Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 3

Lê Giai Hân không hổ là tiểu thư khuê các, vừa rồi mất khống chế như vậy có lẽ cũng là do sự lạnh nhạt của Trịnh Diễn Tự gây ra. Thấy Viên Mãn như bị thiếu ô xi, dù sắc mặt vẫn không có biểu cảm như cũ nhưng giọng nói đã bất giác mềm mại hơi nhiều: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã thất lễ”.

Để thám thính tin tức, suýt nữa làm chính mình chết ngạt, Viên Mãn bị tinh thần yêu nghề của mình làm cảm động sâu sắc.

Nhưng mặt khác, cô suýt nữa mất mạng mà một chút thông tin có giá trị cũng không thu hoạch được. Chẳng lẽ gã Trịnh Diễn Tự này thật sự từ khe đá nứt ra? Hồ li tinh gã không yêu, nhện tinh gã cũng không yêu; Lạnh lùng gã không yêu, dễ thương gã cũng không yêu; Đứng đắn gã không yêu, lẳng lơ gã lại càng không yêu; Nữ gã không yêu, nam gã vẫn không yêu...

Đúng là một ổ bánh mì khó gặm nhất trong lịch sử.

Cao Đăng chờ mòn mỏi bên bàn ăn, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Viên Mãn quay về. Thấy vẻ ủ rũ của Viên Mãn, gã biết ngay Viên Mãn lại một lần nữa thua tan tác mà về.

“Cho nên em mới nói chúng ta nên bỏ cuộc”. Cao Đăng luôn luôn coi trọng hiệu suất, không bao giờ phí công vô ích làm chuyện không thể làm được: “Dù sao Trần tiểu thư cũng không muốn phối hợp với chúng ta”.

“...” Viên Mãn thiếu chút nữa đã gật đầu.

Nhưng hôm sau ở nhà vừa ăn kem vừa gọi điện video với Bác Yến đang ở xa tận đế quốc Mỹ gian ác, nhìn chiếc đồng hồ lung linh trên cổ tay Bác Yến, Viên Mãn lại một lần nữa bùng cháy ý chí chiến đấu.

Cô không tin mình không tìm được sơ hở của Trịnh Diễn Tự!

Trong lúc Viên Mãn đang khích lệ chính mình như ma xui quỷ khiến, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ mặt lạnh lùng không tranh chấp với đời của Trịnh Diễn Tự.

Vừa nghĩ đến việc hắn từng nhìn mình chằm chằm như vậy, Viên Mãn đã không nhịn được rùng mình một cái, cúi xuống nhìn người mình. Đêm qua lúc về nhà thay áo ngủ, cô phát hiện trên bụng có một vết hằn rất rõ, chính là tác phẩm của bộ đồng phục cỡ S đó, đến hôm nay vết hằn vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn.

Đối với thai phụ phải cẩn thận một chút...

Đối với thai phụ phải cẩn thận một chút...

Đối với thai phụ...

Giọng nói như tiếng xen lô vang vọng bên tai Viên Mãn như ma gõ cửa, lại giống như một luồng sức mạnh vô hình, mạnh mẽ kéo tay Viên Mãn ra khỏi hộp kem.

Bác Yến trên màn hình phát hiện cô lơ đãng, không khỏi thăm dò: “Sao thế?”

Viên Mãn đảo mắt một vòng, hỏi hay không hỏi?

Do dự chốc lát, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: “Anh thấy em bây giờ có hơi béo không?”

Một người bạn trai mẫu mực là thế nào? Chính là như Bác Yến lúc này trên màn hình, không có bất cứ thời gian do dự nào, nói không hề chột dạ: “Đâu có. Phụ nữ phải có da có thịt mới tốt, anh không thích những người gầy như que củi”. Đồng thời phối hợp bằng vẻ mặt chém đinh chặt sắt.

Bỏng Ngô, con chó đáng yêu đang ngoan ngoãn ngồi dưới chân Viên Mãn chờ ăn, đúng lúc này kêu ư ử hai tiếng. Mặc dù biết rõ Bỏng Ngô đang kháng nghị vì cô chủ chậm chạp không cho nó ăn, nhưng Viên Mãn vẫn cố ý xuyên tạc hai tiếng ư ử này thành thái độ đồng ý với những gì Bác Yến nói.

Bạn trai và chó đều đã nói như vậy thì cần gì phải để ý đến suy nghĩ của những người không quan trọng, chẳng hạn như một kẻ độc thân ngàn năm mắt cao hơn đầu nào đó?

Cô giáo Viên dùng một nụ cười để cho thấy vết thương lòng đã được chữa trị.

Các fan theo dõi “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ” đều biết, cô Viên mặc dù không bao giờ đăng ảnh nhưng vẫn là một người thắng cuộc trong ván bài cuộc đời, bạn trai ở nước ngoài bốn năm mà tình yêu vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu. Đương nhiên cũng có anti fan nghi ngờ cô Viên không đăng ảnh chắc chắn là bởi vì xấu quá không dám đăng, nhưng hôm sinh nhật cô Viên, cô “tình cờ” đăng một đoạn clip chúc mừng sinh nhật do bạn trai cô tự ghi lại, những tiếng nghi ngờ lập tức biến mất. Bạn trai cô Viên có giá trị ngoại hình rất cao, trong thời buổi trông mặt mà bắt hình dong ngày nay, điều này đã đủ để chứng minh tất cả.

Còn bản thân cô Viên thì vừa thông minh vừa sắc sảo, còn rất sẵn lòng chia sẻ, thường xuyên khám bệnh trên weibo, chỉ điểm bến mê cho các bệnh nhân có dấu hiệu FA di căn, dùng tuyệt học cả đời dạy các fan làm thể nào để chinh phục đàn ông, nắm giữ tình yêu. Bao nhiêu bệnh nhân FA di căn giai đoạn cuối nhờ được cô Viên chỉ điểm mà hiểu ra, tán được nam thần nữ thần, đi lên đỉnh cao cuộc đời...

Quá hoàn mỹ cũng không tốt, vẫn phải cho phép mình có chút khuyết điểm. Chẳng hạn như hơi béo. Viên Mãn lại một lần nữa được tinh thần tự sướng của mình chữa lành vết thương.

Viên Mãn quyết định nói đến chuyện làm chính mình vui vẻ: “Đúng rồi, em đã tìm nhà cho anh xong rồi, đang sửa chữa lại theo ý của em. Hai tháng sau anh về nước là chúng ta sẽ có thể sống cùng nhau”.

“...” Bác Yến bên kia chần chừ một chút rát khó phát hiện, Viên Mãn đang bận mơ mộng về cuộc sống tốt đẹp hai tháng sau nên bỏ lỡ hình ảnh tế nhị này.

Lúc Viên Mãn một lần nữa ngẩng đầu nhìn màn hình, Bác Yến đã lộ vẻ lo lắng: “Cha mẹ em có đồng ý không?”

Bác Yến hỏi đúng điểm mấu chốt. Viên Mãn bên này lại rơi vào cảnh khó xử.

Cô và Bác Yến xem như yêu sớm, cũng vì vậy đến giờ mẹ cô vẫn còn hơi trách Bác Yến. Lúc mới quen biết, Bác Yến còn chưa trở thành một người ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ai cũng muốn theo đuổi như bây giờ mà vẫn là một cậu bé mập mạp, tính tình hướng nội, thường bị các bạn học trong lớp xa lánh. Khi đó Viên Mãn lại trái ngược, cân nặng còn chỉ bằng hai phần ba bây giờ. Thực ra Viên Mãn cũng không nhớ rõ năm đó rốt cuộc mình đã đứng ra bảo vệ Bác Yến vì chuyện gì, nhưng cô nhớ rất rõ là từ đó trở đi cô đã có thêm một cái đuôi. Gần như ngày nào đi học cô cũng có thể thấy một món quà nhỏ của Bác Yến để trong ngăn bàn, cơ bản toàn là đồ ăn, sô cô la nhập khẩu, kẹo hình dáng mới lạ, thịt khô mẹ Bác Yến đích thân làm... Cậu bé đã quen bị bàn bè xa lánh hết sức thận trọng dùng cách thức của riêng mình để gìn giữ tình hữu nghị không dễ gì có được này.

Kết quả chính là Viên Mãn không quản nổi cái miệng cuối cùng bị vỗ béo, không còn gầy đi được nữa. Tình bạn giữa một người mập và một người gầy cuối cùng biến thành tình yêu giữa hai người mập, như vậy có thể coi là một giai thoại hay không? Đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mẹ cô đến giờ vẫn không thích Bác Yến.

Đương nhiên, sau đó Bác Yến du học đế quốc Mỹ, bắt đầu tập thể dục, cuối cùng viết nên một giai thoại về cậu bé mập mạp thay đổi bản thân, nhưng chuyện này để khi khác nói sau. Cho nên mỗi khi trên weibo xuất hiện những bài viết đánh giá cao những người mập mạp, Viên Mãn đều bấm thích hết sức thật lòng.

Mẹ cô chỉ có thể than thở con gái mình đã lớn tuổi mà còn quá ngốc: “Thằng đó chắc chắn cố ý để con ăn cho béo, còn chính nó lại chăm chỉ giảm béo! Quá nguy hiểm!”

Cha cô lại không cho rằng như vậy, thường xuyên bắt bẻ mẹ cô giúp cô: “Hai đứa nó bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao? Nếu thằng Bác Yến nó có ý đồ gì thì đã bỏ con gái bà để tán gái Tây tóc vàng mắt xanh rồi”.

Viên Mãn trở lại hiện thực từ hồi ức ngắn ngủi, thật không biết nên trả lời câu hỏi của Bác Yến thế nào. Mẫu thân đại nhân quả thật là một cửa ải rất khó vượt qua được...

Đang nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Viên Mãn ngẩng đầu lên xem và hoảng sợ thót tim...

Mẹ cô ập đến!

Đúng là nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, hơn nữa trên tay Tào Tháo còn cầm một vũ khí trí mạng: Hóa đơn thẻ tín dụng của Viên Mãn.

“Tháng trước con làm gì mà tiêu nhiều tiền như vậy?” Âm thanh với khí phách đáng sợ của mẹ cô vừa vang lên, địa vị người chủ gia đình lập tức lộ rõ. Viên Mãn lập tức chết sững, Bỏng Ngô lập tức chạy vội tới lấy lòng, Bác Yến trên màn hình cũng lập tức giật nảy.

May mà Viên Mãn nhanh tay nhanh mắt, vừa tắt chương trình được một giây thì mẹ cô đã đi mấy bước dài tới bên cạnh bàn máy tính.

Nếu là lúc khác, thấy trên bàn cô đầy đồ ăn vặt, chắc chắn mẹ cô sẽ phải trách mắng cô vài câu. Tuy nhiên lúc này toàn bộ tâm tư của mẹ cô đều đặt trên tờ hóa đơn thẻ tín dụng không đành lòng nhìn lại lần thứ hai đó.

“Mẹ nhớ tháng trước con mua một cái đồng hồ, con nói với mẹ chỉ có mấy ngàn, con lừa mẹ đúng không?”

“Không... không”. Viên Mãn luôn luôn ăn nói khéo léo bị khí trường của bà chủ nhà chấn động, lưỡi cũng run lên, lời nói trở nên lắp bắp.

“Vậy con làm gì mà quẹt mất nhiều tiền như vậy? Thấy con còn quẹt thẻ mua một cái đồng hồ đắt tiền, chuyện này là thế nào?”

Viên Mãn thật sự muốn khen một câu từ đáy lòng: Mẹ thật là thông minh!

Đương nhiên những lời này chỉ có thể nuốt vào trong bụng, bề ngoài nhất định phải cúi đầu ra vẻ sám hối.

Bà Viên quả nhiên chịu thua chiêu này: “Ôi, mua thì cũng mua rồi, thôi mau đi ăn cơm”.

Thấy mẹ mở đường sống cho mình, Viên Mãn đương nhiên không dám ở lại bên cạnh tờ hóa đơn này nữa, không nói một lời bế Bỏng Ngô lên rồi vội vàng đi theo.

Bữa trưa hôm nay quả thực đối lập hoàn toàn với bữa ăn thịnh soạn tối qua. Năm đĩa đồ chay thuộc về cô và cha, một đĩa thịt kho tàu thuộc về mẹ.

Con thích nhất ăn thịt kho tàu! Viên Mãn vừa xuất hiện một tia tà niệm trong lòng đã bị mẹ hùng hổ trợn mắt nhìn, không dám đưa đũa qua đĩa thịt nữa.

Năm đó mẹ cô là một đóa hoa trong khu nhà, bây giờ đi khiêu vũ quảng trường vẫn còn có mấy ông tranh nhau giành bạn nhảy. Còn cha cô khoe khoang năm đó mình còn gầy, đẹp trai không kém gì Lý Dịch Phong bây giờ. Mặc dù điều này bị mẹ cô, một fan lão niên của Lý Dịch Phong thề thốt phủ nhận, nhưng Viên Mãn đã xem ảnh của cha lúc trẻ, đánh giá không liên quan đến tình cảm cá nhân thì quả thật cũng có vài phần tương tự. Có điều giờ đây cha cô đã trở thành một ông già trung hậu nặng chín chục cân.

Một ông xã mập mạp, một con gái mập mạp, một con chó mập mạp, bà Viên không đến 45 cân cảm thấy cực kì áp lực. Đoạn đối thoại bên dưới đã trở thành chương trình thường xuyên của nhà họ Viên.

Bà Viên trách móc: “Hồi trước đồng ý cho con nuôi chó là muốn con chia cho nó một nửa suất ăn, con sẽ có thể ăn ít đi một chút. Bây giờ thì tốt rồi, con mua đồ ăn gì cũng mua hai suất, nửa suất cho chó, còn con thì một suất rưỡi! Con nói xem con còn có thuốc chữa hay không?”

Viên Mãn không phục: “Mẹ không thể bớt trách mắng con vài câu sao?”

Ông Viên hùa theo: “Con gái cũng không phải quá béo. Cao một mét bảy hai, sáu mươi lăm cân, tôi cảm thấy vẫn rất tốt. Bà trách nó như vậy thì những đứa cao mét rưỡi nặng sáu lăm cân biết sống thế nào? Hơn nữa năm đó bà đặt tên cho con gái là Viên Mãn, chẳng phải mong nó sẽ được tròn trịa hay sao?”

Bà Viên phản đòn: “Mấy đứa cao mét rưỡi nặng sáu lăm cân đó còn có thể được người khác khen là mũm mĩm đáng yêu, còn con gái ông thì khen thế nào? Khen nó vạm vỡ giống như Lỗ Trí Thâm à?”

Lỗ Trí Thâm...

Viên Mãn gục ngã không đứng dậy nổi.

Có lúc Viên Mãn cũng nghĩ, mình cả ngày bị mẫu thân đại nhân trách mắng như thế mà còn không trở thành một phần tử phản xã hội, quả thật xứng đáng là kì quan thứ chín của thế giới.

Mà bắt đầu từ mấy năm trước, chủ nhà họ Viên tức bà Viên đã quy định, người từ 50 cân trở xuống mới được phép ăn thịt. Cho nên dù Viên Mãn vẫn nhìn ngó đĩa thịt kho tàu, cha cô lại nhận thức được mình không thể phản kháng chính sách cai trị tàn bạo này, chỉ yên phận cúi đầu ăn cơm không hề ngó ngang ngó dọc.

Đương nhiên Viên Mãn sẽ không chịu thua cuộc, chỉ đảo mắt một vòng, mưu kế đã hình thành.

Bước đầu tiên, chậm rãi gắp một lá rau diếp, vừa liếc mắt quan sát phản ứng của mẹ, vừa cực kì khéo léo buông lỏng đũa, thả rau diếp rơi chính xác trên đĩa thịt kho tàu.

Bước thứ hai, lúc này Bỏng Ngô đang cắm đầu ăn cơm trong bát dưới gầm bàn, Viên Mãn trước đó đã quan sát vị trí chiếc bát, khẽ đưa chân đá chiếc bát ra chỗ khác.

Bỏng Ngô luôn luôn bảo vệ đồ ăn đến mức cực đoan lập tức bất mãn gâu một tiếng. Thấy mẹ bị tiếng sủa của Bỏng Ngô phân tán sức chú ý, Viên Mãn vội dùng rau diếp bọc lấy một miếng thịt kho tàu cho vào miệng.

Lúc bà Viên ngẩng đầu lên, Viên Mãn đã ngấu nghiến nhai miếng thịt kho tàu không dễ gì gắp được này...

Ông Viên nhìn thấy toàn bộ quá trình, mỉm cười liếc Viên Mãn một cái, xem ra đã quyết định học theo. Viên Mãn hiểu ý, đương nhiên sẽ phải tìm cách trợ giúp.

Thấy ông Viên gắp một lá rau diếp, Viên Mãn đang định yểm hộ thì bà Viên đã vung đũa ra, rất chính xác đánh lui đôi đũa của chồng.

Viên Mãn giật mình sợ hãi nhìn về phía bà Viên, chỉ thấy khóe miệng bà Viên lộ ra một nụ cười đắc ý: Dám chơi trò này với tôi sao? Còn xanh và non lắm.

Viên Mãn vội cúi đầu làm bộ chuyện không liên quan đến mình.

Ông Viên mặt buồn rười rượi, đành phải lặng lẽ rụt tay về.

Đến tận lúc này bà Viên mới nhớ đến một chuyện, không nhịn được hắng giọng: “A đúng rồi”.

Chủ nhà sắp có bài phát biểu quan trọng, Viên Mãn và cha đều ngẩng đầu lên, nghiêm túc lắng nghe.

“Em họ con tuần sau đến Bắc Kinh tìm việc, phải tạm thời ở cùng con, nhớ dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng”.

What!!!

Viên Mãn lập tức sợ đến mức bàn tay cầm đũa cũng cứng đờ.

Chỉ ăn vụng một miếng thịt kho tàu thôi, chưa đến mức phải trừng phạt cô nặng nề như vậy chứ?

...

Nếu nói cái tên Trịnh Diễn Tự là ác mộng của cô một tháng nay thì cái tên Lộ Tử Dụ quả thực chính là ác mộng của Viên Mãn từ khi sinh ra đến giờ.