Hoắc Thanh Châu nghe câu giải thích này, không khỏi tự giễu cười. Vô luận Thẩm Duệ đối với hắn như thế nào, nguyên nhân cũng không phải là vì yêu hắn.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã biểu hiện ra mặt như vậy, ngay cả Thẩm Duệ cũng bị hắn làm cho dục vọng nổi dậy? Hoắc Thanh Châu rất rõ ràng, bản thân từng có vài lần thiếu chút nữa là không nhịn được sinh lý của bản thân mà suýt bại lộ trước đối phương, mà đối phương lại luôn không phát giác thấy; hiện tại xem ra, Thẩm Duệ không phải là không biết mà chính là cố tình làm lơ.
Thì ra, Thẩm Duệ biết rõ trò hề mà hắn làm, mà hắn như thế còn tự cho là mình đã che giấu rất khá.
Hoắc Thanh Châu rất muốn thuyết phục chính mình tiếp tục đứng ở trước mặt Thẩm Duệ, hỏi cho ra đối phương làm như thế là có mục đích gì, nhưng mà áp lực trong nháy mắt lại ngập tràn đáy lòng, khiến hai chân hắn nhũn ra.
Hắn đột nhiên cảm thấy không biết nên đối mặt với Thẩm Duệ như thế nào? Bởi người đàn ông kia đã hiểu rõ tình cảm hắn dành cho y là loại gì, kể cả dục vọng đáng ghê tởm trong lòng.
Bất kể là khi bao bọc lấy thứ ấy, hoăc là bị ép đem nó chọc vào cổ họng, đều kém hơn loại bị nam nhân khác ở trên người đi ra đi vào.
“Chỉ mới là bên ngoài, anh còn phải tiến thêm bước nữa mới kết luận được chứ?!” Hoắc Thanh Châu không lưu tình xoáy thêm một câu.
Thẩm Duệ liền trầm mặc, cười khổ.
Y có thể nói thẳng ra được sao?
Bản thân mình luôn bài xích loại hành vi này, nhưng là vì muốn Hoắc Thanh Châu vui vẻ, cho nên Thẩm Duệ mới không lùi bước, cho dù sợ hãi nhưng vẫn kiên trì đến cuối cùng, làm cho đến lúc nam nhân kia phát tiết ra trong miệng,
————— nguyên lai Hoắc Thanh Châu trong lòng hắn cũng quan trọng vô cùng. Mãi cho đến khi hắn rời đi, y mới biết được cảm nhận thật sự của bản thân mình.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, từ hồi ở chung đến bây giờ cũng có khá nhiều lúc như vậy, nhưng chính là Thẩm Duệ chưa bao giờ muốn để ý đến. Cho dù hắn không có thành kiến, nhưng cũng không thể cho phép mình có ý muốn quan hệ với đàn ông khác; mà từ khi để tang vợ cho đến nay, lại chỉ có Hoắc Thanh Châu đi vào cuộc sống cô tịch của y.
Có lẽ ngay từ đầu y đã chấp nhận Hoắc Thanh Châu, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
Hoắc Thanh Châu đợi y chấp nhận hắn, cho dù hắn có tình cảm với y cũng không bắt buộc y phải nhận lấy, ngược lại còn tôn trọng sự lựa chọn của y, còn cố ý lấy thân phận bằng hữu để mà được tiếp cận y.
Một người nam nhân như vậy, thật sự làm người ta không thể không yêu.
Hoắc Thanh Châu không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Duệ.
Không phải vũ nhục, không phải thương hại…….vậy là nguyên do gì? Hắn không hiểu Thẩm Duệ rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Rõ ràng là không phải đồng tính, cớ sao khi biết tin mình sắp sửa cùng tình nhân xuất ngoại lại liền làm ra loại sự tình này? Muốn nói là ganh tỵ hoặc giả dụ là ghen tuông đi thì cũng không thể, vì Thẩm Duệ đối với hắn đâu có loại tình cảm này.
Hoắc Thanh Châu nói dối, cùng tình nhân xuất ngoại đúng là gạt người. Hắn mơ hồ phát hiện ra hình như Thẩm Duệ yêu hắn, có thể lời y nói không phải cùng hắn phân rõ giới tuyến mà cùng hắn tiến thêm một bước, để kiểm nghiệm vấn đề này nên đành phải nói dối. Đã bị cự tuyệt một lần, cho dù lần này là muốn phân rõ giới tuyến hay gì gì đó thì cũng phải từ miệng y nói ra ———– tự tôn Hoắc Thanh Châu hắn không cho phép chính bản thân mình bị cự tuyệt hai lần.
Nhưng mà phản ứng của Thẩm Duệ cũng như thế……………… Gạt quỷ à?~~
Cho dù Thẩm Duệ nói là vì trả ơn hắn mà “làm”, thậm chí là tò mò muốn nếm thử một phen, Hoắc Thanh Châu tuyệt không tin cái lý do vớ vẫn như thế ————— này tạm tin cũng miễn cưỡng đi, nhưng như thế vẫn chưa là nguyên nhân chính.
Thẩm Duệ cũng không đùng một cái mà ung dung liếm tính khí của nam nhân khác, cũng không thể bởi vì chút lý do bạc nhược kia mà làm ra loại sự tình này.
“………..Thẩm Duệ, anh không phải là…….thích tôi chứ?” Hoắc Thanh Châu nín thở, từ tốn hỏi.
Đối phương nghe vậy liền đột nhiên cứng đờ cả người, nhưng vẫn nắm chặt tay, biểu tình trầm mặc như trước.
“Thẩm Duệ, anh thích tôi sao?” Hoắc Thanh Châu hỏi lại lần nữa. Lần này đối phương vẫn không mở miệng, thậm chí còn không nhìn hắn.
Hoắc Thanh Châu tự mình chế giễu.
———- Việc tới nước này rồi, trong nội tâm hắn có một phần vô cùng nhỏ mong mỏi người kia cho mình một lý do, là thích mình sao? Nhưng hiện tại, ngay cả mở miệng nói, người kia còn không muốn, chung quy chỉ mình hắn tự suy diễn mà thôi, lại thất vọng……
Bất kể thế nào thì Thẩm Duệ sẽ không thích hắn. Rõ ràng sớm biết chuyện này nhưng bản thân luôn cố chấp không muốn tin.
“Chuyện tới giờ, cho dù nguyên nhân có là gì thì cũng không có ý nghĩa.” Hoắc Thanh Châu miễn cưỡng nở nụ cười, âm thanh như nghẹn lại. “Tôi đi rồi……..Anh……Tự mình bảo trọng cho thật tốt……”
Hoắc Thanh Châu xoay người, đang muốn rời đi, lại nghe thấy phía sau Thẩm Duệ đang lẩm bẩm muốn nói gì đó.
Thẩm Duệ mờ mịt nói: “………..Không chỉ có thích là đủ.”.
Hoắc Thanh Châu nhíu mày, “Sao?”
“Tôi nói………Chỉ có thích,……không đủ.”
Thẩm Duệ cuối cùng ngước mặt lên, ngoài khuôn mặt vì quẫn bách mà đỏ lên, ngay cả hốc mắt cũng hơi hơi đỏ.
Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ, hận không thể nhảy tới mà “ăn” con người đáng yêu trước mặt kia, đành miễn cưỡng nói: “Đây là ý gì?”
Thẩm Duệ không nói gì, chính là hai gò má ngày càng hồng, ánh mắt cứ nhìn xuống dưới, lo lắng không dám ngước lên.
“Thẩm Duệ, anh thật sự không hy vọng tôi đi phải không?” Hoắc Thanh Châu không nhịn được tiến về trước hai bước, rút ngắn khoảng cách của hai người lại.
Nam nhân kia trầm mặc hồi lâu, chung quy là lắc lắc đầu.
“Vậy vì sao còn muốn phân rõ giới tuyến chứ?” Hoắc Thanh Châu thanh âm khàn khàn mà ôn nhu, vẻ mặt cũng bình tĩnh.
“Như vậy thì sẽ không tồi tệ hơn.” Thẩm Duệ ngắt ngứ nói, “Tôi sẽ mất cậu.”
Dẫu cho quan hệ như thế nào, duy trì một quan hệ ổn định luôn luôn nằm ở chỗ hai người đều phải cân bằng; mà bọn họ trong lúc đó lại không thể đạt được cái gọi là cân bằng. Hoắc Thanh Châu yêu Thẩm Duệ là thật, nhưng mà Thẩm Duệ dù có cố gắng cũng không thể yêu Hoắc Thanh Châu như đã từng yêu Hàn Tân Đình, cũng vĩnh viễn không thể quên cô ấy.
Càng suy nghĩ, Thẩm Duệ không thể không thừa nhận loại tâm tư y đặt trên người Hoắc Thanh Châu. Y biết rõ ràng trong lòng vẫn còn yêu người vợ đã mất kia, thế nhưng Hoắc Thanh Châu lại làm y có nhiều cảm xúc khác lạ. Nếu thừa nhận y động tâm, thế thì tình yêu y dành cho Hàn Tân Đình đã chôn vùi nơi đâu?
Y lâm vào mâu thuẫn. Cùng lúc muốn nhào vào lòng đối phương để đối phương chăm sóc, mặt khác lại nghĩ muốn cùng đối phương phân rõ giới tuyến.
Cái ý nghĩ bài xích chuyện khẩu giao, cùng với sự tò mò mà làm ra loại sự tình như vậy chính là gạt người, y làm vì đối phương, muốn đối phương không phải vì mình mà phải khổ sở.
Chỉ có thích, thật sự là không đủ. Vì Hoắc Thanh Châu, y phải buông tay, nhưng mà chuyện tới trước mắt, Thẩm Duệ mới biết bản thân không thể đứng yên mỉm cười nhìn đối phương lặng lẽ rời đi.
“Chờ đến lúc anh thật sự yêu tôi, anh sẽ biết thế nào là đồng thời yêu hai người. Tôi không muốn anh quên đi cô ấy, cũng không cần anh đối với tôi là duy nhất, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, chứng minh anh có thể yêu tôi hay không. Nếu không thể, cũng không sao, tôi sẽ không trách anh đâu.” Hoắc Thanh Châu cười đến thật ôn nhu, “Anh không phải động tâm với tôi hay sao?”
Thẩm Duệ ngây ngốc, trong lòng nghiền ngẫm lời nói của Hoắc Thanh Châu, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói.
Hoắc Thanh Châu cũng không có nói sai; nhưng mà, Thẩm Duệ chưa bao giờ từng phủ nhận bản thân yêu Hoắc Thanh Châu. Cho dù chính mình là dị tính luyến ái, thậm chí vẫn yêu người vợ đã chết kia, Hoắc Thanh Châu cũng không từng vì thế mà buông tha cho y. Bám riết không tha, nước chảy đá mòn, này đều là thành ngữ dùng để hình dung hành vi của Hoắc Thanh Châu.
Chính là, y cũng không hề chán ghét chuyện này.
“Anh có đồng ý cho tôi thêm một cơ hội hay không?” Hoắc Thanh Châu cẩn thận hỏi han.
Cái này gọi là “Được là do đức hạnh của ta, không được thì cũng là do số mệnh của ta” Lúc trước Hoắc Thanh Châu trong cơ thể Hàn Tân Đình, ngày ngày cùng Thẩm Duệ ở bên nhau; mà nay bọn họ lại mất đi sự ràng buộc kia, thế nhưng hắn lại vẫn cứ yêu Thẩm Duệ không thôi. Qua thời gian, hắn biết đó là số mệnh của hắn.
Bọn họ cùng trở nên im lặng, dưới ánh mắt nhìn như muốn đốt cháy của Hoắc Thanh Châu, thật lâu sau, Thẩm Duệ gật gật đầu, mặt không chút thay đồi nhưng hai tai đã phiếm hồng.