Quán bar đồng thời cũng là một chiếc đồng hồ đo chỉ số tình cảm xã hội. Muốn cảm nhận được một cách sâu sắc cái gọi là lòng người ấm lạnh thay thói đời thất thường, thì cứ nhìn cường độ, góc độ, tư thế, ánh mắt, thời gian ôm nhau hay chia tay của các cặp nam nữ trong quán rượu là biết ngay. Hành vi tụ rồi lại tan một cách ơ hờ này của những cặp nam nữ vốn chưa từng quen biết, chính là vật liệu chính để xây nên ngôi cao ốc tích tụ những nỗi buồn của cuộc đời trong lòng tôi.
Quán rượu giống như một rạp hát, mỗi ngày đều diễn đủ các màn của vở diễn cuộc đời.
Tôi là ông chủ của cái rạp hát đó, đồng thời cũng là một khán giả trung thành, thỉnh thoảng cũng bôi trát hóa trang lên làm diễn viên nghiệp dư.
Trong quán rượu, người ta bỏ tiền ra để thu về trải nghiệm. Còn tôi thì bán trải nghiệm lấy tiền.
Cuộc đời con người là một tấm gương biết nói dối.
Có rất nhiều khách ở quán tôi, ban ngày đi làm là cái người ở trong gương đó, tối đến quán mới là người ở trong nội tâm của chính mình.
Thử tượng tượng một người: ban ngày làm việc trong văn phòng ở các tòa nhà cao tầng, thái độ nghiêm túc đứng đắn, cư xử lễ độ lịch sự, gặp phải chuyện bực mình trong công việc thì đều lặng lẽ nhẫn nại, chưa bao giờ lớn tiếng với ai, trước mặt cấp trên lại càng lễ độ ũn nhặn, nhẫn nhịn không biết bao nhiêu chuyện bực bội. Nhưng khi đêm về, thì lại uống say khướt trong quán bar, nói năng phóng túng, bao nhiêu bực dọc trong lòng đều lôi ra hết sạch, nôn mửa hết những thứ đã nhẫn nhịn nuốt vào ban sáng ra quán. Quán Bar biến thành một thứ giống như trạm thu mua phế phẩm, chuyên môn thu nhận những điều bất mãn không vui của con người ban ngày.
Ở quán bar, bạn có thể nhìn thấy, có thể thưởng thức một bộ mặt khác của mỗi con người … bộ mặt ẩn giấu ở một nơi sâu thẳm, mặt trời không chiếu tới được, mà phải dùng rượu, bóng đêm và sự khiêu khích mới có thể khiến người ta để lộ ra nó.
Quán bar là một phòng phẫu thuật. Nhiều khi tôi có cảm giác mắt mình đột nhiên biến thành một con dao phẫu thuật cực kỳ sắc bén, tách rời thân thể từng con người, lấy linh hồn của họ ra, những linh hồn nhuộm đầy máu khiến người ta phải kinh sợ.
Từ sau khi Lông Mi bỏ đi, tôi thường ngồi bên quầy bar nghĩ ngợi lung tung như vậy.
Cảm giác ấm áp mà em mang đến cho tôi giờ cũng đã theo em lìa xa, trôi sạch toàn bộ. Đầu óc tôi chỉ còn lại một khoảng trống rỗng, thân thể lạnh toát như tảng đá.
Tôi giống như một con cá đang tìm kiếm dòng chảy ấm áp và bạn tình ùa đông. Dòng chảy ấm áp thì đã bơi qua, bạn tình đột nhiên biến mất, không có được thứ gì. Chỉ đành mang theo một chút hồi ức ấm áp ít đến mức đáng thương, hoang mang quay trở lại bờ sông lạnh giá.
Tuy lạnh, nhưng dù sao cũng vẫn là bờ.
Dù sao cũng có những đồng loại khác.
- Chúng ta là đồng loại.
Một hôm, có một cô gái đã nói với tôi như vậy.
Phảng phất như cô đã bước vào lòng tôi, đi một vòng lớn, nhìn quanh nhìn quất, rồi lại bước ra vậy. Cảm giác ấy khiến tôi bồi hồi xúc động.
Tri âm hiếm gặp. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở thành bạn. Cô gái ấy tên là Mặc Mặc.
Thực ra thì Mặc Mặc không còn là một cô gái nữa rồi, mà phải gọi là một người đàn bà mới đúng, cũng gần ba mươi rồi chứ ít ỏi gì. Thế nhưng cả dáng vẻ động tác cử chỉ lẫn thân hình gọn gàng mà đầy đặn của Mặc Mặc lại khiến người ta không thể nhận ra tuổi của cô. Có lẽ đây chính là sự giải thích cụ thể cho sự ngoan cường của sức sống.
- Ánh mắt anh nhìn người ta cứ như một con dao phẫu thuật đang giải phẫu ấy.
Mặc Mặc nhìn tôi, thổi ra một vành khói.
- Chuyện này liên quan gì đến chuyện chúng ta là đồng loại?
- Tôi học ngoại khoa, hiểu mấy thứ này rõ lắm.
- Cô cũng thường giải phẫu à?
- Người, thế thôi. Sợ phải nhìn thấy những gì xấu xí lắm. Có lẽ cứ nên thiên về chuyện thưởng thức những gì tốt đẹp thì hơn.
Mặc Mặc nói chuyện lúc nào cũng đơn giản mà sâu sắc như thế. Đây là đặc điểm nổi bật của đàn bà đã đi qua quá nửa tuổi thanh xuân.
Chúng tôi nói chuyện với nhau giống như đánh bóng chuyền vậy, qua qua lại lại, mỗi người một câu, càng nhanh càng thấy thích thú. Từ đó trở đi, chỉ cần Mặc Mặc ngồi ở quầy bar, là tôi đều cố làm cho ánh mắt của mình trở nên ấm áp tới hết mức có thể.
Tính cách Mặc Mặc hệt như cái tên của cô vậy.
Cô thường lặng lẽ ngồi ở quầy bar, lặng lẽ ngồi trên sofa, ôm gối nhìn màn hình tivi, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ hút thuốc, lặng lẽ bước vào hay lặng lẽ ra về, lặng lẽ khóc hay lặng lẽ cười.
Mặc Mặc uống được rất ít, nhưng hình như rất thích uống. Thông thường cô chỉ uống một chút là đã say, sau đó một là nằm trên ghế ngủ, hai là được đàn ông đưa về, mỗi lần người khác nhau, không ai quen mặt.
Mặc Mặc là một người đàn bà rất thẳng thắn, thẳng thắn đến độ hầu như không cần úp úp mở mở điều gì.
Tôi nghi ngờ điều này có liên quan đến nghề nghiệp của cô. Giải phẫu thì cần phải chính xác và đi thẳng vào vấn đề.
- Anh có quan hệ với bao nhiêu cô rồi?
Đây là câu đầu tiên mà Mặc Mặc chính thức hỏi tôi.
- Nhiều.
- Từ góc độ y học mà nói, mười trường hợp trở lên được xem là nhiều rồi, đúng không?
Tôi thường bị những câu hỏi của Mặc Mặc dồn vào góc tường, đành phải giả bộ ngây ngô.
- Kết cấu sinh lý ai chẳng như nhau, sao còn phải đi cùng với những cô khác nhau làm gì?
- Kết cấu sinh lý khác nhau chứ.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra một cơ hội phản kích.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, rồi lấy trong quầy bar ra hai chiếc ly giấy, đưa cho Mặc Mặc, ra hiệu cho cô nàng sờ thử bên trong. Sờ một lúc, quả nhiên cô nàng đã nhận ra các đường vân bên trong hoàn toàn khác biệt. Mặc Mặc chúm miệng phả vào mặt tôi một làn khói, coi như trừng phạt.
- Thì là kết cấu sinh lý tương tự nhau vậy, đã tương tự nhau rồi thì sao cứ phải cần nhiều cô khác nhau?
Mặc Mặc đổi cách đi vào vấn đề.
- Tính cách khác nhau.
Tôi thành thật trả lời.
- Thế nào rồi cũng gặp một người mà mình thích nhất chứ
- Ừ.
- Vậy thì có thể kết thúc rồi đúng không?
Tôi nhấp một ngụm whiskey, nghĩ ngợi một lúc, rồi ngẩn người ra vì không biết phải trả lời thế nào.
Bật đĩa “Praha, tình yêu của tôi” lên xem.
Chợt nhớ lại một câu nói của Milan Kundera: “Ve vãn tán tỉnh chẳng qua chỉ là một lời hứa không được đảm bảo.”
Tôi không biết mình và Mặc Mặc nói chuyện với nhau thế này có gọi là ve vãn hay không nữa. Xét về mặt mục đích thì có lẽ không phải, thế nhưng cảm giác rung động khe khẽ như bị dòng điện áp thấp chạy qua trong lúc nói chuyện lại không khỏi khiến tôi hoài nghi điều đó.
Hai người cứ “ve vãn” nhau như vậy, nhưng rồi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chúng tôi chỉ lời qua tiếng lại, giống như đang diễn tập “ve vãn” nhau, không hề dính dáng đến thực tiễn. Điều này làm tôi nghĩ mãi mà cũng không hiểu. Đặc biệt là khi đối mặt với tuổi xuân hừng hực đang ở cái thời nở rộ của Mặc Mặc và ham muốn mãnh liệt đang say ngủ ở nơi sâu thẳm trong lòng tôi.
Có lẽ tại người trong quán bar đều biết mối quan hệ “anh em” này, nên tôi và Mặc Mặc nói chuyện với nhau càng thoải mái, chẳng ngại ngần gì hết.
Nhiều khi, đang ngồi bên quầy bar thì nghe có tiếng Mặc Mặc gọi:
- Quản Ngai, tối nay đưa tôi về nhà được không?
Lúc quay ra thì đã không thấy người đâu, tựa như cô đã biến mất trên đời này vậy. Một lát sau nhìn thấy, thì cô nàng đã khoác tay người đàn ông khác ra về mất rồi.
Tôi chỉ đành tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Có lúc Mặc Mặc và cả đám bạn ngồi trên ghế sofa nói chuyện, thỉnh thoảng tôi cũng ra ngồi chơi, tham gia mấy câu.
Những lúc ấy, Mặc Mặc thường rúc người ngồi co ro trên ghế, nấp giữa đám bạn, lặng lẽ hút thuốc. Lâu lâu mới lên tiếng tranh luận vài câu, còn đâu đa phần thời gian đều chỉ ngồi im lặng.
Mỗi lần thấy tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nàng lại hỏi:
- Quản Ngai, không muốn tôi hả?
Lần nào tôi cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời:
- Mùa hè này không động cỡn nữa!
Sau đó cả hai cùng cười phá lên, cười một cách thực sự thoải mái, cảm giác quái dị nhưng rất ấm áp.
Thời gian trôi đi thật nhanh.
Mới nhoáng một cái, thời gian đã như bị ai trộm mất, mùa hè đã hết, mùa thu lại lặng lẽ kéo về.
Tôi phát hiện ra điểm này là nhờ quần áo của các cô gái đến quán bar. Những bộ đồ mùa hè mỏng dính đã mau chóng được thay bằng áo nhung áo len ấm áp, trên đôi chân xinh xắn của các cô bắt đầu đi vào những đôi boot đủ loại, càng làm nổi bật lên vẻ quyến rũ không gì sánh được của tuổi xuân tràn trề nhựa sống.
Quán bar dường như đã trở thành một chiếc nhiệt kế. Muốn biết thời tiết thay đổi thế nào, chỉ cần nhìn cô gái đầu tiên đi vào quán là tự nhiên sẽ biết ngay.
Qun bar đồng thời cũng là một chiếc đồng hồ đo chỉ số tình cảm xã hội. Muốn cảm nhận được một cách sâu sắc cái gọi là lòng người ấm lạnh thay thói đời thất thường, thì cứ nhìn cường độ, góc độ, tư thế, ánh mắt, thời gian ôm nhau hay chia tay của các cặp nam nữ trong quán rượu là biết ngay. Hành vi tụ rồi lại tan một cách ơ hờ này của những cặp nam nữ vốn chưa từng quen biết, chính là vật liệu chính để xây nên ngôi cao ốc tích tụ những nỗi buồn của cuộc đời trong lòng tôi.
Lông Mi giờ ở đâu? Đây dường như là một câu hỏi không có lời đáp, muốn biết cũng không thể nào biết được, điều ngày ngược lại khiến tôi cảm thấy thư thái đi đôi phần.
Lông Mi giờ ở đâu? Đây dường như là một câu hỏi không có lời đáp, muốn biết cũng không thể nào biết được, điều ngày ngược lại khiến tôi cảm thấy thư thái đi đôi phần.
Mặc Mặc ở ngay trước mắt, lặng lẽ chất đống những thê lương buồn bã trong lòng tôi, vì thế nên càng lúc càng nặng nề.
Trong quán rượu, nhìn Mặc Mặc quấn tròn trong chăn, thấy cô uống rượu, thấy cô say, thấy cô bị đàn ông đưa đi. Thỉnh thoảng lại lảo đảo bước tới, nép vào bờ ngực không chút ấm áp của tôi, cảm nhận cái gọi là sự quan tâm của bạn bè một cách khiên cưỡng, rồi lại lảo đảo đi ra.
Mỗi lần Mặc Mặc ôm người đàn ông khác đi ra khỏi quán, trong lòng tôi không hiểu sao lại nhói đau lên một cái.
Chỉ một cái thôi.
Không có cái thứ hai.
Cái tuổi xung động ấu trĩ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha ấy đã qua lâu rồi.
Tôn trọng người khác, đầu tiên chính là tôn trọng cách sống của họ.
Cho dù là họ đi tìm đường chết cũng được, chỉ cần họ thật sự muốn, thì vẫn phải tôn trọng.
Một hôm, tôi và Hoa Hồng ngồi vừa đàn vừa hát bài “Hotel California”.
Một người bạn chơi nhạc của Hoa Hồng cũng đến, anh chàng này chơi trống rất tuyệt.
Ba người đang chơi say sưa thì Mặc Mặc đi qua trước mặt tôi, đứng cũng không vững, tôi vội vàng đỡ lấy.
Mặc Mặc ngẩng đầu lên, có lẽ tại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nên cô lại gục xuống, để mặc cho tôi ôm chặt.
Tôi đã quá quen chuyện này, đành kéo một chiếc ghế, đặt cô nàng ngồi lên đó, rồi tiếp tục chơi đàn.
- Đổi bài gì mới mới đi!
Mặc Mặc đột nhiên hét lên:
- Chán muốn chết! Ngày nào cũng đàn cái bài này, đổi bài nào mới hơn đi. Tôi thích nghe bài nào mới cơ, thích đàn ông mới cơ!
Anh bạn chơi trống liền bật cười phá lên.
Tôi và Hoa Hồng đưa mắt ái ngại nhìn Mặc Mặc, không biết nên làm sao cho phải.
Điện thoại của cô nàng reo lên, nhưng Mặc Mặc cứ để đó, không buồn nghe.
Chẳng bao lâu sau thì có tiếng bước chân huỳnh huỵch vang lên, tiếng bước chân của một người đàn ông vững chắc trầm ổn.
Quả nhiên, một người đàn ông cao lớn sải chân bước tới, ngây người ra nhìn Mặc Mặc một lúc rồi cúi xuống sờ trán, áp mặt vào mặt cô. Mặc Mặc hình như đã rất quen thuộc với vòng tay, với gương mặt với mùi toát ra từ cơ thể người đàn ông đó. Cô ôm chặt lấy cổ anh ta, chưa mở mắt đã òa lên khóc rất thương tâm.
Hai người họ ôm nhau một lúc lâu.
Người đàn ông lau sạch nước mắt trên mặt Mặc Mặc, rồi đỡ cô đứng dậy, liếc nhìn chúng tôi mấy cái, sau đó quay người đi ra.
Tiếng bước chân chắc chắn khỏe mạnh đi xa dần, rồi biến mất.
Tôi ngồi thần người ra, chăm chú nhìn vào nơi họ từng ngồi, một lúc thật lâu.
- Cuối cùng cũng được tình yêu ôm đi rồi phải không?
Chợt cảm thấy vui thay cho Mặc Mặc.
Đây vẫn không phải là kết cục của câu chuyện về cô gái có tên Mặc Mặc.
Ngày hôm sau, Mặc Mặc lại ngồi thu mình trong chiếc sofa dành riêng cho cô trong quán bar.
Tôi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô rồi mỉm cười.
- Tối qua uống say quá, sau đó tôi làm gì vậy? Làm sao mà về được nhà?
Cô hút một điếu thuốc, vẻ mặt ngây thơ như đứa trẻ.
Tôi ngớ người ra mất một lúc.
Nhìn dáng vẻ thật sự nghiêm túc của cô, tôi không khỏi bật cười. Cuối cùng thì cười phá lên, cười ngặt nghẽo đến lúc không thở được mới thôi.