Bệnh Chữa Rồi

Chương 75: Trấn an

Thẩm Huyền sau khi biết được thân phận thật của Lục Trầm, chỉ cảm thấy thân ảnh của người phía sau màn và Lục Trầm mơ hồ nháy mắt chồng vào nhau, hắn chỉ là khiếp sợ, lại không có cảm giác không thích hợp, suy cho cùng có thể làm cho bọn họ tiêu phí nhiều công phu như vậy, điều tra nhiều tư liệu vô dụng như vậy mới mò được chi tiết về người này, khẳng định thực lực kẻ này rất cường hãn, mà Lục Trầm lại thuộc về loại người này.

Cũng chính bởi vì vậy, hắn biết Lục Trầm và Lăng Hi cùng đi thăm Đặng Văn Hồng, rất có khả năng ôm mục đích khác.

Nhưng bên cạnh Lăng Hi chỉ có bốn bảo tiêu, nếu như Lục Trầm có chuẩn bị trước, lại thêm ra tay bất ngờ, Lăng Hi làm sao có thể là đối thủ của người ta?

Tâm hắn không ngừng trầm xuống, nói: "Bọn họ ở thành phố S, liên hệ Lôi Nham đi"

Thẩm đại thiếu nói: "Lúc ta đến đã chào hỏi với hắn"

Thẩm Huyền xoay người rời đi: "Vậy chúng ta đến đó đi"

Thẩm đại thiếu ở bên ngoài xe, liền kêu em trai lên xe của mình, nói: "Ta cũng đi"

Thẩm Huyền gật đầu, đi vào ngồi xuống, nhìn phong cảnh lướt qua, rơi vào trầm mặc.

Hắn lấy di động ra, không rõ Lục Trầm có ở bên cạnh Lăng Hi hay không, sợ tùy tiện gọi Lăng Hi sẽ khiến Lục Trầm nhìn ra vấn đề, liền chuẩn bị liên hệ bảo tiêu, nhưng lúc này lại nghe tiếng chuông vừa vang, trưởng nhóm bảo tiêu gọi tới.

Tâm hắn lại trầm xuống, vội vàng nhận: "Có chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện rồi", bảo tiêu không có tâm tư vui đùa như ngày xưa, ngắn gọn lão luyện nói, "Lăng thiếu bị bắt khi ở bên đường"

Con ngươi Thẩm Huyền trầm xuống: "Bên đường?"

Bảo tiêu nói: "Đúng vậy, lúc ấy chúng tôi đang đợi đèn đỏ"

Đối phương ngắn chặn cửa xe, bảo tiêu ngồi ở ghế phó lái còn chưa tìm được đối sách, Lăng Hi đã bị bọn chúng đánh bất tỉnh, ba người khác thì ở trên xe taxi phía sau, cách bọn họ mấy chiếc xe, đợi đến khi phát hiện có vấn đề chạy tới thì đã chậm, càng miễn bàn kẻ bắt cóc còn cố ý để lại một chiếc xe kiềm chế bọn họ.

"Thân thủ của bọn họ không tệ, rất có khả năng là lính đánh thuê", bảo tiêu nói: "Chuyện này bọn tôi còn chưa báo cho lão gia tử"

"Các người làm vậy là đúng", Thẩm Huyền nói, cảm giác bọn họ bắt người ngay trên đường rất đường hoàng, quả thật giống như không muốn sống nữa, sắc mặt hắn âm trầm: "Lục Trầm đâu?"

"Cũng bị bắt"

Thẩm Huyền nhất thời nhíu mày: "Cái gì?"

"Hắn và Lăng thiếu ở cùng trên một chiếc xe, cũng bị đám người kia bắt"

Thẩm Huyền dự tính khả năng Lục Trầm là diễn trò, lo lắng Lục Trầm sẽ lập tức cá chết lưới rách, trong lòng cố gắng kiếm chế, nói cho bọn họ Lục Trầm chính là kẻ chủ sử phía sau màn.

"Cái gì?", bọn bảo tiêu dứt khoát nổi giận: "Hắn thế nhưng giấu sâu như vậy, mệt chúng ta còn đang vì hắn bị liên lụy mà có chút áy náy, vương bát đản a vương bát đản —!"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, rất rất muốn băm nát Lục Trầm.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Bọn tôi còn định thông báo cho người của công ty giải trí Hoàn Diệu đó!"

"Lập tức nói cho bọn họ", Thẩm Huyền lạnh lùng nói: "Như vậy mới có vẻ chúng ta cái gì cũng không biết"

Bọn bảo tiêu nhanh chóng hiểu ý của hắn, trò chuyện đơn giản vài câu liền cúp.

Thẩm đại thiếu thấy em trai thu hồi di động, hỏi câu thế nào rồi, sau đó nghe hắn nói Lăng Hi đã bị bắt, hơn nữa Lục Trầm cũng thành người bị hại, đồng thời cho rằng đối phương rất có thể là đang diễn trò, một khi đã như vậy sẽ có mở đầu, quá trình và kết cục, cho nên Lục Trầm sẽ không lập tức động thủ với Lăng Hi.

Thẩm Huyền lên tiếng trả lời, sắc mặt thật không dễ nhìn, hắn sợ Lục Trầm sẽ tra tấn Lăng Hi.

Thẩm đại thiếu đương nhiên có thể nghĩ đến điểm này, nhưng ở thời điểm này bọn họ có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai em trai, tìm địa chỉ bảo tiêu của Lăng Hi mà hắn muốn tới, gửi cho Lôi Nham.

Khi bọn họ tới Lôi gia đại trạch ở thành phố S đã gần chạng vạng.

Lôi Nham bộ mặt lạnh lùng, dùng đủ loại không tình nguyện cùng Túc đại thiếu và Lê đại thiếu cùng nhau chơi đấu địa chủ, trước đó hắn cự tuyệt cùng người nào đó đi ăn cơm chiều, kết quả người nào đó liền kêu Túc đại thiếu đến kéo hắn đánh bài, mỹ kỳ danh là tụ tập, hơn nữa từ hai giờ đánh tới bây giờ, hiển nhiên muốn lưu lại cọ cơm.

Hắn dù chán ghét người nào đó, cũng không thể không cho Túc đại thiếu mặt mũi, chỉ đành kiên nhẫn ứng phó bọn họ.

Túc đại thiếu thản nhiên nói: "Tâm tình có thể ảnh hưởng thắng thua, ngươi xem ngươi đã thua cả buổi chiều, vui vẻ chút đi, đừng để một lát có bom cũng không nhìn thấy"

Beta: mấy anh zai chơi mèo nổ à =)))

Lôi Nham lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hắn, "ba" một phát ném ra ba lá mèo, thật tình hận bọn họ sao không lăn đi hết đi. Lê đại thiếu cười tủm tỉm quan sát hắn: "Ta không có bài đối phó được, skip"

Túc đại thiếu nói: "Ta cũng skip"

Lôi Nham hừ lạnh một tiếng, đánh giá bài của mình, bỗng nhiên phát hiện còn một lá mèo, chậm rãi nhìn lại bài của mình, nhìn lá mèo này, lại nhìn sang ba lá mèo hắn vừa ném kia, không khỏi rơi vào trầm mặc.

Lôi Nham "......"

Hắn quả nhiên là đầu bị lừa đá mới có thể đồng ý đánh bài chung với tên miệng quạ đen này, lời nói của tên này không nhiều không ít nhưng luôn linh nghiệm!

Hắn lập tức không muốn chơi cùng với bọn họ nữa.

Huynh đệ Thẩm gia đến thành công giải cứu hắn, hắn ném bài đi, đứng dậy đi qua, dùng ánh mắt báo cho bọn họ mình có việc. Lê đại thiếu sâu sắc phát hiện lá bài mèo còn lại kia của hắn, chớp chớp mắt, lập tức cười ngã lên trên bàn, kết quả bị Lôi Nham nhìn qua, vội vàng thu liễm.

Hắn cười chào hỏi với bọn họ: "Ta đã phái người đi tìm, đợi cứu được Lăng Hi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm chiều, ta cũng muốn làm bạn với Lăng Hi"

Thẩm đại thiếu tươi cười ôn nhu, đương nhiên không có ý kiến.

Lê đại thiếu nói: "Chân tướng chuyện này ta nghe rồi, đều do Lục Trầm làm?"

"Phải"

"Quả thật giấu rất sâu", Lê đại thiếu cười cười, có chút nghiền ngẫm.

Có thể được Lục lão nhìn trúng, bọn họ đương nhiên biết Lục Trầm rất ưu tú, lực chú ý dồn vào nhiều hơn. Túc đại thiếu cũng bỏ bài đi qua đây, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thản nhiên nói: "Ta biết chuyện của Lăng Hi, nếu không may có thể sẽ......"

Mọi người trăm miệng một lời: "Câm miệng!"

Cái tên này có biệt danh là miệng quạ đen, tỷ lệ chính xác tương đối cao, quỷ dị đến mức khiến người ta không tin nổi, không thể không phòng.

"Vì sao hả?",Túc đại thiếu đối với loại chuyện này một chút tự giác cũng không có, tiếp tục nói: "Ý ta là Lăng Hi có thể sẽ đột nhiên tức giận, không chừng còn thể đánh người ta đấy"

Mọi người thở phào một chút, nhanh chóng chuyển hướng đề tài, miễn cho cái tên động kinh này nói ra mấy thứ không may mắn.

Thẩm Huyền ngồi trên sô pha chú ý thời gian, có chút nôn nóng.

Từ thành phố C đến thành phố S đã chậm trễ không ít thời gian, Lăng Hi hẳn là đã tỉnh rồi, còn nếu không tỉnh cũng có thể bị tạt cho tỉnh, rốt cuộc bọn họ định làm gì?

Hắn nhìn mấy tên động kinh xung quanh một chút, muốn tìm Lôi Nham hỏi cách liên hệ với người phụ trách chuyện này, để bản thân thời khắc đều biết được tin tức mới nhất, nhưng còn chưa mở miệng, di động của Lôi Nham bỗng vang lên.

Lôi Nham ấn nút nghe, sau một lúc lâu mới bình tĩnh ừ một tiếng, cầm ipad gõ chữ, nói bọn họ biết vừa tìm được manh mối, Lăng Hi bị bắt giữ trong một kho hàng ở ngoại ô.

Thẩm Huyền không nói hai lời liền đứng dậy, chuẩn bị tự thân đến đó.

Mấy người còn lại cũng rất quan tâm, quyết định đi cùng hắn, chỉ là bọn họ đều không biết đối phương sẽ tra tấn Lăng Hi như thế nào, vì để ngừa vạn nhất, bọn họ không dám tới gần, mãi đến khi nghe báo bộ dáng của Lăng Hi hình như không có việc gì mới tiến lên.

Lúc này hai mắt Lăng Hi đỏ đậm phát ra tia điên cuồng, Lục Trầm thì ở phía sau gắt gao ôm hắn, trên người chỉ mặc mỗi quần lót, quả thật rất dễ làm người ta hiểu sai.

Túc đại thiếu thản nhiên nói: "Mệt ta trước đó còn cảm thấy Lục Trầm không tệ, đây là điển hình cho việc thiếu đánh"

Thẩm Huyền vừa xuống xe liền thấy cảnh tượng như vậy, lập tức nổi giận, thầm nghĩ moẹ nó lão cha đáng chết kia của ngươi coi trọng Lục tiểu thư, không phải bây giờ đến lượt ngươi coi trọng vợ yêu của ta chứ? Đây là muốn làm gì hả? Giở trò lưu manh sao?

Hắn sắc mặt xanh mét, nhanh chóng vọt qua.

Lục Trầm lúc này đã gần kiệt sức rồi. Sau khi hắn hồi thần liền thấy Lăng Hi đập Thiệu Trì, nhưng người sau cũng mau chóng đứng dậy, lập tức lao vào đánh nhau với Lăng Hi, hắn vội vàng chạy đến, dễ dàng chế trụ Thiệu Trì. Nhưng lửa giận của Lăng Hi vẫn chưa kết thúc, vẫn đang bạo tẩu, hung hăng đạp Thiệu Trì mấy cước, đoạt lấy dao găm muốn xông qua đâm mấy nhát.

Hắn hoảng sợ, một phen ôm chặt Lăng Hi: "Bình tĩnh đi, đừng giết hắn!"

Dù sao Thiệu Trì cũng là người nuôi hắn lớn thành người, hắn tuy rằng hận Thiệu Trì, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện ngược đãi đối phương, thiên về khuynh hướng dùng pháp luật để trừng trị hắn hơn, mà không phải để em trai mình giết người.

Huấn luyện cuả Lăng Hi vẫn dừng lại ở chuyện nhìn người khác khỏa thân, căn bản không có biện pháp chịu đựng người nào khác ngoài Thẩm Huyền ôm mình, lý trí rốt cuộc triệt để biến mất, tất cả lửa giận đều tập trung lên người người nào đó.

"Moẹ nó ngươi buông lão tử ra, lão tử muốn làm thịt ngươi, làm thịt ngươi —!"

Lục Trầm chỉ cảm giác mình như đang ôm thùng thuốc nổ, nhưng hắn tuyệt đối không dám buông ra, bởi vì Lăng Hi trong tay có dao găm, nếu buông tay, không biết chừng bản thân mình sẽ gặp xui, vì thế liền cố gắng thêm chút sức lôi kéo đến bây giờ, hiện tại thấy Thẩm Huyền, hắn nhất thời thở ra.

"Ngươi nhưng tính ra......"

Thẩm Huyền không đợi hắn nói xong liền dùng lực tách bọn họ ra, nâng tay liền cho hắn một quyền, sau đó liền kéo Lăng Hi qua vỗ về hắn: "Ta đến rồi, không có việc gì, ngoan."

Lăng Hi nhận thấy được cỗ hương vị quen thuộc, đặc biệt an tâm, dần dần tỉnh táo lại, thò tay ôm ngược lấy hắn.

Thẩm Huyền chặt chẽ ấn Lăng Hi vào trong lòng, từng chút hôn môi đến trán hắn, vì rất kinh hoảng, hai tay đến bây giờ còn có chút run. Hắn lạnh lùng nhìn quét Lục Trầm, thấy bảo tiêu đã chế trụ đối phương.

Đám bảo tiêu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ Lăng thiếu là Thượng Đế bọn tôi, thế mà tên này dám giở trò lưu manh, muốn chết đúng không? Bọn họ bắt lấy đối phương, chuẩn bị ấn xuống đất quyền đấm cước đá.

Lăng Hi đúng lúc lãnh tĩnh quay đầu: "Dừng tay, đó là anh tôi, anh trai ruột"

Bảo tiêu và Thẩm Huyền đồng thời ngẩn ra, yên lặng suy nghĩ một chút. Bảo tiêu lập tức kéo Lục Trầm lên, cười cười xoa bóp vai, phủi phủi bụi, chủ động đi tìm quần áo cho hắn: "Ai nha, sao lại không nói sớm, ai mà lại dám vô lễ......"

Lục Trầm "......"

Thẩm Huyền nửa ngày mới hồi thần: "...... Hả!?"

Lăng Hi chú ý thấy còn có người khác ở đây, nói: "Về sau lại nói chi tiết, tóm lại hắn là anh của ta"

"Xác định?"

"Ừ, bọn họ trừ phi bị chập mạch mới có thể ngốc đến mức lấy loại chuyện huyết thống dễ dàng vạch trần này gạt người"

Thẩm Huyền thầm nghĩ cũng đúng, nhớ tới vừa nãy hắn đánh Lục Trầm một quyền, liếc nhìn đối phương, yên lặng ôm chặt vợ yêu, chuẩn bị chọn cách quên chuyện này.

Lục Trầm "......"

Lục Trầm kéo kéo khóe miệng, lười cùng hắn so đo, huống chi mình lúc trước cũng từng chỉnh Lăng Hi, bị một quyền ngược lại cũng không tính là oan uổng.

Vài vị đại thiếu chậm rãi tiến lên, phát hiện mọi chuyện đã xong xuôi, bọn họ nhìn nhìn Thiệu Trì trên mặt đất, chỉ thấy hắn đã hôn mê từ sớm, trên mặt hằn rõ một dấu chân.

Thẩm đại thiếu ôn nhu cười nói: "Chuyện này là sao?"

Lục Trầm mặc quần áo không biết lột từ trên người ai xuống, giải thích: "Lăng Hi đánh"

Vài vị đại thiếu và Thẩm Huyền trầm mặc một giây, đồng thời nhìn về tên miệng quạ đen.

Túc đại thiếu nhướng mày: "Làm sao?"

Mọi người đồng thanh: "...... Không có việc gì"

Thẩm Huyền lúc biết được sự thật ở trên xe, cũng có chút khiếp sợ: "Hóa ra là như vậy"

Lăng Hi gật gật đầu.

Thẩm Huyền bỗng nhiên thấy thật may mắn vì Lục Trầm phân rõ đúng sai, bằng không không cẩn thận sẽ có thể xảy ra tình huống không thể vãn hồi, hắn nhớ tới Lăng Hi kể lại bị nhốt vào lồng sắt, ôm chặt người yêu hôn hôn: "Xin lỗi, lúc trước hẳn là ta nên đi cùng với ngươi"

Lăng Hi lắc đầu: "Lần này cũng có công của ngươi"

"Sao?"

"Vài huấn luyện kia của ngươi rất hữu hiệu", Lăng Hi nói, nếu không phải Thẩm Huyền trước đó hạ nhẫn tâm ép buộc hắn, hắn tuyệt đối sẽ đâm chết Lục Trầm.

Thẩm Huyền ừ một tiếng, lại ôm chặt hắn.

Bởi không biết rõ Lăng Hi và Lục Trầm có bị tiêm thứ gì vào hay không, bọn họ trực tiếp lái xe đến bệnh viện làm kiểm tra chi tiết, bây giờ mới cùng nhau đi ăn cơm.

Vài vị đại thiếu tuy rằng không rõ chi tiết, mà đều nghe nói Lục Trầm là anh trai của Lăng Hi, bọn họ gặp qua quá nhiều chuyện kì lạ, tất cả đều rất bình tĩnh tiếp nhận. Thẩm đại thiếu hỏi câu Lục Trầm với Lăng đại thiếu ai lớn hơn, biết được Lục Trầm hẳn mới là lão đại của Lăng gia, ừ một tiếng, cảm giác về sau lại nhiều thêm một người mua vui cho hắn.

Hắn uống một ngụm rượu, đánh giá Lục Trầm, ôn nhu nói: "Rất bình thường"

Lục Trầm đương nhiên nghe qua cái lý luận gọi là: "Thế giới nhóm đại thiếu", bất đắc dĩ nói: "...... Ngươi có tư cách nói ta sao?"

"Có, đặc thù của ta ở chỗ ta sẽ đánh vỡ lời nguyền khi yêu thì liền biến ngốc nhiều năm qua của Thẩm gia"

"Này ai biết, chờ ngươi đến ngày đó lại nói sau đi", mí mắt của Lục Trầm cũng không nâng một chút: "Có lẽ ngươi là người lợi hại nhất trong gia tộc ngốc của ngươi."

Thẩm Huyền hoàn toàn không nghe bọn họ nói chuyện, mà tất cả lực chú ý đều đặt trên người Lăng Hi.

Người này tựa hồ chịu ảnh hưởng của lồng sắt, ánh mắt có chút sắc bén, không ôn hòa giống như ngày xưa, cũng không muốn nói chuyện. Thẩm Huyền biết tâm tình của hắn chỉ sợ rất không xong, cũng biết rõ hắn không có khẩu vị gì, dứt khoát tùy tiện tìm lý do, kéo hắn đi trước.

Lăng Hi bị Thẩm Huyền mang về khách sạn, thoải mái tắm rửa, dựa vào đầu giường trầm mặc không nói.

Thẩm Huyền đánh giá vài lần, áp người lên hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Tâm tình không tốt?"

"Có một chút"

"Thực ra ký ức về loại chuyện này, muốn quên cũng rất dễ", Thẩm Huyền chậm rãi hôn môi cùng khóe miệng của hắn, ngón tay trượt xuống, chậm rãi thò vào áo ngủ của hắn: "Chỉ cần khiến ngươi không có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn khác là được"