Tiểu Dạng Nhi cúi thấp đầu, một bộ cúi đầu nhận tội, cũng không dám lén nhìn Đông Chí một cái. Nó còn nhớ Đông Chí đã nói không được gây thêm phiền toái, nhìn tình hình trước mắt này, nó quả nhiên lại cấp cho Đông Chí thêm phiền toái lớn rồi.
Hai cảnh viên trên mặt đều mang theo thần sắc không nhịn được cười, một người trong đó còn mang theo cái túi vật chứng, bên trong có đồng hồ và cái khăn tay vuông của Đông Chí: “Đã kiểm tra mã hàng, đúng là chiếc đồng hồ Trang tiên sinh bị mất.”
Trang Châu gật đầu.
Tả Hạc từ trong tay cảnh viên tiếp nhận túi vật chứng lật qua lật lại nhìn xem: “Phải nghĩ cách tìm được chủ nhân của con mèo này.”
Trang Châu hơi nhíu mày: “Con mèo này chỉ là mèo hoang.”
“Hả?” Tả Hạc sửng sốt: “Làm sao Trang tiên sinh biết?”
“Tôi đã thấy nó mấy lần ở quanh khu này.” Trang Châu vươn tay nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Dạng Nhi, nó khẽ run lên, thành thành thật thật không giãy dụa. khóe môi Trang Châu hơi cong cong, chắc cảm thấy bộ dạng nó mềm nhũn nhu thuận rất thú vị, lại nhéo nhéo móng vuốt của nó: “Có đôi khi nó đi cùng với mấy con mèo nữa. Ở khu này nhà nào nuôi mèo sẽ không để sủng vật của mình chạy lung tung bên ngoài, hơn nữa, tôi nghĩ bọn họ ít có khả năng sẽ nuôi loại thổ miêu này.”
“Vậy à.” Trên mặt Tả Hạc toát ra biểu tình suy nghĩ sâu xa: “Vậy chiếc khăn tay này là ai đeo vào cho nó?”
“Điều này có thể tìm được manh mối gì?” Trang Lâm nhìn cái khăn tay trong túi vật chứng, bất mãn nói thầm một câu: “Loại khăn tay này thực phổ thông, có rất nhiều người dùng, thầy Lăng cũng có một chiếc tương tự như vậy mà.”
Đông Chí nhất thời cả kinh, tâm nói: nhóc con ngu ngốc này, chuyên gia trong những thời khắc mấu chốt nhảy ra ném đá hội nghị.
Mấy tầm mắt đều tập trung ở trên người Đông Chí, Đông Chí cười gượng hai tiếng, từ trong túi lấy ra một chiếc cũ đã dùng: “Ừ, tôi thường mua ở siêu thị gần đây, thực tiện dụng, mười đồng mấy cái.”
Tầm mắt Trang Châu từ trên tay Đông Chí quét qua, hơi mang thần sắc cảnh cáo dừng trên mặt Trang Lâm: “Không phải việc của em, chen vào làm gì?”
Trang Lâm theo bản năng rụt lùi ra sau.
Trang Châu hơi nhíu mày, giống như thực không kiên nhẫn với thằng em: “Anh và Tả đội trưởng còn có việc, em dẫn thầy Lăng đi xem xung quanh đi.”
Trang Lâm như được đại xá, kéo tay Lăng Đông Chí bỏ chạy.
Lăng Đông Chí vốn đang muốn nói lời khách sáo với Tả Hạc, lại nhìn Tiểu Dạng Nhi liệu nó có thể bị bọn họ bắt đi giết thịt gì đó không. Không ngờ cảm giác sợ hãi anh trai của Trang Lâm đã ăn sâu tới trình độ như vậy, vừa nghe anh trai kêu cút đi, lập tức xuất toàn lực lôi anh lăn đi mất, làm hại anh một câu hẹn gặp lại cũng không có cơ hội nói ra miệng.
Đông Chí không yên lòng cùng Trang Lâm lượn một vòng quanh Ngự Cảnh Uyển, lại bị cậu nhóc kéo vào nhà Trang Châu xem xét kết cấu bên trong.
Quanh nhà Trang Châu có trồng mấy câu ngô đồng rất to, tán rộng cơ hồ che khuất một khoảng sân vườn. Chắc chủ nhân căn nhà không có thời gian tỉa tót cho chúng, trong viện cái gì cũng không có, trừ bỏ đường đi cùng chỗ để xe được lát gạch, còn lại hoàn toàn trống không, mấy cái hố gần lan can nhà không biết bị đào lúc nào, có thể lúc đầu dự tính làm gì đó sau lại buông tha. Cỏ dại ở những khu đất trống mọc khá cao, nhìn có chút hoang vắng.
Nhưng căn nhà ngược lại nhìn rất đẹp, kết cấu 2 tầng lầu, nóc nhà đều là các đỉnh tháp nhọn. Trên lầu là mấy gian phòng phủ và thư phòng, còn phòng khách và nhà ăn đều ở tầng dưới. Nhìn cũng biết đây là chỗ ở của đàn ông độc thân, đơn giản dứt khoát, một chút trang trí dư thừa cũng không có, sạch sẽ đến lạnh lùng.
Trang Lâm từ tủ để giày lấy dép đi trong nhà đưa cho Đông Chí, vẻ mặt rất chướng mắt cằn nhằn: “Nơi này quả thật không chút sinh khí, em cho thầy biết, lão ấy là một tên công tác cuồng, mỗi khi vùi đầu vào công việc là y như người máy.”
Đông Chí kỳ thật không muốn đi vào, anh và Trang Châu chỉ mới gặp mặt, quen biết gì mà ngông nghênh tới nhà người ta dạo chơi. Nhưng anh là muốn chờ Trang Châu về để hỏi thăm tình hình của Tiểu Dạng Nhi, tuy rằng Trang Châu nhìn qua không dễ tiếp cận, nhưng hiện tại chỉ có vài người biết chuyện, Trang Lâm thì không dám vọng tưởng, Tả Hạc là cảnh sát, Đông Chí nào dám đánh chủ ý lên người anh ta, tính đi tính lại cũng chỉ còn mỗi Trang Châu.
Lăng Đông Chí đi theo Trang Lâm đứng ở trên sân thượng tầng hai, xa xa nhìn Trang Châu và Tả hạc đang đứng nói chuyện gì đó với nhau, bên cạnh còn có hai cảnh viên vừa tới lúc nãy, Hắc Đường tự đắc chạy nhảy tới lui ở địa phương hơi xa hơn một chút. Bởi vì cách khá xa, Đông Chí không nghe được bọn họ rốt cuộc đang nói gì, trong lòng có chút sốt ruột, lại không muốn bị người nhìn ra cái gì, chỉ có thể cường bách bản thân đem lực chú ý dời khỏi mấy người kia, không biết nên nói gì liền tìm đề tài nói: “Sân thượng nhà anh em…”
Anh vừa rồi chỉ lo nhìn người, căn bản không chú ý tới cảnh sắc xung quanh, lúc này mới phát hiện trên sân thượng trụi lủi trống trơn, trừ bỏ trong góc đặt hai chậu hoa còn lại hoàn toàn không có thêm bất cứ một cái gì. Anh vốn muốn khách khí khen ngợi vài câu, tỷ như sân thượng rất đẹp linh tinh gì đó, nhưng nhìn lại cái gì cũng không nói nên lời.
“Hết cách.” Trang Lâm lên mặt ông cụ non chỉ chỉ vỉa hè: “Lão đó già mồm cãi láo vô cùng, bản thân không có thời gian chăm chút thì thôi, ngay cả người khác muốn động tay động chân gì lão cũng không cho. Y như chó hoang đi tiểu, địa bàn của mình ai cũng không cho động vào.”
Lăng Đông Chí có chút 囧 so sánh anh trai mình với chó hoang, thật đúng là…
“A, bọn họ nói chuyện xong rồi kìa.” Trang Lâm kéo kéo tay áo Đông Chí: “Xuống thôi, anh hai lúc nãy có kêu em pha trà, suýt thì quên.”
Bởi vì ngược sáng, tình hình bên kia nhìn không quá rõ ràng, nhưng mấy người vừa rồi còn đang tụ họp giờ quả thật đã giải tán, Tả Hạc dẫn người đi, Trang Châu một mình đi về phía này. Dáng người cao lớn bước đi trong ánh sáng chói lòa, có một loại cảm giác trầm mặc nặng nề.
Đông Chí cảm thấy người này hẳn cất giấu rất nhiều bí mật trong người.
Khi Trang Châu đẩy cửa vào nhà, hai người kia đã ngồi trong phòng khách uống trà.
Trà tự nhiên là trà ngon, nhưng mà tay nghề pha trà của Trang Lâm quả thực nát bét, chỉ biết nấu nước nóng đổ vào lá trà. Tâm tư Đông Chí đều đặt trong câu chuyện của Trang Châu và Tả Hạc, trà ngon hay dở anh cũng không xoi mói gì. Thấy Trang Châu chậm rì rì đi vào, ngồi xuống ghế sa lông đối diện mình, trong lòng Đông Chí không khỏi khẩn trương hơn. Trang Châu nhìn lớn hơn anh, phương diện đạo lý đối nhân xử thế so với anh cũng càng thành thục hơn, phải mở miệng hỏi hắn thế nào, anh quả thật không nắm chắc.
Trang Lâm vội vàng rót cho hắn một tách trà, lấy lòng đưa tới tận bên tay hắn: “Anh hai, chuyện kia… thế nào rồi?”
Trang Châu quét mắt nhìn cậu nhóc một cái, nhìn lại thấy Lăng Đông Chí đối với đề tài này thực có hứng thú, nhẹ nhàng nhấp một ngụm mới đáp: “Vật bị mất đã tìm về được, còn có thể thế nào?”
Lăng Đông Chí trong lòng so với bất cứ ai càng sốt ruột hơn, không hiểu rốt cuộc hắn định giải quyết thế nào?
Trang Lâm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nhanh nhảu: “Vậy là coi như không có việc gì? Còn con mèo kia đâu?”
Trang Châu lười biếng tà liếc cậu nhóc thêm cái nữa: “Thủ phạm là một con mèo, đồ cũng là nó lấy đi, còn có thể thế nào? Cảnh sát có thể bắt nó nhốt vào tù sao?”
Trang Châu không nhìn tới hai cặp mắt tội nghiệp đang chăm chăm nhìn mình, bình tĩnh thong dong cầm tách trà lên nhấp thêm ngụm nữa, mới thực ghét bỏ buông cái tách xuống: “Lần sau không biết pha trà thì uống nước lọc, đừng có hủy hoại trà của anh. Lại còn lấy ra mà đãi khách…Nhóc con tốt đẹp thì khóe ra, xấu xa thì đậy lại.”
Trang Lâm: “…”
Đông Chí cười gượng hai tiếng, tâm nói ai thèm tới nhà mấy người uống trà chứ, lão tử là tới hỏi thăm tình hình mức hình phạt của Tiểu Dạng Nhi. Ai quản nước trà nhà mấy người có uống được hay không.
“Cái kia…” Đông Chí vốn là muốn hỏi xem có phải con mèo đã bị Tả Hạc mang đi rồi không, vừa mở miệng lại cảm thấy hỏi như vậy quá mức trực tiếp, lâm thời quẹo sang góc khác: “Làm sao mọi người biết đồ là do con mèo lấy đi vậy?”
Trang Lâm đang định mở miệng, liền thấy Trang Châu thản nhiên liếc mình, cậu nhóc vội vàng ngậm miệng lại. Trang Châu chậm rãi nói: “Trong nhà bởi vì thường xuyên không có người, vì sự an toàn cho nên có lắp camera theo dõi.”
Khóe miệng Đông Chí co rút. Tiểu Dạng Nhi chỉ là một con mèo hoang cả ngày du đãng bên ngoài, nó có khi thật sự không biết cái gì là camera theo dõi.
“Rất thú vị.” Trang Châu thực chuyên chú đánh giá Đông Chí, đột nhiên mỉm cười: “Thầy Lăng cũng thực thích tiểu động vật đi, vừa rồi tôi thấy thầy cứ nhìn chằm chằm vào con mèo kia.”
Không biết có phải do mình đa nghi hay không, nhưng Đông Chí cảm thấy ánh mắt hắn tựa hồ có thâm ý khác. Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói cái gì, Trang Lâm ngay bên cạnh đột nhiên nói chen vào: “Đúng thế, lũ mèo hoang ở sau trường em đều là do thầy Lăng chiếu cố. Em còn thấy thầy thường mua sữa dê cho lũ mèo con ở sau núi nữa.”
Trang Châu khóe miệng cong cong: “Tả đội trưởng đã đem vật chứng về, còn về con mèo… anh ta sẽ phái người theo dõi nó.”
Đông Chí nhất thời vừa mừng vừa lo: “Đã thả đi rồi sao?”
“Chỉ là một con mèo hoang, anh ta mang về làm gì, coi như sủng vật mà nuôi sao? Thả ra nói không chừng còn có thể tìm được nguồn gốc cái người đeo khăn tay cho nó.”
Chỉ qua mấy phút đồng hồ, trái tim Lăng Đông Chí lúc cao lúc thấp, quả thực y như ngồi tàu lượn. Nghe được mấy chữ ‘tìm được nguồn gốc’ lại có chút lo lắng Tiểu Dạng Nhi cái con ngốc miêu này có thể vì được tự do mà đắc ý vênh váo, nhanh như chớp chạy tới nhà mình báo tin vui, kết quả bị người ta mai phục một phát tóm gọn luôn hay không. Vừa mới nghĩ như vậy, Đông Chí quả thật có chút đứng ngồi không yên.
Trang Châu hai mắt đen như mực đồng dạng nổi lên ý cười nhỏ vụn, hơi chợt lóe liền tắt ngấm, rồi lại giống như chủ nhà hiếu khách khách khí hỏi một câu: “Trang Lâm đã đưa thầy lên lầu xem qua chưa? Cảm thấy nhà ở đây thế nào?”
Đề tài chuyển dời từ mèo sang người, Đông Chí khẽ thở phào một hơi, thành thành thật thật biểu đạt ý kiến của mình: “Anh trai tôi muốn mua nhà cho cha mẹ ở. Nhưng tiểu khu này quá mức an tĩnh, hàng xóm hai bên lại cách nhau khá xa, tôi sợ bọn họ ở không quen.”
Trang Châu gật đầu: “Những người sống ở đây đa phần đều giống tôi, ban ngày công tác bận rộn, cho nên khi về nhà đặc biệt yêu cầu hoàn cảnh yên tĩnh.”
Đông Chí cũng là một người thích yên tĩnh, anh ngược lại thực thích nơi này. Đáng tiếc giá nhà đất ở đây chỉ chút tiền tích cóp ít ỏi trong tài khoản anh hoàn toàn không đủ dùng.
Những chuyện muốn nghe đã nghe được, Đông Chí cũng không còn tâm tư lán lại, anh muốn nhanh chóng trở về xem Tiểu Dạng Nhi đã trở về chưa. Nếu chưa, anh sẽ nhờ bọn Tiểu Xám giúp đỡ chuyển lời cho Tiểu Dạng Nhi, kêu nó an phận hai ngày, khi nào không có ai theo dõi mới được tới nhà anh cọ cơm.