Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều

Chương 12: “Tôi và hắn, xưa nay không có bắt đầu, làm sao có chuyện chia tay?”

Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình.

Yêu và đau, đều là việc bình thường.

Phàm phu tục tử, ẩm thực nam nữ, gặp gỡ rồi tách ra, cũng không tính là đại sự.

Cho nên thật ra tôi rất ít nhớ tới Thẩm Kính Bỉnh.

“Thịnh Dịch?”

Tiểu Hắc thấy tôi đang ngẩn người, gọi to một tiếng, nhìn tôi hơi giật mình phục hồi tinh thần, mới cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.

“Làm sao vậy?” Tôi mím môi, cười hỏi hắn.

“Lát nữa tôi có việc, ngày hôm nay anh giúp tôi tái khám và kiểm tra phòng cho bệnh nhân được không?”

“Hả?” Ý cười thêm sâu sắc, tôi liếc mắt nhìn hắn, “Hẹn hò với chủ nhiệm?”

Trên mặt Tiểu Hắc có chút hồng, không nghĩ tới mặt hắn đen vậy mà vẫn đỏ mặt.

“Hẹn hò cái đầu anh!” Tiểu Hắc một bộ hận không thể đem văn kiện ném lên mặt tôi, “Tôi bận chính sự!”

“Chính sự gì?” Tôi nhún nhún vai, tiếp nhận văn kiện Tiểu Hắc đưa lại, quét mắt xem danh sách những bệnh nhân tái khám, hờ hững hỏi.

“Tái khám cho Thẩm Kính Bỉnh.”

Nha.

Ánh mắt của tôi dừng lại trên mặt giấy trơn bóng một chút, sau đó trôi chảy nhìn xuống hết văn kiện.

Tôi nên nói cái gì, tôi có thể nói cái gì nữa đây?

Tiểu Hắc tựa hồ luôn luôn ở một bên chú ý sắc mặt tôi, ánh mắt của hắn phi thường nhạy cảm, tôi không muốn tránh, cũng lười trốn, khép lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc.

“Vậy làm phiền anh rồi.”

Tiểu hắc nhìn vẻ mặt tôi không chút gợn sóng, nhíu nhíu mày, “Kỳ thực, đây cũng là anh, nhưng mà…

Anh với Thẩm Kính Bỉnh chia tay thật hả?”

Tôi nhếch lông mày, cảm thấy buồn cười, tôi biết Tiểu Hắc quan tâm tôi, chỉ là tôi không nghĩ tới hắn lại nhắc đến nam nhân kia.

“Tôi và hắn, xưa nay không có bắt đầu, làm sao có chuyện chia tay?”

Nói xong, tôi đứng dậy, “Tôi đi kiểm tra phòng, cậu đừng quên chúng ta quen biết đã lâu.”

Bên tai âm thanh Tiểu Hắc nói liên miên cằn nhằn như trước không ngừng lại, tôi có chút bất ngờ, hắn trước đây chưa bao giờ nói nhiều như vậy.

“Kì quái, khi anh không ở đây, Thẩm Kính Bỉnh tìm chủ nhiệm hỏi về anh, đợi một thời gian dài, mới quyết định xuất viện, tôi cho là —— ”

Không có gì cho là, bước chân của tôi dừng ở cạnh cửa, hàn khí băng lãnh bắt bao quanh người, “Có lẽ hắn hỏi chủ nhiệm tôi có sạch sẽ không đi?”

Nói tới chỗ này, đã không còn cái gọi là “có thể nói”.

Như tôi và Thẩm Kính Bỉnh, tới ngày hôm nay, đã không còn đường đi.

“Tôi đi kiểm tra phòng trước.”

Tôi không quay đầu lại, kẹp văn kiện rời đi.

Tôi biết Tiểu Hắc là vì tốt cho tôi, hắn cũng từng hi vọng tôi và Thẩm Kính Bỉnh có một kết cục tốt, kỳ thực tôi cũng nghĩ tới, thậm chí tự hỏi chính mình, nếu như khi tôi trở về, Thẩm Kính Bỉnh vẫn yêu tôi, tôi có ở cùng với hắn không?

….Sẽ.

Tôi hiểu rồi.

Nhưng Thẩm Kính Bỉnh một cơ hội cũng không cho tôi.

Trong phòng bệnh, tôi nhìn bệnh nhân ngồi đối diện, bút máy trong tay viết không ngừng.

“Ngày hôm nay cảm thấy thế nào?” Tôi ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mắt, mỉm cười nói.

“Bác sĩ, tôi biết anh.”

“Hả?” Tôi nở nụ cười, chỉ chỉ chính mình, “Nhưng anh không phải tôi phụ trách mà.”

Hắn chớp mắt một cái, “Không phải, không nói chuyện như anh!”

Nói xong, hắn tựa hồ rất gấp, nhảy dựng lên nắm chặt tay tôi kéo sang bên cạnh.

Sóng tinh thần của bệnh nhân rất lớn, có tình trạng nôn nóng nghiêm trọng, y tá vừa thấy liền vội vã cuống cuồng chuẩn bị gọi người.

Tôi nhìn bệnh nhân, trên mặt hắn cảm xúc mười phân rõ ràng, không rơi vào hoảng hốt, liền ngăn y tá lại.

Hắn kéo tôi đến bên một cái tủ thấp bé, khoa tay múa chân cho tôi xem, “Đây này, một soái ca, anh mau nhìn!”

Hắn sốt ruột nhìn tôi, như kiểu nếu tôi không mở tủ ra hắn sẽ nhét tôi vào tủ.

Tôi cười cười, kéo ngăn tủ, sau đó cười không nổi.

Trong ngăn kéo toàn bộ đều là tôi, chính xác hơn thì là tôi dưới ngòi bút Thẩm Kính Bỉnh.

Khi Thẩm Kính Bỉnh cho tôi xem chân dung “Bánh bao”, tôi còn cười nhạo hắn, bây giờ xem ra, hắn đúng là biết vẽ.

Theo bệnh tình chuyển tốt, hắn vẽ tôi ngày càng giống, cũng ngày càng nhiều.

Từ ban đầu là vài nét bút sơ sài, đến lúc sau, cẩn thận đến từng sợi tóc của tôi.

Trừng mắt, híp mắt cười, nổi giận, hờ hững, toàn bộ đều là tôi.

Tôi khó có thể tưởng tượng, hắn mang theo tâm tư như thế nào, vẽ tôi nhiều như vậy.

Tôi không dám chạm vào những bức tranh đó, phảng phất nếu như chạm vào, tôi liền vạn kiếp bất phục.

Da trâu thổi phá thiên(1), tôi đến cùng vẫn không thể quên được hắn.

Cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông đến, tôi cuống quít gọi y tá lại, tông cửa xông ra.

Trong một góc ít dấu chân người, tôi dựa tường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, ngực đau rát, như đốt thành một mảnh, khiến người nghẹt thở.

Nước mắt sinh lý không ngừng được, trong lúc lơ đãng, đáy mắt đã ươn ướt.

Ngón tay tôi nắm chặt áo blouse trắng trước ngực, vò đến nhăn nheo.

Tôi không khống chế được trái tim mình, không khống chế được tư tưởng của mình.

Sự mềm yếu của bản thân làm tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong hành lang trống rỗng.

Tôi lắc lắc đầu, không đợi tôi đứng thẳng người, tầm mắt rơi trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một đôi giày da, tôi hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, đây đại khái là người có tiền.

Vừa ngẩng đầu, ý cười sâu hơn.

Như cười nhạo, cũng không biết là đang cười nhạo mình hay người kia.

“Anh làm sao vậy?” Thẩm Kính Bỉnh đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi đang dựa trên vách tường.

Tôi lắc đầu một cái, đứng thẳng người, vẫn không cao bằng Thẩm Kính Bỉnh, hắn mang dép cũng cao hơn tôi một chút, cũng cường tráng hơn tôi, dễ dàng kéo tôi vào trong lồng ngực.

Nhưng đó là khoảng thời gian xa xôi trước đây.

“Anh không cần lo lắng, tôi không phải con trai của anh.” Tôi cợt nhả nhìn hắn, đúng như dự đoán, lông mày Thẩm Kính Bỉnh nhíu lại mấy phần.

Tôi thấy hắn không nói lời nào, cũng không muốn lần gặp lại này có thêm gì khác, chuẩn bị rời đi.

Lần này đến lượt tôi, đi thoáng qua anh.

Nhưng tôi đi không thành công, Thẩm Kính Bỉnh đột nhiên kéo cổ tay tôi, nhìn tôi, “Thịnh Dịch, chúng ta nói chuyện.”

Tôi nhìn hắn, nhìn ánh mắt của hắn, trong đôi mắt kia đã từng cả ngày lẫn đêm đều là hình bóng tôi, chỉ là người trước mắt này, không phải người kia.

Tôi thanh tỉnh, cho nên quyết định quên đi, cho dù khó hơn nữa, đau hơn nữa, cũng phải quên đi.

Tôi cười, đẩy bàn tay của hắn ra, “Cút.”

Nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên tôi nói được một câu thật tâm thành ý.

Chú thích:

(1) Vâng, lại là thành ngữ TQ, tui hông hiểu.___.

Ngày thứ 3…..