“Uy, là em…… Không có việc gì, em tốt lắm……Công ty? Em muốn xin nghỉ một thời gian……..Thực xin lỗi, anh, chuyện công ty đành phiền đến anh.” Cũng không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Hoắc Thanh Châu nở nụ cười, nói tiếp: “Cám ơn anh, anh hai.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, hắn quăng điện thoại lên giường, sau đó đi vào phòng tắm.
Từ khi tỉnh lại cho đến nay, đã qua hơn một năm. Chính là tỉnh lại, hắn tiếp nhận vật lý trị liệu làm cho chân tay cũng khôi phục lại được bình thường và cũng bắt đầu trở lại công ty làm việc. Chỉ là có những chuyện không tài nào buông tay được, hắn cần một năm để hiểu rõ tâm tình của mình, nên dứt khoát xin anh hai cho phép nghỉ làm một thời gian.
Công ty của Hoắc Thanh Châu là một trong những sản nghiệp của Hoắc gia, nhưng thực chất người cầm quyền bên ngoài chính là anh hai của hắn, cha mẹ hắn đối với đứa con hôn mê gần hai năm nay vô cùng sủng nịch, thậm chí nói qua cho hắn nên đi nghỉ lấy lại sức.
Nhưng mà chỉ có Hoắc Thanh Châu mới biết chính xác nguyên nhân vì sao mình xin nghỉ.
Quá khứ một năm kia, hắn không thể rời bỏ được, chính xác hơn là hắn không thể nào quên Thẩm Duệ.
Không biết nam nhân kia sau khi mất đi người vợ thân yêu, cuộc sống hiện giờ như thế nào?
Lại một lần nữa khi nhìn thấy Thẩm Duệ, Hoắc Thanh Châu tự nhủ bản thân phải tự nhiên,đừng mất bình tĩnh. Hắn vẫn nhớ rõ Thẩm Duệ ở đâu; nhưng cho dù cùng sống, cùng làm việc trong một thành phố, hắn cố gắng như không biết Thẩm Duệ là ai.
Ngay từ đầu, Hoắc Thanh Châu tự dặn lòng mình chỉ cần biết Thẩm Duệ sống ra sao, có tốt không; chỉ cần biết đối phương có khỏe không thì có thể yên tâm buông tay, chuyên tâm vào cuộc sống hiện tại của chính mình. Chính là từ đầu đã suy nghĩ như vậy, nhưng…..không bỏ được.
Hắn đi đến chỗ ở của Thẩm Duệ, lại nhìn thấy đối phương chạy xe ra ngoài, liền không suy nghĩ nhiều, quay đầu xe lập tức đuổi theo, cho đến khi ý thức được hành vi của mình như đang theo dõi người khác, trên khuôn mặt anh tuấn mới lộ ra một tia cười khổ.
Thẩm Duệ cho xe đi vào một bãi đỗ, Hoắc Thanh Châu cũng vội vàng đi theo. Từ bãi đỗ xe đi ra, Hoắc Thanh Châu làm bộ như người xa lạ chỉ là đang vô tình đi cùng con đường với Thẩm Duệ mà thôi, may là trên đường rất đông người nên đối phương vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hoắc Thanh Châu nhìn tấm lưng sau áo khoác của nam nhân kia đích thị là rất gầy yếu, trong lòng cảm thấy nhói một cái, Thẩm Duệ so với trước kia là rất gầy.
Tốc độ trên đường của đối phương rất nhanh, Hoắc Thanh Châu cứ thế mà theo sau đối phương, dường như là đi vào một quán bar, không để ý gì cả, liền ngồi xuống phía trước quầy rượu.
Đối phương hình như là lần đầu tiên đến quán này.
Hoắc Thanh Châu cũng chọn cũng một chỗ tại quầy rượu mà ngồi xuống, nhưng chỗ hắn ngồi tương đối tối, rất thuận tiện quan sát đối phương mà không bị để ý.
Thẩm Duệ kêu một ly Martini, thong thả đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng lại không có chú ý gì nhiều nên căn bản cũng phát hiện ra là quán bar này đều toàn khách nam, không có lấy một khách nữ. Hoắc Thanh Châu thì khác, từ lúc ngồi xuống đã phát hiện được điều, nghĩ thầm rằng chắc đây là lần đầu Thẩm Duệ đến nơi này cho nên mới không biết.
Đối phương nhanh chóng cầm lấy ly Martini kia uống sạch, trong khi ly rượu trên tay Hoắc Thanh Châu mới với đi một nửa, đối phương lại định kêu thêm một ly nữa. Chính là lúc này, có một bồi bàn đưa đến một ly rượu, rồi cuối đầu nói với đối phương cái gì đó.
Thẩm Duệ cái gì cũng chưa nói, liền nhìn quanh bốn phía, nhất thời phát hiện được chính mình đang ở nơi nào. Nhưng mà y cũng không uống ly rượu mời kia, chỉ là chậm rãi thưởng thức ly rượu mình mới gọi.
Hoắc Thanh Châu đương nhiên biết nếu đối phương tiếp nhận ly rượu kia, đại khái sẽ bị người mời rượu quấy rầy, dây dưa không thôi, may thay là Thẩm Duệ không nhận, bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì cả, khỏi phải chuốc lấy phiền toái.
Vì ngọn đèn nơi đối phương ngồi tương đối sáng, nên Hoắc Thanh Châu phát hiện được sắc mặt Thẩm Duệ không được tốt lắm. Là do mệt mỏi sao? Hoặc là vì tăng ca quá nhiều? Hắn đáy lòng có chút lo lắng nhưng không dám đến tận nơi quan sát đối phương kĩ hơn. Mặc dù biết rằng Thẩm Duệ không có khả năng nhận ra, nhưng đáy lòng hắn vẫn nôn nao không ngừng.
Đã một năm rồi. Thời gian hai người bọn họ cùng sống với nhau là một năm tám tháng, mà hiện giờ cũng đã chia lìa suốt một năm trời.
Hoắc Thanh Châu hoàn toàn không thể hiểu vì sao mình lại dùng cách thức theo dõi này để tiếp cận đối phương, nhưng cũng chinh mình hiểu được hiện giờ mình cùng đối phương đã trở thành người xa lạ. Hắn hiện giờ đã không còn là “Hàn Tân Đình”, Thẩm Duệ đương nhiên là không biết hắn là ai.
Đắm chìm trong suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu lên mới phát hiện có một nam nhân đang bắt chuyện với Thẩm Duệ. Thẩm Duệ lịch sự từ chối ly rượu kia, nhưng nam nhân ấy cứ một mực phiền toái, thậm chí còn ngày càng dựa sát vào người Thẩm Duệ.
Hoắc Thanh Châu nghĩ đối phương đang gặp khó khăn, đang muốn đứng dậy giúp đối phương giải nguy thì lại thấy Thẩm Duệ tiếp nhận ly rượu màu lam kia uống một hơi, nam nhân nhìn thấy sắc mặt không chút thay đổi gì của Thẩm Duệ liền ngượng ngùng rời đi, không dám dây dưa nữa.
Không lâu sau, hai má Thẩm Duệ đỏ bừng, trong ánh mắt còn dư một mảng sương mù.
Hoắc Thanh Châu trong lòng cả kinh, khi vừa mới hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy nam nhân khi nãy đi đến bên Thẩm Duệ, vội vàng nâng đối phương dậy, Hoắc Thanh Châu thấy vậy liền nhanh chân chạy đến.
“Đứng lại, người này là ta để ý trước!”
Hoắc Thanh Châu mắt thấy hô hấp của Thẩm Duệ ngày càng phát ra dồn dập, lạnh lùng nói: “Ta là bạn trai của y.”
“Muốn lừa ai, các ngươi căn bản là người xa lạ…..” Thần sắc nam nhân kia vội vàng xao động.
“Chúng ta cãi nhau nên mới không có nói chuyện, mà chuyện này liên quan gì đến ngươi? Ngươi rốt cuộc đã cho thứ gì vào rượu hả?!” Sắc mặt Hoắc Thanh Châu càng ngày càng lạnh, ngay cả tiếng nói cũng trầm thấp quỷ dị, cơ hồ cho mọi người biết sự tức giận của hắn.
Nam nhân kia như bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, có chút không cam lòng nói: “Chính là…có cho một ít thuốc kích dục…..”
“Lần sau mà để ta thấy ngươi giở thủ đoạn này ra nữa thì lo mà chuẩn bị tiền đi bệnh viện khám xương sườn cùng chỉnh lại mũi đi!” Hoắc Thanh Châu một bên vừa nói, một bên vừa làm động tác hăm dọa nam nhân ấy. Không để ý sắc mặt trắng bệch kia, hắn liền cùng Thẩm Duệ rời khỏi quán bar.
Trong tâm dần dần bình tĩnh mới biết chính mình nhất thời xúc động, Hoắc Thanh Châu ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng liếc trộm nam nhân đang nằm ở trên giường.
Bởi vì đối phương đứng còn không vững, nên đã tìm một khách sạn gần đó cho đối phương nghỉ ngơi.
Nhìn sắc mặt đỏ ửng, đôi lông mày cứ chau lại, trông có vẻ khó chịu. Hoắc Thanh Châu cũng không phải không biết loại thuốc này, lúc trước cũng vì tò mò mà đã từng sử dụng qua, ngoại trừ làm cho người khác có thêm khoái cảm khi làm tình thì cũng không có gì tác dụng phụ nghiêm trọng gì xảy ra.
Nhưng mà nhìn bộ dáng hiện giờ của Thẩm Duệ, Hoắc Thanh Châu hối hận vì sao khi nãy không đánh cho tên nam nhân kia một trận nhớ đời.
Nam nhân hô hấp ngày càng dồn dập, Hoắc Thanh Châu không khỏi cảm thấy lửa đốt ở trong lòng, không biết nên thay đối phương kêu một nữ nhân hay tìm cách giải quyết. Hai chân đối phương giang rộng, nhìn thấy thứ đang trướng lên bên trong kia, sinh lý thập phần phản ứng rất rõ ràng, Hoắc Thanh Châu chần chờ một chút liền quyết định đem đối phương đi tắm nước lạnh.
Thẩm Duệ mơ mơ màng màng cảm nhận quần áo mình đang rời khỏi cơ thể, thẳng đến khi bị dội nước lạnh mới có chút phản ứng, chậm rãi hé mắt, hai tròng mắt ướt át nhìn Hoắc Thanh Châu.
“Nóng quá.” Thẩm Duệ lẩm bẩm nói.
Hoắc Thanh Châu cơ hồ run lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh, cầm chặt vòi sen nói: “Anh bị người khác chuốc thuốc, tắm nước lạnh một chút sẽ thấy thoải mái.”
Nhưng tuy rằng an ủi đối phương như thế, Hoắc Thanh Châu phát giác bọn họ đã ở trong phòng tắm hơn hai mươi phút rồi, cảm thấy đầu vô cùng đâu nhức.
Thứ đang cương cứng ở giữa hai chân Thẩm Duệ vẫn không có dấu hiện biến mất, mà lại còn ngược lại ngày càng trướng đến đỏ lên.
Rõ ràng, dùng nước lạnh căn bản là không được, tiếp tục nữa chỉ khiến đối phương bị cảm lạnh mà thôi. Đúng tên nam nhân vừa rồi ở quán bar nói, thuốc này sẽ làm tay chân vô lực, nhưng tính dục thì lại tăng nhiều đến mức độ này.
Hoắc Thanh Châu vất vả đem Thẩm Duệ ra phòng tắm, đưa đối phương đến bên giường, lấy khăn thay đối phương lau mình. Thẩm Duệ hiện tại còn mơ màng, không ý thức được cơ thể mình đang trần trụi trước người khác, cứ như vậy mà hết thảy phó mặc cho Hoắc Thanh Châu.
Nhưng mà vấn đề “quan trọng” kia vẫn cần phải giải quyết.
Hoắc Thanh Châu nhìn chằm chằm vào khố hạ nóng rực kia, trầm mặc hồi lâu, liền cúi đầu ngậm lấy vật thể cương cứng nóng rực hết mức kia cho vào miệng mà liếm mút, chung quy chỉ là muốn an ủi giùm đối phương.
Sắc mặt nam nhân kia ngày càng đỏ hơn, thậm chí bắt đầu phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, trên mình lấm tấm đầy mồ hôi.
Hoắc Thanh Châu nghe thấy nam nhân thở dốc, hạ thân liền có phản ứng, trong người bắt đầu nóng dần lên.
Hắn cẩn thận dủng răng nanh nhẹ nhàng ma sát cho đối phương có thêm khoái cảm, một bên dùng sức liếm mút, thậm chí còn di chuyển xuống phía dưới hướng hai quả cầu kia xoa bóp.
Thẩm Duệ hừ một tiếng, thân thể liền kích động, bụng dưới một trận co thắt lại, Hoắc Thanh Châu cảm giác được thứ tinh chất của đàn ông kia bắn vào miệng mình.
Thẩm Duệ trước mắt vẫn còn là một dải sương mù, hai gò má thì ửng đỏ, ngay cả đôi mắt đều mơ hồ.
Hoắc Thanh Châu muốn thay đối phương rửa sạch, lại nhìn thấy đối phương qua một lần phát tiết vẫn còn cương cứng như lúc ban đầu, cảm thấy không khỏi giật mình.
“Thẩm Duệ?”
Nam nhân không có lên tiếng trả lời, dường như không còn biết người kia đang gọi mình.
…………Thật ra tên kia đã cho bao nhiêu thuốc vào ly rượu đó?
Hoắc Thanh Châu một bên rất tức giận, nhưng nhìn thấy cái nhíu mày khó chịu của Thẩm Duệ, tâm lại mềm nhũn, một lần nữa dùng hết sức chịu đựng còn lại an ủi đối phương. Đợi cho Thẩm Duệ tiết ra lần thứ hai, tinh khí cứng rắn kia cuối cùng cũng chịu mềm xuống, Hoắc Thanh Châu lau đi chút dịch thể dính trên khóe môi, nhẹ nhàng thở ra một cái.
Đem Thẩm Duệ lau mình sạch sẽ, Hoắc Thanh Châu đến phòng tắm để xử lý dục vọng vẫn đang nóng rực trong lòng kia, tiếp theo là vội vã tắm rửa, mắt thấy chính mình trong gương, cơ hồ im lặng không nói gì, liền mở cửa đi ra.
Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật sự làm hắn hoảng sợ.
Thẩm Duệ chính là hình như đã tỉnh rượu nhưng vẻ mặt lại vô cùng lãnh đạm.
“Cậu là ai?” Y hỏi.
“Tôi họ Hoắc.” Hoắc Thanh Châu có hơi chút khó khăn trả lời, “……..Anh quên rồi sao? Anh ở quán bar bị người khác hạ dược…….”
Hoắc Thanh Châu gật gật đầu: “Tôi không có ác ý, hy vọng anh không có tức giận?!”
“……..Cậu cũng ở trong quán bar kia sao?”
“Đúng vậy.” Hoắc Thanh Châu cúi đầu, “Kỳ thực tôi……”
“Thực xin lỗi, đã gây phiền toái cho cậu.” Thẩm Duệ bình thản nói, “Cám ơn cậu đã đưa tôi tới khách sạn, tôi không sao.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, khóe môi thản nhiên cười khổ một cái: “Anh không nhớ những chuyện đã xảy ra sao?”
Thẩm Duệ không có trả lời, chính là mặc dù sắc mặt không có gì thay đổi nhưng lỗ tai hơi hơi đỏ.
“Thực xin lỗi, tôi chuyện gì cũng không nhớ rõ.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói, hai mắt thậm chí còn nhìn thẳng vào Hoắc Thanh Châu.
Khóe môi Hoắc Thanh Châu miễn cưỡng lộ ra nụ cười yếu ớt: “Quần áo của anh đã bị dơ, cho nên tôi đã thay anh cởi ra hết. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc phải đi trước.”
Hắn xoay người, cầm lấy áo khoác của mình, thẳng tới cửa chuẩn bị rời đi.
Thẩm Duệ thật sự biết tất cả những gì đã xảy ra, nhưng lại quyết định giả ngây ngơ, cho nên trước mặt đối phương cứ vờ như không biết, dù sao cùng một nam nhân khác làm đã là không bình thường, huống chi còn bị nam nhân ấy ngậm vào trong miệng, cư nhiên chính mình còn ở trong miệng nam nhân kịch liệt ra hai lần, thật là không bình thường mà!
Hoắc Thanh Châu đang xoay nắm cửa, bước ra ngoài thì nghe được câu “Từ từ đã” của đối phương mà dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn đối phương, bên môi tao nhã mỉm cười.
“Có chuyện gì không?”
Thẩm Duệ ngẩn ra, trên mặt có chút hoang mang, như là không thể lý giải tại sao mình lại bảo đối phương dừng lại.
“Này anh?” Hoắc Thanh Châu gọi một tiếng.
Thẩm Duệ do dự một hồi, mới mở miệng: “Nếu không ngại……tôi mời cậu một bữa cơm?” Hắn dừng một chút, rồi bổ sung thêm: “Như là lời cảm tạ cùng xin lỗi.”
Hoắc Thanh Châu nghe thấy hai chữ “Xin lỗi”, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy não nóng dần lên.
Xin lỗi? Nói lời cảm tạ? Thẩm Duệ nên vì chuyện gì xin lỗi, vì chuyện gì mà nói lời cảm tạ? Hắn vì đối phương giải vây, đem đối phương đến khách sạn nghỉ ngơi, thậm chí còn vì muốn giải dược cho y mà làm ra cái loại sự tình mà hắn rất chi miễn cưỡng, đến chính mình còn không nhớ gì thì cớ gì lại muốn cảm tạ cùng xin lỗi hắn?
Thẩm Duệ là nam nhân, cả đời đều không nghĩ tới nam nhân với nam nhân cũng có thể sinh ra tình dục. Mặc dù còn trẻ, hấp dẫn nhưng trong y vẫn luôn giữ đúng nề nếp, nói thẳng ra là cổ hủ. Cũng bởi vậy, cho dù được Hoắc Thanh Châu giải khai dục vọng, hơn nữa không chỉ một lần, đối phương vẫn như cũ làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Bởi vì Thẩm Duệ sẽ không bao giờ chấp nhận một người nam nhân.
Hoắc Thanh Châu mở cửa đi ra, mở miệng nói: “Anh không cần làm vậy. Tôi chỉ đem anh đến nơi này, chỉ thay anh cởi bỏ quần áo bị dơ, anh không có chuyện gì cần phải xin lỗi tôi cả.” Dứt lời, xa xa nghe vọng lại tiếng cười.
Đợi cho âm thanh đóng cửa vang lên, Thậm Duệ một lần nữa quay về nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hoắc Thanh Châu không nghĩ tới chính mình cư nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Duệ.
Từ đêm hôm đó đến nay đã hơn hai ngày, Hoắc Thanh Châu không ra khỏi nhà, cả ngày nằm ngủ, bởi vậy tiếng điện thoại vang lên đã đưa hắn ra khỏi ảo mộng.
“Uy…….” Tiếng nói hắn khàn khàn giống như giọng của một con dã thú mới vừa tỉnh ngủ.
Bên kia điện thoại, thanh âm nam nhân trong trẻo vang lên: “Là cậu Hoắc phải không? Xin chào, tôi họ Thẩm.”
Hoắc Thanh Châu ý thức được giọng nói kia là của ai liền tỉnh ngủ.
“Xin hỏi, có phải anh Thẩm ngày trước?”
“Chính là tôi, người được cậu đưa đến khách sạn hai ngày trước.” Thẩm Duệ cúi đầu nói, “Khi tôi chuẩn bị rời khách sạn thì phát hiện bóp da của cậu bị rớt lại đây.”
Hoắc Thanh Châu nghe được câu nói kia, cũng không có phản ứng gì nhiều.
Trên thực tế hắn cơ bản không chú ý tới rằng bóp da bị mất nếu đối phương không nhắc hắn có thể như cũ đều không biết; việc Thẩm Duệ biết số điện thoại hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều, chính là hắn thường đem danh thiếp nhét trong bóp da, tiện cho công việc, Thẩm Duệ từ đó nên biết số của hắn.
“Cậu có thể cho tôi thời gian cụ thể không? Tôi muốn đem bóp da trả lại cho cậu.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói.
Bên kia Thẩm Duệ cũng đồng ý, sau đó cùng nói lời tạm biệt rồi tự chấm dứt cuộc nói chuyện.
Vào lúc bảy giờ tối, Hoắc Thanh Châu đi bộ đến một quán cà phê gần đó, không cần tốn nhiều thời gian đã tìm thấy đối phương.
Thẩm Duệ ngồi ở một góc sô pha trên tầng, ngoài cửa sổ là một bầu trời đêm tuyệt đẹp khi được điểm thêm vô số màu sắc từ những ngọn đèn trong thành phố, nhìn rõ thành thị phồn hoa về đêm. Thật là một chỗ ngồi lý tưởng, chính là càng đi đến gần càng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, tiều tụy của Thẩm Duệ.
Lần lần bọn họ “lần đầu” gặp mặt, Hoắc Thanh Châu không quan sát kĩ đối phương, cho đến lúc này mới phát hiện được, Thẩm Duệ có chút mệt mỏi, hoặc là do công việc quá nhiều, nghỉ ngơi không đủ? Hắn đau xót nhìn đối phương.
“Cậu Hoắc.”
Hoắc Thanh Châu bừng tỉnh, vội vàng bước tới bàn, ngồi xuống đối diện Thẩm Duệ.
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, ngược lại nhợt nhạt nở nụ cười: “Vì sao phải xin lỗi?”
“Thực xin lỗi.” Thẩm Duệ chính là lại một lần nói như thế.
“Thật sự, không có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó.” Hoắc Thanh Châu tươi cười nhưng ý tứ có chút chua xót.
“Ngày có thật có lỗi, tôi ———“ Thẩm Duệ đang muốn nói tiếp, lại bị tiếng cười trầm thấp của Hoắc Thanh Châu đánh gãy.
“Anh Thẩm, anh đang nói cái gì vậy? Anh không cần phải giải thích. Ngày đó tôi thừa dịp anh bị người khác hạ dược chiếm tiện nghi của anh, anh còn không “muốn” hiểu?” Hoắc Thanh Châu ngừng cười, nói: “Anh hiện tại còn giải thích, căn bản là không có ý nghĩa gì.”
Nhíu nhíu mi, thần sắc có chút nan kham: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm, tôi……”
Hoắc Thanh Châu hạ tần mắt, nhìn xuống bàn: “Tôi không có hiểu lầm, chuyện này cũng không cần giải thích. Anh là một nam nhân bình thường, tôi thì lại đối với anh có ý tứ khác, sự tình rất đơn giản. Tôi biết anh không nghĩ sẽ cùng tôi có quan hệ, không sao, làm như chưa có chuyện gì phát sinh là tốt rồi.”
“Tôi giải thích với cậu không phải vì như vậy.” Thẩm Duệ dùng thanh âm rõ ràng nói.
“Tôi nói rồi, tôi không cần anh phải giải thích.” Hoắc Thanh Châu nhìn đối phương liếc mắt một cái, bắt buộc chính mình dời tầm mắt: “Đem bóp da trả lại cho tôi đi.”
Thẩm Duệ mím môi nói: “Tôi không hiểu.”
“Anh còn định nói gì nữa? Buổi tối hôm đó là do tôi tự nguyện làm vậy, anh còn cho rằng đó là một sai lầm, có thể lý giải. Nhưng là tôi không ghi nhận giải thích của anh, anh nghe không hiểu sao?” Hoắc Thanh Châu bực bội, cấu, cào tóc loạn xà ngầu, “Anh không cần cảm thấy bị thua thiệt hoặc áy náy, bởi vì là do tôi cam tâm tình nguyện!”
Thẩm Duệ trầm mặc một hồi lâu, nói: “Được rồi, tôi đã rõ.”
Hắn theo yêu cầu đưa bóp da cho Hoắc thanh Châu, khi tiếp nhận, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương, không khỏi ngẩn ra.
Thẩm Duệ lại vào lúc này mở miệng: “Có thể hỏi một vấn đề được không?”
Hoắc Thanh Châu không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
“Cậu là không phải……đối với tôi có hảo cảm?”
Hoắc Thanh Châu đứng lến, đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, hơi hơi xoay người, vừa vặn làm cho môi của chính mình ghé vào tai đối phương; trên mặt không có chút thay đổi, dùng thanh âm trầm thấp mà ôn nhu ————
“Anh còn không biết sao? Tôi đối với anh……Là nhất kiến chung tình.”
Thẩm Duệ hơi hơi kích động, trong ánh mắt có chút mê hoặc không thể lý giải, lại có một chút bối rối; hai người đối mặt nhưng cũng không gần lắm, nhưng Hoắc Thanh Châu vẫn có thể ngửi được tư vị thản nhiên của đối phương.
———— Người này, thời điểm này lại đang suy nghĩ gì?
Hoắc Thanh Châu thẳng lưng, thong dong xoay người rời đi,trên môi còn nở nụ cười.
Chính là mới đi một bước, liền nghe được một chuỗi âm thanh hỗn độn phía sau.
Hoắc Thanh Châu thuyết phục chính mình không được quay đầu lại nhưng chung quy là không thành công. Hắn xoay người, liền nhìn thấy Thẩm Duệ đang nằm ghé vào bàn, sắc mặt tái nhợt, cơ thể có chút run lên.
“Anh Thẩm?”
Hoắc Thanh Châu nhanh chóng chạy đến bên Thẩm Duệ, nhẹ nhàng mà gọi.
Đối phương không đáp lại hắn, chính là mở hai mắt, có vài phần miễn cưỡng ngồi lại ngay ngắn.
“Anh không sao chứ?”
Thẩm Duệ mặt mày xanh mét, trên trán cùng chóp mũi đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn làm như không có việc gì, kiên định nói: “Tôi không sao.”
Không sao? Bộ dạng như thế này mà bảo không sao?
Hoắc Thanh Châu liếc mắt thấy chìa khóa xe của Thẩm Duệ, vội vàng nói: “Xe anh để ở đâu?
“Ngõ nhỏ……bên kia đường.” Thẩm Duệ cắn răng nói.
Hắn trầm mặc cầm lấy chìa khóa xe, một bên đỡ lấy đối phương đi ra ngoài.
“Cậu Hoắc……Tôi không sao.” Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói.
Hoắc Thanh Châu lại lạnh lùng đáp: “Tôi không phải bị mù, cũng không phải con nít ba tuổi, anh không cần nói dối tôi làm gì.”