Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 11: Sau này đừng trả nữa, cứ tiếp tục nợ đi

Edit: O'Hara

Hứa Tiếu Vi giúp Giang Tấn trải chăn bông ra, xong việc thì vỗ vỗ tay tự tán thưởng bản thân rồi quay sang hỏi hắn: " Dì Vương nói anh bị ' Hội chứng đêm đầu tiên', có phải là vì hội chứng này không?"

Giang Tấn nghẹn lời, Hứa Tiếu Vi sợ hắn hiểu lầm đành vội vàng giải thích: "Là tôi hỏi dì Vương, bởi vì tôi thấy anh cho dù làm việc khuya đến đâu cũng sẽ về nhà ngủ nên dì Vương mới nói về ' Hội chứng đêm đầu tiên' * của anh với tôi."

• Hội chứng đêm đầu tiên ( First-Night Effect - FNE) là một bệnh tâm lý ở người hay thường biết đến là ' Lạ giường '. (Các bạn có thể lên gg để tìm hiểu thêm.)

• Nguyên văn là '会认床' dịch là 'nhận ra giường' sau khi mình lên baidu tra thì biết đây là một hội chứng tâm lý.

Giang Tấn nghĩ thầm chuyện này cũng không đến nỗi tệ, ít nhất cô ấy còn biết quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của hắn. Giang Tân gật đầu, chỉ trả lời bằng một tiếng ' ừm '.

Hứa Tiếu Vi chỉ vào cái giường mới được trải chăn bông, nói: "Đêm nay anh liền miễn cưỡng ngủ tạm một chút đi, ra giường là mẹ mới thay cho tôi, chăn bông cũng vừa giặt mấy ngày trước. Mấy ngày nay tôi với mẹ không có ngủ ở đây nên anh có thể yên tâm là dùng."

"Ừm." Giang Tấn thấy Hứa Tiếu Vi chép miệng vài lần, biết cô muốn nói điều gì nên hắn phá lệ mở lời trước vì cô: " Cô cũng không ngủ được à?"

Hứa Tiếu Vi gật đầu: "Ừ."

Giang Tấn đã cởi áo vest ngoài, lúc này trêи người hắn chỉ còn chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cà vath đã được tháo xuống và những cái nút áo phía trêи cũng bị gỡ ra vài cái. Cả người hắn không còn sự lạnh lùng như ngày thường, Hứa Tiếu Vi đi đến bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn ánh trăng bị các tầng mây che khuất, nói với Giang Tấn: "Cảm ơn anh."

Giang Tấn dường như nghe được cảm xúc ẩn chứa trong giọng điệu của cô, hắn quay đầu nhìn cái cằm thon gầy của cô, không nói gì.

Khóe miệng Hứa Tiếu Vi hơi nhếch lên, ngẩng đầu để làn gió mát thổi vào mặt: "Cảm ơn anh, ngoại trừ câu cảm ơn tôi không biết mình nên nói gì, tôi nợ anh thật sự quá nhiều rồi, tôi không biết đời này mình có thể trả hết không nữa."

Nếu không có hắn, Hứa Tiếu Vi cô nhất định chỉ là một người vô danh ở phía sau phòng bếp rửa chén thuê, hoặc là không có nơi nào để trở về trong đêm đông âm u, không biết bao giờ mới có thể tự mình đứng lên.

Chính anh là người đã thắp lên một tia sáng trong cuộc đời u ám của cô khiến cô vô cùng cảm kϊƈɦ.

"Vậy sau này đừng trả nữa, cứ tiếp tục nợ đi."

Vậy sau này đừng trả nữa, cứ tiếp tục nợ đi.

Những lời này rơi vào tai Hứa Tiếu Vi, khiến cho trái tim vốn yên tĩnh nhiều năm của cô chợt nổi lên một đợt sóng gió lớn vô cùng mãnh liệt. Đồng thời Hứa Tiếu Vi cũng đưa ánh mắt dừng trêи người Giang Tấn. Người đối diện không nhanh không chậm nói tiếp: "Em đã có hậu thuẫn khiên cố nhất là tôi đây, sau lưng em đã có tôi có thể gánh vác hết những điều khó khăn, gian khổ nên em không được để cho bất kỳ kẻ nào giúp đỡ. Nhớ kỹ, em chỉ được thiếu nợ một mình tôi."

Tốt nhất thiếu cả đời.

Đôi mắt giảo hoạt của Giang Tấn có lúc trong trẻo như ánh trăng lại có lúc mơ hồ như làn khói, Hứa Tiếu Vi lần đầu tiên đối mắt với hắn, không hiểu ẩn ý trong đôi mắt đen láy kia.

Tuy rằng vết sẹo trêи khóe mắt của Giang Tấn không rõ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hứa Tiếu Vi đều có cảm giác đồng cảm tựa như thấy được bản thân mình trong hắn. Ai cũng biết năm đó Giang Tấn từng là ảnh đế nổi tiếng khắp phương trời, nhưng sau lại bỗng nhiên đột ngột giải nghệ, mọi người đều không biết sự việc đằng sau như thế nào, Hứa Tiếu Vi nghĩ, có thể hay là bởi vì vết sẹo này, cũng có thể...... Bởi vì câu chuyện đằng sau vết sẹo này.

Chuyện này cô không biết rõ tường tận sự, cũng không dám lại đi hỏi Giang Tấn, sợ lại giống lần trước đụng tới "phòng tuyến" của hắn.

——

Trở lại thành phố W sau mấy ngày, đoàn phim một lần nữa khởi máy, mọi người vội vàng đuổi theo tiến độ nên không có một cút thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày cơ hồ quay đến khuya mới kết thúc công việc.

Sau nửa tháng làm mưa làm gió, vấn đề ảnh trêи Weibo đã được thay thế bằng topic mới.

Nhân viên ở trường quay cũng rất hiểu ý mà không nhắc đến chuyện này, ngay cả Hứa Tiếu Vi cũng không khỏi tò mò Đoạn Lam sẽ dừng tay như vậy sao, cái này hoàn toàn không giống với tác phong làm việc của cô ta.

Hôm nay, Hứa Tiếu Vi đang đọc kịch bản ở khu vực nghỉ ngơi thì tình cờ nghe thấy hai người nói chuyện từ phòng hóa trang đi ra, trợ lý hỏi Đoạn Lam có đi Pháp quay quảng cáo không.

Đoạn Lam nghe xong tức giận: "Còn quay chụp cái gì! Bên trêи đã đem cái này quảng cáo đưa cho người khác rồi!"

Trợ lý không biết chuyện này, giẫm phải "mìn" cũng không dám nói gì.

Lúc Hứa Tiếu Vi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên là nghĩ có phải Giang Tấn làm hay không, cô định tìm Giang Tấn hỏi, nhưng vẫn luôn tìm không thấy cơ hội.

Một tuần sau đó, Hứa Tiếu Vi đều đi sớm về muộn, buổi tối trở về đèn trong nhà Giang Tấn đều đã tắt, Hứa Tiếu Vi cũng không đi quấy rầy hắn.

Lần tiếp theo nhìn Giang Tấn là buổi tối của mọt tuần sau.

Hôm nay kết thúc công việc sớm, Hứa Tiếu Vi nhờ Lê Quả đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị đêm nay ăn lẩu ở nhà Phó Thần.

Nguyên nhân là bởi vì hôm qua, Đoạn Lam lôi chuyện ảnh trêи Weibo bị chìm xuống từ lâu lên để kϊƈɦ thích Hứa Tiếu Vi, thấy cô có thái độ bình tĩnh, cứ như chuyện ảnh ấy không liên quan gì tới cô, sau đó Hứa Tiếu Vi còn giả bộ mời Phó Thần khi nào rảnh thì đi ăn cơm với nhau, khiên cho nét mặt của Đoạn Lam khó coi vô cùng.

Hứa Tiếu Vi cho rằng Phó Thần có thể nhìn ra là cô cố ý đả kϊƈɦ Đoạn Lam, nhưng không nghĩ tới sau khi xong việc Phó Thần thật sự hỏi cô thời gian thì đi ăn cơm.

Hứa Tiếu Vi bước ra khỏi địa điểm quay, Lê Quả liền lấy áo khoác cùng túi chườm nóng cho cô, Hứa Tiếu Vi ôm túi chườm nóng vào trong ngực, cười nói: "Tiền bối, em cho rằng anh có thể nhìn ra tới vừa rồi em là cố ý nói vậy."

"Ừm, nhìn ra chứ." Phó Thần cũng không phủ nhận: "Nhưng anh lại -----------(ToT)."

Hứa Tiếu Vi: "......"

Bất đắc dĩ, Hứa Tiếu Vi đành phải tranh thủ kết thúc sớm công việc của đêm nay để hoàn thành nhiệm vụ đi ăn tối.

Phó Thần sợ đi ra ngoài ăn cơm cùng Hứa Tiếu Vi sẽ bị paparazzi bắt được, như vậy thì là chuyện bất lợi với Hứa Tiếu Vi, nên liền nói với cô chỉ cần ăn lẩu ở nhà thôi cũng được.

Tối hôm đó, Hứa Tiếu Vi cùng Phó Thần từ bên ngoài trở về, vừa lúc gặp được Giang Tấn mới vừa tan tầm trở về, đối phương thấy Phó Thần khi nheo mắt lại, mang theo ánh mắt dò xét.

Hứa Tiếu Vi lo lắng ở chung một mình với Phó Thần sẽ thấy xấu hổ nên cuối cùng phải gọi Giang Tấn lên ăn cùng.

Ai ngờ......

Bầu không khí lại càng trở nên "vi diệu" hơn.

Hứa Tiếu Vi không ngốc, cô có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông phảng phát xung quanh, nhưng cô không thể hiểu được mùi thuốc súng do hai người đàn ông kia tỏa ra là vì lý do gì.

Bởi vì không có sốt cà chua mà họ thích trong nồi lẩu??

Giang Tấn kén ăn, nên ăn cũng không nhiều, hắn chỉ là chờ Hứa Tiếu Vi và Phó Thần ăn xong, mới rời đi không quay đầu.

Sau khi ăn xong, Phó Thần giúp Hứa Tiếu Vi thu dọn chén bát thì người đại diện của anh gọi điện thoại tới nói là sẽ dẫn anh đi đến phòng thu âm một chuyến.

Sau khi Hứa Tiếu Vi đuổi người xong thì quay về phòng một lần nữa, lúc đóng cửa lại thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô bước đến chỗ bàn ăn, vừa đi vài bước liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên ở đầu dây bên kia: "Tôi để quên ví tiền ở chỗ cô rồi, giúp tôi mang đến đây. "

Hứa Tiếu Vi tới chỗ Giang Tấn vừa ngồi, tìm kiếm: "Ví tiền? Không tìm thấy."

"Ở trêи sô pha."

Hứa Tiếu Vi quay lại phòng khách thì nhìn thấy chiếc ví không nên có ở đây.

Hắn làm rơi khi nào chứ? Rõ ràng là hắn không ngồi vào sô pha mà.

Hứa Tiếu Vi: "Trả lại liền cho anh luôn sao?"

"Nếu không.....?"

"Tại sao anh lại......"

"Tôi đang tắm."

"......"

__________

Tác giả có lời muốn nói: Vậy là đã có kịch hay rồi, ví tiền rơi xuống bằng cách nào vậy nhỉ?

__________

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!

#O'Hara