Trang Châu chia tiểu viện nhà mình thành nhiều khu vực, dọc theo lan can, song sắt tường viện trồng toàn dây leo lục la, dây thường xuân, chờ tới khi chúng nó phát triển thành những dây leo thật dài quấn quanh lan can, song sắt tường viện thì khu vườn trông sẽ thực sự đẹp mắt. Hơn nữa bên trong cũng trồng một số cây lấy bóng râm, khoảng cách giữa các cây không thể quá gần cũng không thể quá xa. Lúc ở Tây An, Trang Châu còn nghĩ, phải trồng loại cây nào nở nhiều hoa một chút, như Hải Đường chẳng hạn. Còn lại những chỗ trống khác sẽ trồng hoa hoa cỏ cỏ xung quanh, chừa lại một chỗ để xe. Đằng sau hậu viện sẽ trồng một giàn nho, còn cả một ít hành, ớt xanh, hay một số loại rau dưa thường ăn, hoặc là lá bạc hà, cây kim ngân, một số loại thảo dược chữa bệnh cũng không tồi. Sân thượng, sân phơi cũng phải sắp xếp lại, buổi tối mùa hè có thể ngồi ở đó hóng gió, uống rượu ngắm trăng gì đó.
Trang Châu thực buồn bực sao trước kia không phát hiện tiểu viện của nhà mình lại trụi lủi trông khó coi đến vậy. Dường như chỉ ra ngoài một chuyến, rất nhiều suy nghĩ đã lặng lẽ thay đổi. Căn nhà nhỏ cũng trở nên quan trọng hơn, không còn như trước đây bị hắn coi như khách sạn tư nhân, có cũng được mà không có cũng chả sao.
Trang Châu nhiệt tình mười phần bón phân, xới đất, bận rộn tới quên trời đất. Ba con mèo chưa từng thấy hắn cầm cuốc, cầm xẻng xới đất bao giờ, đều ngồi túm lại một chỗ xem náo nhiệt, Hắc Đường ở Thạch Lựu thôn đã từng nhìn thấy cha mình làm việc nông, xem đi xem lại cũng chả có gì thú vị, nhưng nó vẫn cùng đồng bọn trong nhà ngồi một bên xem náo nhiệt.
Hắc Đường cảm thấy khoảng thời gian này cuộc sống của nó đặc biệt dễ chịu, cha nó từ sáng tới tối đều ở nhà chơi với nó, còn có cả đám mèo đồng bọn nghịch phá cùng, Đông Chí cũng đã trở về. Có bọn họ ở bên, mỗi ngày trải qua đều đặc biệt náo nhiệt. Hơn nữa đồ ăn ngon trong nhà cũng ngày càng nhiều, bởi vì hiện tại có những hai người đều thường xuyên mua đồ ăn cho tụi nó. Hắc Đường cảm thấy cuộc sống hiện tại rất không tồi, nhìn thấy cha nó đang đào hố trồng cây, nó cao hứng phấn chấn chạy tới hỗ trợ, dùng hai chi trước bới bới đất, hoặc là giúp cha nó gặm dụng cụ mang tới, vui quá trời quá đất.
Vì thế, tới khi Trang Thành ngôn cùng Trình An Ny tới nhà Trang Châu, liền thấy hắn người đầy bụi đất bên cạnh có một con chó cùng ba con mèo đang luẩn quẩn quanh chân nô đùa. Trang Châu nghe tiếng động cơ quay ra nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài cổng có hai người đang xuống xe, vừa định chạy tới mở cửa, lại bị cẩu nhi tử nhà mình từ đằng sau nhảy chồm tới, dưới chân vấp phải cái xẻng khiến một người một chó ngã rạp xuống bãi cỏ, hướng về phía cha mình làm một cái quỳ rập đầy đầy tiêu chuẩn. Ngốc cẩu đắc ý đứng trên lưng cha nó lè lưỡi về phía người mới tới, ba con mèo thấy người lạ tới nhanh như chớp chạy tới hậu viện, chỉ chừa lại ba cái đuôi mèo lúc ẩn lúc hiện.
Trang Thành Ngôn: “…”
Trình An Ny thấy biểu tình trên mặt chồng mình như thấy quỷ, nhịn không được bật cười: “Thực vui vẻ nha, Hai à, sao con lại đi cuốc đất vậy, định trồng rau trong nhà sao? Muốn ăn rau sạch?”
Trang Châu cố sức đẩy con ngốc cẩu nhà mình xuống, đứng dậy, dùng ống tay áo lau đi bùn đất dính trên mặt, khi ra mở cổng cho biểu tình có chút ngượng ngùng: “Ba, dì, sao hai người lại tới đây?”
Trang Thành Ngôn còn chưa hôi phục tinh thần, con trai ông từ trước tới nay đều có bộ dáng nghiêm trang chững chạc, lúc này quả thực tương phản quá lớn đi.
Trình An Ny cười nói: “Ba con vừa có cuộc họp trong thành phố, vừa lúc dì ở gần đây, liền cùng nhau tới thăm con một chút. Sao vừa mới về đã bận rộn thế này?”
“Vừa lúc con có thời gian, nên muốn bắt tay vào làm luôn.” Trang Châu chỉ chỉ cái sân trống trơn nói: “Con định trồng mấy cây xanh, cùng một ít hoa cỏ. Trong hậu viện sẽ dựng một cái giàn, trồng mấy loại như kim ngân, nho gì đó.” Nói xong còn toát ra vài phần tự hào: “Qua một thời gian ngắn nữa khi hai người quay lại, chỗ này của con sẽ thay đổi hoàn toàn. Đảm bảo tới lúc đó hai người sẽ không nhận ra đâu.”
Trang Thành Ngôn không cho là đúng, ông cảm thấy loại chuyện này tìm người tới làm là được, không cần thiết phải tự gây sức ép cho bản thân như vậy. Đại khái nữ nhân đối với việc trang trí nhà cửa trời sinh nhiệt tình có thừa, Trình An Ny ngược lại có vẻ rất hưng phấn, lôi kéo Trang Châu hỏi không ít vấn đề về trồng cây cỏ.
Trang Thành Ngôn đi tới đi lui hai vòng quanh viện nhà Trang Châu, nhìn thấy không ít cây xanh, hoa cỏ đã được trồng xong, không thể không thừa nhận con trai ông đang thực sự tự mình xử lý cái sân. Thay đổi lớn như thế khiến ông cảm thấy có chút khó thích ứng, trong quan niệm của ông, có sở trường gì thì tập trung vào việc đó, nó chuyên ngành tài chính có tiếng là giỏi giang giờ lại định cướp bát cơm của người làm vườn là có ý gì? Cho dù nó có muốn chứng minh nó so với người làm vườn làm việc còn thành thạo hơn, thì cũng để làm gì đâu?
Ông nhìn Trình An Ny, vẻ mặt vợ ông đều là thần sắc tán thưởng, còn lôi kéo tay con trai ông cảm khái: “Tự tay bố trí sân vườn nhà mình, thật sự rất lãng mạn.”
Trang Thành Ngôn lại cảm thấy một chút cũng không lãng mạn. Nhưng ông thường xuyên cảm thấy tư duy của mình cùng lão bà hoàn toàn không cùng một mạch, cho nên đã sớm học được mỗi khi nghe không hiểu lời vợ mình nói đều khoan dung mà cười một cái. Dù sao vợ ông cũng không cần ông đáp lại cái gì, chỉ cần cho vợ mình thấy ông vẫn đang nghiêm túc nghe bà nói như vậy là đủ rồi.
Trình An Ny tự nhiên biết rõ chồng mình giả bộ điếc, nhưng bà cũng không trông cậy vào một cái đầu gỗ hiểu được cái gì gọi là lãng mạn. Vì thế lại đuổi theo Trang Châu hỏi: “Chỉ trồng mỗi hải đường thôi à, có muốn trồng thêm mấy cây ăn quả như táo, anh đào không? Vừa có hoa nở vừa có quả sạch thuần thiên nhiên để ăn. Nếu không thì trồng cả sơn trà đi, mùa đông nở hoa, rất đẹp, một năm bốn mùa đều có thể ngắm hoa.”
“Vậy để con tìm mấy chuyên gia hỏi xem có thể trồng được loại nào.” Trang Châu có chút bất đắc dĩ: “Nhưng con định trồng nho ở sau hậu viện, lát nữa phải làm cái giàn cho nó.”
Trình An Ny vội vàng phối hợp: “Trồng nhiều chút còn có thể ủ rượu nho. Cái này dì sở trường, đến lúc đó để dì làm cho.”
Trang Châu hoài nghi dụng ý của bà: “Dì là muốn dùng nho không mất tiền của nhà con để luyện tập đi? Trước kia từng làm rồi?”
Trình An Ny mặc kệ: “Luyện tập thì sao? Xin chút nho nhà con không được à, dì cho con thêm nhiều ý tưởng như vậy còn gì? Dì rất ủng hộ con nha!”
Trang Thành Ngôn ho khan hai tiếng, thử kéo đề tài sang chỗ khác: “Đông Chí không có nhà?”
Trang Châu thực cẩn thận khẽ liếc ông một cái: “Em ấy đã về nhà mình rồi.”
Trang Thành Ngôn nghiêm mặt, không nói gì.
Trang Châu nhìn ra cha mình muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng đợi mãi không thấy ông mở miệng nói tiếp, thoáng có chút nghi hoặc nhìn dì An Ny.
“Là thế này,” Trình An Ny bất đắc dĩ, chỉ có thể thay mặt ông xã phát ngôn: “Ba con nói với dì, hai các con ra ngoài cũng đã nửa tháng, khó khăn lắm mới trở về… ừm, con chọn thời gian đưa Tiểu Lăng về nhà chính ăn một bữa cơm đi.”
Trang Châu sợ run một chút, không thể nào tin nổi nhìn ba mình.
Trang Thành Ngôn mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Có vấn đề?”
Trang Châu ngốc hồ hồ lắc đầu.
Trình An Ny cười vỗ vỗ tay: “Cứ quyết định vậy nhé, các con tự chọn ngày đi, chúng ta ở nhà chờ các con.”
Trong lòng Trang Châu dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Với tính cách không được tự nhiên của cha mình, có thể lùi tới bước này đã là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Trên đường trở về, hắn còn cho rằng kết quả tốt nhất chính là cha sẽ không thèm hỏi tới chuyện riêng của hắn nữa, mắt không thấy tâm không phiền. Không ngờ ông ấy còn có thể lùi thêm một bước nữa, thử tiếp nhận bọn họ.
Trang Châu gãi gãi mũi, không biết nên nói gì mới tốt. Từ góc độ Trang Thành Ngôn nhìn lại, rõ ràng thấy hốc mắt con trai mình hơi đỏ ửng lên. Điều này khiến trong lòng ông có chút không tư vị. Đây là con trai ông, cho dù nó có thế nào thì cũng là con trai ông, chỉ ông mới có thể quản nó, nào có thể để cho người khác tới khoa chân múa tay. Nó không lấy chuyện phát triển gia tộc làm trọng? Nó không kết hôn với gia tộc có thể lực ngang hàng? Nó vì một nam nhân mà ngay cả quyền thừa kế cũng không cần?
Được rồi, cho dù thật sự như thế thì sao? Ông là cha nó còn chưa tỏ thái độ đâu, làm gì đến phiên người khác xía vào?
Bọn họ xứng sao?
Huống chi bà xã cũng đứng về phía nó, trước khi ra khỏi cửa Trình An Ny đã nhéo lỗ tai ông dặn dò nhiều lần: “Ra trận cha con đều là chiến sỹ, phụ tử đồng lòng, này lợi đồng tâm. Giờ là lúc nào rồi, con cái là quan trọng nhất, ý kiến của người khác đều là cái rắm! chúng ta đã trải qua một khoảng thời gian không được thoải mái, chỉ vì muốn đẹp mặt với người khác? Để người khác nhìn thư thái? Bọn họ xứng sao? Vì một đám người không liên quan mà mẫu thuẫn với con trai, đó mới là đầu óc có bệnh!”
Trang Thành Ngôn từ trong lỗ mũi hừ hai tiếng: “Chờ Tiểu Lăng trở lại, chúng ta muốn nói chuyện với nó, xem có thể chọn thời gian gặp mặt cùng gia đình bên kia được không.”
Trang Châu há miệng to như quả trứng, ngây ngốc.
Trình An Ny cười nói: “Con cũng đã gặp gia trưởng bên kia rồi, chúng ta nếu còn chưa tỏ thái độ sẽ khiến gia đình bên kia hiểu lầm. Còn tưởng chúng ta vẫn đang xoi mói Đông Chí. Để lâu sẽ không tốt. Về sau ngày còn dài, chúng ta là người một nhà, tạo mối quan hệ tốt với nhau là điều nên làm.”
Trang Châu nhìn cha mình lại nhìn dì An Ny, ném ngay cái xẻng trong tay xuống đất, chạy như bay vào trong nhà tìm điện thoại.
Trình An Ny bị phản ứng bất ngờ của Trang Châu làm cho giật mình, đến khi phản ứng lại liền cười đến nhũn xương sống.
Trang Thành Ngôn trong lòng có chút cảm khái, ông vẫn luôn cho rằng đứa con trai này của ông trông cứ như ông cụ non, tuổi còn nhỏ mà tâm sự nặng nề quá. Dường như sau khi gặp thằng bé Đông Chí, nó mới chậm rãi bày ra vẻ mặt tràn đầy sức sống đúng với tuổi của nó. Mà giữa ông và con trai vẫn luôn tồn tại một lá chắn không nhìn thấy, tựa hồ bất tri bất giác đã chậm rãi tan rã.
Trang Thành Ngôn quay đầu nhìn vợ, khẽ thở dài một cái: “Bà xã, lúc trước em luôn khuyên anh, nói bọn nhỏ có quyền lựa chọn cách sống của riêng mình. Trong lòng anh đối với thuyết pháp này của em vẫn luôn thực mâu thuẫn. Nhưng hiện tại xem ra, không phải là em suy nghĩ ít mà là do anh nghĩ quá nhiều. Anh nghĩ tới quá nhiều vấn đề, từ cái nhìn của xã hội, đến ý kiến của gia tộc, lại duy nhất xem nhẹ con trai mình có cao hứng hay không.”
Trình An Ny thừa dịp chung quanh không có người, vươn tay nhéo nhéo vành tai chồng: “Sớm nói với anh rồi, vợ luôn đúng.”
Trang Thành Ngôn nắm tay vợ, cười nói: “Phải, em luôn đúng. Thằng hai đã trưởng thành rồi, anh tôn trọng quyết định của nó. Hiện tại anh rất tò mò về cậu bé kia, không biết thằng bé là dạng người thế nào, anh phát hiện sau khi thằng hai ở cùng với nó liền trở nên càng đầy sức sống, nơi này càng lúc càng giống một cái nhà.”
“Đây là chuyện tốt mà.” Trình An Ny nói: “Trước kia thằng hai quá giống khổ hạnh tăng, tựa như chuyện gì cũng không để vào mắt. Cứ quy củ khắc khổ như vậy trải qua cả đời thì có lạc thú gì chứ? Hoàn toàn là một cái máy kiếm tiền cho nhà anh. Em chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể tự lên kế hoạch cho cuộc sống riêng của chúng nó, trừ bỏ làm việc còn phải quan tâm tới gia đình, chân chính vui vẻ thoải mái sinh hoạt. Thằng hai có thể nghĩ tới việc tự tay trồng cây trong nhà của nó, đây thực sự là một thay đổi tốt.”
Trang Thành Ngôn nhăn mặt: “Chẳng lẽ em cũng hy vọng anh về nhà đào đất trồng cây?”
Trình An Ny cúi đầu nghĩ nghĩ: “Đào đất trồng cây thì thôi khỏi đi, nhưng lát nữa em có đăng ký theo học một lớp nấu ăn, anh có muốn đi cùng em không?”
Trang Thành Ngôn trán toát mồ hôi lạnh: “Anh mà đi thì bữa cơm chiều nhà chúng ta sẽ không còn kinh hỉ gì nữa. Hơn nữa chiều nay anh còn cuộc họp.”
Trình An Ny vẻ mặt em sớm biết thế mà.
Trang Thành Ngôn biết vợ hiểu rõ lời mình muốn nói, nên cũng không thừa nước đục thả câu nữa: “Nhưng anh có thể đẩy nhanh thời gian họp lên, chờ tới khi em tan lớp anh sẽ đưa em đi ăn kem ly, không dẫn theo thằng út.”
Trình An Ny cười nói: “Muốn ăn vị dưa Ha-Mi*.” (Dưa Ha mi: một loại dưa ngọt ở Tân Cương)