Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 65: Ban đêm dò xét Tinh Lang quốc

“Tiểu huynh đệ có phải có biện pháp giải độc trên người Vương gia?” Theo lão phu biết, độc của Vương gia có chút phức tạp.” Bành thái y cẩn thận nhắc nhở. Có nhiều người như vạy hắn cũng không thể nói trắng ra, bất quá Đường Tĩnh hiểu rõ, nở nụ cười thiện ý với Bành thái y. “Đa tạ Bành thái y nhắc nhở, thảo dân hiểu rõ.”

“Như thế nào, như thế nào?” Lý Lâm Trúc sốt ruột hỏi, những người khác đều rướn cổ lên nghe, sợ Vương gia trong quân doanh có chuyện gì không hay xảy ra, mệnh của Vương gia quý giá, có chuyện gì xảy ra bọn họ có để cả mạng sống cũng không đền nổi.

“Tướng quân không nên gấp gáp, có biện pháp nhưng mà...” Nói vậy, Đường Tĩnh khỏ xử nhíu mày, một đám người nghe Đường Tĩnh nói nhưng mà đều giữ vững tinh thần, “Nhưng mà cái gì?”

Đường Tĩnh thu hết biểu tỉnh mọi người trong mắt, cười với Lý Lâm Trúc: “Nhưng mà cần tướng quân giúp đỡ.”

“Ôi, chuyện này có đáng gì.” Lý Lâm Trúc thở phào, “Có việc gì cần hỗ trợ cứ nói, có thể cứu được Vương gia là tốt rồi.”

Trong lòng Đường Tĩnh giơ ngón tay cái với đại ca nhà nàng, lời này thật sảng khoái, đúng là nam tử.

“Nhưng phải hỗ trợ như thế nào?”

“Nơi này cách Tinh Lang quốc có xa lắm không?”

“Cưỡi ngựa ước chừng hai ngày?”

“Hai ngày đi đi về về là bốn ngày.” Đường Tĩnh tính toán, “Tướng quân cũng biết Vương thất Tinh Lang quốc có cây quỳnh bích, thảo dân muốn nhờ Vương gia phát người tìm hiểu nó ở đâu, còn xem người phòng hộ nó.”

“Chuyện này có đáng gì, ta phải người mang cây hoa kia về cho ngươi.”

“Không thể, cây quỳnh bích hoa này trân quý ngàn vạn lần, một khi không cẩn thận sẽ héo rũ, tìm hiểu tốt rồi để thảo dân tự mình đi lấy.”

“Được, tất cả nghe theo ngươi.”

“Vậy thì đa tạ tướng quân.”

“Cảm tạ cái gì, đều là vì Vương gia mà thôi.”

Đường Tĩnh một lòng nhào vào người Mộ Dung Thiên Thần mà không chú ý tới Vương Lan Nhược đang cúi đầu im lặng không nói, nhanh chóng an bài xong Đường Tĩnh mới chú ý tới sự khác thường của Vương Lan Nhược, “Như thế nào đến quân doanh lại im lặng, không quen sao?”

Vương Lan Nhược lắc đầu, không nói lời nào

(đừng biểu bà nhỏ này thích đại ca Đường Tĩnh nha, cạc cạc)

“Ngươi yên tâm, Vương gia không có việc gì.” Đường Tĩnh cho rằng nàng ấy lo lắng cho Mộ Dung Thiên Thần lại xấu hổ khong nói ra, cho nên chủ động khuyên nhủ.

Vương Lan Nhược lắc đầu, Đường Tĩnh nóng nảy: “Rốt cuộc là có chuyện gì xay ra, ngươi nói một câu đi.”

“Hắn lừa ta.” Nói xong bắt đầu gào khóc, khóc làm cho Đường Tĩnh mờ mịt: “Người nào, ai lừa ngươi?”

Vương Lan Nhược không nói gì lại khóc, âm thanh đinh tai nhức óc giống như chịu nhiều ủy khuất.

Đường Tĩnh nổi giận, “Im miệng.”

Vương Lan Nhược không dám khóc nữa, thút tha thút thít nhìn Đường Tĩnh, nước mắt ròng ròng, trong suốt.

“Nói rốt cuộc làm sao, người nào lừa ngươi?”

“Vâng, là...” Bỗng nhiên Vương Lan Nhược gắt gao che miệng lắc đầu.

Đường Tĩnh buồn cười nhìn nàng ấy một cái, kéo tay nàng ấy xuống, sờ sờ đầu: “Đến cùng là làm sao?”

“Không thể nói.”

“Còn có chí khí như vậy, không nói thì thôi, ta cũng không muốn quản.” Đường Tĩnh tùy ý nằm trên giường, bôn ba đã lâu, tảng đá trong lòng rơi xuống, rốt cuộc có thể ngủ rồi.

Không nghĩ tới Vương Lan Nhược lại cọ cọ leo lên giường nằm ngay bên cạnh nàng.

Đường Tĩnh nghiêng đầu: “Còn không chịu nói cho ta biết?”

“Ta nói người không được mắng ta.” Cũng không nói cho người khác biết, kìm nén nàng lại khó chịu, Vương Lan Nhược thẳng thắn với Đường Tĩnh.

“Hôm nay vị tướng quân đó ta đã từng gặp qua, lần này cũng vì hắn mà đến. Không nghĩ tới hắn lại là tướng quân.” Trong giọng nói mang theo sự mất mát mà uể oải.

Vậy mà lại là đại ca?

“Các ngươi gặp nhau lúc nào?”

“ Trước kia từ trong phủ chạy trộm ra ngoài, bị, ôi! Dù sao là hắn cứu ta thôi. “ Nghe đến đó, Đường Tĩnh cũng hiểu được chút ít, đơn giản là ‘anh hùng cứu mỹ nhân, tâm hồn thiếu nữ thầm mến’, “ vậy làm sao ngươi biết hiện tại hắn ở trong này? “

Gương mặt Vương Lan Nhược hiện lên sự ngượng ngùng: “ Ta vụng trộm hỏi thăm. “

Đường Tĩnh gật đầu, chả trách lại không để ý tới Mộ Dung Thiên Thần, thì ra là cái này.

“ Đã biết hắn ở đâu, vì sao lại không biết hắn là tướng quân? “

“ Hắn chỉ nói hắn là thủ hạ của Lý tướng quân, ta nghĩ Lý tướng quân ra ngoài chinh chiến sẽ mang theo hắn. “

Sẽ mang theo hắn, người cho là làm cái gì? Thật sự là hài tử đơn thuần.

“ Cho dù gặp mặt lại thì như thế nào, ngươi hiện tại là người của Vương gia. “

“ Hu… “ nước mắt Vương Lan Nhược rơi không ngừng được, rơi đầy chăn nệm. “ Ta không nghĩ gả cho Vương gia, là mẫu thân muốn ta gả, hu… “

Đường Tĩnh nhìn trời, đối với hài tử này không có biện pháp nào, muốn nói đều phải dùng đầu óc: “Được rồi, việc này ta sẽ không nói với Vương gia, ngươi không cần khóc, coi như không có chuyện này xảy ra.” Không phải Đường Tĩnh ngoan độc, chỉ thừa dịp tình yêu trong lòng nàng ấy chưa nẩy rễ mọc mần thì phải bóp chết trong nôi.

Vương Lan Nhược ngồi dậy dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Vương phi người thật tốt, người yên tâm, ta theo người về phủ sẽ không nhớ hắn nữa.”

“Hài tử ngoan.” Đường Tĩnh sờ sờ gương mặt mềm mại của nàng ấy, làn da vô cùng mịn màng sau khi bị nước mắt trồi qua càng bóng lóng, chẳng lẽ đóa hoa tươi vậy lại phải từ từ héo rũ trong hậu hoa viên Vương phủ không người biết hay sao?

Đường Tĩnh càng nghĩ càng chua xót, “Như vậy ngươi có cam tâm hay không?”

“Vương phi yên tâm, ta biết hôm nay là ta tùy hứng, Vương phi vẫn mặc kệ ta, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi.” Lời nói chân thành, nàng dù không hiểu chuyện nhưng là mẫu thân tự tay nuôi dưỡng mà lớn, những thứ đạo lỹ này vẫn hiểu được, gả cho Thần vương gia tất nhiền không có khả năng muốn một nam nhân khác.

“Haix... ngủ đi, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ qua.”

“Được.”

Động tác Lý Lâm Trúc rất nhanh, bất quá mới hai ngày đã nghe được tin tức của Quỳnh Bích hoa ở đâu, lúc này Đường Tĩnh đang ở bên cạnh Mộ Dung thiên Thần đang nói cho hắn những ngày nàng ở trong phủ, nói về tiểu thế tử của Hiên vương phu. “Mỗi chàng còn chưa gặp qua, đúng là ta nhìn Ngọc tỷ tỷ mang thai mười tháng, chờ hắn lớn lên một chút ta nhất định cùng hắn nói chuyện.”

“Tiểu huynh đệ, tìm được, tìm được rồi.” Đường Tĩnh đang nói hăng say thì Lý Lâm Trúc vui vẻ xốc lều trại đi vào, Đường Tĩnh vội vàng đẩy tay Mộ Dung Thiên Thần ra, “Tìm được cái gì cơ?”

“Tìm được cái kia ở đâu rồi.”

“Thật sao, tin tức cho chính xác không?” Đường Tĩnh vui vẻ hỏi.

“Bản tướng quân làm việc ngươi cứ yên tâm.” Lý Lâm Trúc vỗ ngực bảo chứng.

“Được, ta nhanh chóng khởi hành, nhờ tướng quân cho ta mấy người.”

“Tất nhiên, ngươi cứ yên tâm, lần này ta đi chung với tiểu huynh đệ, nhất định bảo vệ tiểu huynh đệ an toàn.”

“Không, không, quân doanh có nhiều chuyện, nhất định không thể thiếu tướng quân, tướng quân chỉ cần phái mấy người võ công cao cường cho thảo dân là được.” Đường Tĩnh từ chối.

“Ai, chuyện này là chuyện lớn hàng đầu, đơn giản đã nhiều ngày qua nhuệ khí của Tinh Lang quốc không còn bao nhiêu, trong quân doanh cũng không có chuyện gì lớn, ta cùng đi với tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ không cần từ chối, cùng ngươi nói chuyện, ta cũng có tâm tư này.”

“A... tướng quân ngay thẳng như vậy mà cũng có tâm tư này?” Đường Tĩnh thật sự không tin được,.

“Thật không giấu giếm, theo bối phận ta còn là đại cữu của Vương gia, nếu Vương gia có chuyện gì thì muội muội nhà ta phải làm sao bây giờ?”

Đường Tĩnh lẳng lặng nhìn khuôn mặt lo lắng của đại ca, trong lòng ấm áp. “Muội muội của người có đại ca như vậy thật là hạnh phúc.”

“Ha ha, ngươi chưa thấy muội muội của ta, ta có muội muội như vậy mới là hạnh phúc của ta.” Lý Lâm Trúc kiêu ngạo nói, “Dáng vẻ muội muội ta rất tốt, tính tình cũng rất tốt.”

(Oa, oa, kiêu ngạo điêu ngoa tùy hứng mà tốt, ta GATO muốn chớt, bảo sao ta muốn có anh trai, anh trai dư này quả thực rất đáng)

Quản thật cái gì của nhà mình cũng là tốt nhất, nàng tự nhận không tốt được như đại ca nói như vậy.

“Tướng quân yên tâm,dù như thế nào thảo dân nhất định sẽ mang Quỳnh Bích Hoa trở về cứu Vương gia, nhất định sẽ không để cho tướng quân thất vọng.” Đường Tĩnh bảo đảm, nhưng câu rất hùng hồn. Nếu hiện tại không phải mặc nam trang, nàng thật muốn gục trong lòng đại ca,, đại ca này đối với nàng rất tốt.

“Tiểu huynh đệ không cần phải từ chối, ta cùng ngươi mới an tâm một chút, chúng ta khi nào khởi hành.”

Đường Tĩnh xoay người nhìn Mộ Dung Thiên Thần sắc mặt trắng xanh, “Càng nhanh càng tốt.”

“Được, ta sẽ an bài phía dưới thật tốt.” Lý Lâm Trúc cũng có ý này, thừa dịp Tinh Lang quốc hoàn toàn ngã xuống chưa kịp nhào tới thì nhanh chóng tìm được giải dược, nếu không sau này toàn quân lấy lại tinh thần sẽ bất lợi nhiều.

Ngày kế tiếp trời vừa sáng Lý Lâm Trúc và Đường Tĩnh xuất phát, sự tình cơ mật cho nên động tác nhanh chóng, Lý Lâm Trúc bố trí chặt chẽ chỉ dẫn theo hai tâm phúc nhanh nhẹn đi cùng. Lúc này xuất phát vừa kịp trước hoàng hôn có thể kịp vào thành tìm khách sạn dàn xếp, chỉ chờ trời tối sẽ lẻn vào Vương thất.

Kế hoạch hoàn hảo, thực hiện cũng rất thuận lợi, hai tâm phúc canh chừng, Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc đi vào chính điện hái hoa. Trong điện đốt mấy ngọn nến xung quanh, sáng như ban ngày. Đường Tĩnh không tốn nhiều sức, xuyên qua chính điện đi đến thiên điện ở sau cây cột tìm được quỳnh bích hoa, ánh trăng thấp thoáng chiếu xuống nụ hoa đỏ thẫm ngạo nghễ ngẩng đầu ở giữa cành lá chờ nở rộ, Đường Tĩnh nhìn nó chằm chằm, cho nó vào một túi đen lại vẫy tay với Lý Lâm Trúc, hai người lặng lẽ rời khỏi thiên điện.

Trong lòng Đường Tĩnh cảm thấy bất an, sự tình tiến triển thuận lợi làm cho Đường Tĩnh không thể tin được. Nói như thế nào thì đây cũng là Vương thất, bọn họ vào Vương phủ hái hoa, làm sao thị vệ lại lơi lỏng như vậy? Đường Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Lý Lâm Trúc, Lý Lâm Trúc nhìn khắp nơi, hiển nhiên của nghi hoặc như vậy.

Mang theo lo lắng, Đường Tĩnh và Lý Lâm trúc đi đến chính điển, nhìn thị vệ giơ đèn đuốc sáng trưng đứng hai bên cửa điện, mấy thị vệ khác gắt gao che miệng tùy tùng.

Bọn họ rơi vào mai phục rồi.