Sáng sớm ngày thứ sáu, Hạ Trì như thể sợ Tô Tinh hối hận đổi ý, chưa tới tám giờ đã tự mình phóng motor đến nhà Tô Tinh đón cậu.
Tiếng động cơ xe motor của hắn thật sự quá ồn ào, chó hoang mèo hoang trong những con hẻm trong bán kính vài mét bị đánh thức bởi hai tiếng uỳnh uỳnh rầm trời, làm càn kêu với khí thế oai dũng.
Tô Tinh vẫn còn ngái ngủ, lúc này mệt rã rời, nhìn đầu hổ phun sơn trên thân xe màu đen với vẻ mặt ghét bỏ.
Hạ Trì đeo chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt lên đầu cậu, nói: “Thu ánh mắt của cậu lại ngay nha, nếu không phải thời gian gấp gáp, hệ thống xe đạp công cộng vỡ nợ, tôi nào dám mạo hiểm lái con xe bảo bối của tôi ra ngoài đâu.”
Tô Tinh gõ mũ bảo hiểm trên đầu mình, hỏi: “Tại sao của tôi lại là màu này, của cậu là màu đen.”
Hạ Trì có chút chột dạ: “Đấy là vì thời gian gấp quá, trên đường tới đây chọn bừa một cái trong cửa hàng.”
Vừa nói xong hắn lại chợt nhớ tới gì đó, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Cái này chưa có ai đội đâu! Ngoại trừ hai thằng mặt lờ Lý Lãng Lông xanh thì phía sau tuyệt đối không có người thứ ba ngồi qua!”
Tô Tinh kéo tấm kính chắn bảo vệ xuống, nói: “Tôi là thằng mặt lờ thứ ba đúng không?”
Hạ Trì: “…”
Cậu đội chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn trông dễ thương một cách kì lạ.
Hạ Trì không dám nói ra, ở trong lòng thầm thì một câu, vỗ đỉnh đầu Tô Tinh hai phát, chân vòng qua yên xe xoay người ngoắc ngón tay với Tô Tinh: “Lên xe, anh đưa cậu đi đua.”
Chuyện không ngờ tới đã xảy ra, vào giờ cao điểm buổi sáng giao thông ùn tắc như nêm, con hổ lớn xé gió giờ chết đứng tại chỗ. Hạ Trì bấm còi xe hai lần, có chút bực bội: “Má! Nửa ngày rồi mà không nhích được tí nào!”
Hắn chụp hai bức ảnh dòng xe không di chuyển kẹt cứng tắc đường, ngược lại được cảnh sát giao thông mời tấp vào lề.
Hạ Trì cãi cọ một hồi cùng chú cảnh sát, rốt cuộc cũng thuyết phục được đối phương rằng hắn đã thành niên, hơn nữa đã lấy bằng lái xe, chỉ là hôm nay vô tình không mang theo. Cuối cùng chiếc xe bị kéo đi, may mắn người không bị giữ lại.
Hạ Trì và Tô Tinh đứng bên lề đường, mỗi người đội một chiếc mũ bảo hiểm trên đầu.
Hạ Trì có chút ngượng ngùng, sờ cổ: “Hay là gọi xe?”
Tô Tinh nhìn thoáng qua hàng xe dài dằng dặc không thấy đầu trên đường lớn, lại liếc nhìn Hạ Trì.
Hạ Trì ngẩng đầu nhìn trời: “Tất cả là lỗi của xe đạp công cộng, nếu nó không phá sản, tôi đèo cậu đi ngay.”
Tô Tinh: “Sao cậu không nói cậu cõng tôi là được rồi.”
Hạ Trì ấp ủ niềm mong đợi bé nhỏ, vỗ tay một tiếng: “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Nào nào nào, lên bờ lưng vững chãi của anh đây nào.”
Hắn nói xong lập tức xoay người lại, cúi người trung bình tấn.
Tô Tinh khẽ thở dài trong mũ bảo hiểm, tiến lên phía trước.
Hạ Trì ngồi xổm trong chốc lát mới phát hiện Tô Tinh không nhảy lên, đứng dậy thì thấy người đã đi rồi.
“Đợi tôi với!”
—–
Tới trường vừa kịp lúc điểm danh những người tham gia chạy ba nghìn mét nam, Hạ Trì vội vàng vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Hắn thay một bộ áo thể thao ba lỗ và quần đùi dài tới đầu gối, tay chân thon dài, bắp chân cân đối, toàn thân tràn đầy sức sống thiếu niên, bừng bừng không lộ rõ sức mạnh khoa trương, một vài nữ sinh nam sinh lén lút đánh giá hắn.
Đứng trên bậc thang, Hạ Trì đưa mắt nhìn quanh biển người tấp nập trên sân thể dục. Lý Lãng cùng Ngô Siêu một trái một phải chạy tới giơ chân Lông xanh lên, gọi: “Lão đại, bên này!”
Lông xanh mắng: “Bọn mày coi ông đây là bảng chỉ đường?!”
Ngô Siêu: “Ai bảo đầu tóc mày nổi bật vãi lờ thế!”
Hạ Trì nhìn thấy cái đầu xanh lá lấp ló giữa đám đông, quả nhiên đã tìm được phương hướng. Hắn dò theo màu xanh tới vị trí điểm danh đúng lúc nhân viên công tác đang phát bảng số. Hạ Trì nhận lấy số của mình đưa cho Tô Tinh, bảo cậu đeo lên cho mình.
Tô Tinh: “Tay cậu đâu?”
Hạ Trì đúng lí hợp tình đưa tay ra phía sau lưng: “Không với tới.”
Tô Tinh đành bó tay trước sự vô lại này, sợ chậm trễ thời gian đành phải cúi đầu gài ghim băng đeo biển số lên trước ngực áo hắn.
Dưới góc nhìn của Hạ Trì, chỉ cần nghiêng đầu về một phía là cằm có thể chạm tới mái tóc mềm mại của Tô Tinh. Cằm hắn khẽ sượt qua đúng lúc Tô Tinh đang xuyên ghim băng qua lớp áo, đầu ngón tay lướt qua ngực hắn khiến cả người hắn cứng đờ, xoay đầu lại mất tự nhiên.
“Xong rồi.” Tô Tinh cài ghim băng lại, nói.
“Nam ba nghìn mét chuẩn bị tới đường băng!” Người phát lệnh thổi còi.
Bọn Lý Lãng xúm lại bóp vai bóp chân Hạ Trì. Mấy nữ sinh Kha Nhạc Nhạc giơ băng rôn ‘Hạ Trì đỉnh nhất quả đất, đại ca vĩnh viễn bất bại’, Hạ Trì bước tới đường băng được bọn họ vây quanh.
Hắn khởi động tại chỗ, xoay mắt cá chân, nhìn về phía Tô Tinh.
Tô Tinh một tay cầm chai nước, một tay đút túi quần, làm khẩu hình miệng với hắn.
— Cố lên.
Hạ Trì mỉm cười, lao ra cùng với tiếng súng bắt đầu.
—–
Thể lực của Hạ Trì rất tốt, vẫn luôn duy trì vị trí trong top ba.
Bọn Lý Lãng phấn khích tới mức không đứng yên một chỗ được, chạy vòng quanh sân thể dục, vừa chạy vừa hét khản cổ cổ vũ Hạ Trì cố lên, khí thế như thể giây tiếp theo sẽ chạm đích.
Tới vòng thứ năm, một trong ba vận động viên ở top đầu đã đuối sức và dần bị tụt lại phía sau, chỉ còn lại Hạ Trì và vận động viên số tám chạy trên đường băng tiến về phía trước.
Tô Tinh cúi đầu liếc qua cổ tay mình, vừa định rút ra thì nghe thấy tiếng Ngô Siêu run rẩy lẩy bẩy nói như tụng kinh: “Lão đại cố lên lão đại xông lên lão đại vô địch a a á á…”
Cậu cúi đầu, cuối cùng không nhúc nhích. Cậu sợ nếu Ngô Siêu không có gì để bám chắc không chừng sẽ căng thẳng tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Số tám là học sinh năng khiếu môn thể dục chuyên chạy đường dài, không chỉ sức bền của cậu ta đáng kinh ngạc mà kĩ năng cũng vô cùng đỉnh.
Tới vòng thứ sáu cậu ta bắt đầu tăng tốc dần dần. Nửa trước đoạn đường Hạ Trì vẫn tỏ ra thoải mái, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên cạnh đường băng ném cho Tô Tinh một cái nháy mắt hay gì đó, nhưng tốc độ của số tám đã tăng lên, tiết tấu của Hạ Trì cũng bị rối loạn theo, nhịp thở tăng lên đáng kể, tới vòng thứ bảy đã bị số tám bỏ lại phía sau nửa non đường đua.
Tô Tinh lộ rõ vẻ hoảng hốt như triều dâng sóng dậy, chai nước trong tay bị siết chặt méo mó.
Còn hai trăm mét cuối cùng, cậu chạy tới phía sau vạch đích, dốc sức vẫy tay với Hạ Trì.
Đầu tóc Hạ Trì ướt đẫm mồ hôi, hắn lắc đầu thấy Tô Tinh đang đón chờ mình phía sau vạch băng rôn đỏ nên nghiến răng nện từng bước lớn, trong tiếng gào rống reo hò của bọn Lý Lãng gần như vượt qua vạch đích cùng lúc với số tám.
Tô Tinh dang hai tay muốn đỡ lấy Hạ Trì nhưng lực giảm xóc của Hạ Trì quá lớn, khiến cả hai người lùi về phía sau vài bước cho tới khi đụng vào hàng rào bảo vệ bên đường chạy.
Hạ Trì thuận thế dựa lên người Tô Tinh, hai tay chống lên hàng rào bảo vệ, bao lấy Tô Tinh đầy vững chãi.
Hắn tựa đầu vào cổ Tô Tinh, không ngừng thở dốc, chóp mũi chạm sát vành tai Tô Tinh, ngay lập tức một mảng đỏ nhạt lan ra; mồ hôi Hạ Trì dính trên cổ, trên áo sơ mi cậu, thậm chí cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền từ cơ thể Hạ Trì tới làn da mình qua hai lớp áo mỏng.
Tô Tinh vẫn mở rộng vòng tay của mình, trong phút chốc đầu óc trống rỗng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ‘bịch’.
Cậu cũng không rõ đó là âm thanh gì.
Có lẽ là chai nước trong tay rơi xuống đất.
Hoặc có thể cậu đã nghe thấy tiếng nhịp tim đập của mình.