- Em tỉnh rồi sao, thật may mắn quá. Em khiến anh cả đêm hôm qua thật sự rất lo lắng.
Phùng Lộ Phi mỉm cười:
- Em khiến anh tỉnh giấc à?
- Không, không sao đâu, mà giờ cũng đến lúc phải tỉnh rồi. Mà em tỉnh dậy lâu chưa?
- Vừa mới thôi. Trông cái dáng ngủ của anh thật buồn cười, nằm như thế sẽ đau người lắm đấy.
- Anh cũng chẳng biết nữa, nhưng có lẽ nằm thế này quen rồi. À, để anh đi gọi bác sĩ.
Từ Dịch Phàm vội vàng chạy đến chỗ của Hoắc Tử Minh, thông báo cho anh biết Phùng Lộ Phi đã tỉnh dậy. Hoắc Tử Minh nghe xong vừa mừng vừa lo, cũng vội cùng Từ Dịch Phàm chạy ngay đến phòng của Phùng Lộ Phi.
………………………………….
Hoắc Tử Minh kiểm tra một lượt cho Phùng Lộ Phi, rồi quay sang bảo với Từ Dịch Phàm:
- Tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi, không sao nữa. Vì thế không cần phải lo lắng nữa đâu.
Nghe như vậy Từ Dịch Phàm rất vui, Phùng Lộ Phi không sao là anh mừng lắm rồi. Hoắc Tử Minh đang định đi thì:
- Tử Minh...
Phùng Lộ Phi bất ngờ lên tiếng gọi tên của Hoắc Tử Minh. Cả Từ Dịch Phàm và Hoắc Tử Minh nghe cô gọi vậy đều giật mình. Phùng Lộ Phi gọi Hoắc Tử Minh như vậy, không lẽ cô…
- Lộ Phi?
- Xin lỗi anh, tất cả đều là lỗi của em cả. Vì em mà mọi chuyện mới thành ra thế này.
- Không phải, là lỗi của anh mới phải. Nhưng, em đã nhớ lại rồi sao? Tất cả mọi chuyện?
- Vâng.
Hoắc Tử Minh cười gật đầu:
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Em cũng mau nghỉ ngơi đi, bây giờ anh phải đi rồi, hôm nay anh còn có một ca phẫu thuật nữa, có gì anh sẽ đến thăm em sau.
Anh ta đi rồi, Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm. Trông bộ dạng anh lúc này không được ổn lắm.
- Nhìn bộ dạng anh lúc này chẳng biết nên dùng tử nào để mô tả nữa. Anh ghen đấy à?
- Gì chứ? Em bảo là anh ghen với tên Hoắc Tử Minh đó sao? Có gì đâu mà phải ghen với anh ta chứ? Dù sao em cũng là vợ của Từ Dịch Phàm anh, vĩnh viễn là vợ của anh rồi.
Phùng Lộ Phi bật cười:
- Thật không ngờ là em còn có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện. Lúc mà em ngã xuống cầu thang, lúc mà anh chạy đến, thì em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện của trước kia rồi. Em vốn rất muốn nói với anh, nói với anh nhiều điều nhưng lại không thể nói được, sau đó trước mắt em chỉ là một khoảng đen mờ mịt.
- Thảo nào mà lúc đấy em lại nhìn anh cười, thì ra khi ngã xuống em đã nhớ ra hết rồi. Thật sự lúc đấy anh rất lo, lo sợ em lại một lần nữa xảy ra chuyện.
- Thôi, không nhắc đến những chuyện đó nữa. Nhưng mà Dịch Phàm, trong phòng này chẳng phải vẫn còn một chiếc giường nữa còn gì, sao anh phải khổ sở nằm ngủ gục bên giường em như vậy chứ hả? Anh thật chẳng biết tự chăm lo cho sức khỏe gì cả.
- Anh ngồi bên giường, cứ nắm tay em mãi như vậy, chẳng biết là mình ngủ lúc nào nữa.
- Chắc lúc đấy anh vẫn cứ tưởng em đang mất trí nhớ chưa nhớ lại được gì chứ gì? Phải không?