Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 201: Mật Đàm

Đề cập tới Liễu Ngôn Bạch, khóe miệng đang vểnh cao của Khấu Lẫm từ từ thu lại.

Sở Dao nhíu mày: “Chàng sợ lão sư sẽ mật báo cho Thiên Ảnh à? Lão sư chưa thấy qua bức họa dỏm của Thẩm Phương nên sẽ không biết chân tướng. Hơn nữa, không phải chàng đã nói hiện tại lão sư có ý phản lại Thiên Ảnh hay sao? Cho dù không thay đổi đầu thương thì cũng không "trợ Trụ vi ngược" mà?”

“Lão Bạch là người tốt.” Bàn tay Khấu Lẫm chống trên mặt bàn, tận lực giảm bớt dồn sức vào bụng, “Lúc trước ta đã từng muốn thuyết phục y để ta sử dụng, nhưng hiện giờ ta chỉ hy vọng y có thể an ổn bứt ra khỏi Thiên Ảnh là được. Đáng tiếc rốt cuộc ta vẫn không tính qua khỏi ý trời, với tình huống trước mắt, không phải y muốn bứt ra là có thể bứt ra.”

Sở Dao không hiểu, ngẩng đầu nhìn Khấu Lẫm cầu giải thích.

Khấu Lẫm nói: “Mười tám năm trước Tạ Trình đã thật sự chết ở Tháp Nhi Cốc, người làm Ảnh chủ của Thiên Ảnh hiện giờ thật ra chính là Tạ Huyên. Liễu Ngôn Bạch xem như nhi tử của cả hai người Tạ Trình và Tạ Huyên, là thân cữu cữu của nàng...”

Sở Dao nghe Khấu Lẫm giải thích, đôi mắt càng lúc càng mở lớn. Một hồi lâu sau khi Khấu Lẫm nói xong thì nàng mới có phản ứng, chộp lấy cánh tay chàng: “Phu quân, chàng và cha chuẩn bị dùng lão sư để đối phó Tạ Huyên? Chuyện này đâu phải lão sư làm sai, lão sư thật là người vô tội lại đáng thương.”

“Nhưng hết thảy đều bởi vì y mà tạo thành... Cha làm việc thì ta cũng sờ không chuẩn đâu.” Khấu Lẫm bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.

Sở Dao lo lắng sốt ruột, biết phu quân đang suy nghĩ vấn đề gì đó nên không lên tiếng quấy rầy, chỉ nhìn chằm chằm vào hàng mày nhíu chặt của chàng. Dựa vào kinh nghiệm, khi hàng mày kia bắt đầu giãn ra là lúc Khấu Lẫm đã suy nghĩ thông suốt tìm ra cách giải quyết.

Nhưng sau một hồi hàng mày vừa muốn giãn ra, Khấu Lẫm bất chợt rút lại đôi bàn tay đang chống trên mặt bàn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn chăm chú bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Trong ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, bỗng nhiên đồng tử co chặt, đôi mắt dường như nhìn thấy một màn sóng gió động trời trong vô hình.

Tim Sở Dao thắt lại, hiểu rõ biểu cảm kia chính là Khấu Lẫm đã đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng nào đó bị chàng xem nhẹ bỏ sót. Nhìn kỹ lại thần thái của chàng, vấn đề này coi bộ không chỉ là quan trọng mà còn là đại sự.

Chờ vẻ mặt Khấu Lẫm bình tĩnh trở lại, Sở Dao mới mở miệng: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Khấu Lẫm thu hồi tầm mắt đang nhìn bức họa Núi Sông Vạn Dặm, khảy khảy mấy sợi tóc rối trên má nàng, “Dao Dao, ta hỏi nàng một vấn đề.”

“Vâng?”

“Nàng có hy vọng kẻ ác gặp quả báo không?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng có đôi khi, chúng ta vì đổi lấy càng nhiều ích lợi nên bắt buộc phải thỏa hiệp với cái ‘ác’.” Khấu Lẫm thấy Sở Dao nhíu mày vội giải thích, “Ta nói ích lợi không phải tiền tài, mà là sau khi tổng hợp suy xét các loại nhân tố, có thể lợi dụng để đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.”

Sở Dao trầm ngâm thật lâu vẫn không thể hiểu được: “Chàng có thể nói cụ thể một ít hay không?”

Khấu Lẫm cười cười, nắm lấy tay nàng: “Thôi, nàng chỉ cần tin ta là được.”

Sở Dao nắm ngược lại tay phu quân: “Thiếp không tin được cái miệng chẳng biết lựa lời của chàng, nhưng khi chàng làm chính sự thì trước nay thiếp đều vạn phần yên tâm.”

“Vậy là tốt rồi.” Khấu Lẫm cúi người hôn một cái trên cánh môi nàng, sau đó lại nhẹ đỡ gáy nàng môi răng triền miên một phen, khi buông ra thì Sở Dao đã suýt thở không nổi, “Hãy cuộn lại bức họa giùm ta, ta cầm đi tìm Liễu Ngôn Bạch.”

Khấu Lẫm chậm rãi đi đến trước tủ, chọn bộ áo dài màu trắng ngà rộng thùng thình rồi mặc vào.

Sở Dao hé môi muốn dặn phu quân chàng đang bị thương không nhẹ, phải nhớ bảo trọng thân thể. Nhưng Khấu Lẫm là người rất biết yêu quý bản thân, càng phân rõ nặng nhẹ nhanh chậm, nàng hoàn toàn không cần phải nhọc lòng.

Nàng nhẹ nhàng cuộn tròn bức họa, thật cẩn thận bỏ lại vào túi họa rồi đưa phu quân ra cửa.

Lúc này, Liễu Ngôn Bạch đang ngồi trong phòng phát ngốc.

Khấu Lẫm và Giang Thiên Dữ ước định giao dịch trên biển, hắn phái A Phi theo đuôi, bảo A Phi vào lúc cần thiết thì giúp Khấu Lẫm một phen. Thế mà biến cố liên tiếp xảy ra, A Phi ngơ ngẩn xem diễn toàn bộ hành trình, sau đó trở về thuật lại cho Liễu Ngôn Bạch.

Biết Khấu Lẫm thoát hiểm, Liễu Ngôn Bạch an tâm không ít. Biết đã chết một thuyền giáo đồ Thiên Ảnh, thuyền Tống gia cũng bị đánh chìm, bức họa Núi Sông Vạn Dặm rất có thể đã được Khấu Lẫm nắm trong tay, là Thiếu chủ của Thiên Ảnh mà trong lòng Liễu Ngôn Bạch chẳng hề gợn sóng một chút nào.

Hiện tại hắn tràn ngập nghi hoặc đối với Thiên Ảnh, đối với nghĩa phụ càng nghi ngờ mạnh hơn.

Hắn chấp chưởng Thiên Ảnh gần mười năm, cho rằng chính mình đang đứng trên đỉnh cao thao tác hết thảy mọi chuyện, đột nhiên phát hiện bản thân hình như hoàn toàn không biết gì về Thiên Ảnh. Đặc biệt là hôm đó khi Giang Thiên Dữ mắng hắn đã khiến hắn lĩnh ngộ được, nghĩa phụ chọn hắn làm Thiếu chủ cũng không phải vì nhìn trúng tài năng của hắn.

Vậy thì vì lý do gì?

Liễu Ngôn Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Thiếu chủ, Khấu Lẫm tới.” A Phi thi triển nhẫn thuật ẩn nấp trên nóc nhà lên tiếng.

Liễu Ngôn Bạch lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa phòng. Quả nhiên, không bao lâu, giọng nói Khấu Lẫm vang lên bên ngoài: “Lão Bạch.”

Liễu Ngôn Bạch đứng dậy mở cửa, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong tay xách theo một túi da hình trụ, biết bên trong chính là bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Hắn nghiêng người nhường lối cho Khấu Lẫm đi vào. Đặt túi họa trên bàn, Khấu Lẫm vòng ra sau án đài, mở ra tờ giấy cầm bút viết mấy chữ, sau đó cầm tờ giấy giơ lên.

Liễu Ngôn Bạch đọc xong, ngơ ngẩn.

Trên giấy viết nguệch ngoạc: Nếu tin được ta thì cho lui nhẫn ảnh đi theo ngươi, ta có lời muốn nói.

Hai canh giờ sau, đã gần đến đêm khuya, Khấu Lẫm mang theo túi họa rời phòng Liễu Ngôn Bạch, vẫy lại một thị nữ hỏi thăm Kim Trấm an bài Sở Tu Ninh ở đâu, sau đó lại đến gõ cửa phòng Sở Tu Ninh.

Khi vừa tiến vào liền trực tiếp nói: “Cha, hai chúng ta có thể phân công hợp tác hay không?”

Sở Tu Ninh đóng cửa đang đi vào phòng, sửng sốt chựng lại: “Cái gì mà phân công hợp tác?”

“Trước mắt ngài chủ yếu muốn làm hai việc, một là tranh quyền với Viên Thủ Phụ, một là đối phó Thiên Ảnh.”

“Phải.”

“Bất luận ngài có kế hoạch gì, con chỉ hy vọng ngài chuyên chú với vấn đề tranh đấu đảng phái, đấy mới là thế mạnh của ngài. Còn chuyện đối phó với Thiên Ảnh xin hãy giao cho con toàn quyền, ngài đừng nhúng tay vào nữa.”

“Không có khả năng.” Sở Tu Ninh nhíu mày đi đến trước bàn, ngồi xuống đối diện với hắn, “Diệt trừ tà giáo thật sự là chức trách của Cẩm Y Vệ, nhưng ngươi biết Thiên Ảnh có quan hệ thế nào đến Sở gia rồi đấy, ta thật không yên tâm...”

Khấu Lẫm ngắt lời: “Ngài không yên tâm về năng lực của con?”

Sở Tu Ninh trầm mặc.

Ngón tay Khấu Lẫm điểm điểm lên túi họa: “Ngài là lãnh tụ Sở đảng, con là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, ngài có chủ ý của ngài, con cũng có ý nghĩ của con, chúng ta đều đã quen độc hành độc đoán nên rất khó đồng tâm hiệp lực, chắc chắn sẽ hỏng việc. Chi bằng chúng ta phân công hợp tác, ngược lại có thể "trăm sông đổ về một biển". Rốt cuộc con cũng là một phần tử của Sở gia, cũng ngóng trông Sở gia được tốt.”

Sở Tu Ninh hơi cụp mắt, tựa như đang nghiêm túc suy ngẫm về kiến nghị của hắn: “Ta không nhúng tay vào cách ngươi xử lý Thiên Ảnh, ngươi cũng không nhúng tay vào chuyện đối phó Viên Thủ Phụ?”

“Đương nhiên.”

“Một khi đã như vậy, vì sao phải che chở cho Viên Thiếu Cẩn.” Sở Tu Ninh nhìn hắn, “Ngươi sai Cẩm Y Vệ giấu đi Viên Thiếu Cẩn là có ý gì? Thấy ta giữ lại A Diễm ở doanh địa thì ngươi cũng giữ lại Đoạn Tiểu Giang, vậy là sao?”

Khấu Lẫm cười cười: “Con biết dạo này chuyện khiến ngài do dự nhất là gì, chính là có nên lấy tánh mạng Viên Thiếu Cẩn hay không? Bởi vì nếu hắn chết ở vùng duyên hải thì Viên Thủ Phụ nhất định sẽ tăng binh cho Ngu Khang An, lại không biết Ngu Khang An đã phản chiến...”

Sở Tu Ninh bĩu môi: “Nếu trong lòng biết rõ ràng, ngươi còn muốn che chở? Vây mà còn dám mở miệng nói ngóng trông Sở gia được tốt?”

Khấu Lẫm đáp một cách mau lẹ dứt khoát: “Ở trong mắt con, Viên Thiếu Cẩn không phải là nhi tử của Viên Thủ Phụ mà là thuộc hạ của con. Con đã mang hắn từ kinh thành tới đây, thân là thượng quan thì con có trách nhiệm bảo hộ hắn chu toàn, mang hắn bình an trở về kinh thành.”

Sở Tu Ninh liếc hắn một cái.

Khấu Lẫm lại cười làm lành: “Đây không phải con cũng vì nghĩ cho cha hay sao? Con biết trong lòng cha rất giãy giụa về quyết định có nên giết Viên Thiếu Cẩn hay không? Chẳng phải vì cha nhân từ nương tay với đối thủ mà chính là sợ Sở Tiêu biết được sẽ gây náo loạn với cha.”

Nhắc tới Sở Tiêu, vẻ mặt Sở Tu Ninh có chút buông lỏng, cười khổ: “Đây là nguyên nhân ta đấu không lại Viên Thủ Phụ -- một là không có lá gan lớn như y, luôn sợ liên lụy nhi nữ; hai là không được tàn nhẫn như y, luôn sợ đánh mất lương tâm, sợ không thể làm gương tốt cho nhi nữ.”

“Làm gương tốt...” Kẻ sắp làm cha là Khấu Lẫm dường như đã hiểu ra, “Vậy về đề nghị của con, tóm lại cha có đồng ý hay không?”

“Trước hết người cần nói cho ta biết đại khái, ngươi chuẩn bị đối phó Thiên Ảnh như thế nào?”

“Được.”

Ánh nến tắt vài lần mà nhạc phụ và tế tử vẫn tiếp tục mật đàm đến tận canh năm.

Sở Dao nằm ở trên giường cũng không thể nào chợp mắt, vừa nghĩ đến Sở gia, đến Thiên Ảnh, đến Liễu Ngôn Bạch, vừa chờ Khấu Lẫm.

Bờ biển không khí ẩm thấp, khi Khấu Lẫm về đến phòng thì y phục đã dính đầy sương sớm.

Đang bị thương mà còn không ngừng nghỉ thức đêm bôn ba, Sở Dao thấy vậy cực kỳ đau lòng, từ trong chăn lấy ra áo ngủ nãy giờ nàng vẫn ôm trong ngực để làm ấm: “Mau thay y phục.”

Khấu Lẫm nói “Tuân mệnh”, thay ra áo ngủ rồi nằm xuống giường, ôm Sở Dao vào lòng như được ôm một lò sưởi nhỏ, ấm từ ngoài thân ấm vào tận tim.

“Ta đã nói với nàng sẽ trở về muộn, đã dặn nàng ngủ trước đi mà nàng lại không nghe lời.” Chống cằm trên trán Sở Dao, hắn nhẹ giọng nói, “Nếu nàng cứ như vậy, ta ở bên ngoài làm việc khó có thể an tâm.”

“Hôm nay thiếp không phải vì chờ chàng mà thật sự ngủ không được.” Sở Dao cuộn tròn trong lồng ngực phu quân, cẩn thận không đụng tới vết thương.

“Có ta và cha ở đây, nàng còn lo lắng gì nữa? Muốn lo lắng thì chờ hai chúng ta đều chết cái đã.”

“Chàng lại nói hươu nói vượn.” Sở Dao từ trong ổ chăn nâng lên cánh tay bịt miệng chàng ta lại, bị ngậm lấy ngón tay, “Buông ra, chàng thuộc giống cẩu hay sao?”

Khấu Lẫm ôm chặt nàng, trong sự yên tĩnh ấm áp khẽ cười nói: “Không náo loạn nữa, ngủ đi.”

Sở Dao ở trong lòng ngực Khấu Lẫm gật gật đầu, hít thở mùi cơ thể quen thuộc của phu quân, tâm sự đầy bụng dần dần hạ xuống, an ổn đi vào giấc ngủ.

Khi Sở Dao tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.

Sau khi rời giường, Sở Dao theo lệ kêu thị nữ giúp nàng tắm gội rửa mặt chải đầu. Tiếp theo là hai đại phu tới bắt mạch, vẫn chưa khám ra tin tức nàng có thai.

Với trình độ y học của Đại Lương, thông thường có thai vượt qua hai mươi ngày là đại phu có thể khám ra hỉ mạch. Nếu lúc này nàng thật sự có thai, nhất định là chưa vượt qua hai mươi ngày.

Lúc Giang Thiên Dữ giải cổ cho nàng là ở chín ngày trước, vậy là khi phán đoán nàng có thai thì nàng nhiều nhất mới chỉ hoài thượng mười ngày. Nếu là sự thật, y thuật vu y của hắn đúng là đứng đầu Đại Lương. Nếu đi theo đường chính đạo, không chừng hắn có thể như Hoa Đà Biển Thước, trở thành thần y được sử sách lưu danh.

Trong lòng Sở Dao ngẫm nghĩ như vậy, nhưng nàng không cảm thấy đáng tiếc thay hắn một chút nào.

Khám mạch xong, thị nữ mang lên cơm sáng. Sở Dao đang ăn cháo tổ yến, chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng áo giáp cọ xát cùng một tràng tiếng bước chân đồng nhịp.

Nàng buông thìa hỏi thị nữ: “Ngoài kia có chuyện gì thế?”

“Để nô tỳ ra nhìn xem.” Hiện giờ hầu hạ nàng là đại thị nữ cận thân của Kim Trấm, địa vị không tầm thường. Quan sát xong bèn trở về báo, “Sở tiểu thư chớ hoảng, là Từ gia xông lên đỉnh núi, hộ vệ đã ngăn lại.”

“Cuồng vọng đến thế?” Sở Dao cau mày.

Hai đầu lĩnh hải tặc khác của vùng biển Đông Nam tới thương thảo với Kim Trấm làm thế nào để đối phó với bốn tỉnh liên quân diệt phỉ lần này, đến nay vẫn chưa thương thảo ra kết quả. Hai người họ ở tại tòa nhà giữa sườn núi, do Tào Sơn chiêu đãi.

Trần Thất nương an phận, Từ Mân thì lại dã tâm bừng bừng, bất mãn Kim Trấm lũng đoạn thị trường mua bán súng ống đạn dược, muốn thay thế trở thành tân Đại lão bản của vùng Đông Nam hải, làm người nắm quyền. Nhưng hắn lại sợ Kim Trấm, nửa đời người đều bị Kim Trấm đánh bẹp; thật vất vả sinh được nhi tử Từ Miểu có vỗ công cũng khá, thế mà cũng bị nghĩa tử Đoạn Xung của Kim Trấm treo lên đánh cho một trận.

Ổ đạo phỉ của Từ Mân đã bị Ma Phong Đảo đánh đến nỗi sinh ra bóng ma tâm lý, chưa bao giờ dám ở trước mặt Kim Trấm làm càn. Hôm nay đột nhiên xông lên đỉnh núi, chắc là đã nghe được tiếng gió Đoạn Xung bị nhốt lại, còn bị thương không nhẹ, gần như ly khai Kim Trấm. Mà Kim Trấm trong vòng hai năm nay bệnh cũ tái phát, chớ nói động võ, ngay cả tức giận cũng sẽ bị phát tác.

Trước đó nàng cũng khuyên Kim Trấm thả Đoạn Xung ra, hãy chờ Từ Mân rời đi thì tiếp tục nhốt lại. Nhưng một khi Kim Trấm đã nổi giận thì thật cố chấp muốn mệnh, một ngày Đoạn Xung không cúi đầu nhận sai thì một ngày không chịu thả hắn ra.

Trong lòng Sở Dao hiểu rõ, Kim Trấm thương càng nhiều thì càng cứng rắn muốn dạy. Không biết Đoạn Xung nghĩ như thế nào, có thể thật sự muốn ly khai với Kim Trấm hay không.

Nàng hỏi: “Kim gia đâu?”

Sở Dao có chút lo lắng cho cha, Từ Mân sớm không gây muộn không gây, cha nàng vừa tới liền bắt đầu gây chuyện, nàng cảm thấy đây không phải là trùng hợp.

Thị nữ đáp lời: “Kim gia đang ở phòng nghị sự, chiêu đãi một vị khách quý.”

Sở Dao gật đầu.

Vị khách quý kia hẳn là cha nàng, vốn dĩ nàng còn tưởng Kim Trấm sẽ quan sát cha nàng mấy ngày, đang chuẩn bị ăn xong thì qua tìm cha tâm sự, nhưng côi bộ phãi hoãn lại rồi.

Thanh âm ồn ào bay qua cửa sổ.

“Kim Trấm, ngươi ra đây!”

“Kim Trấm, lão tử có việc tìm ngươi!”

“Quá ồn, khép cửa sổ lại thôi.” Sở Dao cầm thìa tiếp tục ăn cháo, cha và Khấu Lẫm đều ở đây, Kim Trấm cũng là người trải qua sóng to gió lớn, nàng xác thật không cần nhọc lòng.

Trong phòng nghị sự, Kim Trấm chiêu đãi không chỉ Sở Tu Ninh mà còn có Ngu Khang An.

Khấu Lẫm cũng ở đây, vết thương khiến hắn có chút phát sốt, hơn nữa một đêm chưa từng chợp mắt nên hiện giờ đầu óc lơ mơ, thiu thiu muốn ngủ.

Sau khi Sở Tu Ninh ngồi xuống cũng không rảnh thuyết minh ý đồ đến đây, chỉ lo nghe Kim Trấm và Ngu Khang An cãi nhau.

Ngu Khang An cứ một câu là mắng đồ phản quốc, Kim Trấm thì tiếp lại bằng kẻ bảo thủ. Nhìn tư thế tranh chấp có thể thấy hai người ý tưởng bất đồng khó lòng hợp tác, tùy thời sẽ vung tay đánh nhau.

Thế mà Sở Tu Ninh lại có chút hâm mộ, có chút cảm nhận được tâm tình của Tạ Tòng Diễm khi nhìn thấy Khấu Lẫm có sinh tử chi giao. “Thế nào? Hối hận chưa?” Gân xanh trên cổ Ngu Khang An nổi lên chằng chịt, quả thật muốn cởi đao chém Kim Trấm, “Ta đã nói từ nhỏ tính cách hắn cực đoan, rất khó quản giáo, ngươi nhất định không tin, còn vì hắn mà "cắt bào đoạn giao" với ta!”

“Đấy cũng là do ngươi tạo thành!” Kim Trấm cũng muốn rút kiếm chém Ngu Khang An.

Thấy hai người họ tranh tới tranh lui cũng không ra được kết quả thắng thua đúng sai, Sở Tu Ninh thật sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian của mình, chen ngang trước khi Ngu Khang An nói chuyện: “Ngu Tổng binh, ta còn có việc muốn thương lượng với Kim lão bản.”

Ngu Khang An định há mồm mấy lần nhưng vẫn nuốt vào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, khoang tay xoay người nhìn về phía cửa phòng nghị sự, để lại cho Kim Trấm một nửa bóng dáng.

Kim Trấm cùng xì một tiếng về phía bóng lưng Ngu Khang An rồi cũng ngồi xuống, trong lòng cực kỳ khó hiểu không biết Sở Tu Ninh đã dùng nhược điểm gì để bắt chẹt Ngu Khang An, có thể khiến hắn thay đổi trận doanh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này. Nhưng hai người đều không có ý muốn tiết lộ nên ông cũng không hỏi, chỉ quay sang Sở Tu Ninh: “Sở Thượng Thư mời nói.”

Sở Tu Ninh đi vào chính đề: “Về vụ bốn tỉnh liên quân diệt phỉ lần này, Kim lão bản và hai vị đầu lĩnh kia định an bài thế nào?”

“Sở Thượng Thư hỏi thật lạ.” Kim Trấm buồn cười, “Thượng Thư đại nhân có thể nói cho ta biết trước, lần này liên quân bố trí thế nào được không?”

“Vậy thì phải hỏi Ngu Tổng binh.” Sở Tu Ninh nghiêm túc trả lời, “Tuy nhiên con đường hành quân của ông ấy tin rằng Kim lão bản vô cùng rõ ràng, nghe nói khi Ngu gia quân mới thành lập, rất nhiều chiến thuật đều do hai người các vị cùng nghiên cứu ra.”

Kim Trấm trầm mặc một lát rồi trả lời câu hỏi của Sở Tu Ninh: “Ta chuẩn bị lui.”

Sở Tu Ninh hỏi: “Lui là ý gì?”

Kim Trấm: “Chạy khỏi Ma Phong Đảo, không đánh với các vị, chờ các vị đi rồi mới trở về.”

Sở Tu Ninh: “Ông vất vả kiến tạo Ma Phong Đảo, nếu chúng ta san thành bình địa...”

Kim Trấm thản nhiên không thèm để ý: “Trùng tu lại là được, thứ không thể đem theo chỉ là chút kiến trúc, ta có tiền có người, xây lên lại cực nhanh. Hơn nữa, cũng không ngại nói lời thật với Sở Thượng Thư, "thỏ khôn có ba hang", ta đương nhiên cũng không phải chỉ có một Ma Phong Đảo, còn có mấy hòn đảo khác để dự phòng, sớm đã thiết lập đầy đủ phương tiện, bất cứ lúc nào đều có thể đưa vào sử dụng, mà hải quân của các vị không đi được xa như vậy.”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Vậy còn kinh doanh thì sao?”

Kim Trấm: “Thanh danh và tài nguyên mới là đệ nhất, ta ở nơi nào thì nơi đấy chính là Ma Phong Đảo.”

Sở Tu Ninh: “Cũng đúng, dù gì Kim lão bản vẫn còn có Nam Dương để thối lui, sản nghiệp của ông hơn phân nửa ở Nam Dương mà.”

Kim Trấm lắc đầu: “Sản nghiệp có thể trải rộng khắp nơi, nhưng ta sinh ở Đại Lương thì cũng sẽ chết ở... gần phạm vi Đại Lương, tuyệt đối sẽ không đi Nam Dương.”

Sở Tu Ninh hỏi lại: “Vậy Từ Mân và Trần Bảy thì thế nào?”

Kim Trấm trả lời không hề cố kỵ: “Ba người chúng ta thường là do ta định đoạt. Trần Bảy lui cũng được mà đánh cũng được, Từ Mân lại kiên trì muốn đánh. Hắn cấu kết với Tam Hòa phiên rất cường thế của Đông Doanh, Tam Hòa phiên Nhiễm Cốc gia thiếu chủ hiện giờ đang ở trên đảo, đi theo Từ Mân tới đây. Từ Mân dã tâm bừng bừng, cho rằng nếu cả ba chúng ta liên thủ với quân Đông Doanh thì chắc chắn sẽ đá văng liên quân bốn tỉnh. Không chừng nhân cơ hội này có thể chiếm vài tỉnh Đông Nam của Đại Lương cho riêng mình, tha hồ xưng vương; càng không chừng có thể giết ta, tóm hết kinh doanh của ta.”

Nói đến đây, Kim Trấm cười lạnh, “Cho nên nếu ta lựa chọn khai chiến với các vị, trước tiên còn phải tiêu diệt hắn, bằng không còn mất công đề phòng hắn thọc dao nhỏ sau lưng.”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Ta hiểu được.”

Kim Trấm lại không rõ: “Tóm lại Sở Thượng Thư tới đây có mục đích gì?”

Sở Tu Ninh nói: “Ta muốn nhờ Kim lão bản không cần rút lui, hãy liên hợp với Từ Mân và Trần Bảy, cấu kết với quân Oa dốc hết sức khai chiến với chúng ta.”

Kim Trấm nhíu mày: “Lý do?”

Ngu Khang An cười khẩy: “Thì có cơ hội một lưới bắt trọn đám đạo tặc vô sỉ phản quốc các ngươi.”

Kim Trấm cười lạnh: “Ai thua ai thắng chưa nhất định.”

Sở Tu Ninh nhàn nhạt nói: “Nhất định.”

Kim Trấm bĩu môi: “Chớ nói cả ba chúng ta tam phương liên thủ, lại thêm Tam Hòa phiên và đông đảo quân Oa, cho dù một nhà Ma Phong Đảo của ta đánh với các vị, thắng thua vẫn là chuyện chưa biết trước được đâu.”

Sở Tu Ninh mỉm cười: “Cho nên ta nói kết quả là nhất định, bởi vì Kim lão bản có năng lực thay đổi chiến cuộc. Ông âm thầm liên hệ tin tức với chúng ta, trong khi giao chiến chúng ta cố tình có thua có thắng, làm ra vẻ cả hai bên đều có mật thám. Chúng ta bảo đảm chỉ nhằm vào bọn chúng, không thương tổn đến người Ma Phong Đảo...”

Kim Trấm không đồng ý: “Quân Oa thì ta mặc kệ, nhưng Từ Mân và Trần Thất không thể đụng vào, nếu không sau này càng khó quản lý hải tặc của vùng biển Đông Nam.”

Sở Tu Ninh chỉ lo tiếp tục trình bày kế hoạch: “Chờ chúng ta tiêu diệt bọn chúng toàn bộ, ta cần thiết phải bức Kim lão bản đến mức cùng đường bí lối; Kim lão bản bèn khóc lóc thảm thiết viết một phong thư quy hàng dâng Thánh Thượng, bày tỏ với Thánh Thượng giữa ta và ông có thù riêng, ông đã đồng ý chiêu an nhưng ta cứ nhất định muốn giết ông. Ông nguyện dâng lên toàn bộ gia sản để mua lại cái mệnh của mình, cầu Thánh Thượng triệu hồi ta về kinh. Phong thư quy hàng sẽ do Ngu Tổng binh tự mình dâng lên, đồng thời còn kèm theo sổ con của Ngu tổng binh buộc tội ta lợi dụng chức quan để báo tư thù...”

Ngu Khang An gắt gao cau mày.

Kim Trấm lại càng chẳng biết đâu mà mò, không rõ Sở Tu Ninh có phải là tên ngốc, hay Sở Tu Ninh coi Kim Trấm mình đây là một tên ngốc.

Sở Tu Ninh tiếp tục trình bày: “Thánh Thượng cũng không biết của cải Kim lão bản có bao nhiêu, Kim lão bản cứ tùy ý giao ra một con số kha khá là được. Không thể để ông quá thiệt thòi, ta cũng sẽ bảo tế tử ta bù vô một chút. Thánh Thượng tuy là chủ nhân thiên hạ nhưng lại rất nghèo, chưa chắc có nhiều kiến thức...” Vừa nói vừa lấy ra một phần danh sách trong tay áo, “Đi kèm với tài sản, Kim lão bản cần nói cho Thánh Thượng biết, quân đội liên quân diệt phỉ sở dĩ bị đánh úp là do Chỉ Huy Sứ Lộ Quỳnh của Lộc Môn Vệ Chiết Giang mật báo cho phe các ngươi.”

Ngu Khang An giải thích: “Lộ Chỉ Huy Sứ là anh em đồng hao với Viên Thủ Phụ.”

Kim Trấm yên tĩnh nhìn Sở Tu Ninh.

Sở Tu Ninh tiếp tục nói: “Mà gã này cùng với những người khác trong danh sách đều từng được ông hối lộ qua, giúp ông mở rộng cửa kinh doanh.”

Kim Trấm hoàn toàn hiểu rõ: “Sở Thượng Thư muốn mượn tay ta để lật đổ Viên Thủ Phụ?”

Sở Tu Ninh “Ừ” một tiếng.

“Vì thỏa mãn ham muốn quyền lực của bản thân mà hủy hoại trật tự trên biển Đông Nam ta đã khổ tâm duy trì mười mấy năm, ngài cho rằng ta sẽ đáp ứng?” Kim Trấm liếc về phía Ngu Khang An, “Rốt cuộc ngươi có nhược điểm gì bị rơi vào tay ông ta?”

Ngu Khang An ngồi thẳng người: “A Trấm, sau khi Sở Thượng Thư ngồi lên vị trí Thủ Phụ, ông ta sẽ thi hành cải cách, huỷ bỏ cấm biển, mở cảng mậu dịch. Ngươi không cần sống chết thủ Ma Phong Đảo, có thể lên bờ. Tình hình như vậy đối với Sở Thượng Thư, đối với ta, đối với ngươi đều là chuyện tốt, đối với bá tánh vùng duyên hải càng là chuyện tốt...”

Kim Trấm lạnh lùng ngắt lời: “Ta hỏi ngươi có nhược điểm gì rơi vào tay ông ta?”

Ngu Khang An nghẹn họng.

“Chính khách nói mà có thể tin? Dám tin? Vẫn chưa ăn đủ mệt hay sao?” Kim Trấm lườm Ngu Khang An, lần thứ hai nhìn về phía Sở Tu Ninh, “Thượng Thư đại nhân, ta nói rồi, ta không sợ ngài áp chế. Nếu ngài bức ta nóng nảy, ta cũng có nhược điểm của ngài. Nếu ngài e ngại cho hai đứa nhỏ thì đừng ép ta.”

“Ta ôm thành ý mà đến, sao lại áp chế Kim lão bản.” Sở Tu Ninh thản nhiên, “Không biết phải làm thế nào thì Kim lão bản mới bằng lòng tin ta?”

“Tiền đặt cược quá lớn, xin thứ cho Kim mỗ thua không nổi.” Kim Trấm tỏ rõ thái độ.