Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 67: Tỉnh lại

Rửa mặt chải đầu đơn giản, Đường Tĩnh đi tới màn trướng Mộ Dung Thiên Thần, Vương Lan Nhược đang mớm thuốc cho Mộ Dung Thiên Thần, chỉ thấy nàng khó khăn đưa thuốc vào miệng của hắn, phần lớn thuốc đều từ trong miệng chảy ra, Vương Lan Nhược thả chén thuốc cầm khăn lau cho hắn, nhìn bộ dáng hốt hoảng của nàng, Đường Tĩnh thầm than, đúng là hài tử chưa trưởng thành.

Đi lên phía trước bưng chén thuốc, “ta đến đây.” Vương Lan Nhược lộ gương mặt vui mừng, “Vương phi người đã về.”

Đường Tĩnh cười cười gật đầu: “Hai ngày nay vất vả cho ngươi, về nghỉ ngơi một chút hơn.”

“Không vất vả, không vất vả.” Vương Lan Nhược xuôi tay, dừng lại nhỏ giọng nói: “Chuyện này vốn là ta nên làm.”

Chính nàng gả vào Vương phủ đã may mắn làm rồi, không gặp phải chuyện gì phiền lòng, tâm tình Vương phi thiện lương không trách móc nặng nề, lại có thể để nàng tùy hứng, hiện tại ở cùng một mái nhà lại thoải mái như vậy.

Nghĩ như thế, ánh mắt của Vương Lan Nhược nhìn về Đường Tĩnh càng thêm cảm kích.

Đường Tĩnh nâng Mộ Dung Thiên Thần liền thả một chiếc gối sau lưng hắn.

“Vương phi, để ta giúp người.” Vội vàng cùng Đường Tĩnh nâng hắn dậy, Đường Tĩnh bưng bát thuốc bên cạnh vừa mớm thuốc cho hắn vừa hỏi: “Mấy ngày nay không có chuyện gì phát sinh chứ?”

“Mỗi ngày ta đều ở trong lều trại không nghe bên ngoài có chuyện gì. A... nghe nói Tinh Lang quốc đánh bất ngờ nửa đường gặp phải mai phục, tổn thất nghiêm trọng.”

“Ừ, ta có nghe nói qua, ít nhiều nhờ Lý tướng quân thần cơ diệu toán, bày mưu nghĩ kế.” Đường Tĩnh cực kì kiểu ngạo, đại ca nhà nàng như vậy cò thể dằn lòng được, cũng là vinh dự của hắn.

Nghe nàng nói vậy, đột nhiên Vương Lan Nhược nghĩ tới điều gì, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp muốn nói lại thôi.

Đường Tĩnh liếc nàng một cái, “Muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”

“Vương phi.” Vương Lan Nhược cắn chặt môi dưới khó mở miệng muốn nói lại thôi, Vương phi bao dung với nàng là không sa, nhưng nàng không thể một tấc lại muốn thêm một thước, đúng là nàng rất lo lắng cho hắn. Bộ dáng khó xử của hắn rơi vào trong mắt Đường Tĩnh, Đường Tĩnh cúi đầu nhìn gương mặt trắng xanh gần như trong suốt của Mộ Dung Thiên Thần, suy bụng ta suy ra bụng người, việc này đổi lại là nàng cũng cực kì khó xử.

“Lý tướng quân cùng ta trở về, chúng ta đều bình an vô sự.”

“Vương phi...” Vậy mà Vương phi có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng.

“Mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Đường Tĩnh chỉ nhẹ nhàng an trí cho Mộ Dung Thiên Thần, thay hắn sửa góc chăn, bưng chén thuốc đi ra ngoài.

Trở lại lều trài bày ra mấy vị thuốc, Vương Lan Nhược cũng vào theo.

“Vương phi người muốn làm gì để ta giúp người.” Vương Lan Nhược cảm thấy áy này, chính nàng vô năng nên cái gì cũng không thể giúp.

Đường Tĩnh cười cười với nàng, “Cũng không có chuyện gì phiến toái, tự ta làm là được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Phối dược là chuyện cực kì quan trọng, không thể có bất cứ điều gì sơ suất, Đường tĩnh không tin được ai nên chỉ có thể tự nàng làm mới có thể yên tâm.

Đường Tĩnh tự mình chọn tốt các loạn dược phối tốt, lau sạch bụi, đi nấu thuốc đã pha chế sẵn, mỗi ngày đúng thời gian cho Mộ Dung thiên Thần uống.

Trong quân doanh lâu ngày mọi người đều quen thuộc, có đôi khi bọn họ trêu ghẹo Đường Tĩnh: “Thật không biết Vương gia đối với ngươi có ân tình gì, chỉ sợ ngay cả Thần vương phi cũng không thể tận tâm giống như ngươi. Cũng không biết ngươi có kế hoạch gì.” Mỗi lần nghe mấy lời này, Đường Tĩnh chỉ cười cười, mưu đồ cái gì?

Đơn giản là muốn hắn có thể khỏe mạnh, xa hơn nữa là có thể cùng nàng bạc đầu giai lão.

Đường Tĩnh không có việc gì, tuy chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt hắn đã hồng hào, mạch tượng không còn suy yếu. Mỗi ngày Đường Tĩnh đều chiếu cố hắn, thân thể cũng cạn kiệt, hôm nay giữa trưa đút thuốc cho hắn liền thả bát thuốc ở bên cạnh rồi dựa vào cạnh giường hắn ngủ say.

Mộ Dung Thiên Thần tỉnh lại mờ mờ ảo ảo thấy một cái đầu đang gối ngủ cạnh bên giường của hắn, hắn từ từ giơ tay muốn kéo tỉnh nhưng đúng lúc Đường Tĩnh nằm sấp ngủ không được thoải mái nên điều chỉnh tư thế, Mộ Dung Thiên Thần trừng to mắt, hắn... hắn không có nhìn lầm chứ?

Hình ảnh ngày nhớ đêm mong, hàng đêm vẫn xuất hiện trong mộng của hắn lại xuất hiện chân thật trước mặt hắn như vậy, Mộ Dung thiên Thần ức chế không được sự vui sướng trong lòng, khóe miệng toét ra, nâng tay lại hạ xuống mặt của nàng, khắc họa đường nét gương mặt, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu tâm tư, còn có đôi môi hồng như hoa anh đào, giống như có ma lực không rõ có lực hấp dẫn trí mạng, để cho hắn yêu như thế nào cũng không đủ.

Đường Tĩnh nửa ngủ nữa tỉnh cảm thấy được bên cạnh đặc biệt ấm áp, thân thể theo bản năng tiến về phía trước để cảm nhận ấm áp. Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng giống như con heo nhỏ rúc vào ngực mình, đột nhiên cảm thấy chính mình thỏa mãn giống như có được cả thiên hạ. Hắn cười ôm lấy Đường Tĩnh ngủ say.

Đợi nàng tỉnh lại nhìn thấy mình vậy mà lại ngủ trên giường, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười, Đường Tĩnh trừng to mắt nhìn hắn, vừa ngọt ngào vừa chua xót, trong lòng tưởng nhớ quẩn quanh nơi bờ môi, đối diện một lúc mới phun ra được một câu: “Tỉnh dậy lúc nào?”

“Tỉnh được một lúc rồi, nhìn thấy nàng cả người đều cảm thấy thoải mái.” Mộ Dung Thiên Thần dịu dàng nói.

“Lại không đàng hoàng.” Mới tỉnh lại nói như vậy xấu hổ muốn chết, Đường Tĩnh cúi đầu né tránh cặp mắt tràn đầy thâm tinh. Mộ Dung Thiên Thần cứ nhìn nàng như vậy, dù cho làm gì chăng nữa thì Lan nhi của hắn vẫn xấu hổ như vậy.

“Ôi, chàng đã tỉnh ta phải nói với nhóm người đại ca một tiếng, mọi người đều lo lắng cho chàng.” Bỗng nhiên Đường Tĩnh đứng dậy chạy ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thần kéo lấy vai nàng: “Khi nào nói cũng được, hiện tại không cần gấp gáp, nàng nói chuyện với ta trước đi.” Đã lâu không được nhìn thấy nàng làm sao Mộ Dung Thiên Thần có thể để cho người khác quấy rầy thế giới hai người bọn họ.

“Nói cái gì, chàng muốn nghe cái gì?”

“Tùy tiện nói gì cũng được.” Chỉ cần nàng nói hắn đều thích nghe.

Đường Tĩnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, làm sao nàng tới được quân doanh, còn có đi Tinh lang quốc lấy Quỳnh Bích hoa về gặp được Thẩm Phong Minh, còn có đại quân Dạ Nhật đánh bất ngờ đều tỉ mỉ nói cho hắn nghe. Lúc Đường Tĩnh nói đến Phong Minh thì giọng nói đột nhiên hạ thấp, vẻ mặt cũng buồn hơn. “Ta vẫn luôn coi hắn là bằng hữu.”

Mộ Dung Thiên Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng: “Mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ, hắn là người của Vương thất đương nhiên cũng có điều bất đắc dĩ của hắn, nàng phải thông cảm cho hắn.” Tuy hắn không nghĩ muốn nói hộ thay cho nam nhân khác nhưng lại sợ Lan nhi của hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt nên Mộ Dung Thiên Thần vẫn thay hắn lên tiếng.

“Có phải chàng đã biết từ sớm hay không, làm sao chàng biết được?”

“Ngẫu nhiên biết mà thôi.” Cực kì rõ ràng, Mộ Dung Thiên Thần không muốn nói quá nhiều, ngược lại Đường Tĩnh cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Nhưng hắn ở Đồng Thiện đường đang tốt vì sao phải rời đi?” Đường Tĩnh nhỏ giọng than thở.

“Còn nhớ rõ chuyện lần trước ở Đồng thành hắn nói có việc phải rời đi trước, đại khác đó chính là nguyên nhân hắn rời đi.”

Đường Tĩnh gật đầu, “Vậy chàng biết có chuyện gì sao?”

“Ta cũng không phải là vạn năng làm sao có thể biết hết, nhanh nói tiếp đi.” Mộ Dung Thiên Thần thúc giục, hắn đương nhiên không muốn nói với Đường Tĩnh vì hắn ghen nên mới đuổi Phong Minh đi. Hai người chìm trong ngọt ngào cho đến khi bao tử của Đường Tĩnh kêu vang thì hai người mới ý thức được thời gian đã trễ.

Đường Tĩnh xấu hổ cười cười: “Chàng có đói bụng không, ta đi chuẩn bị thức ăn.” NOí xong còn chuẩn bị xuống giường.

Mộ Dung Thiên Thần gật đầu nói với nàng: “Thuận tiện gọi Lý tướng quân vào đi.”

Đường Tĩnh đáp lại: “Đã biết.”

Đám người Lý tướng quân biết chuyện liền vội vàng chạy tới lều trại của Mộ Dung Thiên Thần, nhìn khí sắc Mộ Dung Thiên Thần hồng nhuận ngồi ngay ngắn trước bàn sách, rất nhiều người thở dài một hơi nhẹ nhõm, ý nghĩ là cái đầu của bọn họ coi như được bảo vệ.

Lý Lâm Trúc tiến lên chắp tay cao hứng nói: “Cuối cùng vương gia cũng tỉnh lại, đúng là may mắn.”

Mộ Dung Thiên Thần cười cười: “Ta nghe Đường đại phu nói rồi, vẫn cảm tạ Lý tướng quân ngươi.” Lời nói này là xuất phát từ nội tâm, không có hắn bảo vệ Lan nhi cũng sẽ không thuận lợi tiến vào Vương thất của Tinh Lang quốc.

“Đây là chức trách của Mạt tướng.” Lý Lâm Trúc không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không bởi vỉ lời cảm tạ của hắn mà cao ngạo. Trong mắt Mộ Dung Thiên Thần càng thêm tán thưởng, tuy nói hắn là người của Thái tử nhưng không ảnh hướng tới chuyện hắn thưởng thức hắn (LLT)

Lúc đang nói chuyện thì Đường Tĩnh bê đồ ăn lên, Mộ Dung Thiên Thần vừa mới tỉnh lại, cho nên nàng chuẩn bị thức ăn cực kì loáng, hai chén cháo hoa còn có mấy món ăn khai vị, dọn xong đồ ăn Đường Tĩnh lẳng lặng đứng phía sau lưng Mộ Dung Thiên Thần. Lý Lâm Trúc cực kì có mắt nhìn, “Vương gia vừa mới tỉnh lại vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, mặt tướng xin cáo lui trước.”

Mấy người khác tiến lên hành lễ rồi lục tục tránh quấy rầy hắn dùng bữa, Đường Tĩnh cũng lấy cớ tiếp tục ngây ngốc ở trong này mà theo sau bọn họ đi ra ngoài.

“Đường đại phu xin dừng bước.” Bồng nhiên Mộ Dung Thiên Thần gọi nàng lại, mấy người nghe được âm thanh đều đưa mắt nhìn, chờ Mộ Dung Thiên Thần phân phó.

Mộ Dung Thiên Thần ngồi thẳng người nói với Đường Tĩnh: “Bổn vương vừa mới tỉnh lại sợ thân thể vẫn chưa khỏe, còn phải làm phiền Đường đại phu tiếp tục ở lại.”

Đường Tĩnh bất đắc dĩ đành phải ngừng bước đứng tại chỗ.

Sau khi mọi người rời đi thì Mộ Dung Thiên Thần mới nhìn Đường Tĩnh đang đứng một bên: “Mọi người đều đi rồi nhanh lại đây ăn cơm đi.”

Đường Tĩnh cười cười ngồi xuống, “Chết đói mất.”

“Hừ, nếu ta không mở miệng thì có phải nàng định cả đêm nay không trở lại hay không?” Không tồi may mắn hắn phản ứng kịp đúng lúc gọi nàng trở lại.

Đường Tĩnh thả miếng dưa chuột vừa mới gặp lên, lập tức giải thích:: “Đương nhiên là không phải, chỉ là mọi người đều đi, ta ở lại thì không hay, một lát nữa ta còn phải quay trở về.”

Mộ Dung Thiên Thần nhìn bộ dáng nàng lấy lòng, chỉ chỉ mũi nàng: “Còn may là nàng thông minh.”