cạnh cô bạn.
– Hơi đau thôi nhưng không vấn đề gì.
Tụi nó cùng nhau thưởng thức bữa sáng, bao nhiêu chuyện trên trời
dưới đất đều được tụi nó đem ra nói cùng nhau. Bỗng cả căn tin trở nên
ồn ào, bên ngoài, một đám nam sinh nào hoa nào quà đang tiến dần về phía bàn tụi nó. Lucy cười nguy hiểm:
– Yuu, mấy cây si của cậu tới kìa. Hôm nay đông hơn bình thường nhỉ!
Yuu không trả lời, tiếp tục thưởng thức bữa sáng.
Không biết đã kể chưa nhỉ? Yuu là hotgirl trường nó, lại là tiểu thư
nhà giàu, từ trước đến giờ đã có nhiều người theo đuổi, việc có người
tặng hoa, tặng quà cũng chỉ là chuyện bình thường, hệt như chuyện mặt
trời mọc rồi lặn.
Nó và Lucy nhìn nhau cười cười, nhỏ Yuu này lại giở thói tiểu thư với tụi nam sinh rồi. Biết suy nghĩ của hai đứa bạn, Yuu mở miệng:
– Bàn bên cạnh còn trống, hoa và quà cứ để ở đó lát nữa tôi sẽ đem lên lớp.
Nói xong nhỏ lại tiếp tục thản nhiên ăn cho xong bữa sáng.
Thật kì lạ, không ai trả lời nhỏ, đã vậy còn ngày một tiến gần bàn ăn của tụi nó hơn, đứng bên cạnh nhỏ. Ngước mặt lên định nói đám nam sinh
quá phiền phức thì nhỏ đành im bặt vì có một nam sinh đã lên tiếng:
– Ry… Ry… Ryu! Đây… là quà mình tặng bạn. Mình… mình… mình rất thích bạn.
Liền sau đó, những nam sinh còn lại tiếp tục tặng quà và bày tỏ tấm
lòng cùng nó. Hiện lên trong đầu nó là những dấu chấm hỏi to đùng, nó
chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó, Lucy đã hiểu ra vấn đề,
tự giác hy sinh, gom hết quà cho nó. Ryu không hề biết rằng có rất nhiều ánh mắt đố kị đang nhìn nó, không những vậy, còn có một ánh mắt căm thù đầy sát khí cũng âm thầm chĩa về phía nó.
Liên tiếp những ngày sau đó, nó nhận được vô số quà, hoa còn có cả
thư. Có những bức thư bày tỏ tình cảm cùng nó nhưng cũng có rất nhiều
bức thư là sự căm ghét, thù hận dành cho nó. Nó đã trở về thật với con
người, gương mặt của nó nhưng cuộc sống yên ổn của nó vì vậy đã bị lấy đi. Từ một con bé học sinh bình thường,
nó trở thành tâm điểm của mọi người vì vẻ đẹp đặc biệt của mình.
Được là tâm điểm, nó không những không thấy vui mừng mà nó lại cảm
thấy bất an, nó không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng nó thực sự đã
bắt đầu lo sợ. Nó nhận thấy rằng việc này đã ảnh hưởng không ít đến tình bạn của nó. Nó và Lucy vẫn thân thiết với nhau nhưng còn Yuu, từ khi
nào nó và Yuu ít khi nói chuyện, Yuu luôn né tránh nó, không còn quan
tâm, trò chuyện với nó như xưa. Nó cũng nhận thấy xung quanh có rất
nhiều người ghét nó, chỉ chờ sơ hở của nó mà ra tay với nó. Nó cũng biết có người kinh hãi nó, xem nó như quái vật khi biết được nó là phù thủy, khi biết được nó có sức mạnh đặc biệt.