Hôm sau tỉnh dậy, đầu Lý Viện Viện đau nhức tựa hồ muốn nổ tung ra, ký ức
cô dừng lại ở cảnh uống xong chén rượu mơ, trước mắt mơ hồ, cô cũng biết lúc đó mình say rồi, chắc khá mất mặt, nhưng cô không thể gắng gượng
nổi nữa.
Rời hàng ăn kiểu gì, quay về nhà kiểu gì, cô hoàn toàn không nhớ.
Cô xoa nhẹ đầu, rồi xuống giường đi đánh răng rửa mặt, ngang qua phòng
bếp, cất giọng chào Yến Tư Thành đang làm đồ ăn sáng, nhưng Yến Tư Thành lần đầu tiên không vội quay đầu chào lại cô, vừa luôn tay luôn chân,
vừa đáp ừ.
Lý Viện Viện không suy nghĩ nhiều, mới dậy nên đầu óc còn hơi mơ màng, chỉ lảo đảo vào WC.
Nhưng lúc đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát hiện ra môi mình có vết
xước, cô dí sát mặt vào gương, vết xước khá to, kết vẩy, vẻ như trước đó bị thương khá nặng. Nhưng rốt cuộc làm sao mà bị, cô nghĩ mãi mà không
ra...
Ngẩn ngơ rửa ráy xong, lúc ăn sáng cô định hỏi Yến Tư Thành, nhưng vừa ngồi
xuống bàn uống nước, thấy Yến Tư Thành bê thức ăn ra, cô ngẩng lên mới
phát hiện thấy anh đang đeo khẩu trang.
Lý Viện Viện giật mình hỏi: "Tư Thành, anh bị làm sao vậy?"
Yến Tư Thành đáp to: "Anh bị cảm nhẹ, nghe nói đeo khẩu trang để tránh
truyền nhiễm cho người khác. Ừm, Viện Viện à, mấy hôm tới đừng ở gần
anh."
"Sao tự dưng lại nhiễm bệnh?" Lý Viện Viện chau mày, lo lắng: "Có nặng lắm không? Hay đi khám xem sao?"
Yến Tư Thành lắc đầu, rõ ràng anh không muốn nói thêm về chuyện này, mau
mắn đưa bát cháo cho Lý Viện Viện: "Viện Viện, hôm qua em uống rượu,
sáng nay nên ăn đồ nhẹ thôi, anh nấu cháo trắng đấy, vẫn còn nóng, em ăn luôn đi."
Thấy động tác của anh vẫn nhanh nhẹn rõ ràng, không nghiêm trọng giống người đang có bệnh, Lý Viện Viện mới hơi yên tâm, cầm lấy bát cháo, vừa thổi
cho nguội bớt, vừa hỏi: "Tối qua hình như em say rượu, là anh đưa em về
à?"
Yến Tư Thành gật đầu.
"Thật mất thể diện quá." Lý Viện Viện thở dài nói: "Rượu quả là thứ không tốt đẹp gì, sau này em sẽ không uống nữa."
Yến Tư Thành gật đầu như giã tỏi.
"Tối hôm qua chắc khiến anh mệt lắm." Nghĩ tới cân nặng hiện giờ của mình,
Lý Viện Viện hơi xấu hổ, cũng múc cho anh một bát, bảo: "Nào, anh cũng
ăn đi."
Yến Tư Thành sờ khẩu trang, nói: "Anh... tí nữa ăn sau."
Yến Tư Thành bị cảm khá lâu, luôn đeo khẩu trang trước mặt Lý Viện Viện. Lý Viện Viện cũng không để ý, cho tới một hôm...
Hôm đó Lý Viện Viện vừa từ nhà ăn ra, chiều còn có buổi học, cô bèn bảo Chu Tình tới phòng học sớm tranh thủ ngủ trưa, lúc đang đi, bỗng thoáng
nhìn thấy Yến Tư Thành ở phía xa.
Yến Tư Thành đang cầm sách thảo luận với cậu bạn, trông cực kỳ chuyên tâm,
còn khoa tay múa chân chỉ vào quyển sách, anh không đeo khẩu trang, nói
chuyện cũng rất gần với cậu bạn. Lý Viện Viện bất ngờ bắt gặp Yến Tư
Thành, vô cùng vui vẻ, bước tới, toan gọi anh, Yến Tư Thành như đột
nhiên nhận ra điều gì, liền không quay đầu lại, gấp sách, xoay người đi
thẳng vào WC.
Cả Lý Viện Viện và cậu bạn đều ngây ra.
Lát sau Yến Tư Thành đeo khẩu trang đi ra. Cậu bạn khó hiểu hỏi: "Cậu... đột nhiên cải trang đấy hả?"
Yến Tư Thành húng hắng: "Tớ bị cảm cúm chưa khỏi hẳn, sợ lây cho cậu."
Cậu bạn khinh bỉ dài giọng: "Gớm bị lây từ nãy rồi... Thôi, đại khái kết
cấu làm bài luận là như vậy, cậu lên mạng tham khảo rồi sửa lại nhé."
Nói xong cậu ta đạp xe bỏ đi, lúc ngang qua Lý Viện Viện còn vù qua cơn
gió làm rối cả tóc cô.
Lý Viện Viện đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi thấy Yến Tư Thành nhìn sang, thì mới kéo tay Chu Tình tới, Chu Tình chế giễu: "Ôi mỹ nam cũng bị cảm à."
Yến Tư Thành không đáp trả, chỉ chăm chú quan sát vẻ mặt Lý Viện Viện, thấy cô vẫn bình thường thì mới nói: "Viện Viện, chiều anh không có lớp,
nhưng thầy giáo giao một bài luận, anh phải về nghiên cứu cái đã."
Lý Viện Viện gật đầu cười nói: "Ừ, anh về trước đi, em vừa ăn cơm xong, định tới phòng học chợp mắt một lát, anh đi nhé."
Hai người chào từ biệt, Chu Tình túm lấy tay Lý Viện Viện hỏi: "Chẳng phải
nghe nói anh ta lười học lắm sao, sao hả, ở cùng với học sinh giỏi như
cậu nên bắt đầu nỗ lực học tập rồi à?"
Lý Viện Viện cười cười: "Tư Thành là người vô cùng đàng hoàng. Anh ấy rất
nỗ lực học tập, chăm sóc người khác cũng rất cẩn thận."
Nghe Lý Viện Viện khen ngợi thế, Chu Tình cười xấu xa: "Gã ăn chơi trong mắt mọi người mà lại được khen ngợi lên tận mây xanh thế này, Lý Viện Viện, cậu được lắm!"
Lý Viện Viện dõi theo bóng lưng Yến Tư Thành, không màng tới Chu Tình trêu ghẹo. Sự chu đáo của Yến Tư Thành cô hiểu hết, ban nãy càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Lý Viện Viện nghĩ, vết sẹo trên miệng nàng mà lành hẳn, chắc là "bệnh cảm" của Yến Tư Thành cũng khỏi luôn. Lý Viện Viện không ngốc, trước đó
không biết, nhưng bây giờ nếu xem phản ứng của anh mà cô vẫn không hiểu
thì đúng là phí công bao năm quan sát người khác.
Tối đó dù cô say rượu không nhớ rõ, nhưng chắc là vô tình đụng chạm thế nào đụng phải Yến Tư Thành, Yến Tư Thành không muốn cô xấu hổ nên mới nghĩ
ra cách đeo khẩu trang, giấu nhẹm đi...
Lý Viện Viện vừa buồn cười vừa phiền muộn, vô tình thôi mà, ở Đại Đường
cũng đâu gò bó tới mức không chấp nhận nổi chuyện ấy, hơn nữa Lý Viện
Viện xem phim truyền hình nhiều, càng cảm thấy chuyện chạm môi cũng
chẳng quan trọng mấy, nhưng nếu Yến Tư Thành thấy ngại, muốn giấu, cô
cũng đành theo vậy.
Cuộc đời, khó được lúc giả bộ hồ đồ.
Hai người họ càng ngày càng hoà nhập vào thế giới này, thời gian trôi qua
càng lúc càng nhanh, giữa những ngày miệt mài học tập tri thức, kế hoạch tập thể dục của Lý Viện Viện ngày càng bị xao nhãng, không phải cô lười biếng, mà thực sự việc học và tập kịch chiếm quá nhiều thời giờ, từ lúc Lý Viện Viện đề ra giảm béo tới giờ đã là hai tuần, nhưng Lý Viện Viện
chỉ gầy được mấy cân.
Yến Tư Thành được Lý Viện Viện nhờ vả, lần đầu tiên học được cách mua sắm qua mạng, mua cho cô một cái cân điện tử.
Lý Viện Viện cứ rảnh là lại đứng lên cân đo, nhìn thể trọng giảm xuống
dần, cô thấy vui khó nói nên lời, còn vui hơn trước đây có được mấy bộ y phục quý giá.
Hai người nhanh chóng thích nghi với cách sống mới, Yến Tư Thành hoàn thành xong bài luận đầu tiên, vở kịch của Lý Viện Viện "Khổng Tước Đông Nam
Phi" cũng sắp tới buổi công diễn, trường X cũng tổ chức buổi giao lưu
thi đấu cho tân sinh viên giữa các trường.
Yến Tư Thành nghiễm nhiên trở thành át chủ bài trong đội tân sinh viên.
Trận đầu tiên diễn ra tại sân vận động trường X.
Lúc trước Yến Tư Thành cũng không hiểu quy tắc chơi Taekwondo, nhưng qua
mấy tuần huấn luyện học hỏi, anh cũng dần biết khống chế sức lực, thành
thục động tác.
Chiều thứ bảy, Lý Viện Viện vốn có buổi tập kịch, nhưng cô xin thầy giáo cho
nghỉ sớm, hẹn Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ tới sân vận động xem Yến Tư
Thành thi đấu. Đến nơi vừa khéo chạm trán Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư
Dương.
Bắt gặp Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng mỉa mai: "Cô đừng hiểu lầm, hôm nay
không phải tôi đến xem Yến Tư Thành, tôi tới để xem một cậu bạn học thi
đấu."
Lý Viện Viện gật đầu tỏ ý đã biết, Trương Tĩnh Trữ bỗng dưng cười ha hả,
chưa cần nói đã tỏ vẻ giễu cợt. Lâm Hiểu Mộng nhìn thấy cậu ta liền sầm
mặt lại, mắng mỏ: "Thần kinh, mắc mớ gì tới cô."
Lý Viện Viện giật mình, lần đầu tiên cô nghe thấy nữ sinh chửi bậy, không ngờ lại thẳng thắn, sỗ sàng, mới mẻ như vậy...
"Cô mới thần kinh ấy, ai chả biết cô ngày đêm thương nhớ người ta chứ, tôi
đã bảo rồi, Yến Tư Thành bây giờ là người đàn ông của Lý Viện Viện nhà
chúng tôi, nếu cô dám chen vào, đừng trách tôi đánh cho!"
Ai nấy xung quanh đều tò mò nhìn ngó, thấy Lâm Hiểu Mộng xanh mặt lại, Chu Tình như thể đã quen với cảnh này, nghe vậy chẳng nói gì, nhưng Lưu Thư Dương thì tiến lên trước che chở Lâm Hiểu Mộng, bực bội lườm Trương
Tĩnh Trữ.
Lý Viện Viện thấy cậu ta bỗng dưng nói vậy, trong lòng cũng hơi xấu hổ, đành lôi phắt cậu ta ra chỗ khác.
Sau đó cô lơ đãng quay lại nhìn, thấy Lâm Hiểu Mộng đang lau nước mắt, tức
giận đẩy Lưu Thư Dương đang vỗ về an ủi ra, đi thẳng lên khán đài.
Quay lại, cô vẫn nghe thấy Trương Tĩnh Trữ lầu bầu: "Sao nào, không thấy nó cao ngạo thế à, sao phải nể nang chứ!"
Lý Viện Viện thở dài, khuyên bảo Trương Tĩnh Trữ rồi cùng nhau lên khán đài.
Ân oán của nữ sinh đại học chính là như vậy, chẳng có ai đúng ai sai, chỉ vì góc nhìn khác nhau mà thôi.
Hàng đầu khán đài, Lục Thành Vũ đã ngồi đó từ lâu, hàng ghế đầy ắp khán giả, còn mỗi vài chỗ trống bên cạnh cậu ta. Thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ
quơ tay gọi từ xa.
Ba người tới nơi, Lục Thành Vũ cười nói: "He he, Yến Tư Thành đoán chuẩn
thật. Đúng là cô dẫn theo hai người cơ đấy. Ngồi đi nào."
Chu Tình nghe vậy tinh ranh nháy mắt với Lý Viện Viện: "Ai ôi... Anh ta chu đáo quá nhỉ."
"Trước đây nào giống như thế." Lục Thành Vũ cũng hùa vào, Chu Tình lại tiếp
tục nổi máu bàn tán cặn kẽ về Yến Tư Thành trước đây và Yến Tư Thành bây giờ. Kỳ thực từ hôm cãi nhau tại phòng y tế, cũng là hôm đầu tiên Lý
Viện Viện và Yến Tư Thành tới đây, cho tới giờ hai người bạn này lại khá thân thiết với nhau, nói chuyện vô cùng hợp, cũng do tính cách tự do
tùy tiện, dễ bỏ qua của họ.
Trương Tĩnh Trữ vừa ngồi xuống đã bắt đầu mở mồm, lại tiếp tục mắng Lâm Hiểu Mộng một lượt nữa.
Lý Viện Viện đặt túi xuống, ghé sát vào lan can dõi mắt tìm Yến Tư Thành.
Thực ra cũng không cần mất công tìm, Lý Viện Viện liếc qua là đã trông
thấy anh, anh đứng ở gần khán đài, đang trò chuyện cùng huấn luyện viên.
Xem chừng anh là người đầu tiên lên thi đấu.
Đột nhiên, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.
Yến Tư Thành bỗng ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện cười vẫy tay với anh. Yến Tư Thành mỉm cười dịu dàng, gật đầu với cô. Trong lúc đó, tất cả âm thanh ầm ĩ của sân vận động như lùi vào xa xăm. Lý Viện Viện thậm chí cảm nhận thấy một cảm giác kỳ diệu trỗi
lên trong lòng, cô tựa hồ là cô vợ nhỏ, tiễn chồng xuất chinh, cam lòng
chờ chồng chiến thắng trở về.