Bí Mật Của Đông Chí

Chương 125: Phiên ngoại 6 Tiểu Ngư, Tiểu Ngư (5)

Cơn chấn động chậm rãi bình ổn xuống.

Một con nai con lạc đàn thất kinh nhảy qua đầu Vinh bá, thân ảnh nhanh nhẹn lẩn vào trong bụi cây, rất nhanh biến mất ở phía núi rừng xa xa.

Ánh lửa đã lan tới nhà cửa trong thôn, nương theo chiều gió, rất nhanh sẽ lan ra khắp thôn. Nhưng việc cấp thiết nhất trong lúc này vẫn là tìm người, ông ép buộc mình dời tầm mắt đi, ở trong các lùm cây bụi cỏ tìm kiếm các tộc nhân may mắn sống sót của mình. Nếu tìm được những tên săn trộm, liền không chút do dự bổ thêm một đao.

Đám đồ tể lén lút mò lên núi này còn hung tàn hơn cả lang sói. Lang sói chỉ vì đói khát mà đại khai sát giới, còn đám súc sinh kia lại giống như châu chấu ăn hại, vớ được cái gì liền tàn sát cái đó. Vừa nghe tiếng động vật gào thét vừa lột da giết sống chúng nó, những chuyện này trong mắt tộc nhân Sơn thần, căn bản không phải chuyện con người có thể làm được!

Vinh bá tổng cộng tìm được 9 tộc nhân còn sống, mỗi người đều có thương tích trên người, nặng nhẹ khác nhau, trong đó có người còn bị tảng đá đè vào chân, một người bị tên săn trộm đâm một dao vào sau lưng. Vinh bá tùy thân luôn đem theo thảo dược trị thương liền lấy ra xử lý vết thương cho mọi người, sau đó dìu đỡ nhau đi về phía Trương thôn. Nếu đêm nay vẫn còn có dư chấn, chỉ sợ Trương thôn cũng không quá an toàn, bọn họ phải nghĩ cách đưa nữ nhân, già, trẻ trong tộc tiếp tục chạy đi.

Dọc con đường nhỏ hướng về phía Trương thôn tối đen, một ánh sao hay một ánh đèn le lói cũng không thấy. May mắn Vinh bá đã đi lại quen thuộc con đường này, một lần nữa lần mò đi qua, nếu không thật sự không biết nên đi hướng nào mới đúng. Vừa rồi khung cảnh hỗn loạn, không ai có thể khẳng định đám săn trộm đều đã chết hết, mà trên người bọn họ đều đang bị thương. Nhóm bọn họ chỉ có mấy người, Vinh bá cũng không dám mạo hiểm bại lộ hành tung.

Tới khi đến gần khu rừng bên ngoài Trương thôn, Vinh bá đột nhiên ra hiệu cho tất cả dừng lại.

Tiếng gió từ trên đỉnh đầu ào ào thổi tới, giống như đang phát ra tiếng khóc thê lương. Xa xa trong rừng vẫn truyền tới tiếng nổ ầm vang nặng nề tựa như một lão nhân bị hen suyễn, từng chút từng chút cố sức thở dốc trong đêm khuya.

“Có mùi máu tươi.”

Mấy người vốn tìm được đường sống trong chỗ chết bất ngờ có chút bối rối. Nếu Trương thôn cũng bị đánh lén, vậy đám săn trộm kia không phải đang đứng trước nòng súng sao?

Đúng lúc này, Trường Sơn đi ngay sau lưng Vinh bá bỗng nghe thấy xa xa phía trước vang lên tiếng khóc trẻ con mỏng manh. Trường Sơn sửng sốt một chút, liền túm tay áo Vinh bá: “Là Tiểu Ngư! Là Tiểu Ngư nhà tôi!”

Không đợi Vinh bá kịp mở miệng, Trường Sơn tựa như con thỏ chạy ngay về phía đó, chờ tới khi bọn Vinh bá đuổi tới nơi, chỉ thấy Trường Sơn quỳ gối xuống cố sức đỡ một người nâng dậy.

“Là… mẹ Tiểu Ngư.”

Mẹ Tiểu Ngư nhìn qua hẳn là không sống nổi, vạt áo trước ngực thấm đẫm vết máu loang lổ, nhìn thực sự rất ghê người. Đứa nhỏ được cô phủ trong áo khoác lông của mình, gắt gao ôm chặt trong ngực. Lúc này được Trường Sơn bế lên, chỉ phát ra tiếng nức nở rên rỉ, không còn sức mà khóc.

Vinh bá hai mắt hằn đỏ: “Chuyện này… là thế nào?”

“Người Trương thôn… tâm địa độc ác.” Mẹ Tiểu Ngư dựa vào lòng chồng mình, cố sức nói: “Cướp đoạt đồ đạc của chúng ta. Bắt được ai…liền giết, còn trẻ con…”

“Trẻ con làm sao?” Vinh bá hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra.

“Trẻ con… trẻ…” mẹ Tiểu Ngư hơi thở càng lúc càng yếu, trên người cũng lạnh dần.

“Mẹ nó à…” Trường Sơn không thể tin được vợ mình ở ngay trước mắt lại không cứu kịp. Anh nhìn đứa con bé bỏng vẫn còn nức nở trong ngực, lại nhìn vợ mình đã không còn hơi thở, cả người đều run lên.

Vinh bá đặt tay lên vai Trường Sơn, giọng nói khàn khàn mang theo hận ý thấu xương: “Trường Sơn, là nam nhân phải đứng lên! Làm thịt hết đám thổ phỉ kia, lấy đầu bọn chúng để tế những thân nhân đã chết của chúng ta!”