Bí Kíp Giả B

Chương 12

Dù sao đợt kiểm tra vừa rồi tuy không gặp nguy hiểm nhưng cũng bị dọa hú hồn hú vía, lừa gạt trót lọt.

Tới giờ ăn, mọi người xếp hàng lấy cơm, Hạ Trì đứng sau Tô Tinh mới phát hiện hóa ra nhóc Trạng nguyên lại cao tới vậy.

Vóc dáng hắn so với bạn đồng trang lứa có thể nói là cao lắm rồi, nếu so sánh trực quan thì Tô Tinh chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy hai cái xoáy trên đỉnh đầu của nhóc Trạng nguyên.

Nghe nói người có hai xoáy trên đỉnh đầu vô cùng điềm đạm, xem ra cũng không đúng lắm.

Hắn đang chìm trong những suy nghĩ miên man thì Lý Lãng đứng đằng sau chọc vai hắn.

“Cái gì?” Hạ Trì quay đầu, hỏi.

Lý Lãng đè nén giọng hỏi: “Bọn Lông xanh nói mày có hứng thú với học sinh giỏi, có thật không đấy? Hai Beta thật ra cũng không phải không được…”

Hạ Trì bật cười, ngắt lời hắn: “Mày đừng nghe đám ngu ngốc kia nói lung tung.”

Lý Lãng: “Vậy mày để ý người ta thế làm gì?”

Hạ Trì thấp giọng nói: “Cảm thấy người này có chút thú vị.”

Lý Lãng vẫn trưng ra vẻ mặt nghi ngờ.

Hạ Trì duỗi chân đá hắn một cước: “Cút mẹ mày đi! Ông đây chỉ thích mấy em gái ngực bự thôi!”

Lý Lãng thở phào: “Tao đã bảo điều đấy là không thể mà! Lần trước tao mượn ổ cứng của mày, có đến mấy gb nữ chính toàn là em gái ngực bự buộc tóc đuôi ngựa hai bên.”

Tới lượt hàng bọn họ lấy đồ ăn, Tô Tinh đứng đó một lúc có vẻ không hài lòng lắm với mấy món ăn, cuối cùng chỉ lấy một phần trứng xào cà chua và một phần bắp xào.

Còn rất kén ăn.

Trong lòng Hạ Trì lại âm thầm gắn thêm một tag cho Tô Tinh.

Tới trước cửa sổ quầy rót canh, Tô Tinh chỉ vào tủ mát: “Một chai nước khoáng.”

Hạ Trì chọn một phần thịt rang, một phần thịt heo thái sợi, trong chớp mắt thấy dì đầu bếp lấy một chai nước lạnh, quanh thân chai còn đọng lại vài hạt đá, hắn nhanh chân tức tốc bước về phía trước, nói: “Dì cho cậu ấy một phần canh nóng là được, đừng lấy nước lạnh.”

Tô Tinh liếc hắn một cái, giọng điệu đầy châm biếm nói: “Vị lão đại này quản nhiều việc nhỉ?”

Dì đầu bếp giơ chai nước: “Rốt cuộc muốn cái gì? Những người phía sau còn đang xếp hàng!”

Tô Tinh: “Nước.”

Hạ Trì: “Canh!”

Dì đầu bếp: “… Phía sau tất cả đều lấy canh! Không được lấy cái khác! Tuổi nhỏ chẳng có chừng mực gì cả!”

Tô Tinh mặt lạnh, cầm bát canh của mình đặt mạnh lên khay đồ ăn của Hạ Trì, bưng khay của mình xoay người rời đi.

Hạ Trì ở đằng sau đuổi theo: “Thế mà đã giận rồi? Dạ dày cậu còn đau không? Không thể uống nước lạnh được…”

Lý Lãng: “…”

Em gái ngực bự vừa mới dứt lời xong đâu?

—–

Đứng xếp hàng nguyên một buổi trưa, buổi tối trở về kí túc xá ai nấy cũng sà vào giường, nằm trên giường thở phì phò như mấy con chó pug.

Tô Tinh cầm khăn bông lau mồ hôi trên đầu, lấy bộ quần áo ngủ và khăn tắm từ đầu giường rồi bước vào phòng tắm.

“Đỏm dáng gớm cơ.” Hạ Trì cởi áo khoác, châm một điếu thuốc.

Đợi Tô Tinh tắm xong bước ra ngoài, thấy Hạ Trì đang nằm ở chỗ của mình, đầu tựa lên chiếc chăn đã được gấp cẩn thận, co chân gác đầu gối hút thuốc.

Cậu đứng ở cuối giường, Hạ Trì không nhìn thấy cậu, cậu nhấc chân đá vào mép giường.

“Á cái lòn má!” Cả người Hạ Trì run lên, ngẩng thân trên thì thấy Tô Tinh, nhéo nhéo mũi mình, “Chỗ cậu mát mẻ.”

“Có phải cậu muốn đánh nhau không.”

Tô Tinh kéo khăn bông từ trên đầu xuống, sắc mặt u ám nhìn hắn chằm chằm, nói.

Cậu vừa mới tắm rửa xong, giọt nước trên ngọn tóc trượt trên sống mũi cao thẳng, lướt qua đôi môi đỏ mọng, đọng lại trên cằm cậu khoảng hai giây. Cuối cùng giọt nước với hình dạng rõ ràng rơi xuống xương quai xanh.

Cơ thể nhỏ bé này cũng không thể chịu được hai cú đấm của cậu đâu.

Hạ Trì gẩy tàn thuốc ngoài cửa sổ, cúi đầu bật cười, mông lệch sang bên phải, dịch về chỗ nằm của mình, giơ tay đầu hàng: “Không đánh không đánh, ngài một chọi bảy, tại hạ không dám khiêu chiến.”

Tô Tinh vẻ mặt vô tình, túm lấy chăn vừa nãy bị Hạ Trì gối đầu lên giũ tung ra.

“… Giữ ý tứ chút,” Hạ Trì nhỏ giọng càu nhàu, Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức đổi giọng, “Cậu lau tóc trước đi, kẻo lát nữa cảm lạnh.”

Tô Tinh ngồi ở cuối giường, cúi đầu lau tóc.

Hạ Trì dựa vào tường lật cuốn truyện tranh ‘vật cống’ mà Ngô Siêu dâng lên, cứ hai nhịp đọc truyện tranh thì một nhịp ngẩng đầu liếc nhìn Tô Tinh.

Ngắm đi ngắm lại, phát hiện đoạn gáy đỏ ứng thấp thoáng của nhóc Trạng nguyên lộ ra bên ngoài cổ áo.

Da của Tô Tinh mỏng, phơi nắng một buổi trưa nên có chút cháy nắng, không chỉ ở trên cổ mà cả mu bàn tay và mặt cũng đều có vệt đỏ.

Hạ Trì nhíu mày, cầm balo dốc hết đồ đạc xuống, trong một đống quần lót và tất có một túi đồ nhỏ, xé vỏ, cầm một miếng dán sau cổ Tô Tinh.

Một cơn mát lạnh truyền tới từ sau gáy, trong chớp mắt Tô Tinh xù lông như một chú thỏ, che cổ lại đứng dựng lên: “Thứ gì đây?”

“Miếng dán mát,” Hạ Trì nói, “Lý Lãng cho tôi, bảo có thể hạ nhiệt độ.”

Cả người Tô Tinh căng cứng, cảnh giác lườm Hạ Trì hai giây mới dần thả lỏng lại, ngồi xuống bên mép giường.

Sau một lúc, Hạ Trì nghe thấy Tô Tinh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Hắn nhếch miệng cười, nhét nửa túi miếng dán mát vào áo khoác rằn ri của Tô Tinh, nửa còn lại để bên cạnh gối cậu.

Buổi đêm cùng ngày, Hạ Trì lại xích về phía bên trái bám người Tô Tinh ngủ say. Tô Tinh bị hắn đánh thức, kéo chân tay Hạ Trì xuống, vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu, con chó béo nằm cách vách kia lại víu lấy cậu bám riết không tha.

Tô Tinh mở to mắt nhìn trần nhà, hơi thở nóng rực của Hạ Trì phả lên cổ cậu, cậu khẽ thở dài một hơi.

Bỏ đi, dù có kéo ra thì cậu ta vẫn sẽ bám tiếp.

Tô Tinh dứt khoát từ bỏ ý định, lấy một miếng dán mát trong túi dán lên trán mình.

Sáng hôm sau Hạ Trì tỉnh rất sớm, đêm qua hắn ngủ ngon cho nên tâm tình cực kì tốt.

Vừa đánh răng xong thì thấy Tô Tinh đang thoa kem chống nắng lên mặt.

Hạ Trì chỉ thấy nữ sinh dùng món đồ này nên cũng thấy khá tò mò, hắn bước tới cong lưng, tay chống đầu gối, cợt nhả nói: “Cái gì hay ho thế? Cho tôi dùng thử ít.”

Tô Tinh không trả lời, bóp một đống vào lòng bàn tay rồi quẹt lên mặt Hạ Trì.

Hạ Trì: “…”

—–

Như thường lệ, mỗi buổi sáng đều phải đứng thẳng người nửa tiếng. Con Khỉ còn ác ôn hơn, cầm một chồng sách đặt lên đầu từng người một, sách trên đầu ai mà rơi xuống thì cả lớp đứng thêm mười phút nữa.

Đứng chưa được mười phút, mười mấy chiếc xe buýt nối đuôi nhau dừng lại trước cổng sắt.

Học sinh Trung học số 1 mặc đồng phục chỉnh tề bước từ trên xe xuống, nhìn phía xa xa trên sân thể dục, bọn học sinh Trung học số 36 không khác gì lưu manh, đầu tóc nhuộm đủ thứ màu sặc sỡ, hoàn toàn đối lập với bề ngoài của những học sinh ưu tú, cảm giác vượt trội ở một đẳng cấp khác, người nào người nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, xếp thành hàng dài bước vào.

“**! Kéo đàn kéo đống cái đéo gì!” Lý Lãng khinh bỉ mắng một câu.

Lông xanh phụ họa nói: “Một lũ ngu xuẩn, ngày thường thấy ông đây còn phải đi đường vòng.”

Hạ Trì vốn dĩ chẳng nhìn bọn họ, nhân lúc Con Khỉ đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, lấy sách từ trên đầu mình xuống rồi cầm quyển sách trên đầu Tô Tinh xuống, nói: “Làm biếng một lát.”

Tô Tinh không để ý tới hắn, cậu nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn trong hàng ngũ của Trung học số 1, tên kia mặt mày hớn hở làm khẩu hình hướng về phía cậu, nói ‘Buổi tối gặp ở kí túc xá’, trong hàng dài đó còn thấy một người hoàn toàn khác biệt với học sinh Trung học số 1.

Đầu đinh toát lên vẻ vô lại, xăm mình, bộ đồng phục quy củ cũng không che giấu được khí thế lưu manh đầy mình.

Người chặn cậu trong hẻm nhỏ buổi tối ngày đó, con trai lớn của bí thư Bộ Giáo dục, Vương Thiên Long.

Vương Thiên Long hiển nhiên cũng nhìn thấy Tô Tinh, giơ ngón giữa về phía cậu.

Mặt trời quá chói chang, Hạ Trì lo lắng Tô Tinh bị hun nóng chết mất, cầm sách đặt trước vành mũ cậu, chắn ánh nắng cho cậu.

Cả khuôn mặt cậu chìm trong bóng râm, lộ vẻ mỉm cười với Vương Thiên Long.

—–