Lý do vì, anh sợ gặp lại những người đó, sẽ không nhịn được mà...
Đánh chết bọn họ...
Buổi trưa, Lý Viện Viện gọi điện hẹn anh cùng ăn com.
Yến Tư Thành ngẩn ngơ, lòng chợt thấy cảm động... Công chúa rốt cuộc cũng bình thường trở lại rồi.
Trong nhà ăn, Lý Viện Viện ngồi ở vị trí quen thuộc, cầm di động đọc nốt câu
chuyện. Yến Tư Thành bê khay cơm đặt xuống bàn, Lý Viện Viện vẫn đang
xem.
Yến Tư Thành hơi hiếu kỳ, nhưng không hỏi, chỉ bảo: "Viện Viện, ăn thôi."
Lý Viện Viện buông máy xuống, ngoan ngoãn ăn cơm, sau rồi lại cầm điện
thoại lên, buông giọng cảm thán: "Câu chuyện này cảm động quá."
"Câu chuyện gì mà khiến em thích thế?"
"Là chuyện một cô công chúa chết trên đường rời xa quê hương."
Yến Tư Thành hơi nhíu mày: "Sao Viện Viện lại thích đọc những thứ không may mắn như thế..."
"Chỉ là câu chuyện thôi mà, có phải chuyện gì quan trọng đâu, chuyện tình
của cô công chúa này khiến em xúc động lắm, Tư Thành có muốn xem qua
không?"
Yến Tư Thành cau mày: "Không muốn, sau này em cũng ít xem... mấy loại truyện vớ vẩn này đi."
"Đâu phải thứ vớ vẩn." Yến Tư Thành không chịu xem, Lý Viện Viện bèn đổi
cách: "Trong truyện không miêu tả nhiều về công chúa, mà chủ yếu nói tới chàng hộ vệ vẫn luôn ở bên nàng..." Lý Viện Viện dừng lại, rồi tiếp:
"À, chàng ám vệ chứ, viết dựa theo hồi ức của chàng ám vệ."
Yến Tư Thành lại nhăn mặt: "Một kẻ hầu sao có tư cách hồi tưởng lại chuyện của công chúa chứ."
Lý Viện Viện nhẫn nại giải thích: "Nhưng người ta sau này trở thành Đại
tướng quân trấn quốc vang danh ba triều đại cơ mà." Yến Tư Thành trầm
mặc, nghe Lý Viện Viện kể tiếp: "Chàng ám vệ là thanh mai trúc mã của
công chúa, hai người họ ở bên nhau lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, trước khi bị gả tới phương xa, công chúa hỏi chàng có bằng lòng dắt nàng bỏ
trốn không, nhưng lại bị chàng ta cự tuyệt, công chúa tức giận, bắt ám
vệ ở lại kinh thành, một mình lên đường, nhưng sau cùng gặp phải chiến
loạn, bỏ mạng, chàng ám vệ hối hận khôn kể, xin được ra trận bình định
loạn lạc, nhưng cuối cùng vẫn không thể mang thi hài công chúa về cố
quốc."
Yến Tư Thành ngẩn ngơ: "Tại sao?"
"Lúc còn sống, công chúa đã dặn dò phải hoả táng nàng. Sau đó rải tro nàng
trên đỉnh núi hướng về cố quốc. Từ đó về sau, ám vệ sống nửa đời còn lại chỉ để hoài niệm nàng."
Lý Viện Viện quan sát thần sắc anh, hỏi: "Tư Thành, nếu khi ấy chàng ám vệ thẳng thắn thừa nhận lòng mình với công chúa, vậy kết cục của bọn họ
chắc sẽ khá hơn chăng?"
Yến Tư Thành trầm ngâm một hồi, rồi nói: "Như vậy chàng ám vệ đó quả thật là kẻ đại nghịch bất đạo."
Nhận được câu trả lời như vậy, Lý Viện Viện bỗng ngây ra.
"Đã mang phận kẻ dưới, thì nên hiểu vị trí mình ở đâu. Là người hầu, sao có thể xứng với công chúa? Nếu công chúa lầm đường lạc lối, nhỡ sinh tình
với y, thì y phải biết kiểm soát lại hành vi của chính mình, tránh để
công chúa cứ mãi nhớ thương. Nhưng y lại không hề biết điều, còn nảy
sinh tình cảm với công chúa, không biết tự khống chế, đúng là đáng tội
chém đầu. Nếu muốn tốt cho công chúa, thì ngay từ lúc phát hiện ra, y
nên lấy đao tự sát. Tránh để mọi chuyện thêm rắc rối."
Lý Viện Viện há hốc mồm, mãi mới định thần lại, mỉm cười hoà hoãn: "Có cần tới mức phải tự sát thế không..."
"Chặt cây phải chặt tận gốc."
Lý Viện Viện chợt thấy gai người. Cô im bặt. Cô sợ hỏi thêm, Yến Tư Thành
lại nhận ra điều gì, chẳng phải sẽ... tự sát ngay tại chỗ, máu tươi văng đầy đất?
Ăn xong, Lý Viện Viện đến thư viện đọc sách, bụng dạ cứ thấy khó chịu như thể bị tắc ở đâu đó.
Mặc dù ở bên Yến Tư Thành lâu như vậy, nhưng Lý Viện Viện không ngờ, đối
với những việc liên quan tới "công chúa", anh lại cố chấp, câu nệ hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Chính anh tự xây nên một bức tường phân biệt tôn ti, địa vị, Lý Viện Viện
đứng ở cao tít trên tường, còn anh quỳ gối dưới chân tường, mặc dù đã
tới đây được một thời gian, nhưng bức tường này vẫn vững chãi hệt như
trước.
Nếu bây giờ cô thổ lộ hết cho anh, rằng công chúa của anh thích anh, muốn
sống bên anh tới già, chỉ e rằng anh liền quay lưng rút đao tự sát.
Lý Viện Viện nhìn sách, rồi lại nhìn Yến Tư Thành ngồi phía đối diện, càng nghĩ, cô càng thấy trước hết phải khiến Yến Tư Thành ý thức được anh và cô bình đẳng ngang hàng, không cách biệt tôn ti. Sau đó phải khiến anh
hiểu ra, anh có quyền được cô đem lòng yêu mến, không liên quan gì tới
chuyện đại nghịch bất đạo hay tự sát gì gì đó. Cuối cùng phải khiến anh
hiểu được rằng, anh cũng thích cô.
Nhưng chuyện cuối cùng cô không chắc lắm, có thể Yến Tư Thành đối xử tốt với
cô chỉ đơn giản vì cô là công chúa, anh tận trung với cô, chứ không dính dáng gì tới tình yêu nam nữ.
Tóm lại những chuyện này chưa quan trọng, việc cần kíp nhất là để anh biết
anh và cô hoàn toàn bình đẳng. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, đối với chuyện quan trọng nhường này, Lý Viện Viện thật sự không biết nên bắt đầu từ
đâu.
Cô không thể làm gì khác hơn là đi từ cuộc sống thường nhật, ví dụ như
chuyện ăn mặc ngủ nghỉ. Song Lý Viện Viện chợt phát hiện ra, bất tri bất giác, Yến Tư Thành đã thay đổi rất nhiều so với trước.
Bọn họ đi đứng bằng nhau, không hề phân trước sau như xưa, đôi khi Yến Tư
Thành còn cân nhắc tình hình, đi trước cả cô, lúc ăn cơm, anh cũng không đứng sau lưng cô nữa, mà tự nhiên ngồi xuống phía đối diện cô. Lúc tập
luyện, anh thi thoảng sửa lại động tác cho cô, thậm chí còn chủ động
chạm nhẹ vào người cô.
Tự nhiên thay đổi. Cô không phát hiện ra, Yến Tư Thành cũng không nhận thấy.
Hoá ra, đây chính là hoàn cảnh thay đổi con người.
Đây là việc đáng mừng, Lý Viện Viện không cần phí công cũng có thể giúp Yến Tư Thành hiểu được.
Nhưng mọi chuyện, luôn có chỗ khó khăn.
Cuối tuần, Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ hẹn Lý Viện Viện đi dạo phố. Lý Viện
Viện gọi điện thông báo cho Yến Tư Thành, anh đắn đo cân nhắc, đề nghị:
"Anh đi cùng bọn em."
Ba cô gái đi dạo phố, nào có chuyện cần đàn ông lẽo đẽo theo sau. Đề nghị
của Yến Tư Thành bị Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ đồng loạt phản đối.
"Tớ không chịu được cảnh âu yếm của hai người đâu."
"Hôm nay ba chị em ta đi với nhau, không cho phép bóng đèn đi kèm."
Lý Viện Viện thấy họ nói rất có lý, bèn bảo Yến Tư Thành: "Ba đứa bọn em
la cà dạo phố, anh đi theo sẽ thấy chán lắm, ừm, hôm trước chẳng phải
Lục Thành Vũ hỏi anh tại sao không thích chơi trò chơi à, hay anh cũng
thử chơi đi, nếu không thì đến thư viện đọc sách nhé."
Tuy Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Yến Tư Thành vẫn không yên tâm: "Sự an toàn của em..."
"Trên đường có công an mà, anh quên rồi à, em đã bảo em có thể tự bảo vệ mình được mà." Dứt lời, Lý Viện Viện mau mắn cúp máy.
Yến Tư Thành chợt thấy trống rỗng.
Dạo này thoạt đầu anh thấy Lý Viện Viện vẫn giống trước, hễ rảnh rỗi là lại ở cạnh anh, nhưng càng nghĩ kỹ càng thấy, hình như cô càng ngày... càng không dựa dẫm vào anh nữa.
Lúc mới tới đây, anh ôm đồm toàn bộ cuộc sống sinh hoạt của cô, từ những
chuyện như ăn, mặc, ở, đi lại, củi gạo dầu muối, cho đến những chuyện bé bằng con kiến. Khoảng thời gian ấy, quả thực cô hoàn toàn ỷ lại vào
anh.
Nhưng từ lúc rời phòng trọ về trường. Lý Viện Viện bắt đầu tự lo cho mình,
không cần tới anh nữa. Có thể nói, đây cũng là chuyện tốt. Nhưng hiện
giờ, ngay cả chuyện an nguy của cô, cô cũng không cần anh lo lắng ư?
Anh không cần thực thi nghĩa vụ như trước nữa. Vậy sau này... anh nên ở bên cô với thân phận gì đây.
Công chúa, không cần anh nữa.
Yến Tư Thành ngó di động, mặt mũi sa sầm.
Hôm nay Lý Viện Viện đi mua sắm rất vui vẻ. So với lần trước, lần này cô đã có thể mặc vừa những cỡ lớn nhất. Dạo phố cả ngày, trong tay cô cũng
cầm tới ba bốn chiếc túi. Toàn bộ đều là những bộ quần áo mà cô nghĩ Yến Tư Thành sẽ thấy thích khi nhìn cô mặc chúng. Có điều dọc đường về, đếm lại ví tiền, cô hơi lo lắng.
Hiện giờ phí sinh hoạt của cô là tiền do bà nội của "Lý Viện Viện" để lại,
tuy không ít, nhưng cũng không tự dưng sinh sôi thêm, khiến cô đôi lúc
thấy hơi bất an.
Chu Tình thấy cô rầu rĩ, bèn khoác tay cười bảo: "Ôi, bây giờ cậu đang được Yến Tư Thành bao nuôi, còn lo lắng gì chứ, mau cất đi, đừng khiến đám
nhà nghèo bọn tớ phải đỏ mắt ghen tị."
Lý Viện Viện gập ví tiền lại: "Tiền của Tư Thành là của riêng anh ấy, liên quan gì tới tớ."
Lúc còn ở phòng trọ của Yến Tư Thành, cô đã tiêu pha khá nhiều vào tiền của anh, đến giờ còn chưa trả được, tuy sau này chưa biết chừng bọn họ có
thể trở thành vợ chồng, nhưng dù gì bây giờ cũng đã được như thế đâu.
Hơn nữa tiền của Yến Tư Thành không hẳn là tiền của anh ấy, tóm lại là,
bọn họ đều đang nợ nần người khác, còn chưa trả được.
"Chu Tình... các cậu... có biết làm thế nào kiếm thêm tiền không?"
Chu Tình lập tức đáp: "Làm thêm. Tĩnh Trữ cũng đang làm thêm đấy, sắp thành tiểu phú bà đến nơi nữa kia." Cậu ta nói rồi sờ sờ vào tay Trương Tĩnh
Trữ.
Trương Tĩnh Trữ cười đẩy cậu ta ra: "Tiểu phú bà gì chứ, làm tốt cũng như, mệt đến chết đi sống lại từ sáng tới tối mới kiếm thêm được chút tiền. Viện Viện à, bây giờ cậu túm được Yến Tư Thành rồi, còn đòi làm thuê làm gì, sau này thích gì thì bảo anh ta mua cho, mà nhà anh ta cũng khá giả
mà."
Lý Viện Viện cười cười: "Tớ vẫn thích làm như lời Chu Tình nói hơn. Cậu giới thiệu vài công việc cho tớ đi?"
Trương Tĩnh Trữ dài mồm: "Việc thì có, nhưng cậu biết đấy, sinh viên như tụi
mình chỉ làm được mấy việc đơn giản như phát tờ rơi, hoặc là làm phục vụ ở các quán ăn thôi, cậu muốn làm thật hả?"
"Ừ."
Chu Tình hỏi cô: "Vậy chuyện học hành tính thế nào? Một tháng nữa là đến cuối kỳ rồi."
Lý Viện Viện ngớ ra, ừ nhỉ, cuối kỳ tới nơi rồi, cô học khoa Văn, việc học của cô cũng khá ổn, ngoại trừ tiếng Anh ra thì các môn còn lại đều
không quá khó nhằn, nhưng còn Yến Tư Thành học khoa Tài chính... Không
biết anh ôn tập thế nào nhỉ...