Thương Quân Lẫm như bị thần sai quỷ khiến mà đồng ý.
Hai người mặc thường phục để không bị lộ thân phận, mang theo Mạnh công công cùng một vài Ẩn Long Vệ rời cung.
Mới rời khỏi cửa cung liền cảm nhận được bầu không khí khác hoàn toàn so với trong cung.
Thẩm Úc xốc một góc màn xe lên, từ từ nhìn ra bên ngoài.
Trên con đường lớn, tiếng người cười nói ồn ào,rất náo nhiệt.
Giữa đám đông,có một nhà ba người chậm rãi dạo chơi. Cũng có các cặp tình nhân dựa sát vào nhau,cùng tận hưởng sự náo nhiệt.Hai bên đường có những sạp hàng nhỏ được dựng lên,hàng hoá chất đầy,đủ loại màu sắc. Khiến người ta khó lựa chọn.
Mọi người cùng bạn bè thân thích đi dạo, trải nghiệm lễ hội thắp lửa mỗi năm chỉ tổ chức một lần.
Không khí bên trong chiếc xe ngựa nhỏ và bên ngoài như hai thế giới khác nhau. Ngoài kia tựa như là trần thế náo nhiệt, dù cách một tầng vách Thẩm Úc vẫn cảm nhận được sự náo nhiệt của bên ngoài.
Y chỉ chú ý tới bên ngoài, không chú ý tới Thương Quân Lẫm ngồi ở hắn bên cạnh vẫn luôn nhìn y.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt thanh niên,tầng sáng mông lung kia khiến người ta cảm thấy Thẩm Úc đang gần ngay trước mắt nhưng cũng xa tận chân trời.
Ngón tay Thương Quân Lẫm giật giật, kiềm chế cảm xúc muốn ôm y vào trong lồng ngực.
“Bệ hạ, thật sự rất náo nhiệt đó.” Thẩm Úc quay đầu lại, gấp không chờ nổi chia sẻ niềm vui với Thương Quân Lẫm.
“Ừm,”trước lúc Thẩm Úc quay đầu,Thương Quân Lẫm đã kịp dời tầm mắt, “Quý quân thích sao?”
“Thích,rất thích,” Thẩm Úc nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Nếu mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy, ta nhất định sẽ rất hưởng thụ.”
Đang nghĩ làm như thế nào để trong cung trở nên náo nhiệt hơn, Thương Quân Lẫm thu lại suy nghĩ,nói “Quý quân có muốn mua thứ gì hay không?”
“Muốn gì cũng được sao?” Thẩm Úc sôi nổi hỏi.
Thương Quân Lẫm gật đầu.
“Vậy bệ hạ phải cho ta bạc nhé, bệ hạ không cho ta mang theo nha hoàn,trên người ta dù chỉ một đồng cũng không có.” Thẩm Úc chống cằm nhìn Thương Quân Lẫm.
“Được thôi.” Thương Quân Lẫm rất dễ nói chuyện.(dễ dụ)
“Những thứ ta muốn mua có chút nhiều……”
“Trẫm biết,tiền để nuôi quý quân,trẫm vẫn có.”
Xe ngựa chạy không bao lâu liền dừng lại ở một chỗ hẻo lánh.Sau khi xuống xe ngựa Thương Quân Lẫm duỗi tay đỡ Thẩm Úc xuống.
“Ở bên ngoài thì không cần kêu ta là bệ hạ.” Thương Quân Lẫm vừa sửa sang quần áo lại giúp vừa nói.
“Bệ hạ cảm thấy, ta nên gọi bệ hạ là gì? Phu quân? Hay là A Lẫm?”
Thương Quân Lẫm ngước mắt, đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của y,nói “Ta cảm thấy phu quân không tồi, quý quân cảm thấy thế nào?”
“Ta càng muốn gọi bệ hạ là A Lẫm hơn, trên đời này có vô số người gọi ngài bệ hạ, nhưng ‘ A Lẫm ‘thì chỉ có mình được gọi.”
“Vậy ta sẽ gọi quý quân là A Úc nhé.”
Sau khi chỉnh đốn lại một chút, hai người hoà mình vào đường phố phồn hoa.
Vì sợ đông người sẽ dễ lạc nhau, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc nắm tay nhau để đi.
Quần áo hai người mặc có cùng kiểu dáng, một người màu đậm, một người màu nhạt. Vẻ ngoài của hai người lại đều thuộc dạng nổi bật giữa đám đông,lại nắm tay đi trong đám đông,dẫn tới vô số ánh nhìn từ người khác.
“Hai vị công tử xin dừng bước.”
Thẩm Úc đang nói chuyện cùng Thương Quân Lẫm, đột nhiên nghe thấy giọng nói của nữ tử truyền tới từ phía sau liền dừng chân.
Hai người quay đầu lại, thấy hai thiếu nữ ăn mặc hoa lệ đang đi tới, trên mặt họ mang theo sự thẹn thùng không hề che giấu. Cũng có thể đoán được mục đích gọi bọn họ lại là gì.
Phong tục ở Đại Hoàn khá cởi mở,không có nhiều hạn chế đối với phái nữ. Nếu họ thấy ai hợp mắt cũng có thể trực tiếp tiến lên dò hỏi.Mỗi năm vào thời điểm này,số nữ nhân chủ động đi lên thúc đẩy mối quan hệ không hề ít.
Nhiều thiếu nam, thiếu nữ sẽ nhân ngày này để tìm kiếm nửa kia của đời mình. Nếu cảm thấy hợp,có thể nhờ người trong tộc tới cầu hôn ngay và luôn.Hai thiếu nữ mà bọn họ gặp được khá lớn gan.
Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, đang muốn trêu chọc hai câu, bàn tay rũ xuống liền bị nam nhân nắm lấy. (Lúc nãy nói 2 người nắm tay nhưng chắc lúc quay lại thì buông tay nhau.)
Năm ngón tay của Thẩm Úc bị tách ra, không cho cự tuyệt.Từng khớp xương xen kẽ trên từng ngón tay đều được những ngón tay của Thương Quân Lẫm bao lấy. 10 ngón tay đan chặt vào nhau,không có kẽ hở nào.
Thẩm Úc giật giật tay,thế nhưng Thương Quân Lẫm không những không buông ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
“Bệ hạ?” Thẩm Úc nhỏ giọng dò hỏi.
“A Úc gọi sai rồi” Thương Quân Lẫm bình thản sửa lại cách xưng hỏi.
Ở dưới tay áo to rộng,mười ngón tay đan vào nhau của hai người vốn dĩ sẽ rất khó thấy. Thế nhưng Thương Quân Lẫm vừa ra tay,hai thiếu nữ đang đi đến liền thấy rõ cảnh tưởng đó.
Hai thiếu nữ nhìn nhau, có thể nhìn ra sự xấu hổ trong mắt đối phương. Vốn dĩ các nàng vốn là thấy hai vị công tử kia có vẻ ngoài xuất chúng, cốt cách cũng không tầm thường, họ muốn thử xem mình có cơ hội hay không. Không ngờ hai người này lại là một đôi.
“Xin lỗi, hai chúng ta có chút đường đột*.” Thiếu nữ trông có vẻ lớn hơn cố kìm nén cơn xấu hổ nói.(Thiếu nhã nhặn,bất lịch sự.)
Người kia thấy thế cũng nhanh nhẹn nói: “Quấy rầy đến hai vị công tử rồi, thật sự rất xin lỗi, chúc hai vị công tử mãi mãi hạnh phúc.”
“Không có gì đâu,” Thẩm Úc cười nói “Chúc hai vị cô nương sớm ngày tìm được phu quân.”
Làm ra chuyện ngại ngùng như vậy, hai người nào còn dám nói gì, vội vàng nói lời tạm biệt.
“Ha ha ha ha,” Thẩm Úc cười ngã vào trên người Thương Quân Lẫm”Sao A Lẫm lại nghĩ ra cách để hai người biết khó mà lui?”
“Hay là A Úc muốn làm chuyện gì đó với các nàng?” Thương Quân Lẫm không vui.
“A Lẫm đừng bôi nhọ ta như thế, đều do A Lẫm quá nổi bật.” Thẩm Úc thật vất vả mới nhịn cười được,đẩy nồi lên người Thương Quân Lẫm.
“Trước khi A Úc nói ra lời này cũng nên xem lại chính mình đi, đến tột cùng là do ta quá nổi bật hay là A Úc quá trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Phía trước vừa lúc có một sạp hàng bán mặt nạ.Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm đến, chọn một cái mặt nạ sói, một cái mặt nạ hồ ly, y đeo mặt nạ sói lên trên mặt Thương Quân Lẫm.
“Như vậy người khác sẽ không chú ý tới nữa.”
Cái mặt nạ hồ ly còn lại,Thẩm Úc tự đeo lên cho mình. Mặt nạ chỉ có thể che khuất một nửa khuôn mặt,vì vậy chiếc cằm sắc bén của Thương Quân Lẫm vẫn bị lộ ra.
Hình như đeo mặt nạ cũng không có quá nhiều tác dụng.
Thẩm Úc nhướng mày đánh giá nửa khuôn mặt bị che khuất của nam nhân. Mặt nạ màu đen, vì vậy nên khiến người ta cảm thấy rất thần bí. Đôi mắt thâm thuý ẩn giấu dưới lớp mặt nạ,trông vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.
Thương Quân Lẫm cũng đang đánh giá Thẩm Úc. Hắn vẫn luôn biết, Thẩm Úc là một người rất đẹp,dường như là một vẻ đẹp phi giới tính. Không thuộc dạng mềm mại như nữ tử, mà lại tươi sáng, tràn ngập tính công kích. Chỉ cần y muốn là có thể khiến người ta trầm luân chỉ trong một cái liếc mắt.
Giờ phút này,nửa khuôn mặt của thanh niên bị mặt nạ hồ ly che khuất. Mặt nạ có màu trắng,được phác họa bằng những hoa văn màu đỏ tươi. Y đeo mặt nạ không những không ngăn cản được sức hút của mình mà ngược lại càng trở nên hấp dẫn hơn.
Thương Quân Lẫm đột nhiên hơi hối hận vì đã mang Thẩm Úc ra ngoài,người dám đi đến trước mặt bọn họ chỉ có hai người. Nhưng những người đang âm thầm nhìn trộm sẽ là bao nhiêu?
Một chút nhạc đệm nho nhỏ không làm ảnh hưởng tới hứng thú của Thẩm Úc, việc mua mặt nạ phảng phất như đã mở ra một cái chốt.Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm đi qua từng sạp hàng một.
Ăn, chơi, dùng, chỉ một lát sau, Thẩm Úc đã thu hoạch được một đống chiến lợi phẩm.
Lúc đi ngang qua sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường, Thẩm Úc dừng chân hỏi: “A Lẫm muốn ăn đồ chơi làm bằng đường sao?”
Không đợi Thương Quân Lẫm trả lời, Thẩm Úc đã chạy tới trước sạp hàng.
“Vị công tử này thích gì,bay trên trời, chạy trên đất,bơi trong nước, chỉ cần công tử nghĩ ra ta đều có thể nặn cho ngài.”
Thẩm Úc đứng ở trước sạp hàng nhìn một hồi, không nói gì.
“Nếu ngái muốn nặn hình của mình cùng vị lang quân* này, lão cũng là có thể nặn.”(giống phu quân/chồng)
Người bán hàng này rất tinh mắt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mối quan hệ sâu xa của hai vị công tử đeo mặt nạ này.
Nghe thế liền khơi dậy hứng thú của Thẩm Úc: “A Lẫm mau tới đây, chủ sạp nói có thể nặn ra chúng ta đó.”
Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ đi tới.
Thẩm Úc chỉ vào người Thương Quân Lẫm, lại chỉ chỉ chính mình, nói với ông lão bán hàng: “Nặn hai người giống chúng ta, lại nặn thêm một con sói và một con hồ ly. Có thể không?”
“Đương nhiên là có thể, làm phiền hai vị lang quân chờ một lát.”
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đứng ở một bên nhìn chủ sạp nặn đồ chơi làm bằng đường. Nhìn những cục đường trong tay tiểu thương* dần dần thành hình, Có cảm giác như nhìn thấy một thứ gì đó rất thần kỳ.(người buôn bán nhỏ)
“Để hai vị lang quân đợi lâu, đây là đồ chơi làm bằng đường của hai vị.”
Tổng cộng có bốn cái đồ chơi làm bằng đường, Thẩm Úc duỗi tay tính lấy cái nặn mình nhưng lại bị Thương Quân Lẫm nhanh tay giành trước.
Thương Quân Lẫm cầm lấy đồ chơi làm bằng đường trong tay tiểu thương, đưa cái nặn hình mình và hình sói cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc không rõ nguyên do hỏi: “Sao A Lẫm lại đưa chính mình cho ta?”
“A Úc không thích?” Thương Quân Lẫm tỏ vẻ muốn lấy về.
Thẩm Úc vội vàng cầm lấy: “Thích, thích, có tận bốn cái đồ chơi làm bằng đường, A Lẫm không thể độc chiếm toàn bộ được đâu.”
Đối với việc mình sẽ ăn hình nào Thẩm Úc không quan tâm lắm,dù sao đều là đồ chơi làm bằng đường như nhau, ăn ngon là được.
“Đây là lần đầu tiên ta ăn đồ chơi làm bằng đường.” Thẩm Úc cầm con sói cùng hình người của Thương Quân Lẫm,’rắc’ một cái, nửa cái đầu của con sói đã không còn.
“Ồ, ăn ngon, A Lẫm mau nếm thử.” Thấy Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm đồ chơi làm bằng đường không nói lời nào, Thẩm Úc thúc giục.
Thương Quân Lẫm từ từ ăn hết đồ chơi hình người của Thẩm Úc.
Thẩm Úc không đồng tình nói: “Ta đã cố tình ăn hình người của A Lẫm cuối cùng, sao A Lẫm lại ăn hình người của ta trước?”
“Hình người tương đối đáng yêu.”
“Thế sao? Hồ ly và sói cũng rất đáng yêu mà, lại nói tay nghề nặn hình của tiểu thương rất tốt.”
Nặn hình người và động vật nhỏ đều rất sống động.
“Nếu A Úc thích, có thể mời tiểu thương về nhà làm cho mình.” Thương Quân Lẫm không thèm để ý nói.
Mới về nhà, thế chẳng phải là mời về cung sao?
Thẩm Úc bị lời nói của Thương Quân Lẫm doạ sợ, nửa thật nửa giả nói:”A Lẫm không nên chiều chuộng ta như vậy,như vậy ta sẽ được sủng mà hư đó.”
“Lòng của A Úc sáng như gương,sao có thể bị ta sủng hư?” Thương Quân Lẫm dùng cái tay nhàn rỗi nhéo mặt Thẩm Úc.
Lúc ăn đồ chơi làm bằng đường, gương mặt y phình ra, nhìn vào khiến người ta muốn nhéo.
“A Lẫm thật là……” Thẩm Úc thoát khỏi bàn tay ma quỷ, nhẹ giọng nói, “Có một số việc,chính ta cũng không dám bảo đảm.”
Hai người vừa đi vừa dạo,để tránh trường hợp ngại ngùng như vừa nãy, Thương Quân Lẫm vẫn luôn ôm lấy eo Thẩm Úc. Tư thế của hai người rất thân mật, nhờ thế không có ai tuỳ tiện đến gần nữa.
Đã sắp tơi lúc đốt lửa, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng giống như người thường đi đi dừng dừng, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn hạ hiếm có.
Đột nhiên đám đông bắt đầu kích động, Thẩm Úc chưa kịp đề phòng nên bị đụng phải vài lần. Thương Quân Lẫm thấy thế liền kéo y vào trong lòng.
“Sao đột nhiên lại thế này?” Thẩm Úc ghé vào trước ngực nam nhân, giọng nói chất chứa sự hoang mang.
“Sắp tới giờ rồi, bọn họ đều muốn tìm một chỗ tốt để có thể xem được cảnh đốt lửa.”
Thương Quân Lẫm bình tĩnh giải thích.
“Chúng ta không đi tìm chỗ nào tốt để xem sao?”
“Không cần, ta đã sai người đi chuẩn bị từ trước, chúng ta trực tiếp đi qua đó là được.”
Đợi đám đông đi bớt, Thẩm Úc mới rời khỏi cái ôm ấm áp của Thương Quân Lẫm. Hai người chậm rì rì đi theo đám người kia.
“Vị mỹ nhân này cũng muốn đi xem thắp lửa sao, hay là đi cùng bản công tử đi? Bản công tử bảo đảm có thể cho ngươi xem từ nơi đẹp nhất. Không cần phải chen chúc với đám người kia.”Một giọng nói đầy sự tuỳ tiện truyền tới từ phía sau.Thẩm Úc quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên ăn mặc rất hoa lệ,đứng cách đó không xa. Hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt thèm nhỏ dãi.
“Mỹ nhân không cần sợ hãi, ta không phải người xấu. Nếu ngươi lo lắng,ta có thể cho người bên người ngươi đi cùng.”
Thẩm Úc không thể tin được quay đầu lại nhìn Thương Quân Lẫm, người này đang nói nghiêm túc sao?