Điểm đáng mừng là Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều học ở cùng một trường đại học trong cùng một thành phố, bọn họ đều là người thành phố X, nhưng
không may ở chỗ, nhà Yến Tư Thành toạ lạc ở tiểu khu xa hoa phía nam,
còn nhà Lý Viện Viện ở khu nhà lâu đời phía bắc, cách nhau khá xa, nếu
đi xe bus thì phải mất ba tiếng đồng hồ, không có tàu điện ngầm.
Hơn nữa nơi ở của Lý Viện Viện vốn do bà nội để lại, khu nhà tám tầng,
tường bao quanh tróc ra từng mảng, bị mưa gió bào mòn qua bao năm tháng, khu nhà không có đội bảo an, ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng không
thấy bóng dáng đâu.
Khu nhà không có thang máy, Lý Viện Viện ở tầng bảy, căn hộ có một phòng
khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, đồ dùng trong nhà có vẻ rất cũ.
Lúc Yến Tư Thành giúp Lý Viện Viện mang đồ về nhà, ngắm nhìn căn phòng mà lông mày cứ cau chặt lại.
Căn phòng lâu không có người ở, bụi bám từng tầng, Lý Viện Viện dạo quanh
phòng, nghĩ chắc phải mất cả ngày mới dọn dẹp xong được. Cô phải lau tủ
quần áo trước, xếp hành lý vào, sau đó đến bàn ghế và phòng bếp...
"Viện Viện."
Yến Tư Thành xách hành lý của cô lên, nói: "Hay thuê phòng ở ngoài đi."
Lý Viện Viện cân nhắc tiền nong, rồi lắc đầu nói: "Ở đây cũng được mà, em dọn dẹp qua là được."
Yến Tư Thành càng nhíu mày nói: "Anh sợ chỗ này... không an toàn."
Lý Viện Viện nhoẻn cười, hạ hành lý của mình xuống, rồi nói: "Nơi này Lý
Viện Viện trước đây cũng ở được, chẳng có gì là không an toàn cả. Tư
Thành giúp em thu dọn nhà cửa nhé."
Đương nhiên không cần Lý Viện Viện nhắc, Yến Tư Thành cũng tự cướp lấy việc
mà làm, anh lau nhà, lau dọn hết cả căn phòng, ngay cả việc xếp quần áo
vào tủ cũng giành lấy, lần lượt phân loại từng món đồ, áo khoác, đồ ngủ, đồ lót, động tác thành thạo, giống hệt ông chồng quen kiểu giúp vợ.
Xong xuôi, Yến Tư Thành mới chợt nhận ra, chẳng phải anh đang khuyên Lý Viện Viện dọn ra ngoài ư...
Sao lại một tay dọn dẹp hết thế này...
Lý Viện Viện xếp đồ lên bàn gương trong phòng ngủ, thoả mãn nói: "Tư Thành, đi ăn cơm thôi."
"Ừ..."
Dưới khu nhà Lý Viện Viện ở có một cửa hàng nhỏ, lúc chờ thức ăn, Lý Viện
Viện bảo anh: "Tư Thành, anh vừa trượt môn tiếng Anh, chắc đầu kỳ mới sẽ tổ chức thi lại đấy." Yến Tư Thành gật đầu tỏ ý đã biết, Lý Viện Viện
bèn nảy ra một ý: "Trình độ tiếng Anh của em mặc dù không được tốt lắm,
nhưng cũng bắt đầu biết cách học rồi, nếu anh rảnh rỗi, hay là tìm một
chỗ nào đó học cùng em đi."
Đây là cách có vẻ tự nhiên duy nhất mà Lý Viện Viện có thể nghĩ ra để khiến bọn họ gặp gỡ được hằng ngày.
Yến Tư Thành vô cùng tán thành với đề nghị này, anh không suy tư giống cô,
mà anh nghĩ, một mình Lý Viện Viện ở chỗ không quen thuộc này thực sự
làm anh không yên tâm lắm, nếu như hôm nào cũng tới, chỉ sợ cô lại thấy
không thoải mái, bây giờ may mà tìm được cớ.
Vì vậy anh lập tức gật đầu đáp ứng: "Không cần tìm chỗ khác." Yến Tư Thành nói: "Ngày nào anh cũng đến đây là được."
Bắt đầu kỳ nghỉ đông, mỗi ngày Yến Tư Thành đều ra khỏi nhà từ bảy giờ
sáng, lên xe bus, cầm theo đồ ăn sáng tới nhà Lý Viện Viện. Buổi tối ăn
cơm với cô xong, tám giờ tối mới lục tục ra về.
Yến Tư Thành trước đây suốt ngày lông bông, ít khi ở nhà, nên người nhà anh cũng không bận tâm lắm, trái lại, Lý Viện Viện dần thấy hối hận khi đưa ra đề nghị này.
Tuy mỗi ngày đều gặp anh, nhưng cơ bản bọn họ xử sự vẫn giống y hệt như lúc còn ở trường học, Lý Viện Viện thỉnh thoảng sẽ giả vờ đụng chạm vào tay anh, sờ mó mặt anh, dần dà, Yến Tư Thành cũng quen với trò đùa của cô.
Anh không còn ngại ngùng khi bị cô chạm vào nữa.
Hiện giờ, tuy rất muốn tiếp xúc thân mật hơn, nhưng Lý Viện Viện chưa biết
nên làm thế nào, nên quan hệ giữa cô và anh hình như lại trở về như cũ,
không tiến triển thêm được chút nào.
Hơn nữa ngày nào Yến Tư Thành cũng không quản mệt nhọc, ngồi xe bus vài
tiếng để tới gặp cô, khiến Lý Viện Viện cũng thấy lo lắng thay.
Cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Vì vậy cô bèn bảo: "Tư Thành,
ngày nào anh cũng đến cũng không phải chuyện hay, em dần quen với chỗ
này rồi, ba bốn ngày anh tới một lần là được mà, hoặc chúng ta tìm chỗ
trung gian nào đó gặp nhau, để anh đỡ vất vả." Cô cũng có thời gian mà
suy nghĩ xem nên hành động gì tiếp.
Yến Tư Thành dứt khoát từ chối, anh nghĩ, thà để anh phải bôn ba vất vả còn hơn là bắt cô phải đi đi lại lại.
Nhưng bất luận hằng ngày đi đi về về thế nào, có một việc Yến Tư Thành không thể vắng mặt.
Đó là Tết âm lịch.
Gia đình, họ hàng quây quần ăn bữa cơm tất niên, Yến Thành Quốc và bà Văn
Lệ, mẹ Yến Tư Thành đều ăn mặc chỉnh tề tham dự, thân là "con trai" của
họ, Yến Tư Thành không thể kiếm cớ chuồn được.
Vì vậy, đêm ba mươi, trong lòng Yến Tư Thành vô cùng sốt ruột, nôn nóng.
Hôm nay là đêm giao thừa, người nhà tụ tập bên nhau, lúc còn ở Đại Đường,
hàng năm trong cung đều mở yến tiệc, nhưng Lý Viện Viện hiếm khi tham
dự, vì sức khoẻ kém, luôn mang bệnh trong người, nên hoàng đế không hề
thích cô.
Hồi nhỏ cô vẫn còn ở trong cung cùng mẫu phi, tới tuổi cập kê, sau khi mẫu
phi bị hãm hại, cô toàn cáo ốm không vào cung. Đêm giao thừa nào trong
phủ công chúa cũng đốt lửa sáng bừng, cô đón giao thừa, đón bình minh
cùng đám hạ nhân trong phủ.
Năm nào anh cũng đón giao thừa cùng cô.
Nhưng năm nay...
Anh không nhịn nổi, bèn gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại thông rồi,
Yến Tư Thành lại không biết phải nói gì, bèn hồi lâu mới cất giọng:
"Viện Viện, hôm nay anh không thể đón giao thừa với em được."
"Đây là chuyện đương nhiên mà." Lý Viện Viện dịu dàng nói: "Bây giờ anh là
Yến Tư Thành, đương nhiên phải đón Tết với cha mẹ rồi."
Thế nhưng Lý Viện Viện... vẫn không thể ăn Tết với cha mẹ. Bất luận ở Đại Đường, hay ở đây.
Yến Tư Thành không biết nên nói gì, đành phải cúp máy.
Trong khi đó, Lý Viện Viện đang đi tìm chỗ bán củi. Giao thừa là phải đốt lửa tới tận bình minh, không có củi lửa sao được. Có điều đêm ba mươi ở
đây, chỗ nào cũng cửa đóng then cài, làm gì có ai bán củi. Sau cùng thấy bên cạnh thùng rác có một chiếc ghế gỗ bị bỏ lại, cô bèn khiêng về nhà, dùng dao bổ nhỏ ra.
Buổi tối, trong phòng khách, TV đang chiếu tiết mục mừng xuân trên khắp cả
nước, chậu đựng gỗ nổi lửa lép bép. Cô mua rượu trắng và hạt tiêu, hoà
vào nhau thành rượu hoa tiêu, uống từng ngụm nhỏ. Mùi cay nồng ngấm tới
tận tim.
"Rượu ngon!" Lý Viện Viện không khỏi cảm khái, so với rượu mơ cô uống lần
trước thì có vẻ chát hơn nhiều, nhưng cảm giác này vô cùng mới mẻ lạ
lẫm. Cô lại nhấp thêm một ngụm. Cho hạt tiêu vào rượu có vẻ kỳ quái,
nhưng hạt tiêu có tác dụng loại trừ hàn khí, trước đây rượu hoa tiêu là
loại rượu chính tông, cô chẳng phải vẫn luôn mong ước được uống thử sao.
Sau lần say xỉn trước đó, Lý Viện Viện đã từng thề sẽ không động đến rượu
nữa, nhưng hiện giờ là dịp Tết, thi thoảng nuốt lời chắc cũng không sao
nhỉ. Vả chăng đêm nay không có Yến Tư Thành ở bên, cô cũng chẳng sợ sẽ
gây ra chuyện gì.
Lý Viện Viện nhìn bầu trời đêm bừng sáng bởi pháo hoa, lại nốc thêm chén
nữa. Trong phòng chỉ có tiếng TV, Lý Viện Viện bỗng nhiên cảm thấy mừng
vì người cô đơn một mình nơi đây là cô, chứ không phải Lý Viện Viện
trước đây.
Nếu là cô gái trước kia, sẽ phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng trong đêm giao
thừa. Nếu là cô gái trước kia, đối mặt với căn phòng trống trải, nghe
tiếng pháo hoa ồn ã bên ngoài, chắc hẳn sẽ thấy rất thê lương vắng lặng.
Cũng may không phải cô gái trước đây...
Lý Viện Viện nhét thêm một khối gỗ vào chậu lửa.
Xem TV một lúc, Lý Viện Viện lại thấy buồn chán, cô lấy di động ra, ngón
tay phân vân đặt lên số của Yến Tư Thành, sau cùng vẫn không nhấn, mà
mở tin nhắn ra xem.
Do bị ảnh hưởng bởi Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ, cô cũng biết cách nhắn
tin, nhưng vì không quen với cách gõ chữ trên điện thoại, nên cô ít khi
nhắn tin qua lại, giờ mở mục tin nhắn ra, Lý Viện Viện kéo xuống dưới.
Cô quen khá ít người, chỉ có Chu Tình, Trương Tĩnh Trữ, Lục Thành Vũ và
Trương Nam, bọn họ cơ hồ thống nhất cùng nhau nhắn tin bông đùa, ngay cả Trương Nam trước giờ luôn nghiêm túc cũng nhắn tin trêu chọc linh tinh. Trên TV thì liên tục phát tiết mục hài hước.
Khán giả thi nhau vỗ tay tán thưởng.
Lý Viện Viện xem một hồi, cũng cười theo, nhưng có nhiều chỗ cô không
hiểu, bởi vì bọn họ dùng cách nói rất độc đáo mới mẻ, tiết mục khá thú
vị, nhưng nhìn mọi người cười cười nói nói, Lý Viện Viện lại chưa bao
giờ cảm nhận rõ rệt như bây giờ, rằng cô thực ra vô cùng khác biệt với
người nơi đây.
Cô cứ tưởng mình đã hoà nhập được với thế giới này.
Nhưng hôm nay cô mới thấy, dù thường ngày vẫn tiếp xúc với họ, nhưng thực chất cô khác xa bọn họ.
Cô như một vị khách tha hương, tới nơi đất khách quê người, giữa lúc ai
nấy đều tụ hợp, quây quần bên nhau, tâm trạng Lý Viện Viện chợt trở nên
sa sút.
Cô cứ ngỡ... Một mình mình cũng có thể vượt qua đêm giao thừa, nhưng không ngờ, trải qua rồi mới biết, thật quá khó khăn.
Cô buông điện thoại ra, ôm rượu xem TV. Để đầu óc trôi theo từng tiết mục, xua tan bớt ưu phiền. Bất tri bất giác đã đến mười hai giờ, nhóm người
trong TV tụ tập lại cùng nhau đếm ngược, chờ tiếng chuông báo hiệu thời
khắc năm mới vang lên, Lý Viện Viện hăng hái nốc rượu như thể hùa cùng
bọn họ.
Rượu cay chát trôi xuống bụng, Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy thoải mái hể hả.
Đặt chén rượu xuống, tiếng pháo hoa nổ vang trên bầu trời, đám người trong
TV cười nói rạng rỡ, hạnh phúc vui vẻ tựa hồ hơn cả thần tiên. Trong đầu Lý Viện Viện nhất thời nảy ra một câu thơ, cô ngật ngưỡng ngâm: "Đối
thử hoan chung yến, khuynh hồ đãi thự quang." (Vui yến tiệc, dốc cạn
bình đón rạng đông)
Cô lại rót thêm chén nữa, quơ lên trước mặt: "Khuynh hồ đãi thự quang."
Bỗng chén rượu bị ai đó đoạt lấy. Trước mặt là hình bóng Yến Tư Thành, anh
chặn trước TV, cúi người nhìn cô, lay lay cô: "Viện Viện, Viện Viện. Sao em lại uống rượu?" Yến Tư Thành quay sang nhìn bình rượu hiệu "Lão Bạch Kiền" mà thấy đau cả đầu. Anh đang muốn cất giọng trách mắng cô thì
nghe thấy Lý Viện Viện lầu bầu:
"Tư Thành..."
Yến Tư Thành quay lại, Lý Viện Viện bỗng nhiên rướn cổ, hôn lên môi anh.
Đáy lòng ầm vang như thể những bông pháo hoa đang nở rộ bên ngoài trời.
Chai rượu trên tay rơi xuống đất, vỡ tan, rượu sánh ra sàn. Hệt như tâm
tình anh bây giờ.
Lồng ngực tựa hồ trúng một mũi tên, tuy không đau, nhưng máu thì rần rật toàn thân...