Bí Mật Của Emma

Chương 3

Sáng hôm sau tôi thức dậy với ánh nắng chói hàng mi và một mùi cà phê ngon tuyệt trong không khí.

"Chào buổi sáng!" giọng Connor vọng lại từ xa.

"Chào buổi sáng," Tôi lầm rầm, mắt vẫn chưa mở.

"Em có muốn chút cà phê không?"

"Vâng làm ơn"

Tôi quay lại và vùi cái đầu đau nhói vào gối, cố chìm lại vào giấc ngủ trong đôi ba phút. Bình thường tôi có thể làm được chuyện này rất dễ dàng. Nhưng hôm nay, có cái gì đó đang bứt rứt trong tôi. Có phải tôi đã quên điều gì chăng?

Khi tôi nửa nghe thấy Connor lạch cạch quanh bếp, và âm thanh bé tí của tivi, trí óc tôi lờ đờ dò dẫm xung quanh tìm manh mối. Giờ là sáng chủ nhật. Tôi đang ở trên giường của Connor.

Chúng tôi đã đi ra ngoài dùng bữa tối – Ôi Trời, cái chuyến bay kinh dị ấy... anh ấy đã tới sân bay, và anh ấy bảo....

Chúng tôi sắp dọn tới sống chung!

Tôi ngồi dậy, vừa lúc Connor tới với 2 cái cốc và 1 bình pha cà phê. Anh ấy mặc áo choàng mầu be trắng và nhìn hoàn toàn tuyệt vời. Tôi thấy nhói lên cảm giác kiêu hãnh, và với ra hôn anh.

"Hi," anh ấy nói, cười phá lên, "Cẩn thận." Anh ấy đặt vào tay tôi cốc cà phê. "Em cảm thấy thế nào?"

"Ổn cả." Tôi vuốt tóc ra sau. " Hơi chếnh choáng một chút "

" Anh không ngạc nhiên, " Connor nhướng mày. " Hoàn toàn là một ngày hôm qua rồi. "

" Nhất định rồi." Tôi gật đầu, và nhấp một ngụm cà phê. " Vậy là. Chúng ta sẽ... sống chung!"

"Em có sẵn sàng cho chuyện này không?"

"Đương nhiên! Đương nhiên là em có!" Tôi cười rạng rỡ.

Và đó là sự thật. Tôi có vậy

Tôi cảm thấy dường như qua một đêm tôi đã trưởng thành. Tôi đang chuyển tới ở cùng bạn trai mình. Rút cục đời tôi đang đi theo con đường mà nó phải thế !

" Anh sẽ phải báo trước cho Andrew... " Connor ra hiệu về phía bức tường, phía bên kia là phòng của bạn cùng nhà anh.

" Và em sẽ phải nói cho Lissy và Jemima. "

" Rồi chúng ta sẽ đi tìm chỗ thích hợp. Và chúng ta sẽ phải cam kết giữ nó ngăn nắp. " Anh ấy cười toe toét trêu chọc tôi.

" Em thích thế mà ! " Tôi giả vờ bị xúc phạm. "Anh mới là người duy nhất có 50 triệu cái đĩa CD."

"Chuyện đó khác!"

"Nó khác như thế nào, em có thể hỏi được chăng?" Tôi chống nạnh, như ai đó trong một bộ phim sitcom (V: phim tình huống thu âm trực tiếp), và Connor phá lên cười.

Chúng tôi cùng dừng lại, như thể cả hai đều hụt hơi, và chúng tôi nhấp một ngụm cà phê.

"Vậy thì dầu sao chăng nữa," Connor nói sau một lát, "Anh phải đi đây." Connor đang tham gia một khoá học vi tính tuần này. "Anh rất tiếc sẽ không gặp được ba mẹ em," anh ấy thêm vào.

Và anh ấy thực sự như vậy. Ý tôi là, như thể anh ấy không phải đã là người bạn trai hoàn hảo rồi í, anh ấy hiện vui vẻ với việc tới thăm ba mẹ tôi.

"Ok mà," Tôi nói một cách vị tha. "Không làm sao đâu. "

" Ồ, và anh quên không nói với em. " Connor toét miệng cười bí hiểm với tôi. "Đoán thử coi em được nhận vé gì?"

"Ooh!" Tôi xúc động nói. "Ừm..."

Tôi sắp sửa nói "Paris!"

" Lễ hội nhạc Jazz ! " Connor rạng rỡ. "Bộ tứ Dennisson! Đó là buổi hoà nhạc cuối cùng của họ trong năm. Có nhớ chúng ta đã nghe họ ở Ronnie Scoot không ? "

Trong một lúc tôi hầu như không thể nói nổi.

" Wow ! " Cuối cùng tôi cũng xoay xở được. " Bộ... tứ Dennisson ! Em có nhớ. "

Họ đã chơi kèn clarinet. Thổi và thổi và thổi, trong khoảng 2 tiếng đồng hồ, thậm chí còn không hít thở 1 hơi nào.

"Anh biết là em sẽ hài lòng mà." Connor trìu mến chạm vào cánh tay tôi, và tôi tặng anh một nụ cười yếu ớt.

"Ồ, em có!"

Vấn đề là, tôi chắc chắn sẽ thích nhạc jazz vào một ngày nào đó. Trên thực tế, tôi khẳng định là tôi sẽ.

Tôi nhìn âu yếm khi anh ấy mặc quần áo, lấy chỉ xỉa răng và cầm cặp lên.

"Em đã mặc quà tặng của anh," anh nói với một nụ cười hài lòng, nhìn lướt qua cái quần lót của tôi bị vứt trên sàn nhà.

"Em... thường xuyên mặc chúng," Tôi nói, đan ngón tay sau lưng. "Chúng quá tuyệt vời!"

"Chúc có một ngày đáng yêu với gia đình em nhé." Connor đi tới giường hôn tôi, và rồi lưỡng lự. "Emma?"

"Vâng?"

Anh ấy ngồi xuống trên giường và nhìn tôi chằm chằm nghiêm túc. Qúai thật, mắt anh ấy xanh quá.

"Có một việc anh đã muốn nói." Anh cắn môi. "Em biết là chúng ta luôn nói thẳng thắn với người kia về mối quan hệ của chúng mình."

"Ờ... vâng," Tôi nói, cảm thấy một chút e ngại.

"Nó chỉ là một ý tưởng. Em có thể không thích nó. Ý anh là... nó hoàn toàn xứng với em."

Tôi nhìn Connor chằm chằm bối rối. Mặt anh ấy hồng lên, và anh ấy thực sự có vẻ lúng túng.

Ôi Trời ơi. Anh ấy sắp bắt đầu trở nên lập dị sao? Chẳng nhẽ anh ấy muốn tôi mặc những bộ đồ quần áo và phụ tùng đồng bộ?

Thực sự tôi không phiền là một y tá. Hay Miêu nữ trong Người dơi. Điều đó sẽ thú vị. Tôi có thể mua một vài đôi bốt sáng bóng...

"Anh đã nghĩ rằng.... có lẽ... chúng mình có thể..." Anh ấy ngượng ngùng dừng lại.

"Vâng?" Tôi đặt một tay lên cánh tay anh ấy khuyến khích.

"Chúng mình có thể..." Anh ấy lại ngừng lại.

"Vâng?"

Rồi có một sự im lặng khác. Tôi gần như không thở nổi. Anh ấy đang muốn chúng tôi làm gì? Cái gì chứ?

"Chúng mình có thể bắt đầu gọi người kia là "người yêu dấu". Anh ấy nói trong sự vội vàng lúng túng. (NB: "darling")

"Cái gì?" Tôi ngây ra nói.

"Nó chỉ là..." Mặt Connor ửng hồng. " Chúng mình sắp sống chung. Nó gần như là một cái trát. Và anh vừa nhận thấy, chúng mình có vẻ chưa bao giờ sử dụng bất cứ... ngôn từ âu yếm nào."

Tôi nhìn chằm chặp vào anh, cảm thấy đã bắt hụt.

"Chúng mình không thể?"

"Không phải." Tôi nhấp một ngụm cà phê. Giờ tôi nghĩ về nó, anh ấy có lý. Chúng tôi không. Tại sao chúng tôi không làm vậy?

"Vậy em nghĩ gì? Chỉ nếu em muốn thế."

"Nhất định rồi!" Tôi nói nhanh chóng. "Ý em là, anh có lý. Tất nhiên chúng ta phải thế. Tôi húng hắng cổ họng.

" Anh yêu dấu!"

"Cảm ơn em yêu dấu," anh ấy nói, với một nụ cười thương mến, và tôi cười lại, cố lờ đi sự phản đối yếu ớt trong đầu mình.

Điều này cảm giác không đúng đắn.

Tôi không cảm thấy như một người yêu dấu.

Người yêu dấu là một người đã lấy chồng với những hạt ngọc trai và một chiếc xe bốn bánh.

"Emma?" Connor đang nhìn chòng chọc vào tôi. "Có gì không ổn sao?"

"Em không chắc lắm!" Tôi phá lên cười có chủ đích. "Em chỉ không biết em có cảm thấy như một "người yêu dấu" hay không. Nhưng... anh biết đấy. Nó có lẽ làm em già hơn."

"Thật sao? Tốt thôi, chúng mình có thể sử dụng cái gì khác. Thế "mến yêu" thì sao?" (NB: "dear")

Mến yêu? Anh ấy có nghiêm túc không vậy?"

"Không," Tôi nói nhanh chóng. Em nghĩ "người yêu dấu" thì tốt hơn."

"Hay "dịu ngọt" ... "mật ngọt"... "thiên thần"" (Nguyên bản: "sweetheart" ... "honey" ... "angel")

"Có lẽ. Coi này, chúng ta có thể chỉ mặc kệ nó thôi được không?"

Mặt Connor xị xuống., và tôi cảm thấy tồi tệ. Thôi nào. Tôi có thể gọi bạn trai mình là «anh yêu dấu" được mà, vì Chúa. Gần như trở nên to chuyện rồi. Tôi chỉ sẽ phải làm quen với nó thôi mà.

"Connor, em xin lỗi," Tôi nói. "Em không biết có gì không ổn với mình nữa. Có lẽ em vẫn còn căng thẳng sau chuyến bay kia." Tôi cầm tay anh. "Anh yêu dấu."

"Mọi thứ ổn cả, em yêu dấu." Anh ấy cười lại với tôi, quay lại vẻ mặt hớn hở, và ban cho tôi một nụ hôn. "Gặp lại em sau."

Bạn thấy đấy. Dễ thôi mà.

Ôi Trời.

Dù gì đi chăng nữa. Điều đó chẳng làm sao cả. Tôi chắc rằng mọi cặp đôi đều có thời điểm lúng túng kiểu như vậy. Nó chắc chắn hoàn toàn bình thường thôi.

Mất khoảng nửa giờ để đi từ chỗ Connor ở Maida Vale tới Islington nơi tôi sống, và khi tôi mở cửa, tôi thấy Lissy trên ghế sofa. Cô ấy đang bị vây quanh bởi đống giấy tờ và chau mày tập trung. Lissy làm việc quá nhiều. Đôi khi cô ấy làm việc quá sức của mình.

"Bồ đang làm việc gì vậy?" tôi hỏi thông cảm. "Nó là vụ kiện lừa đảo ấy à ? "

" Không, một bài báo, " Lissy nói khó hiểu, và nhấc tờ tạp chí bóng lộn lên. " Nó nói rằng từ thời Cleopatra, những tỷ lệ của cái đẹp là như nhau, và có 1 phương pháp để tính xem bồ đẹp thế nào, một cách khoa học. Bồ làm tất cả những phép đo này... "

" Ồ, được rồi ! " Tôi nói với vẻ hứng thú. "Vậy bồ thế nào?"

"Tớ chỉ mới đang tính," Cô ấy lại chau mày nhìn vào trang giấy. "Nó là 53... trừ 20... là... Ôi trời ơi ! Cô ấy nhìn chằm chặp vào trang giấy với sự mất tinh thần. " Tớ chỉ được 33 ! "

" Trên bao nhiêu ? "

" 100 ! 33 trên 100 ! "

"Ôi Lissy. Đó là chuyện vớ vẩn. "

" Tớ biết, " Lissy nghiêm túc nói. " Tớ thật xấu xí. Tớ biết điều ấy. Tớ biết, cả cuộc đời mình, trong thâm tâm, tớ đại loại đã biết thế, nhưng ... "

" Không ! Tôi nói, cố không bật cười. " Ý tớ là tờ tạp chí là thứ vớ vẩn ! Bồ không thể đo lường được sắc đẹp với cái bảng chỉ dẫn ngu ngốc nào đó. Hãy chỉ nhìn vào bồ thôi ! " Tôi ra hiệu về phía Lissy, người có đôi mắt xám to nhất trên thế giới, và làn da sáng mầu tuyệt đẹp và quả thực gây choáng váng, cho dù mái tóc cắt kiểu hơi giản dị. " Ý tớ là, bồ đang tin vào ai chứ ? Cái gương hay là cái bài báo ngu ngốc đần độn trên tạp chí? "

" Cái bài báo ngu ngốc đần độn trên tạp chí, " Lissy nói, như thể điều đó hoàn toàn hiển nhiên.

Tôi biết cô ấy nửa đùa nửa thật. Nhưng kể từ lúc cô ấy bị bạn trai – Simon đá, Lissy đã thực sự ít quý trọng bản thân. Tôi giờ hơi lo cho cô ấy một chút.

" Tỷ lệ vàng của cái đẹp ấy à ? Jemina – bạn cùng nhà chúng tôi nói, gót dép đỏng đảnh gõ nhẹ trong phòng. Cô ấy mặc một chiếc quần jeans phớt hồng và áo thun trắng bó sát, và như thường lệ, cô ấy hoàn toàn có vẻ ngoài rám nắng và chải chuốt. Về mặt lý thuyết, Jemina có việc, đi làm trong một phòng triển lãm điêu khắc. Nhưng từ trước đến giờ, mọi thứ mà cô ấy có vẻ đã làm là dán miếng wax tẩy lông rồi giật rồi mát xa, và đi hẹn hò với những chủ ngân hàng thành phố, mà mức lương của họ luôn được cô nàng kiểm tra trước khi nói đồng ý.

Tôi phải cố giữ hoà khí với Jemina. Kiểu như vậy. Đó chỉ là khi cô ấy có khuynh hướng bắt đầu mọi ý kiến của mình " Nếu cậu muốn dắt mũi một ca sỹ nhạc rock, " và " Nếu cậu muốn một địa chỉ SW3 (V : Ở Luân Đôn nếu nói 1 địa chỉ SW3 (Chelsea) là ưu tú và thuộc tầng lớp trưởng giả giàu có), " và " Nếu cậu muốn được biết đến như một bà chủ tiệc đích thực và giỏi giang."

Ý tôi là, tôi sẽ không có ý định được biết tới như một bà chủ tiệc đích thực và giỏi giang. Bạn biết đấy. Nó chỉ chính xác là không được xếp ở vị trí cao nhất trong danh sách các điều ưu tiên ngay bây giờ.

Thêm vào đó, ý tưởng trở thành bà chủ tiệc đích thực và giỏi giang của Jemima là mời mọc cả đống bạn bè giàu có khắp nơi, trang trí toàn bộ căn hộ với những thứ rườm rà, thuê những người cung cấp thực phẩm để nấu thật nhiều đồ ăn tuyệt cú mèo và nói với mọi người là cô nàng tự nấu, rồi tống những bạn cùng nhà của mình (tôi và Lissy) đi coi rạp chiếu phim tới đêm và có vẻ sỉ nhục khi họ dám lẻn về vào giữa đêm và tự làm cho họ một cốc sô-cô-la nóng.

" Tớ đã làm bài trắc nghiệm đó rồi, " cô ấy nói, cầm cái túi hồng Louis Vuitton của mình lên. Ba cô ta đã mua nó tặng cho cô ấy khi cô nàng chia tay với một gã sau 3 lần hẹn hò. Như là cô nàng bị tan nát con tim vậy.

Hãy tưởng tượng là, ông ấy chèo thuyền buồm (yatch), vậy thì cô nàng chắc chắn là tan nát con tim.

" Cậu được bao nhiêu ? " Lissy nói.

" 89. " Cô ấy xịt nước hoa, hất mái tóc dài hoe vàng ra sau lưng và cười với chính mình trong gương. " Vậy là Emma, có thật là cậu sắp chuyển tới với Connor không ? " Tôi há hốc miệng nhìn cô ấy. " Sao cậu biết chuyện đó ? "

" Chuyện ngồi lê đôi mách ấy mà. Andrew đã gọi cho Rupes sáng nay về criket (V : 1 trò chơi thể thao đông đội, gồm 2 đội mỗi đội 11 người, đánh bóng hơi giống kiểu bóng chày nhưng gậy dẹt.), và anh ấy đã kể cho anh ta. "

" Bồ sắp chuyển tới với Connor ? " Lissy nói ngờ vực. " Sao bồ không kể cho mình ? "

" Tớ thực lòng đã sắp sửa nói. Điều đó không tuyệt sao?"

" Bước đi tệ hại, Emma. " Jemina lắc đầu. " Sách lược quá tệ. "

" Sách lược ? " Lissy nói, đảo mắt. "Sách lược á? Jemima, họ đang có một mối quan hệ, không phải là đang chơi cờ!"

"Một mối quan hệ là một cuộc đánh cờ," Jemima đáp trả, chuốt mascara lên lông mi. "Má nói tớ phải luôn tiên liệu trước. Cậu phải lập kế hoạch một cách chiến lược. Nếu cậu thực hiện một bước đi sai lầm, cậu sẽ gặp sai lầm."

"Thật là nhảm nhí!" Lissy nói bướng bỉnh. " Một mối quan hệ như là chuyện tinh thần. Nó dường như là những tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau. "

" Những tâm hồn đồng điệu ! " Jemima nói thô bạo, và nhìn tôi. " Hãy chỉ nhớ là, Emma, nếu cậu muốn ngón tay áp út đeo nhẫn, đừng chuyển tới với Connor. "

Mắt cô ấy thoáng liếc nhanh, phản xạ có điều kiện tới bức ảnh trên mặt lò sưởi cô nàng gặp Hoàng tử William tại một trận đấu polo từ thiện.

" Vẫn nuôi mộng Hoàng gia à ? " Lissy nói. " Lại lần nữa nhé, hắn trẻ hơn cậu thế nào, Jemima ? "

" Đừng ngốc thế ! " cô ta ngắt lời, má ửng lên. " Thỉnh thoảng cậu thật quá không chín chắn, Lissy "

" Dầu sao, tớ không muốn có ngón tay áp út đeo nhẫn. " Tôi đáp trả.

Jemima nhướng đôi mày vòng cung hoàn hảo lên như thể nói, " tội nghiệp cậu, kẻ dốt nát điên khùng ", và cầm túi lên.

" Ồ, " cô ấy đột ngột thêm vào, mắt nheo lại. " Một trong 2 cậu ai đã mượn cái áo chui đầu hiệu Joseph của tớ ? "

Có một sự im lặng nhỏ.

" Không, " Tôi nói vô tội.

" Tớ không bao giờ biết nó là cái gì, " Lissy nói, với một cái nhún vai.

Tôi không thể nhìn sang Lissy. Tôi chắc chắn đã thấy cô ấy mặc nó hôm nọ.

Cặp mắt xanh lam của Jemima nhìn lên tôi và Lissy như kiểu cái máy quét radar nào đó.

" Bởi vì cánh tay tớ rất mảnh khảnh, " cô ấy nói cảnh cáo, " và tớ thật sự không muốn cái tay áo bị giãn ra. Và đừng nghĩ là tớ không nhận thấy, bởi vì tớ sẽ. Ciao. "

Giây phút cô ấy vừa đi khỏi Lissy và tôi nhìn nhau.

" Khốn thât, " Lissy nói. " Tớ nghĩ là tớ đã vứt nó ở chỗ làm. Ôi được rồi, tớ sẽ lấy nó vào thứ hai. " Cô ấy nhún vai và quay lại đọc tờ tạp chí.

OK. Thì sự thật là, cả hai chúng tôi thỉnh thoảng hay mượn quần áo của Jemima. Mà không hề hỏi xin. Nhưng biện hộ của chúng tôi là, cô ấy có quá nhiều, cô ấy khó mà nhận thấy được.

Thêm vào đó, theo Lissy, một quyền cơ bản của con người đó là bạn cùng nhà có thể mượn quần áo của nhau. Cô ấy nói thực tế đó là phần Hiến pháp Anh quốc không viết ra.

" Và dầu sao, " Lissy thêm vào, " Cô ấy đã nhờ tớ viết cho bức thư gửi tới hội đồng thành phố về mọi vé phạt đỗ xe của cô ấy. Bồ biết đó, cô ta thậm chí chả bao giờ nói lời cảm ơn với bồ. "

Cô ấy nhìn vào bài báo về Nicole Kidman. " Vậy tí nữa bồ sẽ làm gì ? Bồ mún di xem phim không ? "

" Tớ không thể, " Tôi nói một cách miễn cưỡng. " Tớ phải tới ăn trưa sinh nhật má. "

" Ồ phải rồi, tất nhiên. " Cô ấy làm mặt an ủi. "Chúc may mắn. Tớ hy vọng chuyện sẽ OK."

Lissy là người duy nhất trên thế gian có bất cứ ý tưởng nào về việc tôi cảm thấy ra sao khi về thăm nhà. Và cô ấy thậm chí cũng còn không biết hết mọi chuyện.