Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 19

BÍ MẬT - CHƯƠNG 19
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Nước bùa này có mùi vị rất quái dị. Rõ ràng chỉ là nước trắng quấy thêm tro giấy đốt nhưng xuống cổ họng lại làm dấy lên cơn đau nóng rực.
Thẩm Quyến uống cạn ly nước. Cô cảm nhận được sự thay đổi của thân thể, như có một sức mạnh không tên rút đi hết toàn bộ khí lực trong người, cơ thể mềm oặt như vừa ốm nặng một trận. Cô ngồi trên sô pha nhưng chỉ muốn ngã người nằm xuống mà ngủ một giấc thật say.
Đây hẳn chính là nguyên khí suy yếu như trong sách miêu tả.
Nhưng sao Tiểu Ca còn chưa đến?
Thẩm Quyến chờ rồi lại chờ. Trong phòng trống vắng, chỉ có mỗi mình cô. Cô đợi thật lâu, đến tận khi tác dụng của nước bùa gần như sắp hết, Cố Thụ Ca vẫn không nhập vào.
Chắc là Tiểu Ca không có ở đây, Thẩm Quyến nghĩ.
Cô luôn rất điềm tĩnh. Qua hai lần thất bại lập tức bắt đầu nghĩ cách khác. Chờ đến mười hai giờ, có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Ca, cô sẽ hẹn em vào một giờ cụ thể để ngày mai thử lại. Khó khăn lắm mới tìm được cách giao tiếp, cô nhất định phải nói chuyện với Tiểu Ca bằng mọi giá.
Thẩm Quyến nghĩ vậy. Bỗng nhiên, cô nhìn về phía cạnh cửa.
Cố Thụ Ca lui về tít cạnh cửa mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Hẳn vì đây là chén thứ hai nên thân thể Thẩm Quyến càng thêm suy yếu. Đối với Cố Thụ Ca mà nói thì chẳng khác nào người nhịn đói ba ngày ba đêm thấy được một bữa ăn thật thịnh soạn, chỉ muốn thưởng thức ngon lành.
Cô phải đứng rất xa mới có thể miễn cưỡng khắc chế được bản thân, tiếp sau chính là sự lo lắng sâu sắc với Thẩm Quyến. Tình huống của Thẩm Quyến thoạt trông rất tệ. Môi chị thậm chí chẳng còn chút máu.
Cô cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến chị phải uống hai ly nước bùa, khiến bao nhiêu cố gắng của chị đều trở nên uổng phí. Cố Thụ Ca còn đang áy náy thì bỗng dưng lại cảm nhận được Thẩm Quyến nhìn về phía mình.
Ánh mắt chị thật sự nhìn đúng vào cô.
Cố Thụ Ca sửng sốt một lúc mới nhận ra, đã mười hai giờ. Cô lập tức luống cuống chân tay, tựa như rất nhiều năm trước, cô trốn tiết trong trường lại đụng phải Thẩm Quyến ngay cổng. Giây phút ấy, cô chỉ muốn tìm đại một chỗ nào đó mà chui rúc vào cho xong.
Thời gian tác dụng của nước bùa đã qua. Cố Thụ Ca không dám chạy trốn, chỉ có thể trở lại bên cạnh Thẩm Quyến. Cô nghĩ Thẩm Quyến chắc sẽ rất giận. Thứ nước bùa kia có hại cho cơ thể như vậy, nhưng mà vì cô, chị đã uống liền hai ly. Chị nôn nóng muốn được nói chuyện với cô. Vì cô, cái gì chị cũng thử qua. Kết quả cuối cùng lại bị chính cô làm hỏng.
"Chị, em xin lỗi." Cố Thụ Ca đứng trước mặt Thẩm Quyến mà nhận lỗi. Nhưng chuyện nhập vào thân thể Thẩm Quyến, cô thật sự không làm được. Cô đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Ngộ nhỡ làm không tốt, tổn thương đến hồn phách Thẩm Quyến thì sao? Nhỡ trong quá trình thực hiện có sai sót gì, cô không ra được thì phải làm thế nào?
Cô không dám mạo hiểm.
"Chị nóng vội quá rồi sao?" Cố Thụ Ca nghe Thẩm Quyến hỏi.
Vẻ mặt chị hết sức nghiêm túc, nhìn vào nơi cô đứng, lại hỏi một câu: "Có phải chị gây áp lực rất lớn cho em không?"
Cố Thụ Ca ngồi xổm trước mặt Thẩm Quyến, đổi thành tư thế ngẩng mặt nhìn lên. Cô không biết mình đau lòng hay áy náy nhiều hơn, chỉ cảm thấy những gì cô nợ Thẩm Quyến, e là vĩnh viễn cũng không trả hết được.
"Chị không có gây áp lực cho em. Chỉ là chúng ta còn chưa đến mức phải làm như vậy. Giờ mới là ngày thứ tám, mình còn có thể đi tìm cách khác. Nói không chừng qua vài hôm nữa, vị cao tăng kia sẽ xuất hiện thì sao? Hoặc là mình có cách giao tiếp khác cũng nên. Em không thể vì bản thân mình mà làm tổn thương đến chị. Chị, chị không có gây áp lực cho em. Chị không cần phải ôm hết trách nhiệm vào người. Em sẽ rất đau lòng."
Những lời Cố Thụ Ca nói, Thẩm Quyến một chữ cũng không nghe được. Nhưng cô có thể cảm giác ra em đang ngồi xổm trước mặt mình. Đây là một tư thế an ủi. Không hiểu vì sao, cô không chỉ cảm giác được sự tồn tại mà còn có thể mơ hồ nhận ra cảm xúc của người trước mắt.
Âm u, ảm đạm, lại có phần mềm mại, rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Thẩm Quyến bất giác giơ tay, muốn xoa đầu Cố Thụ Ca. Nhưng đến khi tay đưa lên rồi cô mới phát hiện mình căn bản không chạm được vào em.
Cố Thụ Ca nhìn đến động tác ấy, hiểu ngay Thẩm Quyến muốn làm gì, bèn chủ động ghé đầu qua, khống chế tốt khoảng cách để dán vào lòng bàn tay Thẩm Quyến mà cọ cọ, thoạt trông như đang được chị vuốt ve.
"Chị, chị mau đi ngủ, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục nghĩ cách." Cô ngẩng đầu, còn điều chỉnh độ cao một chút để ánh mắt Thẩm Quyến vừa vặn dừng ngay trên mặt mình. Như vậy, các cô trông hệt như đang đối mặt với nhau.
Nhưng Thẩm Quyến lại không lập tức đi ngủ mà bắt đầu dọn dẹp những món đồ ban nãy đã bày ra. Lúc cô thu dọn, Cố Thụ Ca cũng đi theo sau. Nhang, đèn đã dùng thì gỡ xuống, vứt vào túi rác. Ly cầm vào phòng bếp rửa sạch. Tàn tro rơi trên bàn thì lau một lượt. Quyển sách kia cũng được trả về ngăn kéo. Cuối cùng là rửa tay sạch sẽ.
Khi Thẩm Quyến làm những việc ấy, Cố Thụ Ca cũng theo sát một tấc không rời. Chị đi đâu, cô liền theo tới đó. Thẩm Quyến rốt cuộc không nhịn được mà nở nụ cười, nói: "Chị cảm giác được em vẫn luôn đi theo chị."
Thấy đã chọc được chị cười, Cố Thụ Ca cũng cong cong khóe mắt, nở nụ cười theo.
"Em cẩn thận một chút đi, đừng để chị đụng vào em." Thẩm Quyến dặn dò. Cô rất lo nếu Tiểu Ca vẫn luôn đi theo bên cạnh, ngộ nhỡ lúc cô xoay người, Tiểu Ca không kịp tránh, bị cô đụng hỏng thì làm sao bây giờ?
Cố Thụ Ca lập tức đáp lời: "Em giờ lợi hại lắm đó, đụng trúng cũng không sao." Nói xong, cô thoáng chần chừ, thử nghĩ nếu Thẩm Quyến thật sự nghe được lời này của cô thì sẽ phản ứng thế nào, rồi vội sửa miệng, "Em sẽ cẩn thận, không để chị đụng vào em."
Thu dọn đồ đạc xong đâu đấy, Thẩm Quyến vẫn chưa đi ngủ. Cô ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra xem vài tin tức. Mãi đến khi không cảm giác được sự tồn tại của Cố Thụ Ca nữa, cô mới ghi nhớ thời gian đêm nay rồi đi nghỉ ngơi.
Lúc Thẩm Quyến xem thời gian thì Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh. Cô thấy rõ, đêm nay được hai tiếng. Ngoại trừ hôm qua là ngoài ý muốn ra thì những đêm còn lại, thời gian chị cảm giác được cô liên tục tăng lên. Chỉ là mỗi lần tăng cũng không đều, không biết có quy luật gì không.
Cố Thụ Ca nghĩ, nếu cứ duy trì hướng tăng như vậy thì một thời gian nữa, Thẩm Quyến sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của cô suốt hai mươi bốn tiếng một ngày.
Hôm sau, Thẩm Quyến xuống lầu khá muộn, hơn chín giờ mới xuất hiện. Sắc mặt cô trông đã tốt hơn chút ít nhưng vẫn còn hơi tái nhợt. Người giúp việc thấy cô còn ở nhà thì vội vàng chuẩn bị bữa sáng. Thẩm Quyến ăn một ít rồi mới đi ra ngoài.
Hôm nay Thẩm Quyến vẫn tự lái xe. Cố Thụ Ca để ý chị bước lên xe, lúc buông túi xách đã cố ý đặt nó ra băng sau, để trống ghế lái phụ. Đây nhất định là chừa chỗ cho cô. Cố Thụ Ca sung sướng ngồi vào chỗ bên cạnh Thẩm Quyến.
Xe lăn bánh, Thẩm Quyến quay đầu nói với ghế phụ một câu: "Hôm nay chúng ta đến công ty một chuyến, chiều lại đi xem bọn họ điều tra đến đâu rồi."
Cố Thụ Ca đáp: "Vâng." Đã rất nhiều ngày Thẩm Quyến không đến công ty. Chị thừa kế nhiều cổ phần như vậy, cần phải đi xem một cái.
Thẩm Quyến lái xe khỏi gara, sau đó nhìn thẳng phía trước, nói: "Sau này chị sẽ cố tự mình lái xe."
Cố Thụ Ca vẫn ứng tiếng: "Vâng." Làm vậy là để có thể nói chuyện với cô trên xe. Nếu có mặt người thứ ba, Thẩm Quyến sẽ không thể tùy tiện lên tiếng.
Tổng bộ của tập đoàn Cố thị cách nhà không xa, lái xe qua chỉ chừng mười lăm phút. Bước vào đại sảnh đã thấy rất đông những nhân viên của Cố thị. Suốt hai năm, Cố Thụ Ca đã đến nơi đây rất nhiều lần. Trong số những nhân viên ấy, có số ít người cô còn chút ấn tượng, còn lại phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm.
Thẩm Quyến đi thang máy lên tầng cao nhất. Lâm Mặc đã nhận được tin cô sẽ đến công ty, bèn dẫn theo mấy thư kí, mang hết tất cả những văn kiện cần cô cho ý kiến và hồi đáp gấp vào văn phòng. Thẩm Quyến vừa đến, cậu ta đã bắt đầu báo cáo tình huống những ngày qua.
Cố Thụ Ca nghe mà nhàm chán, bèn chạy qua một bên chơi. Cô đảo một vòng văn phòng Thẩm Quyến, ngắm nhìn những vật trang trí, chỗ nào cũng cảm thấy thật thú vị.
"Có một số cổ đông cho rằng tập đoàn chúng ta hẳn nên đặt tên lại. Nhà họ Cố đã không còn là cổ đông lớn nhất, cũng không phải người nắm quyền trong tập đoàn nữa. Cứ tiếp tục gọi Cố thị thì không thích hợp."
"Chuyện đổi tên tập đoàn dính líu đến rất nhiều mặt, tạm thời không suy xét." Thẩm Quyến trả lời.
Lâm Mặc gật đầu một cái, dùng bút đánh vài nét trên sổ ghi chú. Thay vì nói các cổ đông muốn đổi tên thì không bằng nói họ muốn thử tính toán tiếp theo của chủ tịch, xem chị có kế hoạch điều chỉnh gì nhiều trong tập đoàn hay không. Dù sao hiện tại, Thẩm Quyến đã thật sự có được cả công ty này chứ không hề giống trước kia, tuy dựa vào sự ủng hộ của cô Cố mà ngồi trên chiếc ghế chủ tịch nhưng trên thực tế vẫn chỉ là làm công cho nhà họ Cố.
Những lời ấy, Cố Thụ Ca đều nghe được, nhưng cô hoàn toàn không để bụng. Sự tin tưởng giữa cô và Thẩm Quyến không phải thứ chỉ cần mấy câu nói, hoặc đúng hơn là sự phân chia lợi ích, có thể dao động.
Có người đưa cà phê vào. Thẩm Quyến uống nửa ly, tiếp tục nghe Lâm Mặc báo cáo. Cố Thụ Ca đứng bên cửa sổ, ngó ra bên ngoài. Lúc còn sống, cô sợ độ cao, không ngờ biến thành quỷ rồi mà cái tật ấy vẫn không khỏi. Người ra vào văn phòng dần nhiều hơn. Cố Thụ Ca nhận ra đều là những quản lý cấp cao của tập đoàn, còn có mấy người phụ trách công ty con. Bọn họ đều mang theo công việc riêng mà lui tới.
"Chủ tịch, đây là kế hoạch quan trọng nhất năm tới của công ty con chúng tôi. Tổng bộ vẫn chưa phê duyệt nhưng chúng tôi..."
Cố Thụ Ca cảm thấy hơi ồn. Lúc trước ở cục cảnh sát cũng rất đông người nhưng cô chưa từng có cảm giác thế này. Không những ồn ào mà còn khiến cô rất bực bội, là kiểu bồn chồn, bất an tựa như ác niệm sắp xuất hiện.
Cố Thụ Ca có thể phân biệt được sự bực bội này không phải từ chính cảm xúc của cô mà là do sức mạnh nào đó tác động vào linh hồn. Cô nhìn về phía người đang nói chuyện. Là một người đàn ông trung niên, ăn mặc cũng hệt như phần lớn những quản lý cấp cao khác, đồ vest, quần tây, giày da, đeo cà vạt. Tóc cũng được tạo kiểu chỉn chu. Cả người thoạt trông nho nhã lại không mất vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên.
Cố Thụ Ca lục trong trí nhớ dấu vết tồn tại của người này. Không tìm được, nhưng cô vẫn cảm thấy ông ta rất quen mắt.
Đang tập trung suy nghĩ thì một tiếng "xoảng" thanh thúy vang vọng, là tiếng đồ sứ rơi trên mặt đất vỡ vụn.
Cố Thụ Ca giật mình, vội nhìn về phía phát ra tiếng vang. Thẩm Quyến đứng bên đống mảnh sứ. Một cô gái đang không ngừng xin lỗi, là cô ta bất cẩn làm vỡ. Thẩm Quyến xua tay, ý bảo không sao. Cô gái kia lập tức như trút được gánh nặng mà đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên báo cáo xong, để lại một xấp tài liệu thật dày rồi cũng đi.
Cảm giác bực dọc, phiền lòng ban nãy nháy mắt biến mất. Cố Thụ Ca bước đến bên cạnh Thẩm Quyến. Nỗi bứt rứt, khó chịu trong tim tan biến sạch sẽ. Cô xem đồng hồ, gần mười hai giờ.
Đã gần đến giờ ăn trưa nhưng công việc buổi sáng của Thẩm Quyến dường như vẫn chưa kết thúc. Cố Thụ Ca nghĩ không biết buổi chiều các cô có phải ở lại đây nữa không.
Đúng lúc này, Thẩm Quyến cất tiếng nói:
"Tiểu Ca, trễ chút nữa mình sẽ đi một chuyến. Bạn học Mộc Tử kia của em, Lâm Mặc tìm được rồi, chiều là có thể đến. Chị định sẽ gặp cô ta ở khách sạn gần đây."
Nhanh vậy sao? Cố Thụ Ca thoáng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhớ ra giờ đang là kì nghỉ Giáng Sinh, hẳn là Mộc Tử cũng về nước.
"Vâng." Cô đáp lời.
Thẩm Quyến cúi đầu nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất. Cô không gọi ai vào mà đích thân cúi người nhặt lấy. Chiếc cốc màu trắng sứ, còn vung vãi mấy giọt cà phê trên sàn, trông khá dơ. Song, Thẩm Quyến lại không tỏ vẻ gì ghét bỏ. Cô nhặt hết những mảnh vỡ lớn, đặt lên mấy trang giấy in bỏ đi, định nhặt xong sẽ bao lại rồi quẳng vào thùng rác. Nhặt đến một mảnh nhỏ, Thẩm Quyến đột nhiên rụt tay. Đầu ngón tay cô bị sứ cắt đứt, máu tuôn ra.
"Đứt rồi, mau cầm máu." Cố Thụ Ca hốt hoảng.
Trong văn phòng không có dụng cụ y tế. Thẩm Quyến đứng dậy, ấn chuông gọi người vào. Cố Thụ Ca luống cuống đảo vòng quanh. Miệng vết tương khá sâu, máu chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn, thậm chí còn nhỏ giọt trên mặt đất. Cô quá sốt ruột, nhất thời quên mất chuyện mình là quỷ mà duỗi tay chạm vào miệng vết thương.
Sau đó, Cố Thụ Ca sững người, Thẩm Quyến cũng vậy.
Cô chạm đến ngón tay Thẩm Quyến.
_____________