*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng 9 là tháng bận rộn nhất, học sinh mới phải tham gia quân huấn, học sinh cuối cấp thì phải tập trung gặt hái kết quả mười mấy năm khổ luyện, các thầy cô giáo thì phải chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao mùa thu, nhà trường cũng phải chuẩn bị cho tết Trung thu, kỳ nghỉ quốc khánh và rất nhiều việc khác. Còn Đông Chí nhà ở ngay gần trường, lại còn đang độc thân, quả thực chính là lựa chọn tốt nhất để giao trọng trách trực ban trong các ngày nghỉ.
Đông Chí cũng đã quen, dù sao về nhà cũng ồn ào, trong những lúc không phải đi kiểm tra quanh trường thì có thể tới phòng vẽ hoàn thiện nốt tác phẩm tham gia triển lãm. Cho nên với anh mà nói, gánh thêm trách nhiệm trực ban cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Nếu muốn nói có gì khác biệt thì đó là mỗi sáng sớm hoặc chiều muộn sẽ cùng mấy đồng chí bảo vệ lượn quanh khắp ngõ ngách trong trường xem xét một vòng. Kỳ thật trong phòng bảo vệ của trường cả ngày đều có người quan sát qua màn hình camera theo dõi, nếu thật sự có tình huống gì, các nhân viên an ninh sẽ lập tức đi giải quyết. Dẫn theo một ông thầy tay trói gà không chặt như anh chạy tới bắt trộm không phải càng thêm cản trở sao.
Những ngày nghỉ các quán cơm quanh trường cũng đóng cửa, những ai ở lại trường đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết chuyện cơm trưa. Đông Chí trước đó đã mua sẵn một thùng mì gói, lại mua thêm cả mấy cái chân giò hun khói đặt trong phòng vẽ tranh của mình. Ngày đầu tiên vẽ đến quên trời đất, chờ tới khi tỉnh hồn lại đã sắp tới giờ cơm tối. ngày hôm sau, đặt báo thức trên di động, cuối cùng cũng được ăn trưa đúng giờ. Chờ tới kỳ nghỉ lễ quốc khánh kéo dài, Đông Chí cũng chỉ còn cách làm như vậy mới không bỏ bữa. Bà Lăng biết được rất không vừa lòng quở trách liên tục, bình thường cuối tuần không về nhà thì thôi, ngay cả ngày lễ tết cũng không thèm về, còn muốn coi cái nhà này là gia đình nữa hay không?!
Đông Chí biết mình cũng hơi vô trách nhiệm, cho nên đã mua một đống đồ mang về nhà trong kỳ nghỉ.
Chờ tới khi anh về tới nhà, Lăng gia đã bắt đầu chuẩn bị ăn trưa. Bà Lăng thấy anh về, không thể thiếu việc mở miệng trách cứ. Anh cả Lăng Lập Đông cùng chị dâu Hàn Mẫn cũng đã sớm về, một người đang ngồi trên sô pha nói chuyện với hai ông bà, một người đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa cho cả gia đình, Lăng Bảo Bảo ba tuổi tay cầm súng đồ chơi chạy loạn khắp nhà. TV đang chiếu chương trình gì đó kết hợp với âm thanh bùm bùm chéo chéo phát ra từ súng đồ chơi của Lăng Bảo Bảo khiến cả căn nhà ồn ào không chịu nổi, khiến Đông Chí đau đầu không thôi. Điểm chết người chính là Lăng Bảo Bảo lại rất thích cầm súng đồ chơi đuổi theo anh bắn phá. Đại khái là do những người trong nhà này đều đã bị thằng bé khi dễ qua, chỉ có chú út số lần về nhà ít, nên còn chưa bắt nạt được lần nào.
Đông Chí bị thằng bé làm ầm ĩ không thể nhịn được nữa, một phen túm cái quần yếm bé đang mặc xách lên, rồi vỗ lên cái mông căng tròn đầy thịt của bé mấy cái. Không ngờ Lăng Bảo Bảo căn bản không coi mấy cái tét mông đó ở trong mắt, ngược lại được chú út mình xách lên cao ẩn hiện hưng phấn không thể tả.
“Con muốn bay bay.” Lăng Bảo Bảo hưng phấn đến phun cả nước miếng: “Chú út, Bảo Bảo muốn bay bay.”
Đông Chí triệt để bại trận, ném tiểu quỷ xuống đất rồi nhào vào sô pha gào khóc thê thảm: “Ba ơi, mẹ ơi, chị dâu… cứu mạng, con chịu hết nổi rồi.”
Ông bà Lăng nhìn một lớn một nhỏ trong nhà đùa giỡn nhau, có chút dở khóc dở cười. Lăng Lập Đông vừa bóc vỏ tỏi vừa xem náo nhiệt, Hàn mẫn cũng cười vui vẻ. Cô từ khi được gả vào Lăng gia đều cảm thấy trên người chú út diện mạo xinh đẹp này cứ thiếu thiếu sức sống sao đó, thần sắc đều lộ vẻ thản nhiên, lúc nào cũng như ông cụ non. Hiện giờ bị con mình nháo ầm ĩ, thoạt nhìn cũng có thêm vài phần sinh khí sôi động. lúc này mới giống thanh niên đôi mươi trẻ tuổi chứ, đâu cần thiết phải lúc nào cũng giả bộ lên mặt ông cụ non làm chi.
Cơm trưa được bưng lên bàn, Lăng Bảo Bảo rốt cục cũng an tĩnh lại, để mẹ bế ngồi lên bàn cơm. Nhóc con này cũng chỉ có lúc ăn ngủ là thành thật một chút. Đông Chí rốt cục cũng được giải thoát mà tán gẫu cùng người trong nhà.
Người Lăng gia đối với công việc của cậu rất vừa lòng, thằng út nhà bọn họ từ nhỏ tới lớn khá dã tính, rất thích nơi nơi chạy loạn. Còn nhớ hồi lớp 5 trường học tổ chức đi tham quan một ngọn núi, kết quả nó kéo thêm hai đứa nhỏ nữa tự tách đoàn đi thám hiểm, kết quả lạc đường, đến lúc mọi người tìm được, đồng phục học sinh mặc trên người đều bị cành cây quẹt phải rách tơi tả y như giẻ lau nhà. Đến khi lên đại học cũng tự nộp đăng ký theo nguyện vọng bản thân, một mình lên Bắc Kinh học. Đến khi tốt nghiệp ba mẹ Lăng có một thời gian rất lo lắng thằng út nhà họ sẽ ở lại đó không quay về nữa. May thay, sau khi tốt nghiệp đứa nhỏ này vẫn thành thành thật thật trở lại quê hương làm thầy giáo.
Trường trung học Nam Sơn đãi ngộ không tồi, Đông Chí lại là dân chuyên nghiệp có tiếng, bởi vì anh không dạy các môn chính nên cũng không có áp lực gì quá lớn, nhà trường cũng rất ủng hộ các thầy cô sáng tạo những tác phẩm xuất sắc, một năm còn có hai kỳ nghỉ dài đủ để anh ra ngoài chạy loạn. trong mắt người Lăng gia, nghề nghiệp này đối với Đông Chí tính tình vô kỷ luật mà nói coi như quá phù hợp.
Bản thân Đông Chí cũng tự cảm thấy như thế. Thế giới của anh vĩnh viễn so với bất cứ ai đều ồn ào hơn rất nhiều, nếu ở lại thủ đô ngày ngày đêm đêm đều ồn ào náo nhiệt quả thực không chút thanh tịnh, còn không bằng trở lại thành phố Tân Hải coi như tương đối yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.
Người học nghệ thuật đa phần đều mẫn cảm. không chỉ nhạy bén trong tình cảm mà còn nhạy bén cả với hoàn cảnh xung quanh, như thời tiết, bầu không khí nơi ở, nơi làm việc… sau khi đi qua rất nhiều địa phương, Đông Chí không thể không thừa nhận, quê hương nơi cậu lớn lên từ nhỏ vẫn cảm thấy thân thiết hơn cả.
Anh đã đi rất nhiều nơi nhưng cuối cùng vẫn chọn quay về.
Buổi trưa Đông Chí có uống chút rượu, nên nằm luôn trong phòng khách ngủ một giấc, buổi chiều cùng mọi người trong nhà đồng thời làm bánh chẻo. Ăn xong cơm chiều, < chương trình thời sự> cũng bắt đầu phát sóng. Đông Chí nhìn cặp mắt to tròn láo liên như kẻ trộm kia của cháu mình, sống chết không chịu ở nhà qua đêm. Nhóc con này vừa thấy anh liền coi anh như đồ chơi mà đùa giỡn qua lại, có ngốc mới đồng ý lưu lại.
Cả nhà cũng hết cách, đành phải nhìn anh xách theo cặp lồng đựng đồ ăn siêu lớn cùng bánh chẻo mẹ Lăng đưa cho chạy trối chết rời đi trong tiếng khóc thất thanh kinh thiên động địa của Lăng Bảo Bảo.
Bà Lăng vừa dỗ dành cháu trai vừa hận nghiến răng nghiến lợi với thằng út: “Chú út thật đáng ghét, khó khăn lắm mới trở về nhà một chuyến lại chọc Bảo Bảo nhà chúng ta khóc một hồi. Lần tới chú út về, bà nội thay cháu đánh mông chú út nhé.”
Lăng Bảo Bảo hức hức thút tha thút thít đáp: “Lấy dép lê đánh chú ấy.”
Bà Lăng bật cười: “Được, chúng ta liền lấy dép lê đánh chú út. Bà nội còn bắt chú út đưa cháu đi xem hươu cao cổ, chịu không?”
Lăng Bảo Bảo vẫn còn thút thít gật gật đầu: “Còn muốn nhìn lão hổ.”
“Được.” bà Lăng xoa xoa lưng cho cháu yêu, còn hứa chắc với bé: “Chúng ta sẽ bắt chú út cõng cháu chạy quanh vườn thú ba vòng nhé?!”
Hàn Mẫn đẩy đẩy tay chồng, thấp giọng nói: “Em cảm thấy nên để Bảo Bảo quấy rầy chú ấy nhiều hơn, anh xem chú ấy bình thường giống như không vương chút nhân gian khói lửa….”
Lăng Lập Đông cười mà không nói. Thằng em anh trước giờ đều vậy, còn nhớ hồi học cấp II nó còn có biệt hiệu Tiểu Long Nữ. Bản tính lãnh đạm đã ngấm tận vào máu như vậy sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Nếu Đông Chí biết được mấy lời nói của cháu yêu thì hẳn anh sẽ khóc hết nước mắt cho coi. Mấy ngày nay Đông Chí toàn ăn mỳ ăn liền, hôm nay về nhà chẳng những được bổ sung dinh dưỡng, còn được cho bao nhiêu đồ ăn ngon mang đi, điều này khiến tâm tình anh trở nên tốt vô cùng.
Một đường huýt sáo vui vẻ trở lại kí túc xá nhân viên, còn chưa kịp lên lầu đã thấy ánh đèn màu cam sáng rỡ trên ban công nhà mình.
Đông Chí không khỏi mỉm cười.
Ngọn đèn hình quả cam này anh mới mua tháng trước, lúc ấy Tiểu Dạng Nhi cũng có mặt, nó ép buộc anh phải mua cái này. Mà ngọn đèn này là anh chuẩn bị cho đám nhóc con kia, ngay cả công tắc mở đèn cũng chỉ cần tùy tiện dùng móng vuốt ấn vào cũng sẽ sáng lên. Đó một phần cũng là yêu cầu của Đông Chí, nếu buổi tối anh về nhà muộn, nhất định phải mở đèn ban công giúp anh, miễn cho đêm hôm khuya khoắt anh lại phải mò mẫm trên hành lang tối om hoặc là nhìn thấy mấy cặp mắt mèo sáng trưng của tụi nó, nghĩ thôi cũng thấy vô cùng kinh dị.
Đông Chí mở cửa vào nhà, huýt sáo về phía ban công, “Có ai đói bụng không? Tao có bánh chẻo này.”
Ngoài ban công vang lên một loạt tiếng động, rồi lần lượt ba bốn cái đầu mèo ló vào.
Đông Chí đổi dép đi trong nhà, xách cặp lồng đi tới ban công: “Trong bánh chẻo có bỏ thêm gia vị, hơi mặn, tụi mày ăn ít thôi. À, ăn cho đỡ thèm là được, ăn nhiều sẽ rụng lông. Sáng mai tao sẽ cho tụi mày ăn ngon.” Kỳ thật trù nghệ của Đông Chí cũng không tính là tài giỏi, cũng may đám tiểu tử kia không chê.
Đám điểu tử kéo cái bát tới, ghé vào đồng thời ăn bánh chẻo.
Đông Chí đổ thêm nước sạch vào bát đựng nước cho tụi nó, sau đó xách cặp lồng vào bếp. Tiểu Dạng Nhi ria mép vẫn còn dính một ít vỏ bánh chẻo, không ăn nữa, nhắm mắt đi theo anh vào bếp, đôi mắt mèo lóe ra tia sáng kích động, giống như đáp án kích động nhân tâm sắp được vạch trần.
Đông Chí đóng cửa tủ lạnh lại, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu tiểu tử có chút khác thường kia: “Xảy ra chuyện gì? Hình như mày rất kích động, có phải lại gặp được Amy không?” Amy là một con mèo Ba Tư trắng muốt, Tiểu Dạng Nhi sau khi gặp nó một lần liền nhớ mãi không quên. Chỉ tiếc con mèo sang chảnh kia bởi vì vấn đề huyết thống mà khá coi thường giống mèo thường như Tiểu Dạng Nhi.
Tiểu Dạng Nhi chớp chớp mắt, lôi cái thứ được giấu dưới bụng đẩy ra, ngập ngập ngừng ngừng nói: “Lần trước bọn em lỡ ăn hết chân giò hun khói của anh, này, đây là món quà bọn em muốn tặng cho anh.”
Vật kia lóe sáng, còn dính chút lông mèo: một cái đồng hồ nam.
Đông Chí liếc mắt nhìn cái LOGO đại biểu cho giá trị của nó được in nổi trên mặt đồng hồ, giống như bị sét đánh, lập tức nhảy dựng lên: “Trời ạ, bọn mày lấy cái này từ đâu ra?!”