Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 27: Em yêu anh, bên ngoài thế giới 2

Hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ đọng lại có một câu xin lỗi ngắn gọn này bật được ra khỏi miệng Hạ Thần. Thực ra, chính anh cũng không hiểu tại sao Tô Tiểu Lương lại đột ngột thay đổi quyết định như vậy. Thế nhưng, với tính cách tự biết tiết chế, và để cô duy trì niềm tin ở mình, anh quyết định sẽ không gặng hỏi cô về chuyện này. Bởi vì, chỉ cần cô đề nghị, bất kể nguyên do phía sau là gì, Hạ Thần cũng không bao giờ từ chối.

Kể cả, phía sau lời đề nghị đó của cô chỉ là một trò đùa, hoặc là sự lợi dụng.

Lời xin lỗi nghiêm túc của Hạ Thần làm Dương Duệ cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, một lát sau anh mới chế ngự được cơn giận dữ không đâu vào đâu trong lúc bị kích động cao độ này.

Hạ Thần có lỗi gì đâu?

Nước mắt u sầu bắt đầu trào ra khỏi khóe mắt, anh nhìn ra giữa dòng sông, lòng dạ anh đã chết, linh hồn cũng chết rồi.

Tất cả mọi suy nghĩ trong anh bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, anh không biết bản thân mình còn muốn làm gì nữa, còn có thể làm được gì nữa.

Hiểu Tô Tiểu Lương hơn bất kỳ ai trên đời, vì vậy, dù rằng đã xác định chắc chắn hơn rằng tất cả đều đã thành quá khứ, nhưng anh vẫn không muốn thừa nhận chuyện đó.

Mọi hình ảnh trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ, Dương Duệ cất bước quay vào, thân người anh lắc lư lảo đảo như thể có thể đổ gục xuống bất kỳ lúc nào. Hạ Thần nhìn vậy mà xót xa, anh lại gần đỡ cho Dương Duệ, chợt phát hiện ra hai hàng nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú của anh từ lúc nào rồi. Dương Duệ như người mất hồn, đưa ánh mắt đờ đẫn sang nhìn anh, kiên quyết đẩy anh ra: “Cô ấy không phải là loại phụ nữ giảo hoạt, mà cùng lúc nổi hứng nói chia tay với tôi rồi đòi đính hôn với anh như vậy. Anh nói rất đúng, có rất nhiều chuyện đã là quá khứ, tôi cũng đã là một bộ phận trong quá khứ ấy. Hạ Thần, tôi có một đề nghị, anh nhất định phải đồng ý với tôi. Chỉ cần anh làm được, thì sau này có đi đâu tôi cũng an lòng, anh có thể đồng ý không?”

“Cậu nói đi, tôi sẽ cố gắng làm.” Vừa nói dứt lời, có cơn gió thổi đến như cuốn bay lời anh đi, Hạ Thần cảm giác những gì mình vừa nói ra hình như rất không thực, như một lời hứa hão huyền.

“Trước đây tên của cô ấy không phải là Tô Tiểu Lương, mà là Tô Tiểu Dương. Sáu năm trước cô ấy mới đổi tên thành Tiểu Lương, vì vậy, đề nghị của tôi là…”

Cuống họng vẫn rung rung, Dương Duệ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh mây trắng ở trên, hơi nhếch miệng, rồi nở một nụ cười khó hiểu:

“Xin anh hãy để cô ấy trở về với cái tên Tô Tiểu Dương.”

“Xin anh hãy để cô ấy trở về với cái tên Tô Tiểu Dương…”

Vừa nhắc lại đến câu thứ hai, Dương Duệ vừa cất bước chạy vào trong xe, một lát sau, chiếc xe nổ máy, lăn bánh đi khỏi.

Ánh mặt trời chếch về phía đông, bóng người trải dài trên mặt đất.

Gió nơi bờ sông này có phần lạnh hơn những nơi khác, Hạ Thần bần thần đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng anh thở ra một hơi vừa sâu vừa dài.

“Nhóc ơi, nhóc…”

Những tiếng gọi mê man liên tục này phát ra trong phòng bệnh cao cấp thuộc bệnh viện Từ Tâm, Vu Anna ngồi bên cạnh giường bệnh với vẻ mặt hết sức lo lắng.

Cô được vệ sĩ đánh thức dậy khỏi cơn mơ, Dương Duệ đã nhập viện, nguyên nhân là tai nạn xe, địa điểm xảy ra tai nạn cách nhà Tô Tiểu Lương không xa.

Đầu bị va đập nhẹ, vốn dĩ chỉ hôn mê một lúc là tỉnh, nhưng có lẽ do thể chất yếu quá, nên đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, miệng không ngừng gọi: “Nhóc, nhóc.” Chỉ có mười ngày không gặp, mà anh đã gầy đi rõ rệt, râu ria um tùm dưới cằm, khắp người chỉ nồng nặc có mùi thuốc lá. Thẫn thờ nhìn anh một lúc, Anna lấy chiếc khăn ướt chấm nhẹ lên đôi môi khô khốc của anh, bất giác cô nhíu mày.

Nhóc, là cách gọi thân mật của anh với Tô Tiểu Lương.

Cô mơ hồ phán đoán được nguồn gốc căn nguyên của sự tình: Theo như ước định, chắc chắn Tô Tiểu Lương đã đề nghị chia tay, nhưng Dương Duệ không tin và cũng không muốn tin, vì thế anh đã chạy đi tìm cô ấy, rốt cuộc có tìm được hay không Anna cũng không thể biết được, nhưng cô nghĩ, rất có khả năng là không gặp được, nếu không thì anh đã không hoảng loạn đến mức cái xe to như vậy cũng không để ý thấy. Mấy ngón tay chầm chậm chạm vào mặt anh, lần đầu tiên Anna hiểu được thế nào là không thể làm được gì.

“Nhóc ơi, đừng rời khỏi anh, đừng…”

Những tiếng gọi mê man của anh tràn vào tai, Anna khẽ luồn tay vào trong chăn, chạm vào bàn tay anh, cô nắm chặt lấy.

Bỗng đâu, bàn tay Dương Duệ cũng nắm chặt lại, kéo mạch suy nghĩ của cô trở lại. Anh vẫn nhắm mắt nằm bất động trên giường, nhưng đôi lông mày vốn ở trạng thái thanh thản của anh giờ đang nhíu chặt lại, đôi môi ảm đạm vẫn không có chút biến sắc. Tay anh nắm càng lúc càng chặt hơn nữa, chặt tới mức Anna cảm giác như sắp bóp nát mấy đầu ngón tay của cô rồi, cô cắn răng cắn môi để chịu đựng. Nhưng, trong trạng thái vô thức, Dương Duệ vẫn lẩm bẩm, “Nhóc, nhóc, đừng bỏ anh, để anh đưa em đi…” Nước mắt Anna trào.

Thì ra, tâm niệm của anh ấy lúc nào cũng là muốn được bỏ đi cùng cô ấy.

Cô có nghe ba cô nói, nhờ sự trợ giúp của Tống Thạch Nhất, Dương Duệ đã âm thầm chuẩn bị xong đâu vào đấy một chuyến bay sang Anh, bạn đồng hành với anh đương nhiên là Tô Tiểu Lương, điểm đến cụ thể có thể là một nước Bắc u nào đó. Có thể nói, anh đã chuẩn bị và quyết tâm bỏ trốn khỏi cô, chỉ có điều là không thể trốn thoát được khỏi tai mắt của ba. Vu Anna không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao khi từ nay về sau không nhận được bất cứ thông tin gì của anh nữa, cô lại càng không thể tưởng tượng được, sau khi Dương Duệ tỉnh lại, cuộc sống rồi sẽ thế nào?

Lau giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt, lặng ngắm Dương Duệ đang hôn mê trong trạng thái bất an đến cùng cực, trái tim cô đau đớn đến độ không từ ngữ nào diễn tả được.

Sau khi tiếp hết chai nước thì anh tỉnh lại.

Điều làm Anna hết sức kinh ngạc là Dương Duệ lại tỏ ra hết sức bình lặng, không nói chuyện, không hỏi han, lại càng không cuống quýt đòi đi tìm Tô Tiểu Lương như trong tưởng tượng của cô. Đôi mắt tăm tối như mực của anh vẫn đỏ au màu máu, đờ đẫn nhìn vào trần nhà trắng toát trước mặt, anh vẫn nằm im bất động, hệt như vị hòa thượng đang tập trung toàn bộ tâm lực vào thiền.

Anna mừng rỡ ra mặt, cô dịu dàng cất tiếng thăm hỏi: “Dương Duệ, anh có thấy không ổn ở chỗ nào không?”

“Bác sĩ nói anh đã không ăn gì mấy ngày rồi phải không, Duệ, anh có đói không?”

“Dương Duệ, anh nói gì đi có được không?”

“Tại sao em lại ở đây?”

Sau một hồi mím chặt môi với vô vàn những thắc mắc và tự nói với bản thân, cuối cùng Dương Duệ cũng nói ra được một câu. Tim Anna đập liên hồi, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, nở một nụ cười tươi rói như hoa nở: “Anh bị tai nạn giao thông phải vào viện cấp cứu, đương nhiên em phải đến đây chăm sóc anh. Anh yên tâm, em đã cho A Kiệt đi giải quyết chuyện bồi thường do gây tai nạn rồi, bây giờ chỉ cần anh yên tâm dưỡng thương là sẽ được xuất viện nhanh thôi. Bác sĩ nói đầu của anh không đáng ngại lắm, nhưng do cơ thể suy nhược quá nên phải nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian.” Cô không dám nhắc đến nguyên nhân khiến anh suy nhược cơ thể là do không ăn uống gì mà chỉ uống rượu trong mấy ngày trời, vì sợ nói ra sẽ làm anh thêm buồn.

Lẳng lặng rút bàn tay đang nắm chặt tay Anna lại, Dương Duệ đảo mắt nở một nụ cười mỉa mai: “Mạng lớn thật, đâm như thế rồi mà vẫn không chết.”

“Anh…!” Anna rụng rời chân tay, mắt cô ươn ướt, khẽ nói: “Anh cố ý sao, cố ý đi tìm cái chết sao?”

“Anna, em không cần phải quan tâm đến anh.”

Có đám mây trắng như bông bay ngang qua, ánh mặt trời dừng lại trên tòa nhà thuộc góc bên kia của bệnh viện, trời đang rất xanh, xanh đến nỗi làm con người muốn rơi nước mắt.

Trông theo ánh mắt của anh, Anna cũng bị hút vào bầu trời trong xanh bên ngoài. Những ngày tháng bên Úc, cô vẫn thích ngồi trong một góc râm mát trong nhà mà nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, đếm không biết bao nhiêu là mây, bao nhiêu là gió mà chờ đợi Dương Duệ đi công tác nước ngoài trở về. Nào là Bắc u, Trung u, rồi Bắc Mỹ, châu Á, mỗi lần Dương Duệ đi công tác nước ngoài, cô đều tìm kiếm chính xác vị trí nơi anh đến trên quả địa cầu đồ chơi. Hồi đầu, cô còn tưởng Dương Duệ thích làm ăn, đi công tác liên miên do yêu cầu cấp thiết của công việc, sau đó, cô mới dần nhận ra, chỉ là anh không thích châu Úc, thậm chí là không thích màu xanh ngọc nơi đây. Đương nhiên, điều anh không thích hơn nữa chính là tòa biệt thự tráng lệ như cung điện đó cùng với người phụ nữ ngốc nghếch ngày nào cũng ngóng chờ anh về.

Ngốc nghếch thì đành ngốc nghếch thôi, Anna chỉ có thể làm duy nhất một việc đó là chờ đợi, chờ đợi đến một ngày anh có thể nhìn thấy cô.

Sáu năm chờ đợi.

Điều đến với cô không phải là ánh trăng sáng ngời, mà là một tờ đơn xin ly hôn.

Dường như đang trở về với quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi ngày này qua ngày khác ấy, cô chỉ mỉm cười: “Làm sao em có thể không quan tâm đến anh được? Anh là chồng của em mà.”

Đôi lông mày đang rủ xuống chợt rung rung, Dương Duệ nghe rất rõ câu nói được phát ra từ sau lưng mình, lồng ngực anh co rúm lại.

Chồng, từ ngữ này xa lạ làm sao.

Tôi có một ước nguyện, rất muốn được trở thành chồng của một người, nhưng không thể được toại nguyện; tôi rất không muốn vì cái thân phận “người chồng” mà phải mang nặng cái nghĩa vụ trách nhiệm, nhưng cũng không được toại nguyện.

Người đàn ông mà rơi vào hoàn cảnh của tôi, liệu có phải là đã hoàn toàn thất bại không?

Tiểu Lương không sai, Anna cũng vô tội. Nói đi nói lại, tất cả mọi sai lầm đều xuất phát từ tôi mà ra, đều do cái tính cố chấp của tôi mà ra. Rõ ràng đã đặt chân lên một con đường khác, nhưng vẫn mong chờ được trở lại con đường trước kia đã từng đi, chính vì thế mà đã liều mình như thể con thiêu thân lao vào lửa, nhưng đâu có biết, khi con thiêu thân đã gieo mình vào biển lửa, nhiệt độ phát ra từ đôi cánh đã đốt cháy và làm tổn thương tất cả những gì xung quanh nó. Tôi chính là con thiêu thân đó, Tiểu Lương và Anna đã vì tôi mà phải chịu thương tích khắp mình mẩy sao?

Trong phút chốc, mọi hi vọng đều tan thành tro bụi, chỉ còn lại một khoảng không tiêu điều u ám.

“Chồng? Anna, trước nay anh chưa bao giờ làm gì với trách nhiệm là một người chồng của em.”

“Em không cần anh có trách nhiệm gì, em chỉ cần anh biết là chỉ cần chưa chính thức ly hôn, thì em vẫn sẽ ở bên anh, không rời không bỏ…”

“Không rời không bỏ…”

Bốn tiếng sâu sắc đẹp đẽ đó làm mấy ngón tay đang đặt trên tấm khăn trải giường của anh động đậy.

Câu ước hẹn này, anh chỉ hứa hẹn thề thốt với một người thôi.

“Có nhất thiết phải thế không?”

“Dương Duệ, anh nên biết, tình yêu là chuyện không thể có cách giải quyết, vì thế em không thể và cũng sẽ không yêu cầu anh phải quên Tô Tiểu Lương, anh có thể nhớ nhung về cô ấy mãi mãi, có thể lưu giữ hình ảnh cô ấy trong trái tim mình. Nhưng, em xin anh đừng yêu cầu em phải quên anh, hoặc phải thiêu rụi tình yêu của em đối với anh, em chỉ chờ đợi vào một lúc nào đó anh có thể quay sang và nhìn thấy em, em vẫn luôn ở đó.”

Xuất thân trong một gia đình giàu có, nhưng Anna hoàn toàn không phải là một đại tiểu thư hư hỏng do được chiều chuộng, mà ở một mức độ nào đó, cô có thể được coi là khá nhút nhát.

Vì vậy, trong sáu năm nay, đây là lần đầu tiên cô nói ra được những lời nói của trái tim mình, rất kín đáo tế nhị, hệt như một khúc cong êm đềm trên dòng sông suối phẳng lặng.

Một thứ cảm xúc rất khó hiểu, rất khó giải thích đang lan rộng trong cõi lòng Dương Duệ, anh chỉ biết im lặng.

Đối với anh mà nói, từ xưa đến nay, yêu và hận thù mãnh liệt nhất đều vì Tô Tiểu Lương mà ra, giờ đây cô ấy quyết ý rời xa, tâm trí anh đã tàn lụi, yêu với không yêu đều trở nên quá xa xôi.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh khẽ nói: “Anh mệt lắm rồi, có thể cho anh được nghỉ ngơi một mình không?”

“Được, đợi khi nào chị y tá thay bình truyền nước mới cho anh xong, em cũng sẽ ra ngoài.”

“Cảm ơn!”

Chị y tá thay bình truyền dịch mới cho anh xong, bê bộ đồ nghề ra ngoài, Anna cũng đứng lên, bóng người gầy nhom của cô trải dài trên nền nhà.

Đi đến cửa phòng, bỗng cô đứng lại, truyền lại phía sau chất giọng vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng: “Dương Duệ, có lẽ chúng ta đều đã sai, cứ nghĩ rằng tình yêu là bắt buộc phải ở bên nhau lâu dài. Kỳ thực, yêu nhau và sống bên nhau không nhất thiết phải cùng là một. Em không rõ quá khứ và hiện tại của anh và cô ấy thế nào, nhưng em tin là hai người đã từng yêu một cách toàn tâm toàn ý, yêu bằng cả trái tim, trao trọn tình yêu cho duy nhất một người, còn em, em cũng yêu như vậy.”

Tiếng đóng cửa khép lại những lời nói ấy, giờ đây căn phòng hoàn toàn im ắng. Vẫn tiếp tục nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, Dương Duệ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, trái tim vẫn như tro bụi mà thôi.

Không thể hiểu tại sao, anh lại nghĩ đến Hạ Thần.

Chính xác mà nói, thì là Anna làm anh liên tưởng đến Hạ Thần.

Rõ nực cười, người ở bên cạnh mình là Anna, người ở bên Tô Tiểu Lương thì là Hạ Thần. Hai cặp đều thật là danh chính ngôn thuận, nửa có tình yêu, nửa chẳng liên quan gì đến tình yêu cả. Có lẽ, đây chính là sức mạnh của hiện thực, nó có thể biến những chuyện ngoài sức tưởng tượng trở thành tên gọi danh chính ngôn thuận, làm người ta không thể không chấp nhận, thậm chí là khuất phục. Nó cũng là tài năng và trí tuệ siêu việt, không thể vượt qua được, từ đầu đến cuối chính là hiện thực và số mệnh.

Mệt mỏi lắm rồi.

Theo đuổi một sự đoạn tuyệt không được cảnh báo trong sáu năm trời, con người anh, trái tim anh, phải mệt mỏi thế này đây.

Hai ngày sau, Hạ Thần xuất hiện trước mặt Dương Duệ thật, đến cùng anh ta là tấm thiệp mời tham dự lễ đính hôn màu đỏ nhức mắt.

“Nghe nói anh đã không ăn gì nhiều ngày nay rồi, ngày nào cũng tiếp nước hoa quả để duy trì.” Câu đầu tiên Hạ Thần nói khi vừa bước vào cửa, có vẻ gì đó khá giận dữ.

“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi, mời ngồi.”

Trong bộ quần áo bệnh nhân, trông Dương Duệ gầy hom hem đến mức không ra hình người nữa, anh tựa vào đầu giường, ánh mắt chẳng có gì khởi sắc so với lần gặp trước kia.

Dương Duệ chẳng biết được tại sao anh ta lại biết những điều này, nhưng với anh bây giờ, chuyện đó chẳng có gì quan trọng hết.

Đặt túi hoa quả và bó hoa xuống, Hạ Thần nhận thấy mình hơi nóng giận quá đà, anh xuống giọng xin lỗi một câu, sau đó nói tiếp:

“Tô Tiểu Lương nhờ tôi chuyển lời đến cậu…”

“Cô ấy còn không thèm gặp tôi thêm một lần nữa thì còn có gì để mà nói?”

Tinh thần Dương Duệ giờ đã mệt lả, ánh mắt cùng lời lẽ đều lạnh lẽo như nhau.

Đúng thế, anh không thể không lạnh.

Sau cái ngày chia tay ở trường Hối Văn đó, Dương Duệ vẫn không thể chấp nhận được sự thật quá phũ phàng này, anh đã đến tìm Tô Tiểu Lương không biết bao nhiêu lần, ngày anh chờ, đêm anh đợi dưới cổng khu nhà của cô, thậm chí còn đến bước đường khóc lóc cầu xin, nhưng Tô Tiểu Lương vẫn không xuất hiện trở lại trước mặt anh lấy một lần. Ngày anh bị tai nạn, chính là ngày anh nói muốn gặp mặt lần cuối cùng, nhưng cô vẫn không xuất hiện, mặc cho anh đứng ngoài gõ cửa, bấm chuông điên loạn.

Lòng dạ cô thật sự đã quá tuyệt tình, như thể hóa thành sắt đá hết rồi, tại sao con người vốn mềm yếu như cô lại có thể như vậy được?

Mấp máy môi, hình như Hạ Thần muốn giải thích chuyện gì đó, cuối cùng anh rút ra một tấm thiệp màu đỏ tươi đặt lên đầu giường nói:

“Cô ấy nhờ tôi nói với cậu: Nếu anh tiếp tục sống, thì thế giới này còn sống; nếu anh chết rồi, thì thế giới này cũng chết.”

“Cậu có lời nào muốn tôi chuyển lại không?”

Đợi một lúc lâu không thấy Dương Duệ nói gì, biết lòng anh đang xáo trộn, Hạ Thần cũng không định nói gì thêm.

Chỉ có điều, anh ta mãi mãi cũng không thể biết rằng, trên đời này có một cô gái yêu anh ta như vậy, như vậy đấy!

Rời mắt khỏi khuôn mặt lạnh tanh của Dương Duệ, dù đã chế ngự được những cảm xúc ái ố hỉ nộ của mình rất tốt, nhưng bất chợt trong lòng Hạ Thần lại nảy sinh một sự ngưỡng mộ rất mãnh liệt.

Ngưỡng mộ Dương Duệ, ngưỡng mộ thật sự.

Cho dù cuối cùng anh ta không thể có được người mình yêu đi bên cạnh, nhưng, lại có đến hai cô gái yêu anh ta chân thành nhất, vô tư nhất.

Ánh mắt Dương Duệ vẫn bất động ngoài cửa sổ, có vẻ Dương Duệ không đoái hoài đến mình nữa, dù tiếc nuối nhưng Hạ Thần cũng đành lẳng lặng ra về. Khi tay anh vừa đặt lên nắm cửa, bỗng sau lưng vang lên giọng nói của Dương Duệ, giọng nói không còn lạnh tanh nguội ngắt như vừa rồi nữa, mà khàn khàn bối rối làm người ta thấy đau lòng:

“Có lẽ đời này kiếp này tôi và cô ấy không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, xin anh hãy chuyển lời đến cô ấy: Nếu một ngày nào đó trong cuộc đời này còn có thể được gặp lại cô ấy, tôi hi vọng cô ấy có thể tươi cười và chào tôi rằng: Hi, tôi là Tô Tiểu Dương, Dương trong chữ ánh sáng mặt trời.”

Hạ Thần chợt nhớ tới câu anh ta đã nói khi nói chuyện ở bờ sông: Xin anh hãy để cô ấy trở về với tên Tô Tiểu Dương.

Vì anh ta, Tô Tiểu Dương đã trở thành Tô Tiểu Lương.

Và cũng chính anh ta, là người mong muốn Tô Tiểu Lương hãy trở lại là Tô Tiểu Dương.

Thế nhưng, liệu mình có làm được không?

Anh không biết.

Ngẩng đầu đón nhận ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Hạ Thần gật đầu nói:

“Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy, ngoài ra, tôi muốn nói với cậu, về lời đề nghị của cậu, tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết mình.”

“Cảm ơn!”

Khi bóng Hạ Thần đã biến mất khỏi ngưỡng cửa, Dương Duệ mới thốt ra được câu cảm ơn đó, có vài giọt nước mắt lăn dài trên má: “Nếu anh tiếp tục sống, thì thế giới này còn sống; nếu anh chết rồi, thì thế giới này cũng chết. Nhóc ơi, em vẫn còn sống ở trên đời, sao anh nỡ nhẫn tâm để thế giới này chết đi? Đây chính là điều em muốn nói với anh?”

Khoảng thời gian trung tuần tháng giêng, nhiệt độ cả ngày khắp mọi nơi của thành phố Y duy trì ở mức thấp.

Trên con đường cao tốc dẫn đến sân bay, một chiếc Mercedes màu đen xé gió lao vun vút trên đường.

Trước lối vào khu đại sảnh sân bay quốc tế, Dương Duệ cúi người chui ra khỏi xe, chiếc áo gió vừa vặn màu vàng kết hợp giữa màu be và màu nâu làm anh trông thanh lịch vô cùng. Đứng trong gió lạnh, thần sắc anh khá yên ả, trong con mắt đen láy, không hề có bất kỳ tạp chất nào. Người tiếp theo xuống xe là Anna, vẫn phong thái thong thả nhã nhặn như thường ngày, trong đáy mắt ẩn chứa nét gì đó vừa đau khổ mà lại vừa ngọt ngào. Hai người sánh bước bên nhau đi vào trong.

Không ai biết được, thực ra người đàn ông này đã để toàn bộ trái tim của mình ở lại đây, để lại mãi mãi.

Giáp mặt nhau trước cửa ra vào khu nhà kính để chờ lên khoang hạng VIP, hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế da mềm mại, không ai nói với ai một câu.

Ánh mắt Dương Duệ bình thản hướng về phía trước, lặng lẽ nhìn vào bóng của chính mình trong tấm kính.

Cuối cùng anh đã quyết định trở về Úc, trở về con đường anh đã đi qua sáu năm trước.

Từ bỏ hết mọi nỗi ám ảnh, tim anh giờ đã trống rỗng, đi tiếp trên con đường nào bây giờ liệu còn có gì quan trọng nữa không?

Vu Chấn và Dương Việt Phong biết được quyết định này của anh, chắc chắn đã cười ha hả với nhau, nhất là Vu Chấn, ông ta đã tuyên bố, sau khi trở về sẽ đẩy anh lên ngồi vào chiếc ghế của ông ta và hứa từ nay sẽ không cưỡng ép anh làm bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ cần anh có thể yên thân mà sống cùng con gái ông ta. Dương Việt Phong thì phấn khích không nói lên lời, tìm Dương Duệ cảm ơn lên cảm ơn xuống, thế nhưng Dương Duệ chỉ nói lại một câu duy nhất: Cháu muốn rời khỏi SUA, muốn theo đuổi lại con đường y học cháu đã bỏ lỡ sáu năm trước, từ nay về sau, sẽ không bước chân vào thương trường nữa.

Khi đó Dương Việt Phong đã không dám tin vào tai mình, khi định lên tiếng mắng nhiếc cậu cháu thì bị Vu Chấn ngăn lại.

Mặc dù Vu Chấn cũng rất ngạc nhiên, nhưng ông ta hiểu rõ, vào lúc này ông ta tuyệt đối không thể nói KHÔNG với anh.

Sau một hồi suy tính, thấy không còn gì phải lo ngại nữa, Vu Chấn cùng tay chân đã lên máy bay về Úc trước đó hai ngày.

4 giờ chiều hôm đó là giờ bay của Dương Duệ và Anna.

“Khi mới đến đây em đã chụp rất nhiều ảnh, nếu anh đồng ý, khi trở về em sẽ rửa ra và làm thành một tập album, coi như đồ lưu niệm.”

Anna lên tiếng để phá vỡ sự im lặng, nhưng lời vừa nói ra, cô lập tức hối hận.

Dương Duệ ngoảnh mặt sang nhìn cô, ánh mắt anh thật khó đoán.

Có lẽ anh không muốn lưu giữ bất kỳ thứ kỷ niệm hay lưu niệm nào liên quan đến thành phố Y này.

Anna đang định lên tiếng chữa cháy, thì Dương Duệ lên tiếng: “Được, định làm gì thì làm luôn đi.”

“Đợi em làm xong sẽ đưa cho anh xem.”

“Ừ.”

“Lady and gentlemen…”

Giọng nói vui vẻ của cô phát thanh viên nhắc nhở chuyến bay đến Sydney sắp cất cánh, Anna đứng lên trước, đi được mấy bước thì phát hiện ra Dương Duệ không đi cùng phía sau. Ngoảnh đầu nhìn lại, anh vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn trân trân hướng về chỗ cánh cửa tự động ra vào khu đại sảnh. Anh đang đợi Tô Tiểu Lương, thế nhưng, liệu cô ấy có đến không? Nghĩ đến gương mặt thanh tú xinh đẹp đó, Anna rất buồn lòng, cô quay lại bên Dương Duệ, cùng anh đứng nhìn ra phía cửa, chờ đợi rất lâu. Đến khi tiếng loa phóng thanh giục giã quá nhiều lần, mà không nhìn thấy hình bóng quen thuộc đâu, Dương Duệ mới sực tỉnh, phát hiện ra Anna đã đang thẫn thờ đứng cạnh mình từ bao giờ rồi, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”

Trong khoang hạng nhất, Dương Duệ ngồi bên cạnh cửa sổ.

Sau một loạt các thủ tục nhắc nhở và kiểm tra, cuối cùng thì máy bay cũng lăn bánh trên đường băng.

Tốc độ lăn trên đường ray càng lúc càng nhanh, Dương Duệ ngoảnh mặt sang một bên, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, trong giờ phút máy bay cất cánh lên tới mây trời, nước mắt đã thoát khỏi sự kìm nén của anh, lăn dài trên má.

Thực ra, trong giây phút này không chỉ có một mình anh trào nước mắt giữa không trung, mà ở dưới mặt đất, ở một nơi gần với khu nhà kính, có một bóng người đang tận mắt nhìn theo chiếc máy bay cất cánh về Sydney đang bay đi càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ ấy, Tô Tiểu Lương cho tay lên bít lại tiếng khóc thất thanh của mình, nhưng vẫn không ngăn được những ánh nhìn kỳ quái của những người khác ở giữa chốn công cộng này. Khóc đến lúc hai mắt đau buốt, khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng chiếc máy bay đâu nữa rồi, chỉ còn mấy đám mây đang buồn rầu trôi lặng lẽ. Đặt mấy ngón tay lên tấm cửa kính, Tô Tiểu Lương vẫn đứng bất động trong tư thế ngẩng mặt lên trời ngóng trông như vậy rất lâu:

Dương Duệ, em yêu anh, tình yêu của chúng ta đã không được tiếp tục trong thế giới này, vì thế, để em tiễn anh đi xa bằng ánh mắt này thôi.

Dương Duệ, em yêu anh, chỉ có thể yêu anh ở một nơi bên ngoài thế giới này, hoặc ở nơi không tồn tại sinh ly tử biệt, ở nơi bất tận của trời đất như anh đã nói.

Dương Duệ, em yêu anh, tạm biệt.

Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt, cô ngoảnh mặt sang nhìn, thì ra là Hạ Thần. Không biết anh đã lẳng lặng đứng đó từ lúc nào rồi:

“Lau mặt đi.”

“Cảm ơn!” Tô Tiểu Lương nhận lấy chiếc khăn, nở một nụ cười nhạt tỏ ý cảm ơn. Cô cúi gằm mặt xuống để lau nước mắt, nghĩ đến rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ với anh, thế rồi cô lên tiếng:

“Hạ Thần, xin lỗi anh, em… em muốn nói chuyện với anh, có một số chuyện…”

“Anh biết em đang muốn nói gì, không cần xin lỗi, anh chưa bao giờ cảm thấy em làm gì có lỗi với anh cả. Ngoài ra, trước khi đi, cậu ấy có cầu xin anh một việc, mong muốn anh có thể để em trở về làm Tô Tiểu Dương. Anh biết chuyện này rất khó, thế nhưng, xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng hết mình, không chỉ vì lời hứa đã hứa với cậu ấy, mà cũng vì anh thật lòng mong em được hạnh phúc. Tiểu Dương, xin em hãy cho anh một cơ hội, có được không?”

“Nhưng… em…”

Những lời giãi bày khẩn khoản nặng tình làm Tô Tiểu Lương đành bó tay, đang miễn cưỡng chuẩn bị nói rõ ý nghĩ của mình chợt điện thoại trong túi cô rung lên.

Nói xin lỗi anh một câu, cô vội rút điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Trần Quốc An.

Nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi, tinh thần Tô Tiểu Lương bỗng khởi sắc, lập tức nói đồng ý với ông ta.

Hạ Thần vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, chỉ thấy biểu hiện trên sắc mặt Tô Tiểu Lương rất lạ, lúc thì cười nói lại tỏ ra kinh ngạc, cho đến khi tắt máy, sự ngạc nhiên vẫn còn đọng lại trên mặt cô.

“Ai gọi cho em vậy? Có chuyện gì à?”

“Là sếp cũ của em, Trần Quốc An, ông ấy thông báo cho em biết, Tổng công ty mời em quay trở về làm Tổng giám đốc phụ trách khu vực châu Á – Thái Bình Dương, nếu như em đồng ý…”

“Đây là một chuyện tốt, sao sắc mặt của em lại kỳ lạ vậy?”

Thấy có nước mắt đọng trên khóe mắt cô, Hạ Thần vừa đặt xong câu hỏi liền cảm thấy mình lỡ miệng rồi.

Như vậy, có phải Dương Duệ và cô sẽ lại có mối liên hệ không?

Nhướn cong đôi lông mày, Tô Tiểu Lương đi đến bên ô cửa kính, ngẩng mặt ngóng về phía chân trời, nơi trời đất đang chuyển vần cho lúc mặt trời lặn.

Ánh vàng đang tan dần, tan dần, từng lớp, từng lớp mây trùng điệp, ánh mặt trời xế chiều kéo bóng họ nghiêng dài trên mặt đất…