“Đương nhiên là……” Thẩm Úc cố ý tạm dừng một chút, “Chúc ta và bệ hạ hoà hợp trăm năm, nếu không bệ hạ cho rằng còn có thể nói cái gì?”
Trong giọng nói của Thẩm Úc mang theo sự đùa giỡn, Thương Quân Lẫm hiểu được nên trong khoảnh khắc đó hắn lại thấy răng nanh ngứa ngáy.
Nhưng vì vết thương trên cổ Thẩm Úc vẫn chưa lành nên Thương Quân Lẫm chỉ nhẹ cọ xát lên bề mặt da thịt y.
“Quý quân nghiêm túc nói chuyện đi.”
“À, vẫn còn có một việc, hắn nói lời xin lỗi với ta.” Thẩm Úc bổ sung.
“Xin lỗi? Giang Hoài Thanh làm chuyện gì tổn thương đến A Úc sao?”
Thương Quân Lẫm gác đầu lên vai Thẩm Úc. Lúc hắn nói chuyện, hô hấp ấm áp của hắn liền phun lên trên cổ Thẩm Úc.
“Là vì chuyện lần trước, bệ hạ đã quên rồi sao, ngày đó ở trong con hẻm nhỏ hẻo lánh……”
“Trẫm nhớ rồi,” Thương Quân Lẫm ngắt lời Thẩm Úc, nhắc tới chuyện xảy ra ngày đó, trên mặt Thương Quân Lẫm hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt, “Đúng là nên xin lỗi.”
“Chuyện ngày đó vốn dĩ là do bệ hạ không thèm quan tâm đến hoàn cảnh…… Thế nào lại để cho người khác đến xin lỗi?”
“Bởi vì hắn quấy rầy khoảnh khắc trẫm và quý quân ở bên nhau.” Thương Quân Lẫm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Úc đang ở trong lồng ngực Thương Quân Lẫm liền xoay người, biến thành tư thế hai người đối mặt với nhau. Y dùng ngón trỏ chọc chọc bả vai nam nhân: “Bệ hạ không cảm thấy trạng thái của mình có gì đó không đúng sao?”
“Có cái gì không đúng?” Thương Quân Lẫm nhíu mày.
“Có phải bệ hạ quá quan tâm đến chuyện của ta hay không?” Thẩm Úc nói rõ.
“A Úc là quý quân của trẫm, là người có hôn khế với trẫm, trẫm quan tâm đến chuyện của A Úc thì có cái gì không đúng sao?”Hai tay Thương Quân Lẫm đang đặt trên hông Thẩm Úc bỗng thít chặt lại.
Thẩm Úc cạn lời, không trả lời được nữa.
Chợt nghĩ lại, thấy lời nói của Thương Quân Lẫm không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Quý quân cảm thấy trẫm nói có đúng hay không?” Thương Quân Lẫm không cho Thẩm Úc quá nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói.
Thẩm Úc há miệng thở dốc, ngưng tự hỏi bản thân: “Bệ hạ nói rất đúng, không có gì không đúng.”
“Phía Phương đại nhân đã có tiến triển, quý quân có muốn xem hay không?”
Thương Quân Lẫm hiểu rõ nên dừng chủ đề này lại, dù sao cũng đã đạt kết quả hắn muốn rồi nên nói sang chuyện khác.
Thẩm Úc ngạc nhiên: “Phương đại nhân hành động nhanh như vậy?”
Hiện tại chỉ mới cách khoảng thời gian Thương Quân Lẫm giao chuyện của Việt Vương cho Phương đại nhân mấy ngày mà thôi, xem ra Phương đại nhân thật sự rất sốt ruột vì con gái yêu của mình.
“Không chỉ Phương đại nhân, những gia tộc có con gái bị lừa cũng góp một tay.”Thương Quân Lẫm dồn sức vào cánh tay, bế Thẩm Úc lên.
“Bệ hạ ——” đột nhiên không kịp phòng ngừa, hai chân đã cách mặt đất khá xa, Thẩm Úc kinh hãi hô lên.
“Yên tâm, trẫm sẽ không để quý quân ngã xuống.” Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đặt lên giường.
“Lần sau bệ hạ muốn làm cái gì có thể nói trước với ta một tiếng hay không?”
“Trẫm sẽ cố gắng.” Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên người Thẩm Úc.
“Bệ hạ nói có các gia tộc khác nhúng tay, là như thế nào? Gồm có những gia tộc nào?” Thẩm Úc buông lỏng hai chân, người dựa vào vai Thương Quân Lẫm.
“Những gia tộc quyền thế rất coi trọng mặt mũi, hành động lần này của Việt Vương không cần nghi ngờ đã phạm vào điều tối kỵ của các gia tộc đó, bất kể là vì thanh danh gia tộc hay là vì bày tỏ thái độ với trẫm, bọn họ đều sẽ dồn hết sức lực để làm.” Thương Quân Lẫm điều chỉnh tư thế để khiến cho Thẩm Úc đang dựa vào có thể thoải mái hơn.
Thẩm Úc để mặc Thương Quân Lẫm lăn lộn, “Cũng đúng, những người giằng co với Việt Vương vào hôm đó đa số đều có xuất thân quyền thế.”
Vốn dĩ mục đích của Việt Vương chính là gia tộc sau lưng những nữ tử kia, nếu là nữ tử bình thường, Việt Vương cũng khinh thường hạ mình đi kết bạn.
“Những nữ tử đó thì sao?” Thẩm Úc hỏi.
Thương Quân Lẫm khó hiểu: “Như thế nào?”
Thẩm Úc nói: “Chỉ là ta nghĩ đến một vấn đề khác, những gia tộc đó xem trọng mặt mũi như vậy, hành vi của các nàng cũng xem như là mang lại sự hổ thẹn cho gia tộc của mình. Nếu lỡ các nàng không được người trong nhà yêu quý, chỉ sợ các nàng sẽ rơi vào kết cục không tốt.”
“Quý quân yên tâm, lúc trẫm bảo cấm quân đưa các nàng trở về đã xem như ‘nhắc nhở’ các gia tộc.”
Để cấm quân tự tay đưa những nữ tử đó trở về cũng đã xem như bày tỏ thái độ của Thương Quân Lẫm. Chỉ cần là người thông minh thì sẽ không ra tay với con gái của mình dưới tình huống đó.
“Bệ hạ suy xét thật chu toàn,” Thẩm Úc cọ cọ bả vai Thương Quân Lẫm, “Lần này Việt Vương khó có thể toàn thân rút lui.”
Thẩm Úc không thèm che giấu việc mình ghét Việt Vương, y rất ít khi che giấu cảm xúc của mình trước mặt Thương Quân Lẫm. Mà càng như vậy, Thương Quân Lẫm lại càng yêu thích y hơn.
Thẩm Úc từ trước đến nay Thương Quân Lẫm thích không phải là một Thẩm Úc ôn hòa lễ phép trong miệng mọi người, lại càng không phải là con vợ cả của Trấn Bắc Hầu mà là Thẩm Úc luôn biểu lộ tất cả tính cách trước mặt hắn.
“Tạm thời trẫm vẫn chưa thể lấy đi tính mạng của Việt Vương, thế nhưng lần này hắn khó có thể nguyên vẹn trở về đất phong.” Thương Quân Lẫm vừa ngắm nghía những ngón tay của Thẩm Úc vừa nói, tựa như chuyện hắn đang nói một chuyện râu ria, không đáng kể.
“Có Phương đại nhân và Phương tiểu thư ở đó, hắn sẽ không sống tốt.” Thẩm Úc không hỏi nguyên nhân, tựa như y có bí mật không thể nói cho Thương Quân Lẫm thì tương tự Thương Quân Lẫm cũng sẽ có một ít bí mật không thể nói ra.
“Quả thật như thế, dưới sự phối hợp của các gia tộc đó, Phương đại nhân đã tra ra không ít đồ vật thú vị.” Thương Quân Lẫm rút ra một quyển sổ con, mở ra đưa cho Thẩm Úc xem.
Thẩm Úc lười biếng dựa vào trên người Thương Quân Lẫm, vừa lật sổ con để xem nội dung được viết bên trong vừa nghe hắn nói.
“Mấy năm nay Việt Vương không ngừng làm ra mấy động tác nhỏ, chôn ở kinh thành khá nhiều đinh, Phương đại nhân mang theo người rút hết mấy cái đinh hắn cắm. Còn có một ít gia tộc có quan hệ tốt với Việt Vương cũng đang xem xét có nên bỏ của giữ người hay không, bọn họ đều đang đơn phương cắt đứt liên lạc với Việt Vương.”
“Xem ra Việt Vương bỏ nhiều năm lập mưu lại thất bại trong gang tấc đó.” Thẩm Úc cảm thán.
“Trẫm mặc kệ hắn muốn làm cái gì, dưới lãnh địa của trẫm, phải dựa theo quy định của trẫm!”
Công tác điều tra của Phương đại nhân tiến triển nhanh như có thần trợ giúp, thuận lợi đến nỗi có cảm giác như có người đang âm thầm chậm rãi đưa từng manh mối tới trước mặt ông.
Lo lắng có bẫy rập, Phương đại nhân còn tốn tâm tư lo lắng một phen, dù vẫn chưa phát hiện có điều gì không ổn nhưng điểm đáng ngờ này ông vẫn âm thầm ghi nhớ.
Việt Vương bị giam giữ ở trong ngục tối, mất đi tất cả cơ hội liên hệ với bên ngoài. Giờ phút này hắn cũng không biết bao công sức hắn mất nhiều năm để sắp xếp đã bị Phương đại nhân diệt sạch.
Phương đại nhân tra được càng ngày càng nhiều đồ vật, nỗi khiếp sợ trong ông cũng càng mãnh liệt. Cuối cùng, ông đứng ngồi không yên nên đành tự mình đến xin gặp Thương Quân Lẫm.
Phương đại nhân tới viện nhỏ vào buổi chiều, Thẩm Úc đang ngủ trưa, vì không muốn quấy rầy y nên Thương Quân Lẫm bảo Phương đại nhân ra ngoài nói chuyện.
Đầu tiên Phương đại nhân báo cáo những tiến triển điều tra được trong khoảng thời gian này, rồi sau đó mới nói ra điểm đáng ngờ mình phát hiện được: “Thần cho rằng hẳn là có một thế lực nào đó đang âm thầm đưa manh mối tới tay thần.”
“Không tra được địa vị của đối phương ư?” Thương Quân Lẫm dùng những đốt ngón tay gõ lên mặt bàn.
“Thần bất tài.” Phương đại nhân hổ thẹn cúi đầu.
“Nói thử xem.”
“Thần đã thử tìm kiếm những manh mối để tìm ra thế lực đó, nhưng bọn họ ẩn giấu quá sâu, hoàn toàn không thể tra ra chút dấu vết nào, thậm chí thần còn hoài nghi thần đã nghĩ quá nhiều.”
“Nhưng trên đời này không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được, Việt Vương mất nhiều năm để sắp xếp ở kinh thành như vậy, lại còn có sự giúp đỡ của tiên đế, nếu thật sự có thể dễ dàng bị tra ra như vậy mới là không hợp lí.”
Thương Quân Lẫm cũng đồng ý với chuyện này, động tác gõ mặt bàn dừng lại: “Trừ cái này ra, bọn họ còn có hành động nào khác không?”
“Không có.”
Thẩm Úc thức dậy từ trong cơn mơ liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Thương Quân Lẫm và Phương đại nhân truyền vào, khóe miệng y cong lên.
Nếu nói trên đời này còn có ai hiểu biết thế lực của Việt Vương không thì ngoại trừ Thẩm Úc ra thì cũng không còn ai khác. Kiếp trước vì có thể giúp đỡ Việt Vương, y đã tìm hiểu rõ ràng sự phân bố của các thế lực dưới trướng Việt Vương.
“Mộ Tịch.”
“Công tử dậy rồi sao?” Nghe thấy tiếng kêu, Mộ Tịch đang ở gian ngoài đi vào.
Thẩm Úc mặc xong quần áo liền xuống giường: “Ngày mai ta sẽ cùng bệ hạ tới thôn trang chơi một ngày.”
“Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị.” Mộ Tịch nghe ra ý khác trong lời nói của Thẩm Úc.
Trước lúc rời cung, Thẩm Úc đã giao phó cho Mộ Tịch một ít việc, cũng giao cho nàng một ít thư để nàng tìm cơ hội, dưới tình huống không khiến cho bất cứ người nào hoài nghi giao tin đến cho những người đang ở thôn trang.
Sau khi rời cung, Thẩm Úc cũng lấy cớ muốn ở riêng với Thương Quân Lẫm để không mang cung nhân ra ngoài cùng. Mộ Tịch cũng mượn cớ muốn đi mua một ít đồ vật, tìm thêm mấy tiểu tỷ muội nữa tìm lý do để ra cửa vài lần. Vì nàng cũng chỉ là một người hầu bên người Thẩm Úc, Ẩn Long Vệ cũng sẽ không quá chú ý nàng, sau mấy lần xác nhận không thành vấn đề liền thả lỏng cảnh giác, Mộ Tịch cũng tranh thủ lúc này, lặng lẽ truyền tin tới thôn trang.
Trên thư cũng không viết quá nhiều tin tức quan trọng, kế hoạch chân chính đã được sắp xếp từ lúc Thẩm Úc chưa vào cung. Phương đại nhân điều tra được mọi chuyện của Việt Vương cũng là nhờ Thẩm Úc lựa chọn đúng thời cơ để nhúng tay.
Mượn tay của Phương đại nhân, những thế lực của Việt Vương sẽ bị đào ra. Ngoại trừ việc bọn họ nghi ngờ thì cũng sẽ không tìm ra điểm đáng ngờ nào cả, bởi vì từ đầu đến cuối người của y chưa từng chân chính tham gia vào chuyện này. Dù sao bọn họ cũng chỉ góp phần khiến cho manh mối rõ ràng hơn mà thôi.
Hiện giờ xem ra, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
“Ừm, nhớ bảo bọn họ chuẩn bị những điểm tâm tốt nhất cho ta, ta mang bệ hạ tới nếm thử cái mới.”
Thẩm Úc rửa mặt, Thương Quân Lẫm nghe thấy tiếng động liền đi vào: “Quý quân dậy rồi sao?”
“Bệ hạ đang làm việc sao? Bên ngoài là vị đại thần nào vậy?” Thẩm Úc nhìn lướt qua ngoài cửa.
“Là Phương đại nhân, đã nói xong, hắn sẽ tự mình trở về nhà.”
Phương đại nhân mới nói được một nửa đang đứng ở trong viện, vẻ mặt mờ mịt.
Mạnh công công cười đi tới nói: “Phương đại nhân, mời ngài trở về đi.”
Nghĩ nghĩ, những chuyện quan trọng muốn nói đều đã nói xong, quả thật những chuyện còn lại không quá quan trọng, Phương đại nhân liền xoay người rời đi.
“Bệ hạ, hôm nay chúng ta đi đâu?” Thẩm Úc thu hồi ánh mắt, hứng thú bừng bừng hỏi.
“Đi núi Thương Kỳ.”
Núi Thương Kỳ nằm ở phía Bắc của kinh thành, phong cảnh tú lệ, mỗi năm có rất nhiều người cùng bạn bè thân thích đến đó du xuân, ngắm cảnh.
Núi Thương Kỳ cách chỗ bọn họ đang ở không xa, sau nửa canh giờ(1 tiếng), xe ngựa dừng lại.
Lần này bọn họ mang thêm vài cung nhân hầu hạ, cung nhân đi bố trí chỗ nghỉ ngơi, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng đi dạo.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ ấm áp, phóng tầm mắt nhìn qua, giữa những tầng lá xanh ngắt được tô điểm những đóa hoa tràn ngập màu sắc. Thi thoảng có vài nữ tử đang độ tuổi xuân chảy nhảy vui đùa ầm ĩ, người còn yêu kiều hơn hoa.
Bên bờ sông có các thư sinh tụ tập lại với nhau, uống rượu ngâm thơ, Thẩm Úc cũng thấy Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ ở bên trong đám người nhưng suy xét đến tâm trạng của Thương Quân Lẫm nên cũng không quá chào hỏi.
Hai người cầm tay nhau đi qua đám người, nghe thấy tiếng cười nói ở xung quanh, tâm trạng hai người cũng trở nên vui hơn.
“Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thật tốt.” Thẩm Úc cảm thán.
“Nếu A Úc thích, lần sau chúng ta lại đến tiếp.”
“Có phải quá phiền toái hay không?” Dù sao hắn cũng là hoàng đế, loại chuyện này với những người bình thường thì rất dễ dàng nhưng đối với bọn họ thì lại có rất nhiều phiền toái.
Thẩm Úc thích, chút phiền toái cũng chẳng sao, Thương Quân Lẫm nhìn ý cười trên mặt Thẩm Úc,hắn thầm nghĩ.
“Cẩn thận!” Một cơn gió mạnh thổi tới, Thương Quân Lẫm không kịp nghĩ nhiều, vội ôm lấy Thẩm Úc xoay người.
“A ——” bốn phía vang lên tiếng hô kinh hãi.
Thẩm Úc xuyên qua bả vai Thương Quân Lẫm, nhìn thấy một người mặc áo xám nhanh chóng xẹt qua.
Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Úc nhảy lên, cánh tay đang nắm lấy Thương Quân Lẫm cũng bất giác nắm chặt hơn.
“Bệ hạ……”
Tưởng rằng Thẩm Úc đã bị dọa sợ, Thương Quân Lẫm khẽ vuốt sống lưng y, an ủi nói: “Đừng sợ.”
Thẩm Úc lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không thể bỏ qua cảm giác khiến tim đập nhanh kia.