Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 17: Giả bộ cái gì mà giả bộ!🐙

Editor: Bèng.
Beta: Đậu Xanh
Không cần biết Hứa Y có tin lý do thoái thác của Thẩm Dục hay không, nhưng chuyện này chỉ mới được bóc trần một lớp bên ngoài mà thôi.
Thẩm Dục chuẩn bị quá đầy đủ, khiến người ta không cách nào phân được thật giả, chỉ có thể gieo xuống nghi ngờ.
Tuy nhiên Thẩm Dục sẽ không kết thúc nó một cách đơn giản như vậy đâu.
Nếu đối phương đã chơi trò châm ngòi ly gián, thì dù sao anh cũng phải trả lại cho đối phương một món quà tương xứng.
Cùng lúc đó, Hứa Y nhận được điện thoại của một người phụ nữ.
"Hứa tiểu thư, tôi muốn nói với cô một số chuyện về Thẩm tổng, ví dụ như khi nào cô rảnh, bớt chút thời gian nhường lại vị trí Thẩm phu nhân."
******
Trong văn phòng hơi nước nóng hổi bốc lên, một làn sương mù trong veo xuất hiện.
Văn kiện bày biện chỉnh tề ở một bên, Thẩm Dục nhấp một ngụm trà nóng, tùy ý mở ra đồ vừa nãy Trương Chiếu đưa đến.
"Cộc cộc" Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Dục ngẩng đầu, sau đó đặt cái ly lên trên bàn, cầm đồ vật trong tay bỏ vào ngăn kéo phía dưới, hướng ra bên ngoài nói vào đi.
"Cạch" một tiếng, người ngoài cửa bước vào, anh ta cung kính kêu một tiếng Thẩm tổng.
Giọng điệu Thẩm Dục lạnh nhạt, mở miệng hỏi: "Điều tra được chưa?"
Ngày hôm đó Hứa Y ra ngoài rốt cuộc đã tiếp xúc với ai?
Chu Trúc gật đầu, cân nhắc lời nói: "Phu nhân dẫn theo toàn người của Hứa gia, khả năng ẩn dấu vết của họ rất tốt, chúng ta không thể theo sát quá. Người của chúng ta bị lạc giữa đường, nếu xác thực xem ai là người tiếp xúc thì hẳn là thiếu gia thứ ba của Trình gia. Xe của anh ta va chạm với xe của phu nhân, tuy rằng hai người không giáp mặt, nhưng mà hiềm nghi rất lớn."
Chu Trúc bình tĩnh nổi da gà, xoa xoa mồ hôi lạnh trên người, nghĩ thầm đi theo Thẩm tổng rất có tiền đồ, nhưng mà áp lực thật sự rất lớn!
Mà bên này, Thẩm Dục yên lặng trầm tư trong chốc lát, ngón tay anh chậm rãi lướt qua mép cốc.
Trình tam à?
Chuyện này không giống Trình tam làm. Nếu anh ta biết chuyện của Tôn Lê, với tính cách của anh ta, việc đầu tiên sẽ báo với Hứa gia, sau đó bố trí thêm mắm dặm muối một phen, cuối cùng lại báo cho Hứa Y, không có khả năng quanh co lòng vòng như vậy.
Người đứng sau này bỏ qua thẳng Hứa gia, mà trực tiếp tìm đến Hứa Y, Thẩm Dục suy nghĩ sâu xa.
Ngoại trừ mối quan hệ vợ chồng của anh với Hứa Y, anh và Hứa Y còn là thanh mai trúc mã, anh rất hiểu Hứa Y, cô sẽ không che giấu người như những người khác, cô là một con người biết suy nghĩ.
Lúc ấy Hứa Y không chắc rằng anh có làm chuyện như vậy hay không, điều đó cho thấy người đó vẫn chưa điều tra được cụ thể, không có cách nào thuyết phục được cô mà chỉ có thể phân tích đại khái bằng suy đoán của chính mình mà thôi.
Chẳng lẽ anh ta không sợ Hứa Y khai anh ta ra ư? Hay là anh ta biết rằng mọi chuyện bại lộ thì Hứa Y cũng sẽ không bao giờ nói ra tên của anh ta?
Ngón tay Thẩm Dục gõ gõ trên mặt bàn gỗ rắn chắc, người này đối với Hứa Y có sự hiểu biết nhất định, biết tính tình của cô, hơn nữa anh ta cũng có đủ thực lực, không lo lắng sẽ bị trả thù.
Chuyện của Tôn Lê anh giải quyết không được triệt để, nếu người có lòng muốn điều tra thì sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra dấu vết để lại trước đó, không còn nghi ngờ gì nữa, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Lúc này Thẩm Dục thở ra một hơi, tia sáng lóe lên trong đáy mắt giãn ra rồi biến mất ngay lập tức.
Tuy rằng lúc trước suy nghĩ không chu toàn không thể xóa sạch mọi dấu vết, nhưng suy cho cùng Thẩm Dục không phải là đồ ngốc, mấy năm nay đã sớm âm thầm giàn bố cục che đậy chân tướng sự thật, những thứ còn lại cũng chỉ là những thứ anh muốn người khác thấy mà thôi.
Chu Trúc thẳng lưng đứng ở một bên, thân thể thẳng đứng có chút cứng ngắc.
"Thẩm tổng, chúng ta có cần điều tra nữa không?"
"Không cần." Nếu Hứa Y không muốn anh biết, thì anh cũng không điều tra, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có kết cục, nếu không sẽ không bao giờ được sáng tỏ: "Hứa Lâu sao rồi?"
"Đã gần khỏe."
Lần trước Thẩm Dục ra tay thoạt nhìn rất tàn nhẫn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ khiến Hứa Lâu có chút thương tích bên ngoài, vết thương trên cơ thể ông ta đã được chữa trị tốt lên. Hàng năm rèn luyện của Thẩm Dục không phải nói chơi, vậy nên dù mất khống chế cảm xúc nhưng anh vẫn có thể nắm chắc được.
Nếu để cho Hứa Lâu chết dễ dàng như vậy, chẳng phải tiện nghi cho ông ta rồi sao?
Ánh mắt Thẩm Dục giống như vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, con rồng ẩn mình trong vực thẳm từ từ vươn móng vuốt, nanh vuốt sắc bén đến nỗi có thể cắt đứt tảng đá trong giây lát.
Thẩm Dục đột nhiên hỏi: "Bây giờ Tần tứ đang ở đâu?"
Chu Trúc trả lời: "Ngày hôm qua vừa mới bay đến thành phố B, nghe nói công ty bên đó xảy ra vấn đề gì lớn, muốn Tần Kỳ Lâm đến giám sát điều tra."
Thẩm Dục trầm tư.
Tần Kỳ Lâm, nghe nói là con của bạn ông nội Thẩm Dục, lớn hơn Thẩm Dục mười tuổi, từ nhỏ đã được nuôi trong Thẩm gia, và được ông lão Thẩm nhận làm con nuôi, Thẩm Dục phải gọi Tần Kỳ Lâm một tiếng chú tư, tính tình chú ấy coi như hiền hậu, đầu óc trầm ổn nhìn xa trông rộng, bây giờ còn chưa kết hôn, cũng không gây ra chuyện con ngoài giá thú gì, lý lịch trong sạch đến nỗi khiến người khác nghi hoặc.
Ở góc độ nào đó mà nói thì ông nội Thẩm và mẹ của Thẩm Dục có điểm giống nhau, chẳng hạn như tùy tiện nhận nuôi một đứa trẻ ở bên ngoài về coi như bảo vật. Chỉ tiếc, một người thì là cỏ tranh khô không lên được mặt bàn, một người lại như mãnh hổ muốn thâu tóm Thẩm gia.
"Ông nội nói thế nào?"
Chu Trúc lắc đầu: "Ông Thẩm không có phản ứng gì."
Hầu hết đại bộ phận Thẩm gia hiện giờ đều là cấp dưới của Thẩm Dục, ông nội Thẩm ở bên ngoài đã sớm có sắp xếp khác.
Thẩm Dục ngước mắt hỏi anh ta: "Ông ấy không liên hệ với Tần Kỳ Lâm à?"
Chu Trúc lắc đầu lần nữa: "Hẳn là ông Thẩm biết chúng ta đang giám sát Tần Kỳ Lâm, vậy nên ông chọn cách âm thầm bất động, Tần Kỳ Lâm cũng rất cẩn thận, tạm thời không bắt được nhược điểm gì."
Đang ấp ủ hành động lớn gì đó ư?
"Quan sát nhiều hơn đi, đừng để bọn họ có cơ hội lợi dụng sơ hở gì."
"Tôi đã hiểu."
Thẩm Dục đột nhiên nhớ đến gì đó, ngước mắt mở miệng hỏi: "Chuyện tôi sai cậu đi làm đã điều tra được chưa?"
Chu Trúc khựng lại một lát, dường như không dám nói.
"Làm sao?"
Chu Trúc nói: "Không khác mấy với dự đoán của Thẩm tổng, lần trước phu nhân một mình đi gặp bác sĩ Trần, ngoại trừ bệnh của ngài ra, quả thật... còn có một nguyên nhân khác."
Thẩm Dục yên lặng chờ anh ta nói tiếp.
Lúc trước là do anh quá vội vàng, chưa suy nghĩ đến mọi chuyện. Mặc dù Hứa Y lo lắng cho bệnh tình của anh, nhưng xét theo tính tình của Hứa Y, để Phó Viễn lại một mình là điều không có khả năng.
Trừ phi có ai đó hoặc là chuyện gì đó thúc đẩy một phen.
"Tôi đã theo ý của ngài điều tra chính người của chúng ta, phát hiện ra có người kỳ lạ, lúc trước chúng ta tìm được Hứa Lâu sau đó lập tức chạy đến nơi, khi đó lực tập trung chú ý ở chỗ phòng bị phu nhân, không chú ý đến hành động của anh ta. Tôi không dám động đến người đứng sau anh ta, vậy nên tôi đi sâu vào điều tra hơn và phát hiện ra một video đã được xóa trên máy tính của anh ta."
Anh ta do dự một chút, sau đó lấy một cái USB từ trong túi ra đưa cho Thẩm Dục.
Trong lòng Thẩm Dục lóe lên cảm giác bất an, anh nhận lấy USB, thuận tay cắm vào máy tính, mở ra video Chu Trúc dốc hết sức lực mới tìm ra.
Khi video trôi qua từng chút một, sắc mặt Thẩm Dục cũng từng chút trở nên trắng bệch theo.
Đoạn video này không được quay gần lắm, có thể thấy người đó không dám đến quá gần bọn họ, video không rõ ràng, cũng không có tiếng... Nhưng người bên trong đó đại khái có thể nhận ra, hành động của Thẩm Dục được phân biệt rõ ràng, thậm chí ở góc độ kỳ quái đó, đoạn video còn có thể ghi lại nụ cười điên cuồng trên khuôn mặt của anh.
Trong phút chốc Thẩm Dục cảm thấy đau cả đầu, đây là dấu hiệu cho thấy nhân cách khác của anh sắp xuất hiện. Anh lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, vội vội vàng vàng uống vài viên, ép buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Không vội, không sao cả.
Hứa Y chưa từng nói với anh chuyện này, một tay Thẩm Dục đỡ trán, hoặc là cô cho rằng đây là hành động châm ngòi ly gián, khinh thường không muốn nhìn lại; hoặc là cô đang chuẩn bị tự mình điều tra.
Hứa Y không ngốc, không có khả năng là nguyên nhân đầu tiên, vậy loại, nói cách khác, Hứa Y chuẩn bị nhúng tay vào điều tra chuyện này.
Đây không phải là vấn đề gì lớn, Thẩm Dục đã sớm sắp xếp ổn thỏa, cho dù Hứa Y điều tra thế nào cũng không thể điều tra ra thứ gì có ích.
Mấy năm nay để ngụy trang thành hình tượng mà Hứa Y thích, Thẩm Dục đã phải hao tổn rất nhiều sức lực và tinh thần, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến mọi thứ đổ sông đổ biển, vậy thì Thẩm Dục sẽ không được gọi là Thẩm Dục.
Cái video này anh cần phải giải thích với Hứa Y, nếu không sớm muộn gì Hứa Y cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường của anh, nhưng làm sao để giải thích hành vi của mình một cách không đường đột đây?
Anh xoa xoa cái trán, cố gắng bình tĩnh.
Bởi vì gần đây nhân cách xuất hiện càng thường xuyên hơn, chuyện khiến Thẩm Dục bận lòng cũng càng nhiều hơn, đây không phải là một hiện tượng tốt.
Từ lúc Chu Trúc đưa đồ cho Thẩm Dục xong anh ta vẫn luôn cúi đầu xuống, anh ta đi theo Thẩm Dục đã lâu, đối với việc Thẩm Dục để tâm Hứa Y anh ta rõ ràng hơn bất cứ ai.
Nhiệt độ trong văn phòng ngày càng hạ thấp, Chu Trúc xem xét vài lần sau đó thấp giọng nói: "Thẩm tổng, người đó ngoài mặt là người của phu nhân, nhưng chúng ta xem tư liệu kỹ một chút thì phát hiện ra có điểm không thích hợp, người này..." Chu Trúc khựng lại một chút: "Hẳn là đến từ Thẩm gia, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa điều tra ra được là ai trong Thẩm gia."
"Tiếp tục điều tra đi." Thẩm Dục lạnh lùng nói: "Không bỏ sót một ai."
Chu Trúc: "Đã rõ."
**********
Cửa văn phòng nhẹ nhàng bị đóng lại, sau khi Chu Trúc rời khỏi phòng, Thẩm Dục dường như đã cởi bỏ lớp ngụy trang, dựa vào ghế văn phòng, nâng tay che lại đôi mắt, cả người giống như bị rút hết sức lực, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi cái linh hồn rách nát này.
Nhưng anh còn có thể làm gì đây?
Chẳng lẽ thật sự để Hứa Y tùy ý tiếp tục điều tra, tìm ra thứ gì đó có ích xong rồi anh sẽ tiếp tục làm tròn lời nói dối ư? Nhưng Hứa Y sẽ tin tưởng thứ đồ có ích đó sao? Lỡ như sau này cô biết được thì phải làm sao bây giờ?
Chuyện của Tôn Lê anh không hối hận, đó là do cô ta đáng chết, nhưng liệu Hứa Y có cảm thấy anh quá tàn nhẫn hay không?
Tinh thần Thẩm Dục có chút hoảng hốt, nếu Hứa Y rời bỏ anh... thì anh phải làm sao bây giờ?
Vô số vấn đề không có câu trả lời liên tiếp nhảy ra, tay Thẩm Dục khẽ nắm lại, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên tái nhợt, trong lòng bàn tay để lại vết máu mơ hồ.
Đột nhiên, tay anh bị người nào đó nắm lấy kéo ra, sự ấm áp quen thuộc khiến anh trố mắt một lát.
Đối diện anh là khuôn mặt lạnh của Hứa Y, một tay cô chống lên bàn làm việc, một tay dùng sức mạnh mẽ nắm lấy tay Thẩm Dục. Eo nhỏ cong thành một độ cong đẹp đẽ, xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng nõn quyến rũ chết người.
Cô hoàn toàn không biết mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với Thẩm Dục.
Thẩm Dục đột nhiên hoàn hồn, trong lòng lập tức quyết đoán, lộ ra một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt và hỏi: "Sao đột nhiên em lại đến đây?"
Hứa Y nghiến răng: "Đm, Thẩm Dục, anh giả bộ cái gì mà giả bộ!"