Biệt thự nhà Đỗ Trì nằm trong một công viên đất ngập nước ở trung tâm thành phố, có một hồ nhân tạo rất lớn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy cò trắng bay qua.
Chiếc xe ô tô chạm rãi chạy qua khu vực mở cửa với thế giới bên ngoài, tiến vào công viên bên cạnh khu nhà tư nhân, bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lốp xe nghiền nát đường nhựa.
Hướng Mặc vẫn ngước mắt nhìn cửa sổ, nhìn thì như đang thưởng thức phong cảnh, thật ra đang tiêu hoá nội tâm căng thẳng.
Mặc dù Đỗ Trì nói, bố không có ý kiến gì về tình hướng của hắn, chắc sẽ không can thiệp đến chuyện của hai người, nhưng trong miệng của hắn là ‘chắc sẽ’, như để lại 1% chuyện xảy ra ngoài ý muốn, khiến Hướng Mặc rất bất an.
“Đừng căng thẳng.” Tay trái Đỗ Trì giữ tay lái, tay phải đè mu bàn tay Hướng Mặc, “Phần lớn bố em nói về nghề nghiệp của anh.”
—— Phần lớn.
Cũng giống như ‘chắc sẽ’, đều là tính từ không chắc chắn,
Thật ra Hướng Mặc không nghĩ ra chuyện xảy ra ngoài ý muốn nào, có lẽ như lời Đỗ Trì nói, mọi chuyện đều thuận lời, nhưng anh có phải phần tử khủng bố xã giao đâu, không giống Đỗ Trì thoải mái trả lời câu hỏi của bậc cha chú xa lạ.
Trên chiếc bàn dài có thể chứa hơn chục người dùng bữa cùng lúc, có người lần lượt bưng những món ăn tinh xảo lên.
Ngồi đầu chiếc bàn dài là người đàn ông trung niên mặc áo POLO màu trắng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hổ thể thao, vóc dáng khá đẹp, nếu không phải nơi khoé mắt thỉnh thoảng lộ ra nếp nhăn, Hướng Mặc sẽ không nhìn ra ông có đứa con trai lớn như Đỗ Trì.
“Chuyện triển lãm tranh,” Ông chậm rãi mở miệng, trên mặt không lộ cảm xúc nào, ngắt lời Đỗ Trì, “Cứ liên lạc với thư ký của bố.”
Rất nhiều thông tin có thể được giải mã từ biểu hiện vi mô của một người, Hướng Mặc không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng từ lúc bố Đỗ Trì nói chuyện, ánh mắt chưa từng lướt qua người anh, anh lờ mờ cảm thấy, vị bề trên này hình như không thích anh lắm.
Đúng lúc đầu bếp đi tới phòng ăn, giới thiệu thức ăn cho ba người dùng cơm, đề tài triển lãm mới không tiếp tục nữa.
Măng từ Kiến An, Phúc Kiến, thịt xông khói từ Nga Mi Tứ Xuyên… Từ trước đến nay Hướng Mặc chưa từng chú ý đến nguyên liệu nấu ăn, nhưng phải thừa nhận, khi bị người ta bài xích, việc tập trung vào bàn ăn có thể khiến con người ta dễ chịu hơn.
“Ý con là, đó là triển lãm của anh ấy.”
Điều khiến Hướng Mặc bất ngờ chính là, đầu bếp vừa mới rời đi, bậc cha chú còn chưa kịp cầm đũa lên, Đỗ Trì đã nhắc tới chuyện mở triển lãm tranh.
Hắn cắn rất mạnh từ ‘anh ấy’, lại nhấn mạnh: “Không phải người khác.”
“Bố biết.” Giọng điệu bố Đỗ Trì vẫn như cũ, không nhanh không chậm nói, “Bố chưa nói không cho anh mở, nên anh cứ liên lạc với thư kí của bố.”
Nghe đến đây, Hướng Mặc bỗng hiểu được, bố Đỗ Trì không phải không thích anh, mà căn bản không để anh trong lòng.
Giống như lúc đầu anh nói với Hướng Mân, khi nói mình có bạn trai, Hướng Mân cũng không để ý, chỉ nhắc anh chú ý biện pháp an toàn.
Sau đó anh bảo Hướng Mân về nước gặp mặt, Hướng Mân mới bắt đầu nghiêm túc.
Bố Đỗ Trì rõ ràng cũng như vậy.
Ông không muốn phí thời gian cho đôi tình nhân không có danh phận, bởi một ngày nào đó nếu hai người chia tay, thời gian, tình cảm của ông sẽ như ném đá trên sông.
Nhìn từ góc độ khác, nếu Hướng Mặc là bậc cha chú, với tính tình lạnh nhạt của anh, có khi anh cũng sẽ như vậy.
Cặp đôi đồng tính sẽ không có sự ổn định như cặp đôi khác giới, thiếu giấy chứng nhận kết hôn, lời thề cũng sẽ không có trọng lượng.
Nghĩ tới đây, Hướng Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh.
Bắt đầu từ khi nào, anh lại hâm mộ tờ giấy chứng nhận kết hôn là ‘bia mộ tình yêu’ này vậy?
“Bố em là vậy đấy.”
Ăn trưa xong, Đỗ Trì dẫn Hướng Mặc lên phòng ngủ trên tầng ba.
Trong biệt thự rộng rãi, trên tường treo rất nhiều danh họa, đa số đều là họa sĩ Hướng Mặc thích, trong lúc lơ đãng nhìn ra được thần, hoàn toàn không để ý Đỗ Trì bên cạnh đang nói gì.
“Bố em mà thấy chuyện nào không thú vị, thì sẽ không để ý tới.”
“Em thiết kế phông chữ, bố không hiểu, liền cấm không cho em làm.”
“Sau này em nhận được giải thưởng, bố đi tìm hiểu về ngành này, giờ còn chủ động giúp em mở phòng làm việc.”
“Hử?” Lúc này Hướng Mặc mới thu tầm mắt ra khỏi bức danh hoạ, đón nhận hai mắt Đỗ Trì, “Giận chuyện gì?”
Hiểu được Đỗ Trì đang nói đến bố mình, anh lại lắc đầu: “Không có.”
Bị bơ còn đỡ hơn bị ghét, nếu phải nói, dù đó là lời nói ác ý, hay nhiệt tình đối đãi, Hướng Mặc sẽ cảm thấy áp lực hơn. Bây giờ anh vẫn giữ được khoảng cách của người xa lạ, anh thấy rất thoải mái, bởi vì không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Chuyện triển lãm tranh em sẽ đi tìm thư ký của bố.”
“Không cần thật mà.” Hướng Mặc đã nói rất nhiều lần về chuyện này, “Mở ở nhà cổ cũng khá tốt.”
“Không được.” Đỗ Trì nhíu mày, “Triển lãm tranh của anh nhất định phải mở ở Phương Hoà.”
Từ trước đến nay Đỗ Trì làm việc khá tuỳ hứng, có rất nhiều chuyện không thèm để ý. Rất ít khi cứng đầu như vậy, Hướng Mặc biết nói cũng không được, dứt khoát chuyển đề tài: “Không phải em muốn cho anh xem thứ gì à?”
Đi theo Đỗ Trì đến phòng ngủ của hắn, đầu tiên Hướng Mặc chú ý tới cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy mặt hồ bên ngoài không nhìn thấy được.
Ở một danh lam thắng cảnh, phong cảnh như vậy cũng không có gì đặc biệt, nhưng ở nơi khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, hiếm có nơi nào đẹp mắt như vậy.
Hướng Mặc đi đến cửa sổ, ngắm nhìn làn nước trong vắt và bầu trời xanh ngoài cửa sổ: “Phong cảnh đẹp thật.”
Nhưng Đỗ Trì đột nhiên đi tới phía sau anh, nắm vai anh xuay người về phía sau: “Em muốn anh xem cái này.”
Đôi mắt anh đột ngột rời khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cuối cùng rơi xuống một bức tường trong phòng ngủ.
Chỉ thấy trên đầu giường gọn gàng, treo một bức tranh nửa kín nửa hở.
Các thiên thần trong bức tranh có đôi cánh tượng trưng cho sự thánh thiện, cũng như sự sống của dục vọng, bộ phận sinh dục, thoạt nhìn, hình ảnh sẽ khiến mọi người sốc, nhưng sau khi ổn định tinh thần, họ sẽ vô thức khám phá ý nghĩa mà tác giả muốn thể hiện.
Hướng Mặc liền mở to hai mắt, nhìn Đỗ Trì ở đằng sau: “Sao em lại?”
Thậm chí còn không kịp nói xong một câu, anh lại khó tin nhìn về phía bức tranh kia: “Sao em lại có bức tranh này?”
“Lúc đi xem phim con heo thì mua.” Đỗ Trì không đứng đắn nói, “Lúc ấy hoạ sĩ kia còn không muốn bán cho em.”
Khi nhân viên phòng tranh tới hỏi giá, Hướng Mặc đúng thật không muốn bán. Nhưng đối phương nói chuyện quá cao siêu, nói rất chân thành, anh không tiện từ chối, liền báo giá vượt xa mức trung bình của anh, muốn dùng giá cả khuyên người mua.
Ai ngờ người mua không nói nhiều lời trả tiền ngay, lúc ấy anh còn mơ hồ nghĩ, rốt cuộc người coi tiền như rác đó là ai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra Hướng Mặc vẫn rất hối hận vì đã bán bức tranh này, đặc biệt là mấy ngày trước khi sắp xếp lại tác phẩm của mình.
Bức tranh không phải bức tranh khó vẻ nhất, kĩ xảo nhất của Hướng Mặc, nhưng lại là bức tranh anh thích nhất.
Nếu sự nghiệp của họa sĩ được chia thành nhiều thời kỳ, thì bức tranh này là tác phẩm tiêu biểu ban đầu của Hướng Mặc, bởi vì nó đại diện cho Hướng Mặc – người đã từng dám nghĩ, dám làm, cũng chính thứ Hướng Mặc hiện tại đã đánh mất.
Mà hiện tại, này bức tranh về lại rồi.
“Sao lại trùng hợp như vậy?” Hướng Mặc vẫn bị khiếp sợ như cũ, “Em chuyển đến nhà cổ, là cố tình đi tìm anh?”
“Đương nhiên không phải, trùng hợp vậy đó.” Đỗ Trì từ trên vai Hướng Mặc thu tay về, đổi thành ôm eo anh, “Anh không phát hiện sao? Chúng ta được định sẵn để ở bên nhau.”
Nói đến đây, hắn xoay người Hướng Mặc, mặt đối mặt ôm anh vào ngực: “Cho nên anh đừng cả ngày muốn chia tay em nữa nhé? nhé? Vợ ơi.”
Hướng Mặc không ngờ, rằng ba năm trước anh đã kết thành một quan hệ sâu xa với Đỗ Trì.
Giờ xem ra, người nọ đâu phải coi tiền như rác? Thứ mua không phải một bức tranh, mà là trái tim anh.
Những thứ đã từng mất đi từng chút một trở về, đuổi đi sự bất an còn sót lại trong lòng Hướng Mặc.
“Làm sao bây giờ? Đỗ Trì.” Anh vòng qua ôm cổ Đỗ Trì, hơi nâng cằm lên, “Anh phát hiện…… Hình như anh hơi yêu em?”
“Giờ mới yêu à?” Đỗ Trì hơi bất mãn nhướng mày, cúi đầu hôn môi Hướng Mặc, “Từ lần đầu tiên hôn anh, em đã yêu anh.”